THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

A Cẩn vẫn báo cho Phó Thời Hàn về lời của Ngu Quý phi. Thôi Mẫn còn đang âm thầm giúp Thời Hàn làm việc, nếu như Thôi Mẫn gả cho Tề Vương gia thì có thể rất nhiều chuyện sẽ thay đổi. Không hẳn là tệ nhưng chắc chắc không phải là một chuyện tốt.

Hơn nữa, nói một câu tương đối làm người ta cảm thấy thánh mẫu là A Cẩn vẫn hi vọng Thôi Mẫn có thể gả cho người mình thích. Ca ca của nàng đã thành thân, chưa chắc sẽ không có người khác phù hợp, nhưng mà người này không nên là Tề Vương gia. Trong lòng Tề Vương gia chỉ có Ngũ Vương phi Tô Thanh Mi, hơn nữa hiện tại Tô Thanh Mi đã chết một cách lạ thường như vậy, khó chắc chắn hắn ta sẽ không biến thái. Lúc này hắn ta nói sẽ thành thân, A Cẩn lại không thể tin được.

Thời Hàn cũng có cùng suy nghĩ này, bản thân Thời Hàn cũng nhìn thấy rõ, Thôi Mẫn gả cho Tề Vương gia không phải là một nước cờ hay. Có lẽ trước đây Thôi Mẫn hi vọng thông qua chuyện này mà thay đổi vận mệnh nhưng hiện tại nàng ấy đã từ bỏ suy nghĩ này, A Cẩn cũng không hi vọng nàng ấy giẫm lên vết xe đổ.

“Thời Hàn ca ca, huynh định làm gì?” A Cẩn hỏi.

Phó Thời Hàn hơi cười: “Làm gì à? Đâu phải là ta gả cho Tề Vương gia, đương nhiên phải xem ý của Thôi Mẫn thế nào.”

Thời Hàn cười giữ kín như bưng, A Cẩn tò mò: “Làm sao, huynh đã có chủ ý rồi hả?” Nàng nhìn chằm chằm Thời Hàn, muốn tìm ra manh mối từ trong ánh mắt của hắn, Thời Hàn mỉm cười: “Cũng không phải là có chủ ý gì. Ta không phải là Thôi Mẫn, ta đâu có quyền quyết định thay Thôi Mẫn đúng không?”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Nhưng ta cảm thấy Thời Hàn ca ca gạt người. Cái gì mà huynh không có quyền quyết định thay Thôi Mẫn? Vẻ mặt này của huynh chắc chắn không phải là chưa tính toán gì.”

“Ta chưa bao giờ gạt người.” Thời Hàn nói: “Ta càng không lừa A Cẩn. Thật sự ta không có ý quyết định thay Thôi Mẫn. Đừng quên, quyền quyết định trong chuyện này thực ra không phải ở ta, thậm chí cũng không phải Thôi Mẫn. Đương nhiên, càng không phải là Tề Vương gia.”

Đột nhiên A Cẩn hiểu rõ: “Ý của huynh là... Quyền quyết định trong tay Hoàng gia gia?”

Thời Hàn mỉm cười gật đầu: “Rốt cuộc tiểu A Cẩn cũng thông minh một lần. Hoàng Thượng tứ hôn thì dù không muốn nhưng nàng ta có dám phản kháng không? Cho nên quyền quyết định cuối cùng không phải nằm ở chúng ta.”

A Cẩn: “Vậy sao Ngu Quý phi lại muốn nói cho chúng ta, chuyện này...” Nàng ngừng lại: “Quý phi nương nương hi vọng từ chúng ta có thể ngăn cản chuyện này. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Quý phi nương nương lại không thích Thôi Mẫn như vậy. Nếu như nói Thôi Mẫn quyến rũ làm bà ây không thích nhưng hiện tại Thôi Mẫn đã tiết chế hơn rất nhiều. Ta cũng đã giải thích cho bà ấy rất nhiều nhưng bà ấy vẫn không thích Thôi Mẫn. Thậm chí việc Tề Vương gia cưới nàng ấy cũng làm cho Quý phi nương nương không thoải mái. Hi vọng mượn tay chúng ta quấy nhiễu để thất bại.”

