THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Lục Vương phi nói tiếp: "Có thể các ngươi không coi thân thể Vương gia quan trọng, nhưng ta thì khác. Nếu Liên di nương đã không hiểu chuyện như vậy, vậy thì tự kiểm điểm cho tốt đi. Người đâu, dẫn Liên di nương đến Phật đường phía sau tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm."

Nhìn Liên di nương bị lôi đi, A Điệp la khóc: "Ta không có bệnh, ta vốn không có bệnh, ngươi thả mẹ ta ra. Phụ vương, phụ vương, ngài là chủ nhân của Vương phủ, ngài cứu mẹ con đi. Bà ta là một nữ nhân xấu..."

Lục Vương gia "ờ" một cái, nhìn về phía Lục Vương phi. Lục Vương phi lập tức nói: "Ta chỉ nghĩ cho cơ thể của Vương gia, nếu như tự bản thân Vương gia cũng không coi ra gì, vậy thiếp thân sẽ không xen vào việc người khác nữa. Không có quy tắc sao thành vuông tròn*. Ngài nhìn nàng ta đi, vốn thần thiếp cảm thấy nàng ta là người hiểu chuyện, nhưng ngài xem nàng ta đã dạy A Điệp thành thứ gì. Không quan tâm đến phụ thân, bất kính với đích mẫu, không biết tương lai còn làm ra chuyện gì kinh động hơn không."

*"Không có quy tắc sao thành vuông tròn" - trích lời của người xưa: "Làm việc phải vuông, làm người phải tròn. Trong vuông ngoài tròn mới là đỉnh cao của đời người." 

Lục Vương gia quan tâm bản thân nhất, cũng yêu quý chính mình nhất. Ông ta lập tức nói: "Đương nhiên ta đều nghe theo Vương phi. Đứa nhỏ này nên được dạy dỗ cho tốt."

Liên di nương khóc ròng, nói: "Vương gia, là thiếp thân sai, đều là thiếp thân sai. Ngài tuyệt đối đừng bắt thiếp rời khỏi A Điệp, A Điệp... A Điệp bị bệnh, cơ thể không tốt, để thiếp thân chăm sóc con bé cho tốt đi. Thiếp thân nhất định sẽ chăm sóc con bé thật tốt, dạy dỗ con bé thật tốt, không để con bé nói lung tung bậy bạ nữa. A Điệp, còn không xin lỗi Vương phi đi, nhanh lên!" Liên di nương quỳ trên mặt đất, ôm chân Lục Vương gia không chịu buông tay.

Lục Vương phi bình thản nói: "Liên di nương suốt ngày ở cùng với A Điệp, cũng không biết có bị truyền nhiễm không..." Vừa nói xong, Lục Vương gia lập tức tránh thoát, vội vã lui ra ngoài cửa, bày ra dáng vẻ của phụ thân tốt: "Hôm nay mấy đứa Cẩn Ngôn về, bản vương đi thăm chúng nó một lát, nơi này cứ giao cho Vương phi đi. Nàng làm việc, ta còn gì không yên tâm nữa." Nói rồi vội vàng rời đi, giống như có người đuổi theo phía sau. Thấy ông ta như thế, Lục Vương phi cười trào phúng: "Được rồi, nếu Liên di nương đã biết mình sai, vậy thì ở đây chăm sóc A Điệp cho tốt đi. Lâm ma ma, cho người canh gác chỗ này, đừng để cho mẹ con họ đi loạn, tránh lây nhiễm cho người khác." Nói rồi cũng đi thẳng.

Liên di nương và A Điệp bị thả ra, hai mẫu nữ ôm đầu khóc rống. A Điệp khóc ròng, nói: "Sao phụ thân có thể lạnh lùng vô tình như thế, sao ông ta có thể như thế... Hu hu! Con không có bệnh, con không có bệnh, tên lang băm kia không biết chẩn bệnh. Mẫu thân, chúng ta thật là thê thảm, thật đáng thương..."

Lúc này Liên di nương đã hiểu được một chút, ả ta bịt miệng A Điệp: "Đừng nói nữa. Con lớn tiếng ồn ào thế này, còn ai không biết là chúng ta đang giả bệnh? Vương phi là người ác độc, nếu như con để phụ vương nghe nói thì sợ là ông ấy cũng sinh ra ngăn cách với chúng ta. Người trong phủ này đều bị Vương phi khống chế, chúng ta nhỏ yếu như thế, tạm thời chỉ có thể khẩu phật tâm xà. Nếu Vương phi đã không cho chúng ta ra ngoài, vậy chúng ta nhẫn nhịn là được. Sau này, sau này sẽ có cơ hội để phụ vương con biết cái tốt của chúng ta."

"Mẫu thân, sao mệnh của con lại khổ vậy chứ!" Chỉ là một tiểu cô nương vừa tròn bảy tuổi, nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ đau khổ.

A Bình đứng ngoài cửa nghe đoạn nói chuyện của hai mẹ con này, chán ghét lắc đầu rời đi...



Lục Vương gia thật sự không có gì thay đổi so với ba năm trước. Thấy mấy đứa con, ông ta cũng không uy nghiêm giống như phụ thân, cười nói: "Đều đã lớn rồi, đều đã lớn rồi nha, á!"

A Cẩn vươn móng vuốt, lắc lư trước mắt: "Chào phụ thân." Trông cực kì ngả ngớn, nhưng Lục Vương gia không quan tâm đến chuyện đó lắm, quan sát A Cẩn từ trên xuống dưới, bày ra biểu cảm kinh ngạc: "Con… con là A Cẩn? Sao lớn vậy!"

Suýt chút nữa A Cẩn đã ngã sấp xuống, sao nàng lại lớn vậy hả, ha ha, ha ha ha! Là khí thổi nàng lớn lên đó!

"Lần cuối cùng gặp con, con ị đầy người Phó tướng quân, con còn nhớ không?" Lục Vương gia phấn chấn bừng bừng.

Hừm… dường như không có ai muốn nhắc lại đoạn lịch sử đen này, hơn nữa, ai nói đó là lần cuối cùng chứ? A Cẩn thật sự bó tay với vị phụ thân này rồi, ngài có thể ra bài theo lẽ thường không! Nói đến đây, A Cẩn cũng cảm thấy mình thật khổ, đã đọc hàng nghìn hàng vạn truyện xuyên không, cũng đọc không ít loại phụ thân của nữ chính, nhưng hoàn toàn không có loại như phụ thân của nàng! Được rồi, ngươi nói nàng không phải nữ chính, vậy cũng đâu có phụ thân của nữ phụ nào như thế chứ! Phụ thân của người qua đường Giáp cũng không có! Mệt quá!

"Khi đó muội muội còn nhỏ, sao đứa bé có thể điều khiển bản thân được. Hơn nữa, đó cũng không phải lần cuối cùng phụ thân gặp A Cẩn. Lần cuối cùng ngài gặp A Cẩn thật sự là cái lần phụ vương đến quậy Tứ Vương phủ vì muội ấy chứ nhỉ?" Cẩn Ngôn mở miệng giải cứu muội muội sắp té xỉu của mình. Quả nhiên vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không biết điểm hành vi phụ vương nhà bọn họ.

Nói đến đây, Lục Vương gia lập tức phiền muộn. Ông im lặng nhìn A Cẩn, vẻ mặt ai oán: "A Cẩn, con biết mà, tứ bá phụ của con thật sự chẳng ra gì."

A Cẩn nghiêm túc gật đầu, còn không phải à? Cực kì phối hợp!

Thấy A Cẩn hiếm khi khác người ngoài, chịu nghe ông ta nói những chuyện quá khứ kia, Lục Vương gia lập tức nói: "Tứ bá phụ của con hại con thì thôi, ông ta còn cướp mỹ nhân đi. Con không biết đâu, lúc đó con còn đang kéo quần! Hứa mỹ nhân của ta..., nhớ năm đó ta ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người, đương nhiên mỹ nhân thích ta nhất, nhưng lại bị phụ hoàng ban làm Trắc phi cho Tứ ca. Mỹ nhân, một đóa hoa tươi đang êm đang đẹp lại bất ngờ cắm vào bãi phân trâu."

"Vương gia đang nói gì thế?" Giọng nói dịu dàng của Lục Vương phi vang lên, Lục Vương gia vội vàng nở nụ cười: "Mỹ Phù, nàng về rồi. Ta đang kể cho bọn nhỏ nghe chuyện của tứ bá phụ tụi nó. Chuyện bên kia có lớn không?"

Lục Vương phi lắc đầu, cực kì thản nhiên: "Đương nhiên là không. Ta nghĩ, tuy Liên di nương có hơi thất thố, nhưng dù sao cũng là vì quá đa nghi, thương A Điệp. Tuổi A Điệp còn nhỏ, không thể rời khỏi mẫu thân, ta để Liên di nương ở cạnh con bé. Còn trừng phạt gì đó chẳng qua là hù dọa họ một chút thôi, sao có thể làm như thế được."

"Mỹ Phù, quả nhiên nàng là người lương thiện dịu dàng nhất." Trong mắt Lục Vương gia tràn ngập cảm kích.

Lục Vương phi lẳng lặng né bàn tay Lục Vương gia đưa tới, rót cho ông ta một chén trà, dâng bằng hai tay: "Vương gia uống chút trà đi. Ta đã dặn dò, một lát nữa phòng bếp sẽ nấu chút canh gừng đưa tới cho ngài. Dù sao phòng bệnh luôn tốt hơn chữa bệnh."

Lục Vương gia lập tức nói: "Đúng, đúng, nàng nói rất đúng."

Lục Vương phi cười khẽ, chậm rãi vuốt ve chén trà, một lúc sau mới hỏi: "Hình như vừa rồi ta nghe Vương gia nhắc đến Hứa Trắc phi của Tứ Vương phủ nhỉ!"

Lục Vương gia hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày nói: "Bản vương chỉ tiếc hận, tiếc hận mà thôi."

Lục Vương phi: "Nhắc đến mới nhớ, mấy hôm trước ta nghe được một bí mật từ chỗ nhị tẩu, cũng không biết Vương gia có hứng thú hay không. Mà thôi, vẫn đừng nên nói thì hơn. Nếu như nói ra, chỉ sợ Vương gia lại ảo não thêm."

Lục Vương phi càng nói như vậy, Lục Vương gia lại càng sốt ruột. Ông ta vội vàng nói: "Nàng nói ta nghe xem, rốt cuộc nhị tẩu nói gì. Cũng đâu thể không báo lại cho ta biết được? Chúng ta mới là người một nhà thân thiết nhất mà! Vương phi tốt của ta!"

Cuối cùng Lục Vương phi cũng không làm bộ làm tịch nữa, nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là có chút liên quan đến Hứa Trắc phi. Nghe nói, phụ hoàng vốn muốn gả Hứa Trắc phi đến Vương phủ chúng ta, nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, phụ hoàng lại đổi ý, gả Hứa Quận chúa cho tứ ca."

Lục Vương gia nghe xong thì trợn tròn mắt: "Nàng nói thật chứ?"

Lục Vương phi vô tội gật đầu: "Đúng thế, ta còn đang mong chờ có một muội muội tốt như Hứa Trắc phi giúp đỡ thêm đây. Bây giờ ai lại không hâm mộ tứ tẩu, đâu có ai ngờ chúng ta lại bị tứ ca chặn ngang. Đừng nhìn bình thường tứ ca không mê nữ sắc, thực tế cũng không phải vậy đâu! Ông ta chướng mắt những nữ nhân tư sắc tầm thường kia, mỹ nhân như Hứa Trắc phi cũng khiến tứ ca chạy theo như vịt nha!"

Lục Vương gia nghe xong thì giận đến bốc khói, ông ta tức tối nói: "Nàng nói xem, đâu ra loại ca ca thế này, thế mà lại tính toán cả đệ đệ. Thật là tức chết ta."

"Ai bảo Vương gia không có thủ đoạn tốt như Tứ ca chứ!" Một câu bình thản của Lục Vương phi lại khiến Lục Vương gia tức giận hơn.

"Quá đáng giận, thật sự quá đáng giận. Đúng là hổ không phát uy thì coi ta thành mèo bệnh. Sao ông ta lại dám nhẫn tâm tính kế ta như thế." Lục Vương gia kích động.

"Hứa Trắc phi là một mỹ nhân, đương nhiên mỗi người đều thương nhớ. Đáng tiếc trên thế gian này sẽ không có một Hứa U U thứ hai nữa."

Lâm ma ma lập tức nói: "Lão nô xin phản bác lại một phần câu này của Vương phi."

"Ồ?" Đừng nói đến Lục Vương phi, ngay cả Lục Vương gia cũng bị hấp dẫn sự chú ý.

Lâm ma ma: "Hôm nay lão nô ra ngoài, lúc đi ngang qua khách điếm Duyệt Lai thì đụng phải một cặp cha con, nữ nhi kia có vài phần nhan sắc của Hứa Trắc phi đấy! Tuy không đến nỗi giống hoàn toàn, nhưng dung mạo thật sự không kém chút nào. Nhưng hình như bọn họ cũng không ở khách điếm Duyệt Lai, chỉ chớp mắt một cái đã đi xa rồi."

Lục Vương gia nghe xong thì mắt lập tức sáng lên, ông ta như con mèo bị cắn đuôi, đứng ngồi không yên. Chẳng mấy chốc, Lục Vương gia đã nói: "Đột nhiên ta nhớ còn chuyện khác phải làm, mọi người không cần chờ ta ăn cơm tối đâu." Nói rồi lập tức đứng dậy.

Lục Vương phi mỉm cười nhìn ông ta rời đi, Cẩn Ngôn nãy giờ im lặng, lúc này cuối cùng cũng nói: "Mẫu thân làm như thế không sợ phụ thân lại đắc tội tứ bá phụ lần nữa à?"

Lục Vương phi lạnh lẽo nói: "Ta còn sợ ông ấy không đắc tội đây! Thôi, mấy đứa các con cũng nên trở về phòng nghỉ sớm một chút đi, đi xe mệt mỏi cả đoạn đường, chắc là đã cực kì mệt nhọc rồi."

Tuy A Cẩn chưa thấy mẫu thân dạy dỗ Liên di nương, nhưng đã được xem một vở kịch hay khác. Nàng duỗi lưng, hài lòng trượt xuống giường: "Con vẫn thích giường lớn mềm mềm hơn, đi thôi!"

Lục Vương phi: "Lễ nghi đâu?"

A Cẩn cười cợt nhả, nhưng vẫn cực kì quy củ làm một tư thế cúi chào tiêu chuẩn: "Cáo từ mẫu thân."

Ba huynh muội cùng nhau đi ra ngoài. Sau khi về viện mình, A Cẩn vào phòng, quan sát bốn phía. Sau khi dòm ngó đủ rồi, nàng mới hài lòng leo lên giường, sờ eo một cái, sợ hãi la lên: "Á? Túi tiền của ta đâu?"

A Bình suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ là hồi nãy lăn lộn trên giường nên bị rớt xuống rồi?"

A Cẩn lập tức nói: "Ta đi tìm." Nàng chạy ra ngoài nhanh như khói, sao lại làm rơi túi tiền được chút, trên đó còn một khối ngọc đẹp tốt nhất nữa! A Cẩn chạy đến cửa phòng Lục Vương phi, đang định đẩy cửa thì nghe giọng nói lạnh lùng của bà vang lên.

"Tên tiểu nhân âm hiểm này, ông ta không chết, nỗi hận trong lòng ta khó mà tiêu tan!"

A Cẩn khẽ giật mình, đây là… đang nói ai?

Bình luận

Truyện đang đọc