THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

A Cẩn không ngờ, Thời Hàn thật sự đồng ý đi gặp Phó lão phu nhân, phải biết là, trong Phó phủ, ngoại trừ Phó Tướng quân thì người Thời Hàn không thích nhất chính là vị Phó lão phu nhân này. Chắc do vẻ mặt của A Cẩn quá hoảng sợ nên Phó Thời Hàn cười, dặn dò: “Muội nghỉ sớm đi.”

Cuối cùng A Cẩn cũng lấy lại tinh thần: “Huynh không cần phải báo cáo với ta đâu. Buổi tối huynh cũng không có ở đây mà.”

Phó Thời Hàn rất muốn mỉm cười nói một câu: Nếu như muội bằng lòng, ta có thể ở lại nơi này, chẳng qua lời này không thể nói ra, nếu như nói ra chắc A Cẩn cũng sẽ không lịch sự nữa, cô gái nhỏ này, nhìn dịu dàng, dễ dãi nhưng thật ra là một con mèo nhỏ có móng vuốt dài sắc bén.

“Không ở đây cũng phải nói với muội một tiếng, mọi người đừng lo, ta biết rõ nên làm gì, sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu. Trái lại là bà lão kia, ta thật sự muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống đấy.” Nói đến đây, Thời Hàn lại có chút vui sướng.

A Cẩn cảm thấy, Phó Thời Hàn bị đè nén lâu quá, nàng an ủi vỗ vỗ bả vai Thời Hàn một cái: “Làm người phải bình tĩnh một chút mới tốt.”

Thời Hàn cười: “Nhiều năm qua, ta không bình tĩnh à? Ta đã hứa với mẫu thân sẽ không tự tay giết bọn họ. Nếu không họ đã chết cả ngàn lần rồi.”

A Cẩn: “Được được được!”

Thời Hàn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào cửa Phó gia lần nào nữa, mà sự thật chính là hắn thật sự đã trở về rồi. Năm xưa Phó gia này là do chính tay mẫu thân hắn bài trí, hôm nay các đình đài lầu các không có chút thay đổi nào, có lẽ Phó Tướng quân thấy hắn đang quan sát, nói: “Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như khi mẫu thân con còn ở đây.”

Thời Hàn như có như không “À” một tiếng, nói: “Người cũng chẳng còn ở nữa, cần gì phải làm thế chứ?”

“Đợi con lớn tuổi sẽ biết, ta yêu nàng ấy. Đáng tiếc, ta nhận ra quá muộn.” Phó Tướng quân đau khổ nhắm mắt: “Nói chung con không hiểu, có lúc bỏ qua sẽ là mãi mãi.”

Phó Thời Hàn không nhìn được dáng vẻ này của ông ta, rõ ràng người sai là ông ta nhưng ông ta lại bày ra dáng vẻ thâm tình này, nếu như có tình cảm sâu nặng thật thì sao lại cưới thiếp, sao lại để thê tử mình bỏ đi chứ?

“Phó Tướng quân.” Phó Thời Hàn dừng bước.

Phó Tướng quân nhìn hắn, không biết hắn muốn nói cái gì, Thời Hàn nhíu mày nói: “Nếu như không muốn ta phun ra mấy lời chán ghét thì đừng nói lời không nên nói, cũng đừng ở trước mặt ta mà diễn mấy tiết mục tình cảm sâu đậm này, chán ghét đến mức đồ ăn đã ăn từ mười năm trước cũng muốn phun ra ngoài rồi.”

Phó Tướng quân bị nghẹn họng, nhưng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Bên này. Con còn nhớ tổ mẫu con ở đâu…”

Còn chưa nói xong, Thời Hàn đã nói: “Ta không có tâm trạng đứng đây hồi tưởng với ông. Càng không muốn nhớ bà ta đang ở đâu. Ta đến đây chỉ muốn nhìn xem bà ta chết như thế nào.”

Phó Tướng quân cũng quen với lời nói này của Phó Thời Hàn, thở dài một tiếng không nói gì khác. Mặc dù đều là người Phó gia, nhưng trừ người làm thì chủ tử chẳng được mấy người, hôm nay trông lại tiêu điều, vắng vẻ.

Hai người rẽ vào một hành lang thật dài, thấy sắp đến phòng lão phu nhân, Thời Hàn nhìn thấy ở một góc hành lang có một nữ nhân mặc y phục trắng, lạnh lùng đứng đó thẫn thờ.

Mặc dù Thời Hàn không đặt chân tới Phó gia nhưng cũng biết người Phó gia, người này chính là đường muội của hắn, cũng chính là Phó Dao, con gái duy nhất của Nhị gia đã qua đời. Phó Dao thấy Thời Hàn đến như có chút nghi ngờ nhưng cũng không kéo dài quá lâu, ngay lập tức nàng lại trở thành Phó Dao đờ đẫn kia, hơi khom người, không nói nhiều, xoay người vào phòng.

Mà Thời Hàn thấy Phó Dao như thế cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Phó Tướng quân tiếp tục đi về phía trước.

Nhắc đến chuyện này, tiểu bối của Phó gia có rất ít người bình thường. Phó Thời Hàn rời đi không chịu trở về Phó gia, xem Phó gia như kẻ thù. Mà Phó Dao chính là một người không bình thường khác trong nhà, vốn dĩ nàng ấy đã có hôn ước với con trai của Vu đại nhân, hai bên đã đưa sính lễ, nhưng công tử của Vu đại nhân bất ngờ rơi xuống nước chết. Sau đó Phó gia lại tìm một mối hôn sự khác cho nàng nhưng kết quả lại có bất ngờ xảy ra, đếm đi đếm lại thì Phó Dao gả đi bốn lần nhưng không lần nào ra được khỏi cửa, đây cũng xem là một chuyện kỳ lạ trong Kinh thành.

Mà hôm nay, Phó Dao đã hai mươi mốt nhưng vẫn còn ở trong khuê phòng. Chắc là sau này cũng sẽ như thế.

Phó Thời Hàn đã biết những chuyện này từ lâu, nhưng cũng không quan tâm nhiều, thật ra thì hắn cũng từng nghi ngờ chuyện này nên đã âm thầm điều tra qua nhưng không có điều gì đáng nghi cả. Người ngoài đều nói Phó Dao mang mệnh khắc chồng, nếu ai còn trân trọng mạng sống của mình sẽ không đến cầu hôn, nhưng Thời Hàn lại cảm thấy nếu như không thể gả vào nơi không tốt thì chẳng bằng không lấy chồng, đương nhiên những lời này hắn sẽ không nói trước mặt Phó Dao.

“A Dao cũng là đứa nhỏ đáng thương. Nếu như chúng ta đều chết hết thì con hãy quan tâm đến nó một chút.” Phó Tướng quân nói.

Thời Hàn cảm thấy, nếu một người luôn tự cho mình là đúng thì đó là một căn bệnh nặng, bệnh này cực kỳ nghiêm trọng. Hắn cười lạnh: “Sợ là ta có nói ngàn vạn lần ngài cũng không nghe lọt tai nhỉ? Ta với nhà các người không có quan hệ gì.”

Phó Tướng quân có chút chần chừ, không nói tiếp.

Phó Thời Hàn đến làm mọi người rất ngạc nhiên, bọn nha hoàn sai vặt đều chỉ lén liếc nhìn hai người, đợi khi đến trước phòng lão phu nhân, còn chưa kịp đẩy cửa vào thì thấy cửa đã bị đẩy ra. Phó lão Tướng quân kích động nhìn Thời Hàn ở ngoài cửa, tay có chút run rẩy, khóe miệng ngập ngừng một lúc rồi không nhịn được nói: “Thời Hàn, Thời Hàn!”

Thời Hàn mỉm cười: “Phó lão Tướng quân.” Một tiếng Phó lão Tướng quân này khiến ông bỗng nhiên thấy lạnh thấu tim gan.

Phó lão Tướng quân nhìn chằm chằm Thời Hàn: “Con chịu đến thì tốt rồi, con chịu đến thì tốt rồi.” Ông đưa tay kéo lấy Thời Hàn nhưng đã bị hắn né được, giọng nói Thời Hàn vang lên: “Ta nghĩ, Phó lão Tướng quân đừng động tay động chân thì hơn.”

Phó lão Tướng quân ngẩn người sau đó mới hiểu được, chịu đến đây nhưng chưa chắc Phó Thời Hàn đã chịu tha thứ cho bọn họ. Nhiều năm qua, người ngoài không hiểu nhưng ông ta hiểu rất rõ, nghĩ đến đây, trong mắt Phó lão Tướng quân có chút buồn, cười khẽ: “Mau vào đi.”

Nhiều năm qua Phó lão phu nhân đều đi thắp hương bái Phật, trong phòng nồng mùi nhang khói. Thời Hàn dừng chân, nhớ đến đủ loại tình cảnh khi đó, chỉ cảm thấy mọi thứ thoáng qua như cách một đời, trong mắt hắn phảng phất thấy năm bốn tuổi ấy đang vui cười chạy tới chạy lui, phảng phất nhìn thấy mình khi còn nhỏ nắm chuôi đao hung ác giết người.

“Thời Hàn?” Phó lão Tướng quân lên tiếng.

Thời Hàn cong khóe môi, hắn nhìn xung quanh phòng, cười lên: “Nơi này thay đổi nhiều thật đấy.”

Phó lão Tướng quân than thở một tiếng, nói: “Tổ mẫu con không thích cách bài trí trước đó. Thật ra thì, có cái gì mãi không thay đổi đâu chứ?”

Thời Hàn từ chối cho ý kiến, còn chưa kịp tiến vào phòng thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ho khan, nghe tiếng ho như xé gan xé phổi, hắn lại chẳng buồn chẳng vui đứng ở trước màn cửa, Thời Hàn không tiếp tục vào trong.

Phó lão Tướng quân nhìn người cháu này. Ông rất vui vẻ và yên tâm khi cháu mình được như hôm nay, có thể trở nên xuất sắc như thế. Nhưng ông cũng rất khó chịu, khó chịu khi hắn là đứa cháu trai duy nhất của ông nhưng lại ở hai đầu chiến tuyến với bọn họ.

Ai ai cũng nói Cảnh Tịch Lê gả cho nhà bọn họ là xui xẻo, nhưng không ai biết thật ra nàng ấy chưa chắc đã không trả thù nhà họ. Giống như hôm nay, bọn họ thật ra đã leo lên lưng cọp khó xuống rồi. Mà con đường này bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi, đi đến chuyện Hoàng Đế diệt trừ nhà bọn họ, Phó Thời Hàn… Cháu trai duy nhất sẽ tiếp nhận quân của Phó gia. Cho dù bọn họ làm gì, thật ra cũng là vì muốn lót đường cho tương lai của Phó Thời Hàn, không ai biết, mãi mãi không ai biết.

“Thời Hàn, tổ mẫu con vẫn luôn đợi con, nhiều năm qua vẫn luôn đợi con.” Phó lão Tướng quân than thở, năm đó, năm đó đúng thật là bà đã làm sai nhưng bao nhiêu năm qua đi, bà đã hối lỗi ngần ấy năm, lo sợ ngần ấy năm, bà cũng nên được giải thoát rồi.

Thời Hàn xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, nhỏ giọng nói: “Nếu như bà ta biết, đến cuối cùng ta cũng không chịu tha thứ cho bà ta, ta chỉ đến xem bà ta chết thế nào, để bà ta chết không nhắm mắt thì các người sẽ để ta bước vào cánh cửa đó chứ?”

Phó lão Tướng quân cười nhạt: “Cho dù thế nào, thấy mặt một lần vẫn tốt hơn.”

Phó Thời Hàn ngẩng đầu nhìn ông, thấy trong mắt Phó lão gia tử khó nén được sự chua xót, không biết làm sao mà tâm trạng lại có chút vui vẻ, giống như thấy họ không vui thì hắn có thể vui vẻ hơn vậy.

Không hề dừng bước, Thời Hàn trực tiếp vén rèm lên, bên trong có mùi thuốc rất nồng, Thời Hàn đứng ngay cửa, còn người nằm đó đã già, tóc đã chuyển màu hoa râm, chính là tổ mẫu xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn, hắn nằm mơ được giết chết bà ta vô số lần, hôm nay thấy cảnh này lại khác nhau rất nhiều.

Khi đó bà vừa cay nghiệt vừa khí thế, khắp người đều tỏa cảm giác kiêu ngạo. Nhưng hôm nay, nếu không phải đang nằm trong một căn phòng hoa lệ thì hắn thậm chí còn cảm thấy, đây là một lão phụ nhân sống nghèo khổ.

Mặt bà ta đầy nếp nhăn, tóc màu hoa râm, cả người gầy gò như ác quỷ. Phó lão phu nhân bỗng nhiên lại ho khan, ho như muốn rời đi. Phó lão tướng quân đến bên cạnh giúp bà nhuận khí: “Kinh Châu, nàng nhìn xem, nhìn xem ai tới?”

Phó lão phu nhân nghe thấy giọng nói này cuối cùng cũng miễn cưỡng nghiêng đầu, bà nhìn về chàng trai trẻ tuổi đang đứng ngay cửa, đôi mắt mở to, run rẩy đưa tay, giống như không thể chịu đựng nổi: “Hắn, hắn, hắn…” Nước mắt lập tức rơi xuống.

Phó lão Tướng quân vội vàng nói theo: “Đúng thế, Thời Hàn, Thời Hàn đã đến gặp nàng. Kinh Châu, Thời Hàn đến gặp nàng.”

Nước mắt lão phu nhân tuôn rơi không ngừng, bà không ngừng giơ tay lên, giống như muốn níu lấy Thời Hàn, khóe miệng ngập ngừng, bà không ngừng nỉ non: “Thời Hàn, Thời Hàn… Tiểu Hàn!”

Thời Hàn vẫn cứ đứng đó như thế, không hề tiến lên một bước nào, chỉ nhìn Phó lão phu nhân như thế, mặc cho bà nỉ non không ngừng. Phó Tướng quân thấy thế thì vội vàng tiến lên, ông ngồi ở mép giường: “Mẫu thân, Thời Hàn chịu đến gặp người là rất tốt rồi, nó chịu đến gặp người chính là đã chịu tha thứ cho người rồi đấy!”

Thời Hàn thấy ông ta vô sỉ làm theo ý mình như thế thì bỗng cười lạnh.

Mặc dù Phó lão phu nhân bệnh rất nặng rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Bà lau nước mắt của mình, nhưng càng lau càng nhiều.

“Ta đến, chỉ là muốn xem bà chết như thế nào.” Giọng Phó Thời Hàn lạnh như băng, không chút mềm lòng.

Bọn họ đều cảm thấy mình oan ức, tủi thân, đều cảm thấy mình đáng thương, nhưng lại từng giết đi muội muội của hắn, họ có nghĩ đến mẫu thân của hắn không?

Lão phu nhân phất tay, run rẩy nói: “Các người, các người đều ra ngoài hết đi.”

Phó lão Tướng quân không đồng ý: “Kinh Châu, cơ thể nàng không tốt. Bên cạnh nàng không thể không có người, nàng…”

“Không, các người đều ra ngoài hết đi, đều… Đều ra ngoài hết đi. Ta chỉ muốn nói với Thời Hàn mấy câu, chỉ muốn nói mấy câu.”

Phó lão Tướng quân và Phó Tướng quân không thể lay chuyển Phó lão phu nhân, nên đều đứng lên. Phó Tướng quân nhìn Thời Hàn, nói: “Thời Hàn, cầu xin con, cầu xin con nói chuyện thật tốt với tổ mẫu có được không? Ta không cầu gì nhiều, không cầu xin con tha thứ cho bà ấy, nhưng đừng kích động bà ấy được chứ?”

Lúc nói những lời này, ông ta đã đi đến bên cạnh Thời Hàn, đè giọng xuống thật thấp, sợ lão phu nhân nghe thấy được.

Thời Hàn mỉm cười: “Dựa vào cái gì?”

Phó lão Tướng quân vỗ vai nhi tử: “Con đi ra ngoài đi.” Ông ta ngừng lại bên cạnh Thời Hàn: “Con có thể đến thì tổ phụ đã rất vui rồi. Cho dù con không nhận người tổ phụ này, không nhận tổ mẫu của con, không nhận phụ thân con. Nhưng cho dù là lúc nào, đây cũng là sự thật không thể thay đổi được. Tổ phụ không ép con, mọi chuyện đều nghe theo trái tim của con đi.”

Người bên trong đều ra khỏi cửa, bên trong chỉ còn lại mỗi Phó lão phu nhân và Phó Thời Hàn. Thời Hàn lạnh lùng nhìn bà ta, nói: “Bà để những người khác đi ra ngoài, sau đó tự sát rồi giá hoạ cho ta?”

Phó lão phu nhân không thể tin được nhìn Thời Hàn, hồi lâu sau, bà ta như không còn sức lực, để mặc nước mắt chảy dài trên mặt, nói: “Ta sẽ không làm thế. Ta sẽ không. Nhưng mà, nếu như con thật sự nghĩ thế, sao lại đến đây làm gì?”

Thời Hàn cười: “Ta đã từng nói rồi, ta đến là để xem bà chết thế nào. Nếu như có thể, ta rất muốn tự mình giết chết các người, nhưng trước khi chết mẫu thân ta trăn trối nói ta không thể hại chết bất kỳ người nào của Phó gia, cho nên ta không còn cách nào khác. Bà xem, cho dù các người đối xử với bà ấy độc ác thế nào, thì thời khắc sau cùng bà ấy cũng nhớ đến các người.”

Phó lão phu nhân yên lặng nhìn hắn, hồi lâu sau, nói: “Mẫu thân con… Mẫu thân con… Đời này đến tận giờ phút này, điều ta hối hận nhất chính là năm đó đã đồng ý hôn sự cho mẫu thân con và lão đại.”

Phó Thời Hàn mỉm cười: “Nếu nói đến đây, bà và ngoại tổ phụ của ta có thể trò chuyện một lúc đó, cả đời này điều ngoại tổ phụ của ta hối hận nhất vừa khéo cũng là chuyện này đấy.”

Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Phó lão phu nhân khó chịu hơn, bà nhìn chằm chằm Thời Hàn, nhìn đủ rồi thì cười: “Con… Con thật sự là Tiểu Hàn rồi.”

Phó Thời Hàn nhíu mày: “Cái tên này, lâu lắm rồi không có ai gọi đấy.”

“Ta vẫn nghĩ, bọn họ sẽ tìm một người nào đó giả dạng con đến gặp ta, nhưng đến bây giờ ta thật sự tin rồi, con là Thời Hàn, con là Tiểu Hàn. Con là Tiểu Hàn…” Phó lão phu nhân run rẩy muốn ngồi dậy, Thời Hàn không hề tiến lên, mặc cho bà ta tốn hết sức lực cuối cùng để ngồi dậy, Phó lão phu nhân nhìn chằm chằm Thời Hàn, giống như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

“Lần này con đi, sắp hai mươi năm rồi, sắp hai mươi năm rồi đấy!” Bà ta đau lòng nói.

Thời Hàn cũng không nói lời nào, chỉ nhìn bà ta như thế.

Phó lão phu nhân: “Ta không thích mẫu thân con.” Dừng lại một chút, Phó lão phu nhân lại tiếp tục ho khan, ho xong rồi, nói: “Ta không thích nàng ta, ta nghĩ, không có một người trưởng bối nào thích một người nàng dâu như thế cả. Nàng ta khôn khéo, cái gì cũng dám làm, tàn nhẫn quyết đoán, một người đàn bà như thế lại to gan ngàn dặm chạy đến chiến trường, nàng ta bày mưu tính kế còn giỏi hơn nam nhân nhiều. Vả lại… Còn có mối quan hệ mập mờ với Hoàng Đế. Nam nhân trong Kinh đều đổ xô vào, một nữ nhân như thế sao có thể là một người con dâu tốt được.”

Thời Hàn không nói gì, chỉ đứng nhìn bà ta như thế, lạnh lùng để mặc cho bà ta nói.

“Nhưng mà phụ thân con thích nàng ta, thích đến mức không lối thoát. Nếu như ta có thể chịu đựng nổi những áp lực sau khi không đồng ý, có lẽ cũng không có những chuyện thị phi không đúng sau này. Nhưng mà tổ phụ con và Cảnh Thừa Tướng quân có quan hệ rất tốt, bọn họ đều cảm thấy phụ mẫu con là thanh mai trúc mã, ông trời tác hợp. Nhưng hai người họ không hề thấy nhược điểm này của Cảnh Lê Tịch, nàng ta quá mạnh mẽ, nàng ta không thích thêu thùa, sẽ không dịu dàng phục vụ trưởng bối, những thứ này nàng ta đều không làm. Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, nàng ta cũng đến dâng trà muộn, từ đó về sau tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều muốn làm chủ. Một người đàn bà như thế, một vị phụ nhân như thế, lại thành nữ giả nam trang ra ngoài nói chuyện làm ăn. Thời Hàn này. Ta già rồi không tiếp nhận nổi những chuyện này.”

Thời Hàn cười: “Bà không cần phải đổ lỗi cho ai cả, vô ích thôi.”

“Ta biết, ta nói những điều này con đều không thích nghe. Nhưng tổ mẫu đã nhịn lâu quá rồi, thật sự quá lâu rồi.” Phó lão phu nhân tự lẩm bẩm.

Thời Hàn sắc bén nói: “Nhưng bà ấy đã chết, người chịu tội cũng là bà ấy. Chẳng lẽ nữ nhi không thể ra ngoài bàn chuyện làm ăn à? Chẳng lẽ bà ấy đi đến chiến trường đánh lui quân địch không đúng sao? Nếu đã có tài như thế đương nhiên muốn được thể hiện. Chẳng lẽ đánh lui quân địch không phải vì nước vì dân à? Chỉ có người năng lực không bằng bà ấy nên mới thấy sợ người có tài như bà ấy. Đàn ông trong Kinh đổ xô vào bà ấy cũng là do thưởng thức năng lực của bà ấy. Mẫu thân ta từng đi quá giới hạn chưa? Đàn ông còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng bà là một người đàn bà lại không cảm thấy chuyện này dễ tha thứ à? Thật quá buồn cười. Mẫu tử các người thật đúng mẫu tử ruột đấy, lời nói ra cũng giống nhau như đúc. Các người cảm thấy, ở trước mặt ta nói những lời bôi xấu mẫu thân ta thì ta sẽ quên mọi thứ à? Ta nghĩ, các người mới là người thật sự đã quên đấy? Ta chỉ hận, chỉ hận mẫu thân ta chưa đủ ác.”

Phó lão phu nhân: “Đúng thật, mẫu thân con rất ác. Nàng ta đoán đúng khi đó ta vừa mới bị giật mình nên cơ thể không tốt, tổ phụ con và phụ thân con đương nhiên ngày nào cũng đến gặp ta, vì thế nàng ta đã thêm cái gì đó vào hương, nếu như không phải vì thế thì sao phụ thân con chỉ có thể có một nhi tử là con chứ?”

Thời Hàn cười: “Nghe thấy được tin tức này, ta thật sự rất hả lòng hả dạ, ta cũng không sợ mà nói cho bà biết, chỉ khi nghe được những tin tức tốt này, ta mới có ý tốt mà đến gặp bà đấy.”

Phó lão phu nhân: “Con… Con, con thật sự chưa từng nghĩ đến chúng ta khó khăn thế nào sao? Thời Hàn này, con họ Phó đấy. Con mang họ Phó đấy!”

“Nếu như có thể, ta hy vọng mình có thể không mang họ Phó. Đến tận giờ phút cuối cùng mẫu thân vẫn còn nghĩ đến các người, mà các người vẫn còn vu oan hãm hại bà ấy. Chẳng qua mấy thứ vu khống này với ta mà nói đều chẳng có ích lợi gì, ta không muốn nói nhiều với các người. Chẳng có ý nghĩa, cũng không muốn lãng phí thời gian với một kẻ ngốc, đều là chuyện tốn thời gian.” Thời Hàn tiến lên một bước, hắn nhìn chằm chằm Phó lão phu nhân, cười nhạt: “Đến cuối cùng, bà vẫn cảm thấy bà không sai, đến cuối cùng vẫn cảm thấy mẫu thân ta là người xấu. Vậy ta nói cho bà biết, đến giờ phút cuối cùng ta cũng không tha thứ cho bà. Bà đi chết đi, sau khi chết xuống dưới mà nói với mẫu thân ta, nhưng ta nghĩ, lần này mẫu thân ta không mềm lòng đâu.”

Nói xong, Phó Thời Hàn xoay người rời đi.

Phó lão phu nhân như bị những lời nói cuối cùng này của hắn kích thích nên càng ho kịch liệt hơn, Phó lão Tướng quân và Phó Tướng quân nghe thấy tiếng ho kịch liệt như thế thì lập tức vọt vào. Thời Hàn lẳng lặng đi ra ngoài, đến khi ra cửa chỉ thấy Phó Dao đang đứng ở cửa chờ hắn.

“Đường ca.”

Thời Hàn dừng chân lại, như có như không liếc nhìn nàng: “Phó tiểu thư nhận lầm người rồi à? Sao ta có thể không nhớ mình có một người muội muội nhỉ?”

“Đa tạ huynh.” Cuối cùng Phó Dao lộ ra nụ cười, nụ cười kia không hề lạnh như băng, chẳng qua là, càng đáng sợ hơn, giống như vô cùng vặn vẹo. Phó Dao không hề xinh đẹp, chẳng qua chỉ là những cô nương có nhan sắc tầm thường, nụ cười như thế càng khiến người ta thấy không thoải mái.

Thời Hàn nhíu mày cười hỏi: “Ngươi đến đa tạ ta đến gặp để bà ta an tâm, hay đa tạ ta đã làm bà ta chết nhanh hơn?”

Vẻ mặt Phó Dao không thay đổi, vẫn là nụ cười kinh người như thế, nàng ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Cái sau.” Nói xong, vượt qua Phó Thời Hàn đi vào phòng ngủ.

Thời Hàn nhìn bóng lưng nàng, cảm thấy giống như có chút thú vị, chẳng qua hắn cũng không nghe thấy âm thanh hốt hoảng bên trong, tự ý rời đi.

Còn mấy ngày nữa chính là lễ hội Trung thu, ánh trăng hôm nay cũng rất đẹp, Thời Hàn yên lặng đi về phía trước, lúc này đã là giờ giới nghiêm, chẳng qua thị vệ thấy hắn đều giả vờ như không nhìn thấy.

Thời Hàn từ từ đi dạo, cuối cùng cũng đến cửa Lục Vương phủ, hắn ngẩng cao đầu nhìn dòng chữ to như rồng bay phượng múa, bật người một cái leo tường đi vào.

Nghênh ngang đi đến phía hậu viện, chỉ thấy A Cẩn đang ngồi trong sân uống trà, điểm tâm trên bàn trà đều chưa hề bị ai động vào.

Thời Hàn mỉm cười: “Muội đây là… đang chờ ta sao?”

A Cẩn hết sức nghiêm túc lắc đầu: “Không có đâu, ta đây đang tự rót trà tự uống ngồi ngắm trăng.” Mặc dù vẻ mặt có hơi nghiêm túc, nhưng nụ cười trên khoé môi đang cong lên thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Thời Hàn đến bên cạnh nàng, tự rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch.

A Cẩn cau mày: “Loại trà đen này ngon như thế, cuối cùng lại bị con trâu như huynh uống, thật là lãng phí.”

Thời Hàn: “Cần gì phải câu nệ hình thức như thế chứ!

A Cẩn: “Làm người sao có thể tuỳ tiện như thế được! Nếu như không chú trọng đến cái gọi là phẩm chất thì thật là qua loa quá.” Nói xong, tự mình ngoạm một phát hết cả miếng điểm tâm, hình tượng trái ngược hoàn toàn với điều nàng vừa nói.

Thời Hàn không nhịn được bật cười: “Sống thô tục nhất chính là muội đấy. Rõ ràng là một con nhóc phóng khoáng, lại còn phải giả vờ sống tinh tế, chậc chậc!”

A Cẩn nhịn không được bật cười, nàng chỉ miếng bánh ngọt nhỏ: “Thời Hàn ca ca nếm thử chút đi.”

Thời Hàn nhíu mày: “Hả?” Thật ra thì vừa rồi hắn thấy mấy món đồ ăn vặt này rất khác biệt, không nhịn được cầm một miếng bỏ vào miệng, Thời Hàn bỗng ngẩn người, nhìn A Cẩn.

A Cẩn cười híp mắt: “Trước kia không phải huynh từng nói với ta à? Khi còn bé mẫu thân huynh làm bánh ngọt cho huynh ăn rất ngon, sau này không có ai làm ra mùi vị thế này nữa. Cái này… Có giống không?”

Thời Hàn gật đầu, hắn lại cầm thêm một miếng nữa, ánh mắt sáng bừng nhìn A Cẩn: “Cũng không khác biệt lắm, chẳng qua là… Sao muội lại làm được?”

A Cẩn đắc ý: “Muội suy nghĩ rất lâu. Cái gì có thể khiến huynh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chứ? Nên ta quyết định ra tay. Hơn nữa, nữ đầu bếp là dưới sự chỉ huy của muội mới làm được tốt như thế.”

Nàng nghĩ, Thời Hàn đến Phó gia đương nhiên rất khó chịu, cho dù ngoài miệng hắn nói hay thế nào thì trong lòng chưa chắc đã thấy vui. Mà hắn… Chắc chắn sẽ trở về. Nhắc đến đây, thật ra Thời Hàn cũng không có nhiều chỗ có thể đi! Nghĩ thế, A Cẩn bắt tay vào làm, làm chút chuyện nhỏ khiến Thời Hàn vui vẻ, A Cẩn cảm thấy, cố gắng này cũng không uổng phí.

Phó Thời Hàn chưa từng nếm qua mùi vị này, nữ đầu bếp lại không làm được. Hẳn là Cảnh Lê Tịch đã dùng cách làm bánh của hiện đại? Người ngoài không biết, nhưng mà nàng có thể suy nghĩ thử.

Đúng như dự đoán, nàng nghĩ như thế!

Thời Hàn bỏ một miếng vào trong miệng, cười khẽ: “Muội biết không? Vừa rồi họ còn nói mẫu thân ta không giỏi nấu nướng, nhưng họ hoàn toàn quên, lúc đầu, mẫu thân ta cũng muốn cố gắng làm một thê tử tốt, một nàng dâu tốt.”

A Cẩn khéo léo châm trà cho Thời Hàn, nói: “Nếu không quan tâm đến bọn họ thì họ nói gì cũng đâu liên quan đến huynh chứ? Huynh chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được. Đúng chứ?”

Thời Hàn nhìn nàng toàn tâm toàn ý làm những thứ này để mình giải sầu, dáng vẻ này rất dễ thương, hắn cảm thấy thật ấm áp. Bao nhiêu năm qua, mẫu thân qua đời nhiều năm như vậy rồi, người duy nhất khiến hắn mở lòng chỉ có A Cẩn.

“A Cẩn.”

A Cẩn ngẩng đầu, cười híp mắt: “Hả? Có gì sai bảo?”

Thời Hàn nhìn nàng nháy mắt, cười thành tiếng, đưa tay nhéo gương mặt nàng, nói: “Ta rất thích muội.”

A Cẩn: Hả? Đực mặt ra. ( ̄△ ̄;)

“Ta rất thích muội! A Cẩn là tiểu ác ma tốt nhất trên thế giới này!”

A Cẩn: Ôi! Lại nói cái quái quỷ gì nữa thế?

Bình luận

Truyện đang đọc