THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Hai mươi tám tháng giêng, đại địa hồi xuân, vạn tượng canh tân, khắp nơi sinh cơ bừng bừng, cảnh tượng phồn vinh.

Hoàng thành Lâm Truy giăng đèn kết hoa, ngoại thành muôn người đều đổ xô ra đường, vô số bách tính tràn ra đường phố chờ xem quốc sư đại nhân và đại nguyên soái thành thân.

Ninh Giác Phi và Vân Thâm sáng sớm rời giường, Giang Tòng Loan mang theo một đoàn người tiến đến, chúc mừng họ rồi hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu thay y phục.

Bọn họ thay hỉ bào đỏ thẫm, phía trên thêu tường vân phiêu vũ, phượng hoàng giương cánh khiến hai người như song bích dao trì, tuấn mỹ tuyệt luân. Giang Tòng Loan giúp họ mang những vật trang sức rực rỡ muôn màu này vào, rồi thắt nút kết đồng tâm, sau đó lui một bước, chuyên chú nhìn ngắm, rồi mới cười nói: “Chúc mừng hai vị đại nhân, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Vân Thâm nhìn y, thành tâm thành ý nói: “Tòng Loan, cảm tạ ngươi.”

Giang Tòng Loan thật cao hứng. Rốt cục Vân Thâm cũng tiếp nhận y, xem y như bạn bè.

Hai người sửa soạn đầy đủ, cùng lên xe ngựa ra khỏi phủ. Nghi trình hôn lễ cuối cùng do Đạm Thai Mục khâm định, bọn họ từ hoàng thành đến ngoại thành, rồi từ ngoại thành đi một vòng, tiếp thu vạn dân chúc mừng, sau đó trở lại trong cung, chính thức thành thân.

Xe ngựa không mái che hoa lệ do bốn con tuấn mã đỏ thẫm kéo, bình ổn đi chậm rãi trên đường. Vân Dương dẫn đội danh dự do chính mình lựa chọn, vây quanh xe ngựa. Những quân nhân này tất cả đều cao to khôi ngô, tướng mạo đoan chính, khí chất bưu hãn, lúc này mặc lễ phục, thẳng tắp cưỡi trên ngựa, đồng tiến với xe ngựa, toàn bộ bước chân ngựa đều đồng nhất, nhìn qua uy vũ vô cùng.

Vân Thâm cùng Giác Phi sóng vai ngồi ở xe cao, mỉm cười phất tay với dân chúng hoan hô trái phải hai bên.

Giờ khắc này, cái gì hán di chi biệt, cái gì quốc thù gia hận, toàn bộ không hề tồn tại, người người đều vui mừng, tán thán tướng mạo tướng mạo và khí chất cao quý của đôi tân nhân.

Một lúc lâu sau, bọn họ vòng một vòng tại ngoại thành rồi từ cửa nam đến hoàng thành.

Ngoài cửa thành đầy cấm quân, vừa thấy xe ngựa của họ tiến đến liền lập tức nghiêm hành lễ, nhìn theo xe bọn họ trải qua cửa thành, đi về phía hoàng cung.

Hôm nay bãi triều, nhưng cả triều văn võ đều vào sớm. Bọn họ tụ tại chính điện, tất cả đều mỉm cười chuẩn bị xem hoàng thượng tự mình chủ hôn.

Giờ lành đã đến, Đạm Thai Mục mặc chính trang, nở nụ cười đi lên ngự tọa, chờ quần thần tham kiến xong, liền cùng mọi người tán chuyện một hồi, chờ tân nhân đến.

Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Ninh Giác Phi cùng Vân Thâm xuống xe, nhìn nhau cười, dắt tay đồng hành, sóng vai đi vào cung.

Ngự đạo trải thảm đỏ, hai bên là ngự tiền Phiêu Kị vệ y giáp đầy đủ, theo bước chân của họ mà hành lễ, bên trái nói “Chúc mừng quốc sư”, bên phải nói “Chúc mừng nguyên soái.”

