THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Hỉ Doanh Môn quả nhiên khách quý đầy cửa, sau khi Thời Hàn vào cửa đã dẫn Lục Vương gia đến phòng trên lầu, phòng này là phòng chuyên dụng của Thời Hàn, người khác không được dùng. Nhìn hắn vô cùng tự nhiên, Lục Vương gia lại cảm thấy một Vương gia như mình còn không có thể diện bằng một đứa nhóc, trong lòng chua lòm.

Nhưng mà… Thật ra cũng không có ghen ghét gì, phải biết rằng tuy Phó Thời Hàn này nhìn không tệ, mã ngoài có, gia thế có, nhân phẩm cũng có tí, nhưng không tiếc là không có nhiều!

Con người là như thế, thấy người khác không bằng mình thì sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Quan sát tất cả mọi đồ trang trí trong căn phòng này, Lục Vương gia đột nhiên hỏi: “Cảnh công tử này, bao nhiêu tuổi rồi?”

Thời Hàn mặt không đổi sắc pha trà cho Lục Vương gia, “ừm” một tiếng nói: “Xấp xỉ Cẩn Ngôn.”

Lục Vương gia vui mừng khôn xiết: “Tuy hơi già, nhưng vẫn có thể. Con cảm thấy, hắn làm con rể của ta thì thế nào?” Vương phi nhà ông luôn nói, tuy họ là hoàng thất, nhưng tiền tài cũng không thể dùng tùy tiện, phải cẩn thận một chút, như vậy mới tính toán cho con trẻ tốt được, nếu Oánh Nguyệt hoặc A Cẩn gả đến Cảnh gia, có phải bọn họ sẽ yên tâm hơn một chút không? Cảnh gia cực kỳ giỏi buôn bán, đến lúc đó, có lẽ ông còn có thể đến Cảnh gia cáo mượn oai hùm, ôi cha cha, nghĩ lại lại cảm thấy mình đang được hời! Trưởng tôn nhà Cảnh Thừa tướng, ha ha ha ha!

Thời Hàn nhướng mày cười nhìn Lục Vương gia hỏi: “Cảnh Diễn à? Tất nhiên Cảnh Diễn rất tốt. Chỉ là, không biết Vương gia muốn gả vị Quận chúa nào đến đây?”

Lục Vương gia vui mừng rạo rực: “Đều được, chỉ cần hắn chịu cưới, tùy hắn chọn!” Vung tay lên, hào khí dâng tận trời!

Thời Hàn: “Tùy hắn chọn tất nhiên là tốt. Chỉ là…”

Lục Vương gia: “Làm sao? Còn có nội tình gì ta không biết sao?”

Thời Hàn nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Cảnh Diễn lớn tuổi như vậy vẫn chưa thành hôn, ngài có biết là tại sao không?”

Lục Vương gia lắc đầu: “Nguyện nghe kỹ, mau nói với ta.” Chẳng lẽ… không… lên? Trời ơi!!!

“Tất nhiên là Cảnh Diễn tốt tính, gia thế tốt, tướng mạo tốt, nhân phẩm tốt, gì cũng tốt. Nhưng mà, hắn đã lớn như vậy vẫn chưa thành hôn, đó là vì hắn còn có một mẫu thân tốt. Nghĩ chắc ngài biết, cữu mẫu của ta… xuất thân từ Đàm gia ở Hải Ninh nhỉ?”

Đàm gia ở Hải Ninh, nhà giàu số một của triều đại! Đương nhiên, đó là quá khứ, không ai ngờ tới rằng lúc ấy Đàm gia lại quyên hết tám phần gia sản cho quốc khố. Chỉ xin… chỉ xin Hoàng Đế tứ hôn cho đại tiểu thư Đàm Mẫn Hành của Đàm gia lúc đó, mà đối tượng tứ hôn, chính là con trai độc nhất của Cảnh Thừa tướng. Còn về hai phần tài sản còn lại, một để làm của hồi môn, một để Đàm gia chi tiêu hằng ngày.

Mà nay, mới chỉ hai mươi năm, hiện giờ tuy Đàm gia không thể xưng là nhà giàu số một, nhưng cũng trở thành nhà giàu hàng đầu một lần nữa, bởi vậy có thể thấy, Đàm gia thật sự có đầu óc kinh doanh.

Mà Đàm gia ở Hải Ninh cũng lạ, chỉ có hai cô con gái, con gái lớn Đàm Mẫn Hành đã gả cho Cảnh Thừa tướng, mọi người đều chờ xem con gái nhỏ Đàm gia sẽ như thế nào. Ai mà ngờ, con gái nhỏ Đàm Mẫn Thiện trực tiếp kén rể. Chuyện này vừa truyền ra đã khiến người ta tấm tắc bảo lạ!

Nhưng mà… Chuyện đó tuy đáng để nhiều chuyện, nhưng không liên quan đến chuyện của ông mà, hiện giờ điều Lục Vương gia đang cân nhắc là, Cảnh Diễn không thành thân thì liên quan gì đến mẹ hắn là ai.

“Đàm gia thì sao? Đàm gia không tốt hả? Rất biết kiếm tiền mà! Nghĩ tới là cảm thấy ta sắp phát đạt rồi!” Đôi mắt của Lục Vương gia phát sáng.

“Đàm gia tốt chứ, Đàm gia không có nhi tử, hai cô nương lại có thể tự đứng vững, tất nhiên là tốt, ngay cả mẹ của ta cũng vô cùng tán thưởng cữu mẫu, xưng tụng bà là nữ trung hào kiệt…” Thời Hàn vẫn mỉm cười như cũ, trong lời nói chưa từng nói ra câu khó nghe nào khác.

Nhưng Lục Vương gia đột nhiên hiểu ra: “Ý của con bà ta là cọp mẹ.”

Thời Hàn: “Sao lại như vậy, tất nhiên ta sẽ không nói cữu mẫu ta như thế.”

Lục Vương gia mang vẻ mặt “Ta hiểu”, “Ta đã hiểu, tấm lòng này của con, Lục thúc cảm kích. Ta nói rồi mà, Cảnh Diễn chỗ nào cũng tốt, sao lại không thành thân, thì ra là do Cảnh phu nhân chướng mắt. Dưới bầu trời này, chuyện khó xử lý nhất chính là quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu. Con đừng có không tin, tuy ta không có mẹ già để hiếu thảo, nhưng chuyện của nhà khác, ta cũng từng nghe nói qua. Mấy người bằng hữu thân thiết của ta, ai mà chưa từng có tranh chấp mẹ chồng nàng dâu trong nhà đâu! Nghĩ như vậy, Cảnh Diễn này, thật đúng là không thể gả. Đừng để đến lúc đó gả người qua, ăn trái đắng, còn không nhận được một cắc, ngày tháng như vậy sống thế nào được?” Quan trọng là, mẹ chồng quá hung hăng, quá nắm quyền, bọn họ cũng không chiếm được món hời nào! Nhìn đi, đây là chuyện một Vương gia, con trai ruột của Hoàng Đế đương triều nên nghĩ sao?”

Đừng thấy ông bình thường không quan tâm gì đến mấy đứa con, chuyện lớn ông sẽ không hồ đồ, tuyệt đối không hồ đồ một chút nào hết. Lục Vương gia đắc ý nghĩ, đột nhiên lại nghĩ tới cô vợ trẻ của Cẩn Ngôn. Ôi mẹ ơi! Có con hồ ly tinh trong nhà phải làm sao bây giờ?

“Ta nói Thời Hàn tiểu ca nhé! Trước kia ta không cảm thấy vậy, hôm nay vừa gặp, hai chúng ta cũng rất ăn ý với nhau đấy!” Ông vỗ vai.

Thời Hàn nhướng mày: “Vậy sao? Con cũng cảm thấy vô cùng ăn ý với Lục thúc.”

Hai người đang nói chuyện đã thấy toàn bộ món ăn được bày lên hết, Lục Vương gia hài lòng ăn uống, không quên sai gã sai vặt: “Đóng cửa lại.”

Đợi đến khi không còn ai, Lục Vương gia nói: “Thời Hàn à, Lục thúc có chuyện này muốn nghe ý kiến của con.”

Thời Hàn cười vô cùng ấm áp, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lục thúc có chuyện gì cứ việc nói.”

Tuy chỉ có hai người, nhưng Lục Vương gia vẫn kì quặc mà tới gần Thời Hàn, ông nhỏ giọng nói: “Đối với chuyện quỷ quái về hồ ly tinh kia, con thấy thế nào?”

Thời Hàn bừng tỉnh nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây của Lục Vương phủ, mỉm cười: “Tin thì có, không tin thì không có.”

Lục Vương gia suy nghĩ một chút, đây là ý gì? Tin hay không tin?

“Vậy con tin hay không tin?”

“Lục Vương gia tin sao?” Thời Hàn hỏi lại.

Lục Vương gia ưỡn ngực: “Mấy năm trước lúc ta còn trẻ cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ ta tin tưởng hoàn toàn. Con xem, không phải Cẩn Ngôn đã mang một con về từ núi Kỳ Liên sao? Nào có cô nương nhà bình thường nào lại có vẻ ngoài đẹp như vậy, còn trưởng thành trong núi chưa từng nhìn thấy con người? Rõ là một con hồ ly tinh, con không biết đâu, lúc A Liên vẩy bát máu chó đen lên người ả ta, ả ta tránh cái vèo, rất nhanh. Người bình thường làm sao có tốc độ như thế được, làm như ta chưa từng thấy người tập võ vậy.”

Thời Hàn: “Vậy sao?” Ngữ điệu thật dài.

“Còn nữa, con không biết đâu, hôm qua ở quán rượu Thường Nhạc, cô nương xướng khúc kia còn quyến rũ ta đấy, ta thấy cô ả giống như một con hồ ly tinh, nữ tử trong sạch, sao vừa thấy người đã đưa ánh mắt quyến rũ chứ, đừng cho rằng ta nhìn không ra, ta từng đi trong vạn bụi hoa đấy. Chút kỹ xảo nhỏ này ai cũng hiểu. Ả ta muốn quyến rũ ta, lúc ấy ta lập tức cảm thấy ả cũng là hồ ly tinh, trước kia ta không cảm thấy như vậy, nhưng hiện giờ nghĩ lại đúng là không rét mà run, cũng không hiểu sao trong kinh có nhiều hồ ly tinh như vậy. Đại để là thấy vẻ mặt ta không đúng lắm, hôm qua cô ả đã không còn ở đó nữa. Ta đi hỏi thăm, nói là bị người khác mua, sao có thể! Sao lại nhanh như vậy được.” Lục Vương gia cảm thấy mấy chuyện như vậy chẳng thể gạt nổi ông.

Thời Hàn nghe tới đó, tay đang cầm trà uống khựng lại, hắn ngẩng đầu hỏi: “Con nhớ là quán rượu Thường Nhạc cũng là quán rượu bình thường mà? Sao còn có chuyện mua người?”

“Đúng rồi, thúc cũng hỏi vậy đó, ông chủ nói có một vị khách nhìn trúng cô nương đó, vì thế chi một số tiền lớn dẫn cô nương đó đi. Cũng không tính là mua. Vấn đề là, hôm qua cô ả còn đang quyến rũ ta, hôm nay ta cầm bùa chú muốn trấn yểm ả, ả lại không còn nữa, không kì lạ sao?” Lục Vương gia căm phẫn.

“Đúng là… kì lạ!” Phó Thời Hàn đột nhiên nở nụ cười sâu xa.

Nghe thấy Thời Hàn tán thành với mình, Lục Vương gia vui không chịu được, cuối cùng cũng có người cùng tầm nhìn với ông, chuyện này không dễ có được. Thật đúng là muốn lau nước mắt chua xót một phen!

“Đúng không, lúc ấy ta đã thấy không đúng rồi, làm gì có chuyện kì lạ như vậy. Một người còn đang êm đẹp lại đột ngột biến mất. Chắc chắn cô ả là yêu tinh, biết ta muốn cầm bùa chú đến trấn yểm, biết ta biết tỏng ả, cho nên mới chạy trốn.” Lục Vương gia vô cùng chắc chắn.

Thời Hàn tinh tế hỏi: “Lúc Vương gia nghi ngờ ả có thể hiện ra ngoài không?”

Lục Vương gia gật đầu: “Ta sợ tới nỗi đũa còn rớt đó!”

“Ả quyến rũ thúc, thúc chạy trối chết?”

Lục Vương gia tiếp tục gật đầu: “Còn không phải như vậy sao? Ta bị dọa sợ chết khiếp, làm gì còn nghĩ nhiều đến chuyện khác.”

“Lúc ngài tông cửa xông ra, cô ả có biểu hiện khác thường gì không?” Thời Hàn tiếp tục hỏi.

Lục Vương gia hồi tưởng một chút, nói: “Đại khái… lúc ấy chắc cô ta hơi hoảng? Hình như vậy. Ta chỉ cảm thấy cô ả hát lạc giọng.”

Thời Hàn cười: “Thúc gấp gáp như thế còn có thể nghe ra cô ả hát lạc giọng!”

Lục Vương gia ưỡn ngực: “Cái khác ta không dám nói, ở phương diện này ta chính là thiên tài, phải biết là, cô ả hát Thập Bát Mô, bài khác thì ta nghe không rõ, chứ cái này ta lại còn không nghe rõ sao? Ta đã nghe được ngót ba mươi năm rồi!”

Thời Hàn im lặng hiện vạch đen: “…”

“Con thấy Thập Bát Mô đơn giản, nhưng thực tế không phải đâu! Hát hay, hát dở đều rõ ràng! Lấy kinh nghiệm nghe bài này nhiều năm của ta, chắc chắn cô ả đã luyện tập rất nhiều năm, con xem cô ả bao nhiêu tuổi, cùng lắm mười bốn mười lăm, nhưng lại luyện lâu như vậy rồi, có thể thấy đó là một con hồ ly tinh. Cũng là vì ả hát hay, lạc giọng là lập tức có thể nghe ra được.” Lục Vương gia không thạo cái gì, mấy thứ để chơi đùa lại hiểu rất rõ!

Thời Hàn vuốt ve chén, nói: “Con thấy ả đúng là hồ ly tinh.”

Lục Vương gia kích động: “Đúng không đúng không? Quả nhiên chúng ta anh hùng có chung ý kiến!”

“Chỉ là, không biết con hồ ly tinh này do nhà ai nuôi dưỡng.” Thời Hàn ngẩng đầu mỉm cười, nhìn chằm chằm Lục Vương gia: “Thúc cảm thấy, con hồ ly tinh này sẽ do nhà ai nuôi?”

Khi nói chuyện hắn nhìn chằm chằm Lục Vương gia, Lục Vương gia: “Ôi trời, thứ đồ chơi này còn có người nuôi?”

Thời Hàn cười hỏi: “Không có người nuôi, sao có thể trốn thoát nhanh như vậy được?”

Lục Vương gia rất tán thành: “Ta nghĩ đến cũng thấy đúng. Vẫn là đầu óc con nhanh nhẹn.”

Thời Hàn: “Lục thúc, hình như mấy năm nay có không ít mỹ nhân xuất hiện trong kinh nhỉ? Thúc ngẫm lại giúp ta xem ai khả nghi! Có lẽ, chúng ta có thể làm kế hoạch bắt hồ ly!”

Lục Vương gia: “Thật sao?” Đôi mắt lóe sáng.

“Tất nhiên là thật. Dù sao cũng đang rảnh, con rất muốn nhìn thử xem, là kẻ nào tạo ra con yêu này.” Ánh mắt Thời Hàn lóe lên một nghiêm túc.

Vốn hắn cũng không phát hiện ra, hôm nay nghe được lời này, liên tưởng đến vài chuyện xảy ra lúc trước hắn lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn. Đúng vậy, sao lại có nhiều nữ tử xinh đẹp tới từ nơi đó như vậy, còn dùng cách gặp gỡ gì để trở thành thiếp thất các nhà?

Lục Vương gia vén tay áo: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người đồng lòng với ta, lúc ta nói mọi người không hiểu ta gì cả, sao có thể như vậy, ta… Ơ không đúng, từ từ! Con có cách gì trấn yểm chúng không? Nếu không có mà chúng ta còn xông lên thì chẳng phải đang đưa dê vào miệng cọp sao?”

Ông quan sát Phó Thời Hàn, vẻ mặt “ngươi là thứ ngốc nghếch, loại người phàm ngu xuẩn, ta đã hiểu từ lâu”.

Thời Hàn hơi cười bảo: “Lục thúc yên tâm. Chắc chắn con sẽ không làm liên lụy đến thúc. Thúc nhớ lại giúp con, trong kinh này, cô nương vợ lẽ nhà nào giống hồ ly tinh nhất.”

Lục Vương gia: “Sẽ không liên lụy đến ta?”

Thời Hàn lắc đầu: “Bảo đảm là không!”

Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng Lục Vương gia cũng yên tâm, ông nói: “Con xem xem, ta nói với con nhé, không phải cứ chính nhân quân tử sẽ không háo sắc, không háo sắc mới là lạ. Ta biết mấy người lén nuôi mỹ nhân đấy, có người còn dẫn về nhà nâng làm thiếp…”

……

Hai người trò chuyện cả một buổi trưa, đợi đến chiều tối, cuối cùng Lục Vương gia cũng dông dài xong, đồng thời độ thiện cảm với Thời Hàn cũng đạt giá trị cao nhất. Phải biết là, làm gì có người nào nghiêm túc nghe ông nói như vậy, còn “thảo luận” với ông, không sai, chính là thảo luận, bọn họ đều coi ông là kẻ ngu.

“Thời Hàn à, Lục Thúc chỉ hận gặp con quá muộn. Sao hôm ấy ta lại nhận nhầm con thành Cẩn Ngôn chứ, thì ra đây là duyên phận, duyên phận mà!” Lục Vương gia cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ quan trọng nhất cuộc đời.

Thời Hàn thân thiết nắm tay Lục Vương gia: “Con cũng vậy đó!”

Phúc Quý đứng ở cửa, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà không ngừng, hai người này… đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Lục Vương gia: “Vậy con nói đi, con hồ ly tinh của Cẩn Ngôn nhà ta phải làm sao bây giờ?”

Thời Hàn không có chút biểu hiện dị thường nào, chỉ nghiêm túc nói: “Thật ra con cảm thấy, Lý cô nương không phải hồ ly tinh gì đâu. Kể cả những người khác, cũng không xem là hồ ly tinh thật sự.”

“Ớ?” Đầu óc của Lục Vương gia đờ đẫn, không phải vừa rồi còn nói là hồ ly tinh sao, sao giờ lại thay đổi.

Thời Hàn mỉm cười: “Thật ra Lý thần y có một cô cháu gái, điểm này chúng ta đã biết từ lâu. Tuy rằng Lý cô nương có vẻ ngoài đẹp một chút, nhưng cũng chưa chắc là hồ ly tinh. Thúc nghĩ đi, nếu cô nàng thật sự là hồ ly tinh, sao không ở trong núi, như vậy là có thể mê hoặc người mà vẫn an toàn, hà tất phải tới trần gian hỗn loạn này! Lại nói nữa, thúc là ai, là Hoàng tử. Người ta luôn nói hoàng gia có chân long hộ thể, Thiên gia có, còn thúc là Vương gia, đương nhiên cũng có. Còn Cẩn Ngôn, huynh ấy là cháu trai của Hoàng thượng, sao lại không có?”

Giọng điệu của Thời Hàn rất nhẹ, nhưng lại khiến Lục Vương gia tin phục: “Con nói hình như cũng hơi có lý đấy.”

“Tất nhiên là vậy. Nếu hai người đều có chân long hộ thể, một con yêu tinh như ả sao dám xuất hiện. Hơn nữa thúc đã từng gặp con yêu tinh nào có y thuật vượt trội chưa, không phải yêu tinh đều hại người sao?”

Lục Vương gia gật đầu: “Hình như cũng rất có lý. Nhưng hình như cô ả không hiểu chuyện đời lắm. Đúng, võ nghệ còn tốt!”

“Quanh năm suốt tháng nàng ấy chỉ ở cùng với một người già là gia gia của mình, cũng không tiếp xúc với người ngoài, sao có thể khôn khéo được? Hơn nữa thúc cũng biết, phàm là thần y sẽ không bình dị gần gũi như Vương gia thúc. Lý thần y lại là một kẻ yêu y thuật, sợ là sẽ không quan tâm đến cháu, không ai quan tâm, sao nhanh nhẹn nổi? Thiên tính con người đều được nuôi dưỡng từ khi còn là một đứa trẻ. Còn võ nghệ tốt, con đã từng thấy y thuật của Lý thần y, đúng là cực kỳ tốt. Nghĩ đến cũng phải, ông ta cần đến vách núi cheo leo thường xuyên để hái dược liệu, tất nhiên giỏi khinh công hơn!” Thời Hàn nói không biết mệt.

Lục Vương gia: “Con nói rất đúng.”

Chút nghi ngờ cuối cùng của Lục Vương gia cũng đã biến mất.

Thời Hàn tiếp tục nói: “Còn về những người khác, như vị cô nương ở quán rượu thúc từng đề cập, con cảm thấy ả cũng chẳng phải hồ ly tinh gì. Không phải hồ ly tinh, lại hơn hẳn hồ ly tinh. Chuyện này con phải vào cung bẩm với Thiên gia. Cũng may Lục thúc hỏa nhãn kim tinh, đại khái đã phát hiện ra được vấn đề lớn.”

Lục Vương gia mở to hai mắt: “Con nói gì? Nói dễ hiểu một chút, nói sâu xa quá ta không hiểu!”

“Lục thúc không cần phải giả ngu, hồ ly tinh gì chứ, tất nhiên ngài đã nhìn ra ả có vấn đề, thế nên mới nói như vậy. Ngài sáng suốt như vậy sao lại không biết trên đời này vốn dĩ không có hồ ly tinh, còn những nữ nhân mê hoặc người khác kia chắc do ai đó huấn luyện.” Vẻ mặt của Thời Hàn là “con biết thúc là thiên tài”.

Lục Vương gia lập tức rất thoải mái, ông ho khan mấy tiếng, cười ha hả bảo: “Thế mà đã bị con phát hiện ra, đúng là ta đã đoán được, ha ha ha, ta sáng suốt như vậy đó, ha ha ha!”

Phúc Quý im lặng cúi đầu, thật sự không nỡ nhìn thẳng chủ tử nhà mình. Phó công tử khen dễ hiểu như vậy, thật sự là ngài nhìn không ra sao? Ngài còn đoán được hả, đoán được mà không đi bắt người, lại đến chùa miếu xin bùa chú?

“Không biết chuyện này Lục thúc có dự định gì, nếu thúc không muốn quá lộ liễu trước mặt người khác, Thời Hàn có thể làm thay, bẩm báo với Thiên gia, điều tra kỹ càng thay thúc. Nếu thúc cảm thấy cho mọi người biết sự thông minh tài trí của thúc cũng hợp lý vậy thúc tự ra trận đi, con hỗ trợ ngài. Nếu cần tay chân thích hợp, con cũng có thể chọn lựa điều động cho thúc. Thật ra… Lục thúc có khả năng như vậy thì đừng luôn kiêng dè với danh vọng của các huynh đệ khác mà không bộc lộ tài năng. Dù thúc không muốn tranh đoạt gì với họ, tóm lại cũng nên để Thiên gia biết thúc không phải hạng kém cỏi dốt nát. Thúc là người cực kỳ thông minh.” Thời Hàn vỗ mông ngựa kêu vang bành bạch.

Phúc Quý cảm thấy, nếu để gã nói gã sẽ không nói nổi những lời buồn nôn như vậy được, đây đúng là thỏa mãn người khác, khiến mình thấy gớm! Hơn nữa, Vương gia nhà họ nặng mấy cân mấy lượng, Phúc Quý là người biết rõ nhất.

Còn Phó công tử, vì sao hắn lại nói như vậy, Phúc Quý cũng hiểu rõ đôi phần, dù Vương gia có không ra dáng cỡ nào, rốt cuộc cũng là phụ thân của Quận chúa, muốn lấy con gái nhà người ta, tất nhiên phải lấy lòng cha vợ một chút!

“Vậy một khi đã như vậy, ta sẽ xuống núi(*). Vẫn là hiền chất hiểu ta, hiền chất hiểu ta thật! Ta đâu chỉ là loại người biết chơi, ta ăn chơi trác táng chỗ nào? Bọn họ chẳng coi trọng ta gì cả!”

(*) xuống núi: chỉ nhà ẩn sĩ rời núi để giúp việc, ra làm quan cho vua.

Tất nhiên Thời Hàn lại khen thêm một phen, lần khen này của hắn vô cùng thẳng thắn dễ hiểu, cũng không quá sâu xa quanh co lòng vòng. Tất nhiên, ngươi mà quanh co nhiều sợ là ông ấy cũng nghe không rõ, còn không bằng làm như vậy.

Cuối cùng, Lục Vương gia vui vẻ phấn chấn rời đi cùng Thời Hàn, đến khi ra tới cửa, đúng lúc thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi chạy qua.

Thời Hàn nhìn huy hiệu trên xe ngựa, nở nụ cười: “Tề Vương gia đã trở về rồi sao?”

Lục Vương gia nhìn xung quanh, tặc lưỡi: “Con nói xem hắn cứ khoe khoang như vậy mãi thì bao nhiêu tiền của nhà họ mới đủ cho hắn chứ? Đúng là người trẻ tuổi, lỗ mãng!”

Thời Hàn thu tầm mắt, nói: “Một mình hắn ăn no cả nhà không đói bụng, tất nhiên không thể so với thúc. Thúc còn cả già trẻ trong Vương phủ! Hơn nữa, Tề Vương gia và Lục thúc là đường huynh đệ, hai người cũng coi như người một nhà, sao lại là nhà hắn chứ?”

Lục Vương gia hiểu: “Con nói rất đúng, ta lại không nhận ra. Đi thôi, thừa dịp thứ tiểu nhân này còn chưa phản ứng lại, chúng ta vào cung bẩm phụ hoàng.”

Phó Thời Hàn khuyến khích Lục Vương gia vào cung, hắn nói hết phỏng đoán của mình ra, nhưng đều nói là do Lục Vương gia hỏa nhãn kim tinh, đẩy hết công lao cho ông ấy.

Thiên gia lẳng lặng nhìn hai người quỳ gối phía dưới, một hồi lâu cũng không nói gì, chờ Thời Hàn trần thuật rõ ràng mọi chuyện, ngón trỏ của ông ta gõ nhẹ trên mặt bàn, cuối cùng hỏi: “Các con cảm thấy, có người lợi dụng nữ tử để mê hoặc mượn sức triều thần?”

Phó Thời Hàn: “Đúng vậy! Tuy chúng con không có bất kì chứng cứ gì, nhưng có một điểm đáng ngờ đó, sao lại không điều tra? Lục thúc đã khoanh tròn người và phạm vi khả nghi trong chuyện này rồi, kế tiếp chỉ cần cẩn thận điều tra, mặc kệ có tra ra được gì hay không cũng là chuyện tốt.”

“Hả? Là như thế nào?” Hoàng đế nhướng mày.

Thời Hàn nói tiếp: “Tra ra được kẻ lòng muông dạ thú như vậy tất là chuyện tốt. Không tra ra, nói lên rằng mọi người trong sạch thì lại càng là chuyện tốt. Nhìn như vậy, Lục Hoàng thúc thật sự đã chia sẻ nỗi lo lớn cho Hoàng gia gia!”

Lục Vương gia vội gật đầu: “Chính là như vậy!”

Vẻ mặt tự đắc này quả thực khiến Thiên gia không muốn nhìn tiếp nữa, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Vương gia tái mặt: “Sao? Ngài không tin? Con có trí tuệ thật mà! Con…”

Hoàng đế vội xua tay: “Được rồi, chuyện đó giao cho con.” Tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Thời Hàn giúp đỡ Lục thúc của con.”

Phó Thời Hàn chậm rãi ngẩng đầu, cong môi cười: “Tất nhiên con sẽ giúp Lục thúc. Không giúp Lục thúc con còn có thể… giúp ai chứ?” Thời Hàn nghiêm túc.

Thiên gia nhìn biểu cảm của hắn, cũng bật cười: “Con nói cũng hơi có lý.”

Người ngoài thấy Phó Thời Hàn cùng Lục Vương gia tiến cung, còn tưởng hai người đi thỉnh chỉ với nhau, trong lúc nhất thời, trong kinh có người tung tin vịt nói Phó Thời Hán muốn cưới Gia Hòa Quận chúa. Thật ra nghĩ lại, bối phận của hai người này cũng khá loạn, nhưng may là cũng chỉ loạn xưng hô thôi.

Đợi khi hồi phủ, Lục Vương gia vội vàng chui vào phòng Lục Vương phi, không cho nói với người khác, nhưng Vương phi nhà ông phải biết ông thật sự không phải kẻ ăn chơi trác táng gì! Người ta mà có tài thật đấy! Xem đi, đã bộc lộ ra rồi đây!

Lục Vương phi lẳng lặng nghe Lục Vương gia kể hết mọi chuyện, dịu dàng hỏi: “Vậy Vương gia phải đi ban sai(*) sao?”

(*)ban sai: chỉ các việc làm công cho chính phủ

Lục Vương gia gật đầu: “Cẩn Ngôn cũng đã lớn, tất nhiên ta phải làm tấm gương tốt cho nó!”

“Có thể làm gương tốt cho nó tất nhiên là tốt. Chỉ là Vương gia, ta không yên tâm về ông. Lỡ như… Mọi chuyện đều phải cận thận!”

Lục Vương gia hào khí tận trời vỗ ngực: “Nàng yên tâm đi, mọi chuyện đều có ta! Ta đâu phải người chưa từng trải qua mấy chuyện như vậy?”

Lục Vương phi mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là ông có bản lĩnh nhất.”

Lục Vương gia nhận được sự cổ vũ từ chỗ Lục Vương phi, lòng tự tin càng phình to, lập tức bảo: “Ta đến thư phòng suy nghĩ.” Cái thư phòng vạn năm không dùng đến này, cuối cùng cũng có tác dụng.

Đợi khi Lục Vương gia rời đi, Lâm ma ma mới tới gần Lục Vương phi nói: “Mộc Nghiên gửi tin mới đến.”

Bình luận

Truyện đang đọc