Thời Hàn mỉm cười: “Không thích một người cũng không có lý do gì đặc biệt. Ấn tượng đầu tiên về một người rất quan trọng. Có lẽ ấn tượng đầu tiên của Quý phi nương nương đối với Thôi Mẫn đã hỏng rồi. Nếu ấn tượng đầu tiên đã hỏng rồi thì có muốn gỡ lại cũng rất khó.”

A Cẩn: “Chắc là vậy!”

Một người có thể vì kích động hoặc ấn tượng đầu tiên mà không thích một người khác. Nhưng dù thế nào A Cẩn vẫn cảm thấy người này không nên là Quý phi nương nương, từ nhỏ đến lớn nàng đã ở bên cạnh Quý phi nương nương, đối với cách hành xử hay thói quen hành vi của bà, nàng hiểu rất rõ. Quý phi nương nương đã lặn ngụp trong hậu cung nhiều năm như vậy, bà biết nên làm thế nào để xử lý một việc, nên đối xử với người khác ra sao. Chuyện như hôm nay đúng là hiếm gặp.

Rốt cuộc tại sao Thôi Mẫn lại đắc tội với Quý phi chứ?

A Cẩn rất nghi hoặc. Thực ra trong lòng Thời Hàn cũng có vài điểm nghi ngờ, có điều nếu đã là nghi ngờ thì có nghĩa là chưa biết rõ. Thời Hàn không muốn để A Cẩn bị dính dáng trong việc này nên không nói nhiều.

“À, đúng rồi. Mấy ngày nay huynh theo dõi Tứ Vương phủ có phát hiện gì không?”

Từ ngày Phó Thời Hàn khẳng định cái chết của Mộc Nghiên có liên quan đến Minh Y, bọn họ luôn luôn theo dõi sát sao Tứ Vương phủ.

Phó Thời Hàn lắc đầu: “Không có bất cứ phát hiện nào. Ta nghĩ, trong thời gian ngắn Tứ Vương gia sẽ không có tâm tư đi làm chuyện khác. Tứ Vương gia không phải kẻ ngốc, ông ta cũng biết cái thai kia của Hứa U U cực kỳ quan trọng. Cho nên không quan tâm tới những chuyện khác, cả ngày ở bên Hứa U U.”

“Ngay cả con trai cũng không có, cho dù ông ta thật sự xuất sắc đi nữa thì Hoàng gia gia cũng không chọn ông ta.” Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng mà sự thật chính là như thế. Mặc dù Hoàng gia gia rất thích nàng nhưng dính đến quốc gia đại sự, ông sẽ không bao giờ hồ đồ. Ông có thể thương cháu gái nhưng cháu trai lại càng quan trọng hơn.

“Đúng rồi, nếu như Tứ bá phụ không có nhi tử, ông ấy sẽ không có cơ hội kế thừa ngôi vị. Ta nghĩ, nếu như Hứa U U sinh nhi tử, có lẽ sẽ được đưa lên làm Chính phi. Điều này không chỉ có chúng ta nghĩ tới, người bên ngoài cũng nghĩ đến. Cho nên những nữ nhân trong hậu trạch của Tứ Vương phủ, đặc biệt là nguyên Tứ Vương phi kia, bọn họ sẽ không bàng quan như vậy.” Phó Thời Hàn ngẫm lại thấy buồn cười, hắn thở dài nói: “Một nam tử, ngày ngày phải để ý hậu viện, đúng là bất đắc dĩ.”

A Cẩn nhìn vẻ mặt của Thời Hàn, vẻ mặt và giọng điệu đó quả thực nói lên hắn có chút thương cảm cho Tứ Vương gia, nhưng A Cẩn còn lâu mới tin hắn tốt bụng như vậy.

"Kỹ thuật diễn của Thời Hàn ca ca thật sự quá kém.”

Thời Hàn nhướng mày: “Có sao?”

A Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Có, thật sự là vậy đó!” Nói xong, nàng nở nụ cười: “Thời Hàn ca ca, huynh châm chọc người như vậy thật sự không phù hợp với thân phận của huynh đâu.”

"Thân phận gì?" Thời Hàn phối hợp nói.

A Cẩn cười “khanh khách” không ngậm miệng lại được: “Thân phận người xấu.”

“Ta xấu hả? Không phải chứ?” Thời Hàn cười hỏi.

A Cẩn nghiêm trang: “Huynh không xấu, huynh thật sự không xấu.” Nói xong, nàng lại tiếp tục cười, cuối cùng hai người vui đùa chán rồi, Thời Hàn nói: “Tứ Vương phi ra tay vài lần đều không thành công. Hiện giờ Tứ Vương phủ bị Hứa U U khống chế, Tứ vương gia lại nhìn chằm chằm, bà ta rất khó thực hiện được.”

A Cẩn: “Khó để thực hiện không có nghĩa là không thể thực hiện được, huynh đã nói rõ Minh Ngọc dễ xúc động, Minh Y tâm tư tàn nhẫn, chẳng lẽ bọn họ không giúp Tứ Vương phi? À quên, bây giờ bà ta không phải Tứ Vương phi, ta cứ quen mồm.”

Thời Hàn cũng không uốn nắn lại A Cẩn, bọn họ đều đã quen cách xưng hô như thế, thực ra xưng hô chỉ là danh hiệu mà thôi.

“Muội cho rằng Tứ Vương gia không đề phòng các nàng sao? Bây giờ, đối với ông ta có một đứa con trai là quan trọng nhất.”

Hai người chụm đầu vào nhau nói nhỏ, khí thế ngất trời. Nếu như người ngoài nhìn thấy còn nghĩ rằng hai người đang thảo luận việc lớn gì đó, nhưng bây giờ nhìn lại thì ra là lén nói linh tinh. Lúc Lục vương gia đến gần thì nghe thấy hai câu cuối cùng, ông ấy chà chà mấy tiếng cảm thấy quả nhiên tất cả mọi người đều giống nhau. Phó Thời Hàn nhìn như không dính khói lửa nhân gian nhưng thực ra cũng làm chuyện như vậy.

“Phụ thân, người làm gì thế?” Thực ra A Cẩn đã thấy Lục Vương gia đến nhưng cũng không ngăn Thời Hàn nói chuyện. Còn Thời Hàn thực ra cũng phát hiện nhưng... Hắn và A Cẩn suy nghĩ giống nhau, việc này cũng không phải việc lớn gì.

Lục Vương gia cực kỳ thần bí tiến lại gần, hỏi: “Các con đang nói Tứ Vương phủ?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi. Phụ thân, người có muốn cùng nhau thảo luận không?”

Lục Vương gia nói đầy chính nghĩa: “Sao các con có thể làm như vậy. Mặc dù ta và ông ta không hợp nhau nhưng ông ta vẫn vẫn là Tứ bá phụ của con. Con ở sau lưng nói ông ta không có nhi tử như vậy thì không hay lắm đâu? Hơn nữa ta cũng không phải là loại người tùy tiện nói xấu sau lưng người ta, cái này căn bản không phải phong cách cá nhân của ta.”

Nói xong, Lục Vương gia nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Các con có tin tức nội bộ gì?”

A Cẩn lập tức muốn phát điên, đã nói là không nói xấu sau lưng người ta cơ mà? Đã nói là người có phong cách cơ mà? Đã nói rồi cơ mà?

“Nói đi! Các con biết cái gì, nói cho ta vui vẻ một chút.” Lục Vương gia quay về phía Thời Hàn, rốt cuộc Thời Hàn cũng hoàn hồn. Quả nhiên bọn họ không nên ôm lấy ảo tưởng Lục Vương gia sẽ tốt hơn.

“Chúng ta đang thảo luận việc Hứa U U có thai thì Tứ Vương phi sẽ làm thế nào. Thực ra chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều, đương nhiên Tứ Vương gia hiểu rõ tính cách của bà ta. Nhiều năm trôi qua, có bao nhiêu nữ tử ở hậu trạch đều chết dưới tay Tứ Vương phi, trong lòng Tứ Vương gia cũng nên hiểu được. Nếu như không phải kẻ ngu thì ông ta sẽ hiểu rõ vài phần. Ông ta không nói chẳng qua là vì lấy đại cục làm trọng, nhưng bây giờ Hứa U U không giống như vậy nữa. Theo tuổi tác của Tứ Vương gia, tục huyền một người khác chắc chắn là thân phận không xứng. Cũng không phải không thể nâng Hứa U U lên. Tuy phụ thân Hứa U U không có binh lực gì nhưng thân là một Vương gia khác họ thì vẫn tương đối dễ dàng. Còn bản thân Hứa U U cũng chính là một đại mỹ nhân. Nếu như ta là Tứ Vương gia, chắc là sẽ nảy sinh ý định này. Chỉ cần sinh được một đứa con, cho dù là con gái thì cơ hội nâng Hứa U U lên Chính phi cũng rất cao. Tứ Vương phi, nguyên Tứ Vương phi chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho chuyện này xảy ra.” Thời Hàn giải thích rất rõ ràng, nói chuyện với người đầu óc không thông minh thì nói chuyện phải rõ ràng một chút, nếu không lại phải lặp lại lần nữa, thà rằng giải thích ngay từ đầu còn hơn.

Lục Vương gia vừa nghe đã liên tục gật đầu: “Đúng là có đạo lý này. Vậy ý của con là độc phụ kia sẽ hại Hứa U U? Trời ơi, ta nhất định phải bảo vệ Hứa U U.” Lục Vương gia nhảy dựng lên giống như chuyện này là chuyện của ông ấy.

A Cẩn đen mặt: “Phụ thân, đâu phải chuyện của ngài!”

Lục Vương gia: “Mộc Nghiên bị người ta hại chết ta không giúp đỡ được, ta nhất định phải giúp Hứa U U. Mỹ nhân gả vào Tứ Vương phủ đều là người đáng thương, ta không thể không quan tâm được.”

A Cẩn bình tĩnh: “Vậy ngài dùng thân phận gì để qua đó? Ngài tới đó không những không giúp được gì còn làm cho Hứa Trắc phi rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Ngài không nghĩ thử xem nếu như ngài đi tới đó, chẳng lẽ Tứ Vương phi không vu khống cho người và Hứa U U chim chuột với nhau chắc?”

Thời Hàn: “A Cẩn, nữ hài tử nói chuyện phải nhã nhặn mới được.”

A Cẩn "Ồ" một tiếng, nói: "Ta hiểu rồi. Nói đúng hơn là Tứ Vương phi còn chưa có cơ hội đối phó với Hứa U U, ngài vừa tới đó là xong luôn. Bà ta sẽ nói, sẽ nói quan hệ giữa hai người không bình thường!” Nói xong, A Cẩn nhìn Thời Hàn: “Lần này ta không nói chim chuột nữa nhé!.”

Thời Hàn: "..."

Lục Vương gia phiền muộn: “Vậy ta phải làm thế nào cho phải? Ta không thể nhìn mỹ nhân gặp chuyện không may. A Cẩn, con nghĩ cách cho phụ thân đi.”

A Cẩn nghiêm mặt: “Mấy lời mê sảng như vậy ngài đừng nói nữa. Ngài nói như vậy mẫu thân con sẽ đau lòng, còn chúng ta sẽ cảm thấy mất mặt. Ngài không nghĩ người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào sao?”

Hiếm khi thấy A Cẩn nghiêm túc như vậy, Lục Vương gia có chút không quen, ông ấy nói lắp: “Sao, sao...”

A Cẩn: “Chúng ta không mong ngài ra sức cho Lục Vương phủ cái gì cả, những việc này có ca ca làm là được rồi. Nhưng ngài sắp thành gia gia rồi. Ngài không thể gây thêm phiền toái cho chúng ta nữa. Hứa U U đã lập gia đình, hơn nữa người ta căn bản không thích ngài, ngài giúp nàng ta cái gì chứ, nói không chừng, tâm cơ của nàng ta còn nhiều hơn ngài gấp trăm lần. Ngài tới đó chỉ gây thêm phiền toái cho người ta, lại làm chúng ta mất mặt. Phụ thân, lúc này ngài phải giống như chúng ta, bình tĩnh xem kịch!”

Lục Vương gia: “Con nói như vậy ta rất đau lòng, ta cực kỳ đau lòng, ta đau lòng chết mất, ta...”

A Cẩn giữ chặt Lục Vương gia: “Phụ thân, ngài đừng diễn nữa, ta nói thật đấy. Ta thấy Hứa U U cũng sẽ không thua đâu.” Nàng trừng mắt nhìn.

Lục Vương gia: “Thật không? Nàng ấy dịu dàng như vậy, mà...”

“Làm mẹ sẽ mạnh mẽ.” Năm chữ của A Cẩn chớp mắt hạ gục Lục Vương gia. Lục Vương gia ngẫm nghĩ, nói: “Các con nói có lý. Nhớ năm xưa mẹ con cũng cực kỳ dịu dàng nhưng bây giờ tất cả những cái đó đều biến thành mây bay.”

A Cẩn xoay người lại, Lục Vương gia kỳ quái: “Con làm gì?”

A Cẩn: “Con sẽ nhớ câu này rồi về nói cho mẫu thân biết...”

Lục Vương gia: “Con gái, con là con gái ruột của ta đó. Hu hu, ta sai rồi!”

A Cẩn cười khanh khách: “Trêu chọc ngài cho vui thôi.”

“A Cẩn phải tôn trọng phụ thân con một chút chứ.” Lục Vương gia nói như thương lượng. Dễ thấy trong nhà, ông ấy không có địa vị gì, nhưng không sao, một ngày nào đó, một ngày nào đó ông ấy sẽ...

“A Cẩn!” Thời Hàn hơi cười vỗ vai nàng, A Cẩn hiểu ý nói: “Phụ thân, con nói đùa với ngài thôi. Phụ thân bình dị gần gũi nhưng lại có tấm lòng rộng lượng, nhất định là biết con đang đùa giỡn. Hơn nữa, bọn họ đều hâm mộ con có một phụ thân như ngài đấy, anh tuấn, tài hoa lại bình dị gần gũi.” A Cẩn vỗ mông ngựa kêu bôm bốp.

Thời Hàn lại nói tiếp: “Đúng là vậy, ta chính là người hâm mộ muội nhất đấy. Tuy Lục Vương gia nhìn như bất cần đời nhưng thực ra cực kỳ anh tuấn, oai nghiêm. Rất nhiều chuyện nếu không có ngài hòa giải thì không thể trở nên tốt đẹp được.”

Nếu nói như A Cẩn là đùa giỡn thì Thời Hàn chính là có vài phần thăm dò.

Lục Vương gia được hai người khích lệ thì chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, cả người vô cùng đắc ý: “Ta biết, ta biết ngay là ta giỏi nhất. Nếu không thì năm xưa mẹ con cũng không chọn ta, ha ha ha!”

A Cẩn: "..."

Thời Hàn: Chắc chắn là ta đã nghĩ nhiều rồi, lão này... Chắc không phải là giả heo ăn thịt hổ đâu nhỉ? Chắc chắn là ta nghĩ nhiều rồi!

Ba người ở Lục Vương phủ cười đùa vui vẻ nhưng ở bên kia, Tứ Vương phủ lại không giống thế.

Tứ Vương gia mặt tối sầm lại nhìn lão Ngũ, nói: “Đệ lại làm sao? Gần đây nhìn tình trạng của đệ vô cùng không tốt, ta còn chưa kịp đi tìm đệ. Thật không ngờ hôm nay đệ lại đến, người chết không thể sống lại, ta biết đệ đau lòng nhưng có vài công vụ vẫn không thể chậm trễ được.”

Mấy ngày nay Ngũ Vương gia điều tra về tình huống của Tô gia năm xưa lại thật sự không tìm thấy một chút dấu vết nào. Phần lớn đầu mối gần như bị Tô đại nhân chặt đứt. Để có thể gả Tô Thanh Mi vào trong Ngũ Vương phủ một cách an toàn, lão ta gần như đã giết toàn bộ người biết chuyện.

Theo lý này, Tô đại nhân đập nồi dìm thuyền liều chết để Tô Thanh Mi gả cho ông ta thì cũng phải giết luôn cả gian phu kia thì mới đúng. Nhưng lại không hề, không những không giết mà còn có thể để cho Tô Thanh Minh lại hẹn hò với gian phu kia một lần nữa ở đây. Cho nên Ngũ Vương gia không thể không nghĩ nhiều, có lẽ gian phu này là người Tô đại nhân không động vào được.

“Ta đến tìm Tứ ca là có chuyện muốn hỏi.”

"Chuyện gì?" Tứ Vương gia nhíu mày. Gần đây ông ta bận rộn mấy chuyện trong nhà, thực ra cũng không có cách nào phân người ra được. Vào lúc này lão Ngũ không những không giúp ông ta mà cả ngày âm trầm không thấy bóng người làm cho ông ta vô cùng phiền muộn.

“Là việc liên quan tới năm đó, hai mươi năm trước. Chuyện ta thành thân năm xưa, năm đó có rất nhiều chuyện ta đã không còn nhớ rõ. Còn muốn xin Tứ ca giúp ta suy nghĩ.” Ngũ Vương gia vội vàng, mấy ngày nay bản thân ông ta cũng không thể điều tra được rõ ràng, lúc này mới phát hiện có thể ông ta suy tính chưa kỹ càng.

Tứ Vương gia phiền lòng nhưng cũng không thể không nói qua loa với ông ta: “Người cũng đã chết rồi, bây giờ đệ dây dưa mấy chuyện trong quá khứ thì có ý nghĩa gì chứ. Ta biết Tô phu nhân không phải là mẫu thân của Tô Thanh Mi nhưng đó cũng là từ lúc Tô Thanh Mi còn bé cơ mà, đệ tra chuyện năm xưa đệ thành hôn thì có tác dụng gì. Lão Ngũ, ta biết phu thê đệ tình cảm sâu nặng, nhưng cho dù có tốt thì cũng phải đúng mực. Người đã chết rồi, đệ để nàng ra đi thanh thản đi. Đừng quấy rầy nàng nữa.”

Không nói như vậy còn đỡ, nói ra rồi lại càng làm cho Ngũ Vương gia cáu kỉnh: “Cái gì gọi là đừng quấy rầy nàng nữa, nàng muốn chết thì chết sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy!”

Đột nhiên Ngũ Vương gia tức giận làm cho Tứ Vương gia lắp bắp kinh hãi, ông ta hơi híp mắt lại nghi hoặc nhìn Ngũ Vương gia: “Thế thì có chuyện mà ta không biết sao? Hay là cái chết của Ngũ đệ muội có nguyên nhân khác?”

Vừa nói Tứ Vương gia vừa không ngừng đánh giá Ngũ Vương gia, thấy ông ta nghe xong lời này thì có chút dao động, Tứ Vương gia càng chắc chắn về suy nghĩ của mình. Nhìn thế này thì hàm nghĩa về cái chết của Tô Thanh Mi quả nhiên càng sâu hơn.

“Có chuyện gì đệ đều phải nói cho Tứ ca, đệ phải biết Tứ ca và đệ là người đứng cùng một chiến tuyến. Cho dù thế nào, ta cũng không hại đệ. Tô gia có vấn đề gì? Sẽ không phải là giống như thê tử của Ngu Kính Chi chứ? Lẽ nào Ngũ đệ muội cũng bị người ta thay mận đổi đào?” Tứ Vương gia kinh ngạc nói.

Sao Ngũ Vương gia có thể nói chuyện bí ẩn đó ra được, ông ta hơi bình tĩnh lại, nói: “Cũng không phải. Thiên hạ nào có nhiều chuyện thay mận đổi đào như vậy. Ta chỉ hơi hoài nghi chuyện năm đó một chút.” Dừng lại một hồi, Ngũ Vương gia nói sự nghi ngờ của mình ra: “Thực ra năm đó ta cũng không muốn cưới Tô Thanh Mi, nhưng lúc đó Tứ ca khuyên ta, ngài nói vị trí của Tô đại nhân rất tốt, có thể là trợ lực lớn cho ta, đúng không?”

Tứ Vương gia nhìn chằm chằm Ngũ Vương gia, cười lạnh: “Bây giờ đệ lại trách ta? Trách ta năm xưa khuyên đệ cưới Tô Thanh Mi? Chuyện nàng không phải con gái của Tô phu nhân quan trọng như vậy sao? Mọi người chết rồi đệ còn muốn băn khoăn những thứ này làm gì? Hơn nữa, năm đó vị trí của Tô đại nhân rất tốt. Cũng coi như đến giờ vẫn giống như vậy, trước khi ông ta làm nhục Minh Ngọc, chẳng phải vị trí của ông ta vẫn tốt sao? Không phải cho đệ trợ lực lớn sao?” Tứ Vương gia vỗ bàn đứng lên, ông ta cực kỳ tức giận: “Bây giờ đệ hỏi ta như vậy là thế nào? Đệ có biết ta còn hận ông ta hơn cả đệ.”

Ngũ Vương gia nhíu mày: “Tứ ca, ta không có ý trách huynh, ta chỉ muốn biết tình huống lúc đó thôi.” Dừng lại một chút, Ngũ Vương gia nói: “Chuyện của Minh Ngọc, ta biết huynh tức giận nhưng đó là hai chuyện mà, cũng không thể gộp vào một.”

Tứ Vương gia: “Đệ vẫn không nói rõ ràng cho ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cuối cùng là đệ muốn làm cái gì, ta cũng không biết phải nói với đệ cái gì. Lão Ngũ, đệ phải nhớ rõ ta với đệ vẫn luôn ngồi trên cùng một chiếc thuyền, sao ta có thể hại đệ, đệ có tốt thì ta mới tốt được. Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”

Ngũ Vương gia: “Ta nghi ngờ năm đó Tô Thanh Mi gả cho ta có mưu đồ khác. Bây giờ có nhiều thứ ta chỉ biết nửa vời, ta không tiện nói, chỉ cần điều tra rõ ràng ta chắc chắn sẽ nói tất cả cho Tứ ca. Tứ ca, coi như huynh giúp đệ một chút, giúp ta suy nghĩ lại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Ngũ Vương gia cực kỳ nghiêm túc, cũng vô cùng thành khẩn. Tứ Vương gia cảm thấy ông ta như thế thì cuối cùng cũng nghĩ lại kỹ càng, hồi lâu sau mới nói: “Lúc đó quả thật có mấy cô nương thích hợp nhưng cho dù là gia thế hay tài hoa thì chỉ có Tô Thanh Mi là thích hợp nhất. Lúc đó địa vị của Tô đại nhân rất tốt, ông ta cũng cực lực đến gần chúng ta, dù sao cũng đều là nữ tử cho nên ta mới khuyên đệ.”

Ngũ vương gia: “Vậy Tứ ca có từng biết khi đó Tô gia có qua lại thân thiết với người nào không. Hoặc là Tô Thanh Mi có thân thiết với người nào không.”

Tứ Vương gia cười như không cười: “Ta làm sao mà biết được một nữ tử khuê các sẽ thân thiết với người nào. Nếu như biết thì cũng nên hỏi tỷ muội thân thiết của nàng năm xưa.”

Thực ra không phải là Ngũ Vương gia không nghĩ tới điều này, chỉ là gần đây có chút ngu ngốc, nghe Tứ Vương gia nói thế thì gật đầu: “Đúng, tỷ muội thân thiết của nàng.”

Nói xong thì lập tức rời đi.

Nhìn cảnh ông ta vội vàng rời đi như thế, Tứ Vương gia cảm thấy có một hơi nghẹn ở cổ họng, tên khốn này, rốt cuộc đến đây làm gì: “Người đâu, gọi Vạn Tam tới cho ta.”

Vốn dĩ Vạn Tam đang xử lý vài chuyện ở bên ngoài, bị Tứ Vương gia gọi đến thì vô cùng nghi hoặc. Nhưng khi nghe Tứ Vương gia nói xong thì cũng cẩn thận nghĩ lại.

“Ngươi cảm thấy lão Ngũ có ý gì?”

“Cụ thể như thế nào thì không biết được nhưng lại không giống như Ngũ Vương gia nói. Cho dù Ngũ Vương phi được gả đi với ý đồ riêng thì cũng không đến nỗi như vậy. Từ khi nào mà Ngũ Vương gia lại trở nên như thế? Dù sao thì mọi người cũng chết rồi, dù cho lúc đó có mục đích riêng nhưng bây giờ có điều tra cũng vô dụng. Ta thấy có lẽ là chuyện khác.” Vạn Tam đúng là có sao nói vậy.

Nếu như không phải Ngũ Vương gia đã rối loạn thì bọn họ cũng không phát hiện ra trong chuyện này có vấn đề.

“Vậy ngươi cảm thấy là có chuyện gì?” Tứ Vương gia hỏi dò.

Vạn Tam do dự một chút, nói: “Vương gia, nếu như... nếu như ta nói thì ngài cũng đừng tức giận.”

Tứ Vương gia: “Có chuyện gì cứ nói đi, tức giận cái gì mà tức giận.”

Vạn Tam: “Ta thấy chuyện có thể làm cho một người đàn ông kiên nhẫn điều tra, có lẽ là, có lẽ là lúc đó Ngũ Vương phi có người bên ngoài.”

Tứ Vương gia ngẩn ra, lập tức cười ha ha: “Có người? Tô Thanh Mi?” Ông ta lắc đầu: “Không, Tô Thanh Mi là người đoan trang, ta thấy không phải đâu.”

“Không có chuyện gì là không thể. Vương gia, hay là chúng ta phái người theo dõi bên phía Ngũ Vương gia?” Vạn Tam hỏi.

Tứ Vương gia do dự một chút, gật đầu: “Theo dõi đi.”

Tạm biệt Tứ Vương gia, Vạn Tam lại đến tìm Minh Y, nhưng Minh Ngọc ở đó nên hắn ta tránh phía sau cửa, đợi đến khi Minh Ngọc rời đi rồi mới vào cửa: “Lại có chuyện gì thế?”

Minh Y không hoài nghi về việc hắn ta đến, nàng ta mỉm cười nói: “Không phải là vì Hứa U U sao, ả hi vọng ta ra tay đẩy người. Đầu óc đúng là bị úng nước. Thật sự cho ta là đồ ngốc sao?”

Vạn Tam cười lạnh: “Tiện nhân này. Sẽ có một ngày ta loại trừ ả cho nàng.”

Minh Y kéo cánh tay Vạn Tam, cười quyến rũ dịu dàng: “Ta biết, nhưng tạm thời để ả sống đã, ta muốn cho ả sống không bằng con chó.”

“Nha đầu ngốc!” Vạn Tam hôn lên trán Minh Y một cái, nói: “Ta biết nàng chịu khổ nhiều rồi, sau này đã có ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc