THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Lục Vương phi hoàn toàn không ngờ có chuyện như vậy. Vương phủ mà bà vốn cho rằng là một thùng sắt kín kẽ lại xảy ra chuyện, tiểu nữ nhi A Cẩn bà thương yêu nhất suýt chút nữa bị người ta hại chết. Nếu như không phải Thời Hàn đột nhiên xuất hiện, sợ là bây giờ A Cẩn đã hương tiêu ngọc vẫn. Nhìn A Cẩn đang được Thời Hàn ôm vào lòng, cho dù ngủ thì giọt nước mắt to tròn còn vương trên mặt, Lục Vương phi gần như muốn cắn nát răng, mấy người A Bích và A Bình quỳ trên mặt đất, không dám động đậy.

"Thời Hàn, Lục thẩm cảm ơn con, cảm ơn con đã cứu A Cẩn..." Lục Vương phi lau nước mắt, hơi nghẹn ngào.

Bây giờ Thời Hàn đã không còn kích động như trước đó, hắn thậm chí còn nở nụ cười: "Xem ra có vẻ Lục thẩm quản Lục Vương phủ không tốt nhỉ!"

Lục Vương phi: "Là ta đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá người ngoài quá thấp. Nhưng Lục thẩm ở đây thề với con, ta nhất định sẽ không để cho A Cẩn của ta chịu khổ sở thế này nữa. Sau này sẽ không còn chuyện như vậy." Bà nhìn tiểu A Cẩn ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng nức nở một cái thì càng hận không thể lột da rút xương kẻ cầm đầu hại người kia!

Thời Hàn nghiêm túc hỏi Lục Vương phi: "Lục thẩm tin con không?"

Lục Vương phi gật đầu: "Đương nhiên Lục thẩm tin con." Bà nghiêm túc: "Nếu không có con, sợ là bây giờ A Cẩn… A Cẩn đã không còn ở đây. Ân tình của con đối với nhà chúng ta, Lục thẩm trả mười đời cũng không hết, đương nhiên Lục thẩm tin con nhất."

Phó Thời Hàn gật đầu: "Nếu đã vậy thì con hi vọng chuyện A Cẩn bị tập kích này để con điều tra, cũng để con xử lí."

Lục Vương phi hơi ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu.

Phó Thời Hàn cũng không giấu giếm: "Lục Vương phủ này đều là người của ngài, cảm nhận chủ quan của ngài bị ảnh hưởng quá nặng. Con muốn nhanh chuẩn ác tìm được người hại A Cẩn. Cho dù là người bên cạnh ngài thì cũng không thể tin trăm phần trăm được. Nếu như có thể tin được, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này. Nếu ngài bị tình cảm ảnh hưởng, tất có bất công không tốt, không bằng để người ngoài cuộc như con làm. Nếu như ngài lo sẽ có lời đồn gì không tốt với con, vậy cũng không cần, con vốn không để ý đến những thứ hư danh kia. Hơn nữa con nghĩ hoàng gia gia cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người muốn hại tôn nữ của ông ấy."

Lục vương phi nhìn đám người đang quỳ trước mặt, A Bích ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ không tưởng tượng được, nhưng cũng rất kiên nghị: "Vương phi, nô tỳ bằng lòng đi cùng Phó công tử."

A Bình cũng khóc không tưởng nổi: "Nô tỳ cũng sẵn lòng, chỉ cầu cho Phó công tử có thể tìm được người hại tiểu Quận chúa sớm hơn."



Đợi đến khi A Cẩn tỉnh lại thì mọi chuyện đã như thường, nàng nhớ lại mọi chuyện xảy ra, run một cái. Lục Vương phi ôm A Cẩn, cảm nhận được hành động của nàng thì vội vàng sờ đầu nàng: "A Cẩn đừng sợ, đừng sợ. Bé ngoan, không sao cả, A Cẩn ngoan của ta không sao cả."

A Cẩn vội vàng dựa vào lòng Lục Vương phi, nhưng hình như nhớ tới gì đó, nàng nhìn bốn phía tìm bóng dáng Phó Thời Hàn. A Cẩn không thấy được hắn, chẹp miệng, ngón tay béo múp míp chỉ vào một chỗ, nói nhỏ: "Hàn..."

Lục Vương phi cũng đã bình tĩnh lại, nhưng nỗi sợ suýt nữa mất đi A Cẩn khiến bà không thể buông lỏng. Bà cẩn thận ôm nàng vào lòng, giọng nói rất dịu dàng: "A Cẩn muốn tìm Thời Hàn ca ca của con sao? Thằng bé hồi cung rồi! Nhưng A Cẩn đừng gấp, ngày mai Thời Hàn ca ca sẽ đến thăm con."

A Cẩn "a" một tiếng rồi lại trở nên ngoan ngoãn. Nhưng chỉ một lát, nàng lại bắt đầu tìm người, A Bích đâu?

Lục Vương phi thấy nàng nhìn tới ngó lui, trấn an nàng: "A Cẩn đừng sợ, cũng đừng lo lắng gì cả. Sau này mẫu thân sẽ bảo vệ A Cẩn thật tốt."

A Cẩn lặng lẽ dựa vào người Lục Vương phi, Lâm ma ma lo lắng nói: "Vương phi, xem ra tiểu Quận chúa bị dọa sợ thật rồi. Nàng còn nhỏ như vậy, sợ là sẽ có ảnh hưởng. Chi bằng để nô tỳ đi đun chút nước ngải cho tiểu Quận chúa, đuổi những thứ xúi quẩy kia đi."

Lục Vương phi gật đầu, A Cẩn ngửa cổ, ê a một tiếng, tiếp tục truy hỏi: "A Bích!"

Lục Vương phi hơi khựng lại, vỗ vỗ trấn an nàng: "A Cẩn còn ổn là tốt, đợi một vài hôm A Bích sẽ về. Con đừng lo lắng."

A Cẩn nhíu đôi mày nhỏ, đang không hiểu cho lắm thì nghe Lục Vương phi nói tiếp: "Quả nhiên A Cẩn nhà ta có duyên với Thời Hàn, nếu như không phải đột nhiên thằng bé có hứng đến thăm con thì cũng không trùng hợp mà cứu được con như vậy. Tiểu A Cẩn của ta cũng rất có phúc, người ta nói người gặp nạn lớn không chết tất sẽ có phúc, tương lai A Cẩn sẽ bình an cả đời."

A Cẩn "ya" một tiếng, đang muốn tỏ vẻ mình không sợ thì nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều chạy vào. Có lẽ là vì quá kích động, mặt Cẩn Ngôn ửng đỏ lên: "Muội muội sao rồi?" Bọn họ về trễ chút, nhưng vừa vào cửa đã nghe nói A Cẩn xảy ra chuyện, hai người gần như không suy nghĩ đã chạy tới.

A Cẩn nhìn Cẩn Ngôn ôm ngực, ê a một tiếng, cười tủm tỉm: "Ca!" Giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Cẩn Ngôn dường như sắp rơi nước mắt, hắn một tay ôm muội muội vào lòng, giọng trầm thấp nghẹn ngào: "A Cẩn không sao rồi." Tâm tư độc ác đến thế nào mới có thể ra tay với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Oánh Nguyệt cũng ở một bên, lặng lẽ rơi nước mắt.

Lục Vương phi thấy nhi nữ như thế thì nói: "Các con yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo. Mặc kệ là A Cẩn hay là các con đều sẽ bình an."

Cẩn Ngôn nhíu mày, không nói chuyện. A Cẩn vỗ bả vai hắn trấn an.

"Chuyện này xử lí thế nào? Nhất định phải tìm được người hại muội muội thật nhanh." Cẩn Ngôn nhớ lại tao ngộ trước đó của mình, tay siết chặt lại.

Sai người dẫn Oánh Nguyệt lui, Lục Vương phi ôm A Cẩn đung đưa, thấy nàng như sắp ngủ thì nói với Cẩn Ngôn: "Ta đã giao chuyện này cho Phó công tử xử lí."

Cẩn Ngôn không đồng ý: "Sao mẫu thân có thể giao chuyện như vậy cho một đứa bé như hắn? Cho dù Thời Hàn công tử là người nghiêm cẩn, nhưng dù sao vẫn không thích hợp. Thân phận không phù hợp, tuổi không phù hợp, nếu như tra ra chuyện dơ bẩn gì đó thì lại càng không phù hợp."

"Loại tiểu nhân ác độc kia dã nên chết từ sớm rồi." Ánh mắt Lục Vương phi ngoan độc, bà lạnh lùng nói: "Xưa kia ta còn có một chút cố kỵ, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng có một số người không từ bỏ ý đồ. Nếu đã như vậy, ta cần gì phải tiếp tục làm thế? Tự ta động thủ không thỏa đáng, nhưng để Phó Thời Hàn ra tay chưa chắc không tốt." Nghe giọng điệu có vẻ bà đã biết hung thủ kia là ai.

Cẩn Ngôn kinh hãi: "Ý mẫu thân là..."

Lục Vương phi căm hận: "Bất kể là ý của tứ bá phụ hay tứ bá mẫu con… Đã vươn tay đến nhà ta thì ta liều chết cũng phải chặt một móng vuốt của bọn họ xuống. Mà con dao sắc bén giúp đỡ chính là Phó Thời Hàn. Tình cảm của hắn và thiên gia không phải bình thường, lại thật sự quan tâm đến muội muội con, chắc chắn hắn sẽ giúp chúng ta tố cáo tên hung thủ kia cho thiên gia, lấy lại sự công bằng cho chúng ta."

Bình luận

Truyện đang đọc