THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Tô Thanh Mi biết cho dù gặp phải chuyện gì thì nàng ta đều không thể đến tìm Triệu Mộc. Cho dù hai người có tình cảm với nhau nhưng hoa trong gương, trăng trong nước cuối cùng cũng không thể với tới. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì không chỉ một mình Tô Thanh Mi nàng đi đến con đường chết, Tô gia đã  ra nông nỗi này rồi, nàng ta không thể phạm thêm bất cứ một sai lầm nào nữa cả.

Việc này đã ầm ĩ đến mức mọi người đều biết rõ, cơ bản là đã trở thành một mớ hỗn độn rồi.

Mà chuyện này không hề có chút liên quan nào với người đang ngồi uống trà trong quán trà kia.

Hình như tâm trạng của Triệu Mộc không tệ, hắn ta lười biếng dựa vào ghế nhìn ra cửa, chờ có người đến gõ cửa, hắn ta nở một nụ cười khẽ, nhưng nụ cười này cuối cùng cũng phải hoá hư không, Phó tướng quân trở tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống.

Triệu Mộc bỗng giật mình, sau đó thì bật cười, hắn ta cười đủ rồi thì nhìn Phó tướng quân: “Vốn nghĩ người đến là một mỹ nhân tựa ngọc, nhưng bây giờ xem ra không phải là thế nhỉ. Đáng thương cho ta đã uổng công khổ sở chờ lâu như thế.”

Phó tướng quân nhìn hắn ta chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói: “Ngươi việc gì phải tự làm khổ mình thế.”

Triệu Mộc bất cần nói: “Tự làm khổ mình? Tự làm khổ mình à? Chẳng qua là ta chán ghét những thứ tầm thường này, muốn chơi chút gì đó thú vị mà thôi. Ngươi xem, vụng trộm với tẩu tử của mình có phải rất thú vị không? Hay là, ta còn báo thù được cho Minh Ngọc đó chứ! Tô đại nhân làm nhục Minh Ngọc, ta làm nhục nữ nhi của ông ta, chẳng phải tốt lắm à?”

Làm sao Phó tướng quân có thể tin mấy lời này của hắn ta được, ông chỉ hơi nhíu mày nói: “Ngươi không cần phải như thế.” Tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Đương nhiên ta hiểu rõ tính cách của ngươi. Nhưng dù sao hai người các ngươi cũng không duyên không phận, giữa người với người đại khái chính là thế đấy.”

Trên mặt Triệu Mộc vẫn treo theo nụ cười nhưng biểu cảm chẳng phải đang vui vẻ gì: “Phải không? Nhưng mà ngược lại ta cảm thấy chúng ta rất có duyên phận đấy.” Nói xong, hắn ta phất tay một cái không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa: “Nói về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, ta cũng chẳng muốn gặp ngươi.”

Phó tướng quân nghiêm túc: “Chuyện ngươi nhờ ta đã có ít manh mối rồi. Vừa khéo có một cơ hội thế này nên ta mới đến thẳng đây.”

“Ngươi nói đi.” Đối với những chuyện đã xảy ra trước kia, Triệu Mộc vẫn luôn nghi ngờ, hắn ta không hiểu Thanh Mi và hắn ta là tình đầu ý hợp vì sao bỗng nhiên nàng lại gả cho người khác, nếu như người nhà ép thì nàng cũng nên chờ hắn trở về chứ. Còn tin hắn ta đã chết kia nữa, cuối cùng là được truyền về từ lúc nào?”

Phó tướng quân nói: “Có rất nhiều chuyện xảy ra vào năm đó đã không thể tra ra được nữa rồi, nhưng ta cảm thấy, năm đó, chắc là hai người đã có một đứa con với nhau.” Phó tướng quân cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng nếu Triệu Mộc đã tìm đến ông, hai người lại đang ngồi trên cùng một con thuyền thì ông vẫn sẽ thật lòng giúp đỡ, nếu không chuyện sau này cũng chưa chắc sẽ tốt.

“Có con!” Triệu Mộc ngây người. Hắn đã từng suy nghĩ đến hàng ngàn khả năng khác nhau nhưng chỉ không nghĩ đến sẽ xuất hiện khả năng này.

Phó tướng quân gật đầu: “Đúng, có con. Năm đó Tô gia vẫn luôn dùng đại phu ở Hồi Xuân Đường, những người năm đó từng điều tra Tô gia đều đã chết hết rồi. Ta cũng tra qua rồi, bọn họ không phải tự nhiên mà chết. Không ngoại trừ khả năng Tô gia muốn giết người diệt khẩu. Sau này ta dựa theo manh mối mà thám thính được một ít nội tình. Bởi thế ta nghĩ, lúc ấy Tô Thanh Mi có thai, nhưng sau đó vì sao lại không còn thì ta không biết, sau này nàng ta được gả vào Ngũ Vương phủ, ta cảm thấy nhiều năm trôi qua nhưng nàng ta vẫn không mang thai được đều có nguyên nhân cả.”

Phó tướng quân không nói hết những lời còn lại, có lẽ… Không có con là bởi vì lần đó thân thể bị tổn thương.

Triệu Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó tướng quân, hắn ta cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó đè nén khiến hắn không thể thở nổi, giống như cá rời khỏi nước, bị phơi khô dưới ánh nắng mặt trời: “Đứa nhỏ đó. Là Tô gia đã hại chết đứa nhỏ đấym sao?”

Phó tướng quân lắc đầu: “Chuyện này thì không biết hết được, nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để thám thính tất cả mọi chuyện.”

Triệu Mộc: “Được rồi, chuyện này ta đã biết rồi. Cũng sẽ tự mình làm tiếp, đa tạ ngươi.”

Phó tướng quân lắc đầu: “Chúng ta đang đứng cùng trên một con thuyền, đương nhiên ta hy vọng ngươi có thể bình an.”

Triệu Mộc nói: “Ta hiểu.” Hai người trời xui đất khiến lại đứng cùng một chiến tuyến với nhau, cùng nhau hợp tác làm chuyện đại sự, chuyện này nhất định không thể để người ngoài suy đoán ra được. Nhưng mà…

Triệu Mộc nhíu mày nhìn Phó tướng quân, nói: “Ta hẹn Phó Thời Hàn mùng sáu ra ngoài dạo chơi.”

Chuyện khó khăn nhất trong cả đời này của Phó tướng quân chính là bị nhi tử oán giận. Cho dù ông ta đã nỗ lực bù đắp thế nào vẫn không thể nhận được sự tha thứ từ hắn.

“Thời Hàn là người có tâm tư tỉ mỉ, ngươi đừng để nó nhìn ra được bất cứ điều gì đấy.” Phó tướng quân dặn dò.

Triệu Mộc uể oải dựa lưng ra sau, mỉm cười nói: “Cho dù như thế nào thì ta cũng sẽ không phạm phải sai lầm như thế. Chỉ là ta nghĩ rằng nếu như hắn có thể đến giúp ta thì chúng ta thật sự như hổ mọc thêm cánh rồi. Bây giờ… Bây giờ thật ra đang để lão Nhị chiếm tiện nghi đó.”

Phó tướng quân bình tĩnh nói: “Bây giờ chưa có gì chắc chắn, thân thể của Hoàng Đế lại rất khoẻ mạnh, không biết đến lúc đó ai sẽ giỏi hơn ai đâu.”

Triệu Mộc gật đầu: “Đúng thế thật.”

Hai người nói chuyện xong thì Phó tướng quân âm thầm rời đi, mà ông ta không hề phát hiện ngay trong quán trà này, Thôi Mẫn đang ngồi uống trà, dáng vẻ vô cùng dửng dưng. Phó tướng quân vội vàng rời đi, Thôi Mẫn khẽ vuốt ve mặt bàn, dặn dò Tiểu Thuý đang ngồi bên cạnh, Tiểu Thuý nghe thấy lập tức gật đầu.

Vốn dĩ Phó Thời Hàn đã nghi ngờ Triệu Mộc và Phó tướng quân rồi, tuy đã được Thôi Mẫn xác nhận nhưng hắn vẫn không thể chắc chắn được, nhưng lần này Thôi Mẫn thấy hai người lén lút gặp nhau cũng xem như là bằng chứng xác thực cho chuyện này.

Lúc này mọi người đều để ý đến Tô gia thế nào, Tứ Vương phủ làm sao, Ngũ Vương phủ như thế nào nhưng không ai chú ý đến Triệu Mộc. Chắc cũng bởi vì thế nên Triệu Mộc và Phó đại nhân mới có chút lơi lỏng để người ta bắt được nhược điểm này.

Lúc biết được tin tức, Phó Thời Hàn đang là khách ở Lục Vương phủ, A Cẩn lôi kéo hắn nói: “Huynh xem, Minh Y thật sự không đơn giản nha! Xuống tay với tỷ tỷ mình hoàn toàn không nương tay chút xíu nào.”

Đương nhiên Phó Thời Hàn nhìn ra được, nói: “Triệu Minh Y không phải người tốt, muội phải cẩn thận với nàng ta đấy.”

A Cẩn gật đầu: “Nàng ta là người nếu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng đó.”

Thời Hàn bật cười: “Muội có nhiều từ ngữ thật đấy. Nhưng mà chỗ của Triệu Minh Ngọc sợ là vẫn còn muốn nhắm vào muội đấy. Nhưng mà muội yên tâm đi, nàng ta không thể khơi dậy nổi sóng to gió lớn nào đâu.”

Đối với tính cách của Triệu Minh Y thì những chuyện này đều phải đổ hết lên đầu người khác, mà người thích hợp nhất không phải A Cẩn thì còn ai vào đây. Chẳng qua, dù có nghĩ là A Cẩn làm thì trong thời gian ngắn này Triệu Minh Ngọc cũng không thể làm gì được, nàng ta không có năng lực như thế. Nàng ta cũng không phải kẻ ngốc nên cũng biết rõ nên làm thế nào mới là tốt nhất.

Giống như suy nghĩ của Thời Hàn, Minh Ngọc đã bị Minh Y lừa, thật sự tin rằng chuyện này là do A Cẩn làm. Nàng ta chỉ hận không thể lột da lóc xương nàng, nhưng bây giờ nàng ta lại chẳng thể nói gì.

Bởi vì sự kiên định của Minh Ngọc và mọi người đều đã tận mắt chứng kiến, nên Tô đại nhân gần như đã được buộc tội là xâm phạm Triệu Minh Ngọc. Mặc dù cơ thể đang bị thương nhưng vẫn bị Hoàng Đế lôi vào đại lao. Tô đại nhân nói mình vô tội nhưng chứng cứ xác thật như thế, nên dù ông ta có phản kháng lại cũng không có ích lợi gì.

Đương nhiên tất cả những chứng cứ này đều do Thời Hàn thu thập, nhưng ngoại trừ hắn thì Phó tướng quân cũng giao lên thêm một vài chứng cứ nữa. Lúc này thật sự mọi người đều thấy choáng váng.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, phụ tử Tô gia đều bị nhốt cả. Nếu như không phải còn có Tô Thanh Mi là Ngũ Vương phi, sợ là Tô gia sẽ lập tức sụp đổ rồi, mà Hoàng Đế mãi vẫn không xử lý chuyện này, có lẽ là đang suy tính gì đó.

Đợi khi A Cẩn và Phó Thời Hàn ở riêng, A Cẩn có chút khó hiểu hỏi Thời Hàn: “Vì sao Phó tướng quân lại nhắm vào Tô đại nhân thế? Huynh nói xem nếu Tô đại nhân và Tề Vương gia cùng một chiếc thuyền thì ông ta phải giúp đỡ Tô gia mới đúng chứ. Nếu Tô gia xảy ra chuyện, Tô Thanh Mi sẽ đau lòng, chắc chắn hoàng thúc cũng sẽ đau lòng nhỉ?” Dừng lại một chút, A Cẩn nói: “Trước kia chính là như thế đấy. Huynh xem lúc Tô Bân bị bắt, Phó tướng quân xém chút nữa đã đến xin tha cho hắn ta rồi.”

Chuyện này cũng khiến Phó Thời Hàn thấy khó hiểu, hắn không nghĩ rằng Phó tướng quân làm thế vì hắn. Có thể… Thời Hàn nói với A Cẩn: “Có lẽ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì về Ngũ Vương phi mà chúng ta chưa biết rồi.”

Về chuyện này, Phó Thời Hàn lại đoán đúng rồi. Bây giờ Triệu Mộc chỉ hận không thể làm Tô gia chết không có chỗ chôn, vốn dĩ hắn ta thấy những người này đều là người thân của Tô Thanh Mi nên mới giúp đỡ họ nhiều như thế. Hắn chỉ hy vọng sẽ không để nàng quá khổ sở, nhưng không ngờ chuyện năm đó còn có ẩn tình khác nữa. Lúc Tô đại nhân bị nhốt trong đại lao, Triệu Mộc đã gặp ông ta, cuối cùng cũng biết được tất cả chân tướng.

Mà chân tướng này so với tưởng tượng càng khiến người khác cảm thấy buồn lòng hơn.

Thì ra năm đó Tô Thanh Mi đã thật sự mang thai, mà khi ấy hắn ta đã rời đi được một tháng rồi, lúc đó Tô gia muốn dựa vào Ngũ Vương gia nên lừa Tô Thanh Mi nói hắn ta đã chết rồi, lại lấy lý do huyết mạch để khuyên Tô Thanh Mi lập gia đình. Còn chuyện nàng có còn trong sạch hay không… Chuyện này, Tô gia có chủ ý của riêng mình. Mà sau khi Tô Thanh Mi đáp ứng, Tô phu nhân đã bỏ thuốc phá thai vào trong thuốc bổ của Tô Thanh Mi. Cũng vì dược tính của thuốc kia quá mạnh cuối cùng khiến cơ thể Tô Thanh Mi bị thương, nên cho dù nàng đã thành thân hơn mười năm cũng không thể hoài thai lại được.

Nhiều năm trôi qua, Tô Thanh Mi cũng mơ hồ hoài nghi về chuyện này, nhưng cuối cùng cũng không dám tìm ra chân tướng thật sự. Mà khi Triệu Mộc biết được chân tướng, chỉ hận không thể giết Tô đại nhân.

Có những chuyện xưa này quạt gió thêm củi, trong nhất thời, Tô gia càng suy tàn nhanh hơn, mà Tô Thanh Mi mang danh Ngũ Vương phi cũng không thể cứu vãn nỗi tình thế suy tàn này. Về phần Ngũ Vương gia, Ngũ Vương gia… nói mình bị bệnh.

Người sáng suốt đều biết rõ đây chính là vì Ngũ Vương gia không muốn quản chuyện này, kể cả có khó coi thế nào ông ta chắc chắn sẽ không quản chuyện này, ngay cả Tứ Vương gia cũng đang mượn sức của Ngũ Vương gia nên cũng chẳng lên tiếng, Minh Ngọc cũng bị ông ta khóa cửa lại không cho ra ngoài.

Còn Tô Thanh Mi cũng không biết vì sao mình lại đứng trước mặt Triệu Mộc, nhưng vào lúc này người nàng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình hắn thôi.

“Cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp ta.” Triệu Mộc nhìn chằm chằm Tô Thanh Mi, hắn đã từng oán giận nàng, thật sự rất giận. Nhưng cho dù có giận cũng không thể che giấu được sự thật hắn yêu nàng. Lúc đầu hắn nghĩ nàng lừa dối hắn nhưng hắn vẫn có thể tha thứ cho nàng. Nên bây giờ, sau khi biết được mọi chuyện đều do nàng bất đắc dĩ thì hắn lại cảm thấy giận bản thân vì đã rời đi. Lại hận Tô gia vì sao muốn sử dụng quỷ kế này.

Khi đó hai người vẫn còn trẻ, nàng chính là Tô tỷ tỷ của hắn, nàng đối xử với hắn rất dịu dàng, khi đó phụ mẫu của hắn đều đã mất, mặc dù có Vương phủ, có cẩm y ngọc thực nhưng vẫn khó che giấu được nội tâm đang đau buồn của hắn. Không một ai biết, thật ra hắn cũng biết sợ, hắn sợ nếu để bản thân đi quá xa sẽ trở thành cây đinh trong mắt người khác. Mà cái chết của phụ vương hắn lại không rõ ràng, cũng vì thế hắn mới giả vờ làm công tử hào hoa, giả vờ vô dụng. Mà những chuyện này đều không quan trọng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là được.

Nhưng mọi thứ đều bị phá cho vỡ nát, không còn gì cả. Cuối cùng Tô Thanh Mi vẫn phải gả cho người ngoài, gả cho hoàng huynh của hắn, đúng thế, người ta là Hoàng tử thật sự, mà hắn là gì cơ chứ?

Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết, năm đó nàng không phản bội hắn. Tất cả đều do người của Tô gia làm.

“Ngươi đã từng nói, nếu ta đến gặp ngươi, ngươi sẽ giúp ta.” Tô Thanh Mi chờ mong nhìn Triệu Mộc.

Triệu Mộc: “Nàng đến đây, chỉ vì bọn họ thôi sao?”

Tô Thanh Mi: “Ngươi từng nói, ngươi có cách. Cho dù bọn họ không tốt, bọn họ có sai, thì tất cả bọn họ đều là người thân của ta, ta không thể bỏ mặc họ không lo như thế được.”

Triệu Mộc vươn tay muốn sờ gương mặt của Tô Thanh Mi, nhưng nàng ta hơi lùi về sau, tránh khỏi tay hắn, tay của Triệu Mộc dừng lại giữa không trung. Hắn hỏi: “Bây giờ ta muốn chạm vào nàng một chút cũng không được sao? Nàng không chịu đến gặp ta, không phải vì đã biết ta có mưu tính gì sao? Bây giờ còn muốn giả vờ cái gì?” Hắn không khống chế được suy nghĩ của mình, không nhịn được nên cất lời châm chọc.

Tô Thanh Mi do dự một chút rồi cởi áo khoác ngoài xuống, rồi muốn tháo vạt áo của mình: “Cầu xin ngươi giúp ta, ta đương nhiên đã nghĩ đến mọi chuyện, ta hôm nay không phải ta của năm đó nữa, ngươi còn muốn ở bên cạnh người có nhan sắc suy tàn như ta sao? Ta biết, bên cạnh ngươi có rất nhiều mỹ nhân, không nhắc đến những người ngoài kia, chỉ nói đến Thôi tiểu thư của Thôi phủ thôi cũng đã rất ái mộ ngươi rồi, chuyện này ai ai cũng biết.”

Triệu Mộc nắm lấy bàn tay đang muốn tháo vạt áo của nàng, kéo người vào trong lòng: “Ta yêu nàng!”

Tô Thanh Mi run lên, có thế nào thì nàng ta cũng không nghĩ hắn sẽ nói như thế với mình, trong lòng nàng ta, Triệu Mộc là người mà cả đời này nàng ta không thể tha thứ. Nhưng bây giờ hắn lại biết nói ra những lời này.

“Ta không muốn nàng phải làm gì cả, ta chỉ muốn cùng nàng âm thầm ở bên nhau, giống như rất nhiều năm trước, những năm tháng ấy thật sự đã lâu đến mức ta sắp quên đi rồi.”

“Ngươi…” Từng giọt nước mắt của Tô Thanh Mi thay phiên nhau rơi xuống, nàng ta muốn nói gì đó nhưng bị Triệu Mộc ngăn lại, hai người cứ mãi im lặng như thế. Hồi lâu sau, Triệu Mộc nói: “Ta sẽ giúp nàng, chỉ cần nàng đến gặp ta thì ta sẽ giúp nàng, nhưng nàng nên biết, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

Tô Thanh Mi gật đầu liên tục: “Ta biết, ta hiểu cả.”

“Vốn dĩ muốn cứu đệ đệ Tô Bân của nàng ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng cha nàng lại dùng sai cách nên khiến mọi việc càng trở nên khó khăn hơn, ông ta không chỉ tự ý tham gia vào còn gián tiếp hại luôn Tô Bân, khiến cuộc sống trong ngục của Tô Bân càng trở nên khổ sở.” Hai người ôm lấy nhau, Triệu Mộc bình tĩnh phân tích cho Tô Thanh Mi hiểu.

“Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”

“Ta cảm thấy, cho dù có thế nào, trước tiên cứ bảo vệ tính mạng của họ trước đã… Cái khác, cứ bình tĩnh lên kế hoạch rồi giải quyết sau.”

Tô Thanh Mi gật đầu: “Mọi chuyện đều nghe theo ngươi.”

Nàng ta vùi đầu trong lòng Triệu Mộc nên hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười giễu cợt trên khóe môi Triệu Mộc. Cho dù bọn họ có sống sót ra khỏi thì hắn cũng sẽ để Tô gia sống không bằng chết. Nhưng bây giờ… Bây giờ cứ tạm thời giúp Thanh Mi đi!

Tô Thanh Mi không biết Triệu Mộc dùng cách gì nhưng sự thật là, hai phụ tử của Tô gia thật sự đã được thả ra. A Cẩn đang ở Lục Vương phủ nghe thấy tin này thì phun hết nước trong miệng ra ngoài.

“Thật ạ?” Vẻ mặt A Cẩn đầy vẻ khiếp sợ.

Triệu Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Đúng thế, người đã được thả rồi. Nhưng mà đã bị lột bỏ hết các chức quan, trong nhà cũng bị khám xét một lần. Nên cũng không xem là tốt.”

A Cẩn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng: “Ca ca này, không đúng nha, chuyện lớn thế này, sao chỉ thả người đơn giản thế, phải cho một nhát mới đúng chứ?”

Cẩn Ngôn chần chừ một chút, không nói nhiều: “Muội đừng để ý những chuyện này. Tiểu cô nương, không có chuyện gì làm thì cùng Tố Vấn đi dạo loanh quanh đi.”

A Cẩn: “Sao muội dám cùng tẩu tử ra ngoài chứ, nếu lại gặp người xấu thì sao? Huynh nhìn những phản ứng dây chuyền kia đi, chậc chậc!” Mặc dù nói như thế nhưng mà A Cẩn cũng không phải sợ thật.

Cẩn Ngôn đánh nàng một cái, thấy tiểu cô nương cười hì hì, nói: “Muội đấy, đừng nói bậy.”

“Ca ca, huynh nói cho muội đi mà! Huynh nói đi mà! Huynh không nói thì Phó Thời Hàn cùng sẽ nói hết cho muội biết thôi. Ta muốn biết trong chuyện này có gì mờ ám hay không.” A Cẩn lay lay cánh tay Cẩn Ngôn, Tố Vấn nói: “Chàng nói cho muội ấy nghe đi!”

A Cẩn lại bắt đầu bám lấy không buông: “Đúng thế đúng thế, huynh nhìn đi, tẩu tử cũng nói rồi, huynh nói cho muội nghe đi mà. Chuyện này, muội biết rõ từ đầu đến cuối luôn đó, hơn nữa, bởi vì tên khốn kiếp kia đắc tội với ta nên mới bị nhốt lại mà. Thả người ra đơn giản như thế muội cảm thấy khó chịu lắm, cực kỳ khó chịu luôn đó!”

Cẩn Ngôn bị nàng lắc lư làm chóng hết cả mặt, nói: “Muội đi hỏi Phó Thời Hàn đi.”

A Cẩn không chịu: “Huynh là ca ca ruột của muội mà, muội cứ thích hỏi huynh đó, ca ca không thương muội. Ca ca còn không bằng tẩu tử, hu hu…”

Một phần diễn xuất đặc sắc như thế quả thật khiến người khác không chịu nổi, cuối cùng Cẩn Ngôn cũng không nhịn được, hắn vỗ đầu: “Được rồi được rồi, nói cho muội, mọi chuyện đều nói hết với muội.”

Lại nói tiếp, tuy người đã được thả nhưng thật sự có đôi lúc, người sống còn khổ sở hơn là chết.

Đây cũng chính là cách Triệu Mộc đưa ra, hắn ta cầu kiến Hoàng Đế, đương nhiên trong mắt mọi người hắn ta chắc cũng hận Tô gia nên mới làm như thế.

Nếu như dùng một nhát giết chết bọn họ cũng chỉ xả được cơn giận lúc đó thôi, nhưng về lâu về dài vẫn không tốt lắm. Dù sao Tô Thanh Mi cũng là Ngũ Vương phi. Thật ra chẳng bằng cứ thả người ra đi, huỷ bỏ các chức quan, tiến hành điều tra tịch thu tài sản.

Giết chết họ chỉ khiến bản thân hả giận một thời gian ngắn, để người còn sống rồi từ từ hành hạ, mới kéo dài mãi mãi. Tô gia đã quen sống trong những ngày tháng tốt lành rồi, đương nhiên sẽ không quen với hoàn cảnh nghèo túng như bây giờ, bọn họ muốn nhìn xem sau khi Tô gia trở nên nghèo túng thì sẽ sống như thế nào.

Cách này của Triệu Mộc thật sự rất tốt, cũng đạt được đến hiệu quả như mong đợi.

A Cẩn nghe thế thì tặc lưỡi: “Hoàng thúc thật sự rất lo nghĩ cho chúng ta đấy!” Nếu như không phải đã biết mọi việc về hoàng thúc và Tô Thanh Mi, e rằng bản thân sẽ nghĩ những gì hoàng thúc nói là thật.

Cẩn Ngôn bình tĩnh nói: “Mặc kệ hoàng thúc vì lý do gì, có mục đích gì, nhưng hiếm khi thúc ấy mở miệng nói chuyện với Hoàng gia gia, lần này nếu đã lên tiếng thì Hoàng gia gia cũng không từ chối thúc ấy. Vả lại, thúc ấy nói như thế thật ra cũng chẳng có gì không đúng cả. Chúng ta đối với Tô gia giống như mèo bắt chuột, bắt được chưa chắc đã muốn bóp chết. Làm nó từ từ chết dần đi có đôi khi càng hả giận hơn.”

A Cẩn nhìn trời: “Muội nói này, huynh cũng là người đọc đủ mọi loại sách thánh hiền đấy, sao có thể hình dung như thế được chứ. Thật thô tục! Thô tục, thật sự quá thô tục!”

Thấy A Cẩn như thế, Tố Vấn ngồi bên cạnh phì cười, nàng nghiêm túc nói với A Cẩn: “Ta cũng cảm thấy, ca ca muội không phải hiền lành như vẻ ngoài của hắn đâu.”

A Cẩn: “Vốn dĩ huynh ấy cũng chẳng hiền lành gì, không chỉ có không hiền lành mà lòng dạ huynh ấy còn nhỏ nhen nữa, muội nói tỷ nghe nè…”

Bên dưới là đường ranh giới chèn ép Triệu Cẩn Ngôn của chị dâu em chồng bọn họ.

____________________________

Ngự Thư phòng.

Hoàng Đế nhìn Phó Thời Hàn từ trên xuống dưới một lượt, nhịn không được phải bật cười. Phó Thời Hàn chưa bao giờ che giấu ý định nhắm vào phụ tử Tô gia của mình, mà lần này ông thả phụ tử Tô gia ra có thể thấy được trong lòng hắn đang khó chịu thế nào.

“Thời Hàn, con phải biết trầm đang nghĩ gì chứ.”

Hoàng Đế không cho rằng chuyện người khác đều hiểu rõ mà Phó Thời Hàn lại nghĩ không ra, nhưng nếu đã nghĩ ra rồi còn muốn đến nơi này, chứng minh hắn chắc chắn còn có chuyện khác nữa.

“Vi thần hiểu rõ, chỉ là chuyện vi thần muốn nói là một chuyện khác.” Phó Thời Hàn mỉm cười.

“Con nói đi.”

Phó Thời Hàn không chút chần chờ, từ từ nói: “Thật ra, ta đang nghĩ, từng người xuất hiện trong chuyện này đóng vai trò gì? Mỗi người xuất hiện đã có được lợi ích gì từ chuyện này.”

Hoàng Đế nhíu mày, đương nhiên những chuyện này đã được ông nghĩ đến từ lâu, làm một Hoàng Đế phải nghĩ đến đại cục, xảy ra chuyện này khiến ông rất tức giận, nhưng sau khi tức giận thì đủ mọi chuyện đáng ngờ xuất hiện khiến ông vô cùng nghi ngờ.

“Vậy con cảm thấy, đã có những người nào xuất hiện rồi.” Giọng của Hoàng Đế vẫn rất bình tĩnh.

“Ta, Tứ Vương phủ có Minh Ngọc tiểu thư, Minh Y Quận chúa, Lục Vương phủ có A Cẩn, Điệp tiểu thư, đám người của Tô gia, còn có Phó tướng quân, Tề Vương gia, những người này đều bị cuốn vào câu chuyện này. Có người thì vô tình, nhưng có người chưa chắc đã vô tình. Đến tận bây giờ ta vẫn không tin, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như thế. Chắc Hoàng Thượng cũng đã nghe nói qua về cuộc nói chuyện ở sân chùa. Người các nàng ta muốn tính kế thật ra chính là A Cẩn.” Phó Thời Hàn nhướng mày: “Nếu như không phải lúc đó ta gọi A Cẩn đi, sợ là A Cẩn đã bị hại rồi.”

Hoàng Đế nhíu mày: “Đúng thế.”

Phó Thời Hàn cười: “Nhưng ta kêu A Cẩn đi không phải chuyện ngẫu nhiên. Bởi vì, ta đã biết trước chuyện này.” Hoàng Đế không thể không suy nghĩ nhiều, thay vì để ông nghĩ đông nghĩ tây thì để ông biết hết mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Quả nhiên Hoàng Đế cũng không bất ngờ: “Chuyện này, cuối cùng sao lại đi đến bước đường đó?”

“Minh Ngọc tiểu thư, Điệp tiểu thư, Tô Nhu của Tô gia, ba người họ âm thầm lên kế hoạch, bị thiên kim của Thôi thượng thư, Thôi Mẫn nghe thấy, chắc Hoàng Đế không biết, Thôi Mẫn và A Cẩn rất thân với nhau. Thôi Mẫn nhắc nhở A Cẩn, mà khi đó ta cũng có mặt ở đấy. Đương nhiên chúng ta sẽ không dùng cách gậy ông đập lưng ông với hai tỷ muội nhà mình. Vì thế chỉ định làm Tô đại nhân mất mặt thôi. Nhưng mà, chuyện này lại xuất hiện chút sai sót, không biết vì sao, Minh Ngọc tiểu thư lại xuất hiện trong đấy. Chắc là ngài cũng biết ở hiện trường còn xuất hiện một cây đao nữa, nhưng trước cửa Phật thì cây đao đó thuộc về ai, không một ai biết. Lúc ấy ta đã có rất nhiều nghi ngờ, cũng đã điều tra rồi.” Thời Hàn nhìn Hoàng Đế cuối cùng cũng bật cười: “Nhưng ta không tra được cái gì cả. Ngài có cảm thấy rất buồn cười không, sao lại chẳng có chứng cứ gì cả!”

Lúc này Hoàng Đế mới cau mày: “Không tra được cái gì hết sao?”

Thời Hàn gật đầu: “Không tra ra được cái gì cả. Nhưng mà vì sao lại không tra được mới chính là điểm nghi ngờ lớn nhất, nhiều điểm khả nghi như thế nhưng sao cuối cùng lại chẳng thấy gì? Cuối cùng là ai đã làm những chuyện này? Hoàng Thượng, vốn dĩ ta không muốn nói những lời này, nhưng mà bây giờ ta không thể không nói, ta không tra ra được, thế thì, có phải đây là vấn đề lớn rồi không? Là ai đã làm chuyện này?”

Bình luận

Truyện đang đọc