Hai người gật đầu trả lễ, mỉm cười chậm rãi đi về phía trước, lên bậc thang, dọc theo thảm đỏ vào điện.

Quần thần không thèm nói lại, tất cả đều mỉm cười nhìn bọn họ. Đạm Thai Mục nhìn đôi tân nhân tới gần, mừng rỡ nói: “Hôm nay là ngày thành thân giữa quốc sư và đại nguyên soái của trẫm, là đại hỷ sự triều đại. Hơn hai tháng trước, đại nguyên soái cầu hôn ngay tại điện, quần thần đều chứng kiến, hôm nay các ngươi ở đây cử hành hôn lễ cũng để văn võ cả triều chứng kiến. Giác Phi, Vân Thâm, hôm nay văn võ bá quan cùng với vô số bách tính bên ngoài đều làm chứng cho cuộc hôn nhân của các ngươi, mong các ngươi ân ái suốt đời, bạch đầu giai lão, ai cũng không cô phụ ai.”

Vân Thâm khom người ôm quyền, cất cao giọng nói: “Đa tạ bệ hạ giáo huấn, thần cùng Giác Phi dắt tay một đời, vĩnh viễn không phụ.”

Ninh Giác Phi cũng cúi người, kiên định nói: “Thần cùng Vân Thâm cùng sinh cùng tử, vĩnh viễn không phụ.”

“Rất tốt, lời của các ngươi so với những lời sông cạn đá mòn kia còn đáng tin hơn.” Đạm Thai Mục mỉm cười, “Cái này kêu là tâm linh tương thông, ông trời tác hợp cho.”

Lúc này, tư lễ quan bẩm báo, “Bệ hạ, giờ lành đã đến.”

Đạm Thai Mục mỉm cười gật đầu.

Tư lễ quan lớn tiếng đọc: “Bái—– đường—–“

“Nhất bái thiên địa—-“

Hai người mặt hướng cửa, dập đầu trước thiên địa.

“Nhị bái hoàng thượng—-“

Hai người xoay người lại, quỳ xuống dập đầu trước Đạm Thai Mục.

“Phu quân đối bái—-“

Ninh Giác Phi cùng Vân Thâm nhìn nhau cười, bỗng nhiên từ trong tay áo lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay nhau.

Mọi người đều cảm thấy mới lạ, hiếu kỳ nhìn theo, nhưng bởi còn trên đại điện, không thể thất nghi trước hoàng thượng, nên không ai hỏi.

Đạm Thai Mục nghe Vân Thâm nói kiếp trước của Ninh Giác Phi, hôn nhân trong thế giới kia, có nghi thức cả hai đeo nhẫn cho nhau, sau này người khác thấy nhẫn sẽ biết người nọ đã kết hôn rồi. Nghi thức đó rất quan trọng, Vân Thâm liền thêm ngay nghi thức đó vào nghi trình kết hôn, tự mình đi đến cửa hàng vàng bạc đặt một đôi nhẫn. Ninh Giác Phi biết chuyện này thì cực kỳ vui vẻ, lúc này thấy xem bọn họ thâm tình chân thành đeo nhẫn vào ngón áp út của nhau, nhất thời cảm thấy cách làm này rất thú vị, cũng rất có lý.

Đeo nhẫn xong, Ninh Giác Phi và Vân Thâm đều không có cử chỉ thân thiết nào, xoay người nhìn về phía hoàng đế, chờ hắn chứng hôn.

Đạm Thai Mục cười ha ha: “Hôm nay trong cung đại yến, trẫm cùng quần thần cùng nhau chúc mừng đệ nhất giai lữ triều đại hôm nay hỉ kết lương duyên.”

Tư lễ quan lớn tiếng truyền chỉ, “Khai — yến —“

Lúc này, cả thành đốt pháo hoa, tiếng pháo hoa đì đùng vang vọng khắp thiên địa, tỏa bầu không khí vui sướng khắp nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc