THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Mọi người nhìn vẻ mặt của Triệu Minh Ngọc thì đều vội vàng cúi đầu. Nữ hài tử con nhà lành ai lại trắng trợn không kiêng dè gì mà nhìn nam nhân như thế, cho dù có đẹp cũng không nhìn nhiều như vậy đâu, ngươi còn chưa xuất giá đấy!

“Minh Ngọc thỉnh an Quý phi nương nương.” Lời nói của nàng ta yểu điệu, người hơi khom xuống. Mặc dù thỉnh an Ngu Quý phi nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Thời Hàn hận không thể dính đôi mắt lên trên người hắn. Người hiểu chuyện thì nghĩ nàng ta đang nhìn thiếu niên tuấn tú nhà người ta nhưng người không biết còn tưởng là mắt nàng ta bị lé ấy chứ!

Triệu Mộc thấy tình hình này thì cười ha ha: “Ta cảm thấy chất nữ Minh Ngọc hợp ý ta nhất.”

Hợp ý cái gì chứ? Mọi người đều không hiểu nhưng chỉ có A Cẩn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Mặc dù thời gian Triệu Mộc ở kinh thành không nhiều lắm nhưng nàng cũng gần như hiểu rõ. Đương nhiên là nàng biết ý trong lời nói của Triệu Mộc.

Tuy Minh Ngọc khó hiểu nhưng lại ngẩng đầu kiêu ngạo liếc mắt nhìn A Cẩn một cái, trong mắt có vài phần đắc ý. Nghe nói mỗi lần Triệu Mộc về kinh đô đều sẽ mang chút quà cho A Cẩn, bây giờ nhìn lại quan hệ của hai người cũng chỉ đến thế mà thôi. Quả nhiên mọi người đối xử tốt với A Cẩn là vì họ còn chưa quen mình, nếu như biết mình trước thì làm gì có ai thích tiểu tiện nhân A Cẩn kia nữa.

“Lời của Mộc Nhi là thế nào?” Ngu Quý phi mỉm cười hỏi.

Triệu Mộc nghiêm túc: “Không phải sao? Việc ta thích làm nhất là gom đủ mỹ nhân trong thiên hạ. Ta thấy chất nữ Minh Ngọc cũng không hề kém cạnh chút nào, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm tiểu tử Thời Hàn đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra rồi. Như thế, không phải chúng ta nên là người nói chuyện hợp ý nhau nhất sao?”

Minh Ngọc vừa nghe thấy thế đã tức đến giậm chân nhưng thật ra nàng ta vẫn nhớ lời dặn dò của Tứ Vương gia, không được phép làm chuyện xằng bậy, chỉ đành che kín mặt ngại ngùng e lệ: “Hoàng thúc bắt nạt người khác.”

Triệu Mộc phe phẩy quạt giấy: “Bắt nạt người á? Dường như không phải đâu? Rõ ràng chúng ta đều cùng một kiểu người mà.”

Tứ Vương phi ghét bỏ nhìn Triệu Mộc: “Cái gì mà cùng một kiểu người, Minh Ngọc nhà ta là một cô nương tốt. Đừng tưởng rằng ai cũng thích nam tử như Phó Thời Hàn. Nam tử chỉ được cái mặt đẹp thì có ích lợi gì?” Không tài năng không phẩm cấp, nam tử như vậy cho không cũng chẳng cần. Hơn nữa người này suốt ngày quậy phá cùng với nha đầu chết tiệt A Cẩn kia, còn không biết có chuyện gì xảy ra hay không đâu!

Thời Hàn bị người khác ghét bỏ lại chẳng hề cảm thấy không vui, không những không tỏ ra không vui mà ngược lại còn nở nụ cười. Nhưng chỉ có A Cẩn biết người này chắc là đang tức giận. Hắn hoàn toàn không giống với người khác, hắn càng tức giận thì cười càng xán lạn. Sau đó... ha ha, sau đó sẽ lặng lẽ thọc đao, lặng lẽ châm lửa!

“Đúng rồi, chỉ được cái mặt đẹp thì có ích lợi gì, nội tâm như bao cỏ, đi đâu cũng bị người khác ghét bỏ.” Thời Hàn nhẹ nhàng nói, trên mặt còn mang theo nét cười.

Người ở đây ai mà không nghe ra Thời Hàn mỉa mai Tứ Vương phi, nhưng Tứ Vương phi lại cảm thấy sự ghét bỏ của mình làm cho hắn hiểu rõ nên gật đầu nói: “Ngươi biết thì tốt.”

“Ta đương nhiên là biết, chỉ có một người khác lại không biết đâu.” Thời Hàn mỉm cười nói, lúc sau lại chuyển sang A Cẩn: “Không biết Gia Hòa Quận chúa có hứng thú đi dạo loanh quanh trong viện không? Ta có thể làm sứ giả hộ hoa.”

A Cẩn nhìn Ngu Quý phi: “Nhưng muội muốn ngồi nói chuyện với Quý phi nương nương một lát cơ!” Nàng kéo tay Ngu Quý phi không buông ra. Hành động trẻ con như thế chọc cho mọi người đều che miệng cười.

“Ta cũng không tin nha đầu con không tò mò, năm nay là năm đầu tiên tới đây đúng không? Lát nữa phải biểu hiện tốt một chút đó.” Ngu Quý phi nói.

A Cẩn nhìn trời thở dài: “Làm người cần phải khiêm tốn.”

Dáng vẻ pha trò như vậy làm cho mọi người phì cười. Mọi người nhìn thế thì cảm thấy đáng yêu nhưng luôn có một vài người cảm thấy không ưa. Người đầu tiên đó là A Điệp, từ lúc nàng ta đi vào không có một người nào giới thiệu nàng ta, đáng tiếc một mỹ nhân như nàng ta lại chỉ có thể đứng một bên yên lặng chờ đợi. A Cẩn kia đúng là cực kỳ ác độc, bản thân còn nhỏ tuổi đã lén lút qua lại với Phó Thời Hàn rồi, lại còn giả bộ thanh cao. Nàng không lo gả mà lại còn muốn nịnh bợ Ngu Quý phi không chịu ra ngoài, nhưng mà nàng không bận tâm tới người tỷ tỷ này hay sao?

Người không vui khác chính là mẹ con Tứ Vương phi, Tứ Vương phi nhìn không vừa mắt định mở miệng mắng bọn họ vài câu nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Minh Y kéo góc áo. Minh Y nhìn bà ta với ánh mắt khẩn cẩu, chỉ mong Tứ Vương phi đừng gây chuyện.

Tứ Vương phi tức giận trừng mắt nàng ta một cái nhưng cuối cũng hiểu ra nên không mở miệng. Hứa Trắc phi thấy bọn họ như thế thì cũng đồng cảm mà nhìn Minh Y. Trong vương phủ, người bị khinh bỉ nhất chắc chắn là Minh Y Quận chúa này rồi. Có một mẫu thân ngu xuẩn và một tỷ tỷ không đàng hoàng như vậy, vừa nghĩ đã biết nàng ta sống khổ sở thế nào.

Nhưng mà đôi khi cuộc đời là thế, tự bản thân không cố gắng thì cũng chẳng thể trông cậy người khác giúp đỡ được. Dù sao cũng không phải đứa trẻ ba tuổi đúng không? Hứa Trắc phi lại nhìn Thời Hàn, bà ta chỉ cảm thấy càng lớn hắn lại càng không giống phụ thân hắn như trong tưởng tượng. Không bàn tới người khác, trong lòng bà ta cũng thầm nghĩ, Phó Thời Hàn thật sự là con trai của Phó tướng quân sao? Nghĩ tới nam tử tư thái oai hùng ngay thẳng năm xưa, bà ta chỉ cảm thấy quả nhiên hai người có duyên không phận.

Nghĩ như vậy, Hứa trắc phi có chút mong muốn được gặp lại, bà ta mỉm cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, không bằng ta cùng các vị tiểu Quận chúa đi xung quanh ngắm cảnh vậy.”

Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng ghét bỏ không thôi, ai cần nữ nhân đáng giận này chứ. Minh Ngọc không đồng ý, đương nhiên Minh Y cũng không dám nhiều lời. Hứa Trắc phi bị mất mặt cũng không cáu giận mà chỉ cười thôi.

Ở chỗ của Ngu Quý phi, bà ta cũng không phải Trắc phi cao ngạo lạnh lùng của Tứ Vương phủ, mà là người phụ nữ điềm đạm nhất nhưng lại bị Tứ Vương phi và Quận chúa chèn ép!

“Nương nương, nhớ năm xưa, chúng ta có thể ra ngoài thì không còn gì bằng, chỉ muốn mở mang thêm nhiều kiến thức, nhưng không bằng các cô nương trẻ tuổi ngày nay, đều có chủ ý của bản thân, rất thông minh.”

Ngu Quý phi cười đáp lại: “Ngươi còn trẻ tuổi sao lại nói như thế? Năm xưa bổn cung mới thật sự bị gò bó. Các cô nương chỉ mong ngóng có một cơ hội tốt như vậy để tìm một đức lang quân như ý.”

Mọi người đều bật cười, thật ra ai cũng biết năm xưa Ngu Quý phi chưa từng tham gia Hội Bách Hoa, vừa mới đến tuổi bà ấy đã phải tiến cung rồi.

A Cẩn tủm tỉm cười nói: “Như vậy nếu không đi ra ngoài thì có vẻ như chúng ta không đúng rồi.” Nàng đứng lên: “Đã thế thì chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Ngu Quý phi quở trách: “Con đấy cái nha đầu này, đã được lợi rồi còn ra vẻ, còn có người nào trong kinh thành này có được sứ giả hộ hoa anh tuấn như vậy chứ. Con thầm vui trong lòng đi.”

A Cẩn không đồng ý: “Đầu tiên, Thời Hàn ca ca đi cùng con là điều đương nhiên. Thứ hai, con đâu cần phải thầm vui trong lòng, rõ ràng là con vui vẻ một cách quang minh chính đại, la la la!”

Triệu Mộc: “Nhìn tiểu A Cẩn nhà chúng ta đúng là nữ trung hào kiệt, ai dám nói như vậy đâu.” Còn bé như vậy mà dám đứng trước nhiều người quang minh chính đại tuyên thệ chủ quyền.

Nhưng A Cẩn lại hoàn toàn không giống như hắn ta nghĩ. A Cẩn cảm thấy Thời Hàn giống như một ca ca của nàng cho nên đó là điều đương nhiên. Nhưng cái mọi người nghĩ là quả nhiên hai nhà bọn họ đã đến bước muốn liên hôn. Bằng không thì sao Gia Hòa Quận chúa dám to gan như vậy? Chỉ là... Phó Thời Hàn thật sự không phải con trai riêng của Thiên gia sao? Nếu đúng là như thế thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Dù sao cũng không thể làm ra chuyện cháu gái nhỏ gả cho thúc thúc được! Chẳng lẽ, Phó Thời Hàn thật sự là con trai của Phó tướng quân?

“Sao mà nói thế được? Nếu chỉ nói như vậy mà đã là nữ trung hào kiệt thì người ở đây có tám phần là nữ trung hào kiệt rồi. Nói không chừng, các vị thúc thúc bá bá ở nhà đều phải quỳ ván giặt đồ đấy!” A Cẩn nghịch ngợm nói, rõ ràng chỉ là đùa vui.

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ đến cảm giác này thì đều đỏ bừng mặt. Chuyện như vậy chắc chắn là không thể rồi nhưng mà Quận chúa lại nói như thế lại làm họ có mấy phần cảm giác.

Ngu Quý phi: “Càng ngày càng lộn xộn rồi. Thời Hàn, con dạy hư A Cẩn rồi đấy.” Người hư nhất luôn luôn là con nhà người ta.

Thời Hàn oan ức biết bao, hắn thõng tay xuống: “Ngài đúng là thương A Cẩn nhất.”

“Thời Hàn ca ca, huynh nói mấy lời này đúng là trái với lương tâm, rõ ràng Quý phi nương nương cực kỳ yêu thương huynh. Huynh nói xem, vào sinh thần năm ngoái, có phải Quý phi nương nương đã đưa trâm ngọc lục bảo mà muội mơ ước thật lâu cho huynh không? Lại còn Trung thu năm trước nữa, rõ ràng người đã tặng bình phong bằng gỗ hoa lê mà muội thích cho huynh rồi. Còn nữa, còn cả trang sức hoàng ngọc mà vài ngày trước đây muội đã để ý, Quý phi nương nương cũng đều thưởng cho huynh, nương nương yêu thương huynh như thế, vậy mà huynh còn oán giận, đúng là một tên sói mắt trắng rất rất lớn!” A Cẩn chống eo, vẻ mặt phô trương chính nghĩa.

Thời Hàn yên lặng nhìn trời, lại nhìn Ngu Quý phi mỉm cười: “Cũng không biết cuối cùng mấy thứ này cho ai dùng đây!”

“Phụt!” Oánh Nguyệt không nhịn được mà bật cười đầu tiên, thấy mọi người đều đang nhìn nàng nhưng nàng cũng không giống như khuê tú bình thường che miệng xấu hổ mà lại thoải mái hào sảng: “Muội muội đúng là giỏi ngụy biện.”

Mọi người cười vang. Sau khi cười xong, Ngu Quý phi nói: “Được rồi, đi đi. Đi ra ngoài đi dạo đi! Mấy người các con cũng đừng ở đây náo loạn nữa, chúng ta còn muốn nói chuyện một lát.”

A Cẩn chờ mấy người đáp lại xong thì lập tức đi ra cửa. Trong lòng Minh Ngọc muốn đi theo Phó Thời Hàn nhưng lại bị Tứ Vương phi kéo tay lại dường như không muốn nàng ta đi cùng nhóm A Cẩn. Nghĩ đến lời cảnh cáo của phụ thân, Minh Ngọc cố gắng kìm nén sự không kiên nhẫn lại.

Sau khi A Cẩn đi xa, Tứ Vương phi đứng dậy: “Ta dẫn hai cô nương ra ngoài đi dạo.”

Ngu Quý phi gật đầu.

Đợi bà ta đi rồi, Hứa Trắc phi mỉm cười nói: “Tính tình Vương phi nhà ta ngay thẳng, mong nương nương đừng trách phạt.”

Ngu Quý phi cười không nói gì khác.

Huynh muội cả nhà A Cẩn bao gồm cả Thời Hàn cùng nhau đi ra ngoài. Trong chớp mắt đã đi ra tới vườn, vườn này cực kỳ lớn, thật sự phù hợp với cái tên Bách Hoa này, khắp nơi đều là hoa tươi xinh tươi nở rộ, nhìn vô cùng đẹp mắt!

Mặc dù nơi đây gọi là biệt viện, nhưng Thiên gia cũng không đến đây ở bao giờ, nghĩ lại cũng đúng, chỗ này ở ngoại ô kinh thành, cách kinh thành rất gần cho nên đâu cần dùng đến. Thực ra viện này được xây dựng chỉ là vì mục đích này mà thôi.

A Cẩn cứ nghĩ sẽ không có ai tới đây chào hỏi nhưng mà thực tế lại có không ít người. Trong lòng nàng có chút mơ hồ, đây là năm đầu tiên tỷ muội nàng tham gia, Cẩn Ngôn cũng đã rời kinh thành tám năm, theo lý thuyết thì sẽ không nổi tiếng mới đúng chứ. Sao nhiều người đến chào hỏi như vậy? Hơn nữa nhìn bề ngoài dường như phần lớn là muốn kết giao với Cẩn Ngôn mà không phải là các nàng. Điều này không đúng, bây giờ đang trong giai đoạn đấu đá lấy ngôi vị Hoàng Đế vô cùng gay cấn, bọn họ thật sự không sợ đứng nhầm phe sao? Hơn nữa, người như cha của nàng vốn dĩ cũng không có hi vọng gì mà!

Thời Hàn mỉm cười đứng một bên, thể hiện dáng vẻ người rất hiền lành, không nói không nhiều lời.

A Cẩn không hiểu gì kéo tay Thời Hàn, Thời Hàn thấy nàng như vậy thì khẽ nói: “Sao thế?”

A Cẩn lặng lẽ nói ra điều mình nghi hoặc, giọng nói của nàng hạ thấp chỉ lo người khác nghe thấy.

Thời Hàn hơi cười: “Bởi vì phụ thân của muội không có hi vọng cho nên mọi người mới không nghĩ nhiều. Một người không đàng hoàng như thế sẽ làm cho người khác càng yên lòng hơn.”

A Cẩn lập tức hiểu ra, điều này có nghĩa là nịnh bợ người khác còn có nguy cơ nịnh bợ nhầm người, hơn nữa đứng nhầm phe lại càng đáng sợ hơn. Nhưng một nhân vật như cha của nàng thì Hoàng gia gia chắc chắn sẽ không lập ông ấy thành Thái tử, cho dù sau này vị Vương gia khác có leo lên ngôi vị Hoàng Đế thì cha của nàng cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao thì nhân phẩm của ông ấy cũng đã thấp tới đáy rồi đâu còn có gì thấp hơn được nữa, có lẽ sau khi huynh đệ của ông ấy leo lên ngôi vị Hoàng Đế có nhớ tới chút cảm tình cũng sẽ co giãn hơn một chút nhỉ?

Còn Cẩn Ngôn nhìn rất đáng tin cậy, gộp hai người thành một thì đúng là Lục Vương phủ của bọn họ lại đáng hoan nghênh đến bất ngờ. A Cẩn cảm thán, thế giới này làm người ta cảm thấy thật khó hiểu.

“Hôm nay phụ thân muội cũng đến.”

Thời Hàn “Ồ” lên một tiếng, đợi câu tiếp theo của nàng. Đúng như hắn đoán, A Cẩn tiếp tục nói: “Nhưng lúc sắp đi ông ấy vẫn còn chưa dậy, mẫu thân nói không cần phải chờ ông ấy.”

A Cẩn lén hoài nghi liệu chuyện này có phải do mẫu thân của nàng làm ra không. Vốn dĩ nàng đã nghĩ như thế nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẫu thân, nàng lại cảm giác mình không phải là người tốt. Vừa ngóng trông cha mình không tốt, lại còn nghi ngờ mẫu thân mình, đây không phải là tính cách tốt.

Thời Hàn hơi cười: “Muội tin ta đi, cho dù có phải bò thì phụ thân muội cũng đến.”

A Cẩn: = 口 =

Hai người đang lặng lẽ nói chuyện với nhau thì nghe có người bàn tán rằng Lục Vương gia đến. Lúc này trong lòng A Cẩn cuối cùng cũng yên tâm hơn, nàng than thở: “Mỗi lần biết cha muội chuẩn bị gây sự muội đều có cảm giác trái tim treo cao cuối cùng cũng hạ xuống được, dường như vốn dĩ nên là như vậy.”

Thời Hàn: “...”

Hai người đang nói chuyện với nhau, bản thân họ biết chỉ là nói thầm nhưng người bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy tình ý miên man của đôi trai gái này.

Đây cũng chính là cảm giác của Phó tướng quân, ông ấy đứng từ xa nhìn Thời Hàn và A Cẩn nói chuyện, hai người đều nở nụ cười đáng yêu, ông ấy không khỏi nghĩ tới cảnh tượng năm đó mình cùng với thê tử.

Mấy năm qua đi, cho dù có ai khuyên nhủ thế nào ông ấy đều không chịu cưới vợ bé, bây giờ mới chịu tới đây, một là vì mẹ già sức khỏe không tốt, hai là vì Thời Hàn. Nghe nói năm nay Thời Hàn cũng sẽ đến, ông ấy cực kỳ bất ngờ. Phải biết rằng hắn chưa bao giờ tham gia, cứ nghĩ như thế thì càng cảm thấy Thời Hàn thích Gia Hòa Quận chúa kia.

Nhưng mà, phẩm hạnh của Gia Hòa Quận chúa kia sẽ thích hợp với Thời Hàn sao?

Phó tướng quân thở dài một tiếng, trong lòng ông ấy sinh ra một sự không hài lòng. Thân phận Quận chúa tuy cao nhưng nhà bọn họ cũng không phải là không tốt. Nghe nói bình thường Quận chúa này rất tuỳ tiện cũng không hiền huệ gì. Tính tình này có chỗ nào hợp với Thời Hàn chứ? Tình cảm của ông ấy và Lê Tịch cũng vậy, đều vì nhiều lý do mà trở thành người dưng, ông ấy không hy vọng nhi tử cũng đi theo con đường của ông ấy.

A Cẩn cảm nhận được một luồng ánh mắt xa lạ, nàng lập tức nhìn theo hướng đó thì thấy Phó tướng quân đang nhìn bọn họ. Nhìn Thời Hàn một chút, nàng bĩu môi: “Phó tướng quân lại nhìn huynh.”

Thời Hàn cũng không quay đầu lại, đẩy đầu nàng quay trở lại: “Đừng nhìn những thứ không nên nhìn, ông ấy muốn như thế nào không liên quan gì đến ta.” Thời Hàn thích nhất điểm này của A Cẩn, cho dù là lúc nào nàng cũng không gọi ông ấy là “phụ thân huynh”, mà vẫn luôn xưng là “Phó tướng quân”. Còn trong lòng Thời Hàn, người nọ cũng không phải là phụ thân của hắn. Thậm chí có lúc Thời Hàn đã nghĩ nếu như Phó tướng quân thật sự không phải là phụ thân của hắn thì tốt biết bao, nếu như vậy thì hắn thật sự có thể hiểu cho ông ấy, nhưng mà dù sao sự thật cũng không phải như vậy!

“Ta nghĩ chắc là không có ai nói cho muội, lát nữa sẽ có biểu diễn tài nghệ.”

A Cẩn lập tức há to miệng: “Cái gì?”

“Biểu diễn tài nghệ đó!” Oánh Nguyệt nói tiếp: “Muội không biết sao?”

A Cẩn ngây người: “Không có ai nói cho muội cả.”

Oánh Nguyệt xì một tiếng bật cười. Bọn họ đều nghĩ rằng nàng biết nhưng kết quả nhìn cái dáng vẻ ngơ ngác của nàng mà xem, hoàn toàn không biết gì cả.

Có điều, A Cẩn lập tức xoa tay hầm hừ: “Một thiếu nữ vừa tài năng vừa xinh đẹp như muội sẽ không sợ đâu.”

“Da mặt dày!” Tiếng trêu chọc vang lên, A Cẩn quay đầu lại, thấy Thư Lam và tiểu tỷ muội nắm tay nhau.

Lúc này Cẩn Ngôn tạm biệt bạn bè, đi tới bên cạnh hai người: “A Cẩn, thực ra muội không cần biểu diễn bất kỳ tài nghệ nào. Thân phận của muội cao quý đương nhiên không cần dựa vào những thứ kia, hơn nữa bây giờ biểu diễn tài nghệ là tự nguyện, nếu như muội không muốn thì người ngoài sao có thể làm khó dễ muội được?”

A Cẩn cười hì hì: “Nhưng vốn dĩ muội không hề sợ.”

A Điệp đi theo bên cạnh mấy người giống như người vô hình. Lúc này nàng ta đang nắm chặt khăn chỉ hận sao bọn họ không nói sớm cho nàng ta. Nếu như nói cho nàng ta từ sớm thì đương nhiên là không giống như vậy nữa rồi. Nàng ta vốn định thể hiện một lần làm mọi người kinh ngạc, thân phận của A Cẩn cao quý, nàng lại có phong hào Quận chúa, nhưng bản thân A Điệp lại không phải. Nàng ta còn đang hi vọng dựa vào chuyện lần này mà vang danh thiên hạ, tìm được mối lương duyên!

A Điệp nhìn dáng vẻ hồn nhiên không thèm để ý của A Cẩn thì cảm nhận sâu sắc rằng bọn họ cố tình không muốn nói cho mình.

Thư Lam liếc mắt nhìn A Điệp đi bên cạnh bọn họ một chút, cũng chẳng chào hỏi gì, chỉ cười: “Chúng ta đi dạo nào, đi thôi.”

Mấy người đi loanh quanh một lát cũng không gặp phải đám người Minh Ngọc nên A Cẩn rất vui vẻ. Mặc dù nàng không sợ chút phiền phức đó nhưng dù sao cũng không thích có người suốt ngày chường mặt ra trước mắt mình, rất phiền phức.

Có thể là vì Phó Thời Hàn “dạy dỗ”, A Cẩn cũng không thân quen mấy thiếu nữ ở trong kinh, chủ yếu là hay chơi cùng với mấy người có quan hệ thân thiết với mình.

Đi xung quanh mấy vòng, A Cẩn tò mò hỏi: “Đột nhiên muội nhận ra, sao đám đường ca chưa tới nhỉ?”

Cẩn Ngôn cười: “Sao bọn họ đến đây được?” Việc kết hôn của bọn họ đâu do bản thân làm chủ. Đến cũng bằng không thì chẳng thà không đến, nếu như thấy người mình vừa ý sợ lại gây nên gợn sóng lớn. Mà hiển nhiên, các Vương phủ đều có tính toán giống nhau, nếu như cuối cùng vẫn phải can thiệp vào thì không bằng bóp chết từ khi mới chớm.

A Cẩn sáng tỏ: “Đi, chúng ta tới bên kia đi. Muội nhìn thấy Kính Chi ca ca.”

A Cẩn đang nói chuyện thì đột nhiên A Điệp ngắt lời: “Tỷ tỷ, ta...” Nàng ta có mấy phần đỏ mặt rồi lập tức nói gì đó bên tai Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt gật đầu: “Đi đi, chúng ta sẽ ở đây không đi xa, muội xong việc thì tới đây tìm chúng ta là được, Hồng Ngọc, ngươi đi theo Điệp tiểu thư.” Cũng không thể cấm người ta đi nhà xí được!

Nha hoàn đi theo A Điệp, hai người bước nhanh rời khỏi. A Điệp chỉ hận sao đột nhiên mình lại cảm thấy không khỏe, lại càng hoài nghi sự khó chịu trong người mình là do Vương phi.

Thời Hàn thấy A Cẩn đầy hào hứng muốn đi qua dọa Ngu Kính Chi giật mình thì nói: “Muội cũng là đại cô nương rồi, không phải là đứa bé nữa, nếu hù họa người khác làm hắn đá một cước rơi vào trong nước thì có nhìn được không?”

A Cẩn suy nghĩ một chút, tỏ vẻ hình ảnh kia quá đẹp nàng không dám nhìn: “Vậy chúng ta đi qua chào hỏi!”

A Cẩn vẫn luôn cảm thấy đứa trẻ Ngu Kính Chi này xui xẻo. Nếu không thì làm sao lại gặp phải chuyện lạ đời thay mận đổi đào như thế, bây giờ hắn còn bị thương thành như vậy nữa. Ban đầu là một chàng trai sáng sủa, bây giờ lại trở thành tên mặt lạnh, thở dài!

Ánh mắt của Thời Hàn hơi lóe lên nhưng vẫn nở nụ cười: “Được. Lâu rồi không gặp Kính Chi. Vốn dĩ hắn vẫn ở Giang Nam, mỗi lần về đây chúng ta đều tụ họp. Bây giờ trở về rồi thì thói quen này cũng nên sửa lại. Hay là mấy ngày nữa để ta đại diện mời mọi người cùng nhau du hồ?”

A Cẩn: “Hay lắm!”

Cẩn Ngôn nhìn Thời Hàn, yên lặng cúi đầu.

Mà lúc này, A Điệp đã đi nhà xí xong nhưng cũng không vội trở về ngay, trở về thì phải đi cùng nhau, sao nàng ta có thể nhìn thấy nhiều tuấn kiệt được nữa? Cho dù có gặp thì ở đây nhiều nữ tử như vậy chưa chắc họ đã chú ý tới nàng ta, đúng là không bằng đi riêng.

Nghĩ thế, A Điệp ngồi xổm xuống: “Bụng ta có hơi không khỏe, chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Nàng ta cũng không đám nói suy nghĩ thật sự của mình, bây giờ trong Vương phủ không phải đều bị Vương phi nắm trong tay sao. Hồng Ngọc lo lắng: “Tiểu thư bị làm sao vậy? Hay là ta quay về xin Quận chúa, chúng ta về nghỉ ngơi trước?”

A Điệp trừng mắt nhìn nàng ấy: “Ngươi nói bậy gì đó! Lúc này sao có thể gây thêm phiền phức được, ta ngồi ở đây một lúc là đỡ.” Hòa hoãn tâm trạng một chút, A Điệp giả vờ: “Hay là ngươi đi rót cho ta ly trà, ta uống xong chắc là sẽ khỏi.”

Hồng Ngọc nghi hoặc, từ khi nào mà uống trà có thể chữa được đau bụng?

“Quận chúa lệnh cho nô tỳ đi theo ngài, nếu như có chuyện gì thì biết làm thế nào cho phải?”

A Điệp lập tức nói: “Đây là trong biệt uyển của Hoàng gia, ở đây đều là thế gia quý tộc, làm gì có mấy hạng giá áo túi cơm. Ngươi đừng lo lắng nhiều quá, đi nhanh về nhanh là được. Vừa hay ta cũng hơi khát nước, ta sẽ ở đây chờ ngươi, ngươi đi mau đi.”

Hồng Ngọc chỉ đành nghe lệnh rời đi.

Thấy nàng đi rồi, A Điệp cười lạnh một hồi rồi nhặt mảnh giấy vừa rồi giẫm dưới chân lên, nhẹ nhàng mở ra. Vừa nhìn nội dung, ánh mắt A Điệp đã sáng lên: “Thơ hay! Quả nhiên trời cũng giúp ta!”

Xem ra, ông trời cũng không chịu nổi cảnh để cho nàng ta bị người khác bắt nạt!

Bình luận

Truyện đang đọc