THỊNH SỦNG TIỂU QUẬN CHÚA

Lục Vương phủ cũng không đối xử tệ với A Điệp, nên mời tiên sinh thì đương nhiên cũng từng mời, nhưng thiên phú của A Điệp không tốt lắm, lại không chịu nghiên cứu kỹ càng, cho nên không được tính là có tài. Nàng ta chỉ muốn đầu cơ trục lợi, mà lần này lại trùng hợp cho nàng ta một cơ hội như vậy, tuy không biết đây là thơ người nào làm, nhưng A Điệp cảm thấy bài thơ này rất hay. Nếu như lấy ra dùng một chút thì cực kỳ tốt, còn về chuyện có người nào nói bài thơ này không phải do nàng ta làm không thì chắc cũng không có chứng cứ gì.

Đợi đến khi Hồng Ngọc trở lại, nhìn thấy niềm vui không che giấu được trên mặt Điệp tiểu thư, nàng nhìn quanh, cũng không thấy thanh niên tài tuấn nào. Cũng phải thôi, ở đây khá gần nhà xí, dù sao cũng sẽ không có ai đến đây đi dạo. Chỉ là không biết A Điệp tiểu thư như này là thế nào?

“Tiểu thư, nước trà của ngài đây.”

A Điệp thuận tay nhận lấy: “Chúng ta mau trở về đi. Đúng rồi Hồng Ngọc, biểu diễn tài nghệ các năm trước đều là tự đứng ra sao?”

Hồng Ngọc lập tức trả lời: “Vâng. Nhưng bình thường đều là các tiểu thư cực kỳ có tài hoa đứng ra. Ngài nghĩ đi, nếu đã thể hiện thì đương nhiên là muốn vang danh. Nếu như không tin chắc vào năng lực của mình, hiện trường lại có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, không phải sẽ mất mặt sao?”

Vừa nói như vậy, A Điệp nở nụ cười: “Cũng đúng.”

Đợi đến khi A Điệp trở lại vị trí thì thấy mấy người A Cẩn đang đứng nói chuyện với một người, người đó chính là Ngu Kính Chi thiếu gia của nhà họ Ngu. Tiểu Ngu đại nhân cũng là thanh niên tài tuấn hiếm có trong Kinh, tuy tuổi hơi lớn, nhưng cũng may gia thế hắn hiển hách, người lại có lòng cầu tiến.

A Điệp đứng ngẩn người, Hồng Ngọc nói: “Tiểu thư, chúng ta qua đó thôi.”

A Điệp lên tiếng, đi về phía bên kia.

“Ui, ta còn tưởng là ai, thì ra là người của Lục Vương phủ, ha hả!” Trùng hợp Triệu Minh Ngọc tiến lại gần, cười lạnh nói.

A Điệp hơi cúi chào: “A Điệp tham kiến Quận chúa.”

Minh Ngọc khiêu khích: “Sao lại ở đây một mình chứ? Không phải ngươi đi theo đám A Cẩn kia à? Đúng là giống như một con chó bên cạnh nàng ta. Đều là nữ nhi của Lục Vương gia, ngươi nhìn người ta rồi nhìn lại ngươi đi, đúng là khiến ta xem mà đồng tình. Rõ ràng người ta không coi ngươi ra gì.”

A Điệp nắm tay lại thật chặt, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Triệu Minh Ngọc nói tiếp: “Nhìn bề ngoài ngươi cũng không kém A Cẩn bao nhiêu, thế nhưng lại có dáng vẻ khúm núm tạo nên chênh lệch, trông cũng khiến người ta chán ghét.”

“Tỷ tỷ, chúng ta về thôi, đã đi một lúc lâu rồi.” Minh Y lôi kéo vạt áo Minh Ngọc, mỉm cười nói.

Minh Ngọc trừng nàng ta một cái, nghiêm nghị: “Ngươi chỉ biết phá người trong nhà.” Nói rồi, Minh Ngọc vung tay, rời đi ngay. Minh Y nhìn A Điệp, nói xin lỗi: “Bình thường tỷ tỷ nghiêm khắc, nhưng lòng dạ rất tốt. Ngươi đừng để ý quá.”

Minh Y đưa thiện chí, A Điệp sửng sốt một chút, nhưng lập tức mỉm cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không để trong lòng, Quận chúa chớ lo lắng.”

“Hôm khác nhất định sẽ mời Điệp tiểu thư đến phủ một chuyến.” Minh Y mỉm cười.

“Minh Y, đầu óc của ngươi bị chó ăn à? Nói chuyện với một hạ nhân như nàng ta làm gì.” Minh Ngọc kêu gào, khiến cho Minh Y lúng túng không thôi. Nàng ta vội vàng gật đầu với A Điệp, sau đó vội vã đuổi theo Minh Ngọc.

A Điệp nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, cảm thán: “Xem ra Quận chúa cũng chẳng có gì ghê gớm.”

Đợi đến khi A Điệp đi đến bên cạnh đám A Cẩn, Ngu Kính Chi đã rời đi. Hắn vốn nghe theo ý kiến trong nhà nên mới đến, chỉ hơi lộ diện cho có đã rời đi ngay.

“Cẩn Ngôn!” Lục Vương gia vừa vặn đuổi đến, ông thấy con trai con gái mình đều ở đây thì vội vàng bước đến, mỉm cười: “Ta nói này, sao buổi sáng lúc các con đi lại không đợi ta chứ?”

Cẩn Ngôn nhã nhặn đáp: “Con thấy hình như phụ thân không dễ chịu lắm, còn tưởng rằng ngài không đến.”

Lục Vương gia lập tức nói: “Sao ta lại không đến, chuyện tốt đã hẹn trước rồi. Hà hà hà! Con có nhìn trúng mỹ nhân nào ở đây không?” Ông như tên trộm đến gần Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn liếc sang Tố Vấn đi theo bên cạnh, mỉm cười lắc đầu: “Phụ thân nói nhăng gì thế, con chẳng qua chỉ đi theo mẫu thân và muội muội đến thôi. Chẳng phải nên kiểm định một chút cho muội muội sao? Ngài xem mấy vị đường huynh đi, có ai đến đâu?”

Lục Vương gia vừa đến nên không biết tình hình bên này, nhưng nhớ lại tình cảnh năm trước mấy cháu trai không có mặt nên cũng không ngạc nhiên.

Ông nhìn bốn phía, muốn tìm xem có mỹ nhân cảnh đẹp ý vui nào không.

Phải nói mấy hôm nay Lục Vương gia thật sự đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là nhìn dáng vẻ bây giờ thì rõ ràng lại chứng nào tật nấy. Người Lục Vương phủ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, ngược lại Thi Lam nhỏ giọng thở dài, nói với A Cẩn: “Cha muội cũng không tốt được bao lâu nha.”

A Cẩn: “Thật ra thế này chúng ta lại có một loại cảm giác quả nhiên là thế.”

Lục Vương gia nhìn một lúc lâu, lắc đầu: “Không có mỹ nhân nào cả, ta nói mấy thằng nhóc quê mùa các con đúng là đáng thương. Nhớ năm đó của chúng ta, chậc chậc, những mỹ nhân Hoàn mập Yến gầy(*) nhiều lắm, thật sự là tròng mắt không đủ dùng. Xem các con bây giờ đi, nào có cô nương gì đẹp mắt? Nếu mà trông hơi được một chút thì lại đều có chút quan hệ thân nhân. Dù sao quen thuộc quá thì không tiện ra tay cho lắm!”

(*)Hoàn mập yến gầy: Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể.

Cẩn Ngôn: “Phụ vương, ngài cũng lao tâm nhiều quá.”

Lục Vương gia: “Không phải ta lao tâm là vì các con sao. Ái chà chà, con nhìn bên kia xem, người đó cũng tạm được nhỉ?”

A Cẩn cảm thấy không nhìn nổi cảnh tượng này, mất mặt nha! Tuy ở đây đa phần là người nhà bọn họ, nhưng dù sao Thi Lam cũng có mặt. Thở dài!

Thi Lam ra hiệu cho A Cẩn: “Muội nhìn cái người cha muội nói kìa.”

A Cẩn nhìn sang, cực kỳ lạ mặt, nàng khó hiểu hỏi: “Đây là tiểu thư nhà ai thế, sao ta chưa từng gặp.” Tuy A Cẩn không kết giao với những thiếu nữ danh môn trong Kinh, nhưng mà lại biết tường tận bọn họ. Phải biết rằng lúc trước nàng còn suy nghĩ ai thích hợp làm chị dâu nàng đó!

“Người đó là nữ nhi của Thôi Thượng thư Lại bộ, tên Thôi Mẫn.”

Nghe được cái tên này, A Cẩn bừng tỉnh hiểu ra, nàng nhìn quanh: “Nàng ấy chính là Thôi Mẫn à?”

Thi Lam gật đầu: “Chính là nàng ấy, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.”

Có lẽ là nghe được giọng của Thi Lam, Lục Vương gia rụt cổ về: “Nữ nhi của Thôi lão đầu thì không nên nhìn vẫn tốt hơn.” Đừng nói đến con người Thôi Thượng thư cực kỳ máu lạnh, con gái Thôi Mẫn của ông ấy cũng không kém bao nhiêu.

Thôi Mẫn không phải người tốt lành gì, mọi người trong Kinh đều biết.

Mọi người đang nói chuyện thì nhìn thấy cung nữ bên cạnh Ngu Quý phi đến mời người. A Cẩn hiểu ngay đây chắc chắn là vì chuyện “biểu diễn tài nghệ”. Nàng hỏi Thi Lam: “Tỷ có muốn chuẩn bị một chút, lát nữa biểu diễn tài đánh đàn của tỷ không?”

Thi Lam có thể trở thành tỷ muội tốt với A Cẩn đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. A Cẩn hoạt bát lanh lợi, Thi Lam dịu dàng hiền thục, tính tình hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng chuyện gì cũng có thể ở cạnh nhau.

Thi Lam mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên ta sẽ không biểu diễn.”

Thời Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Thi Lam, không nói gì. Ngược lại A Cẩn phát hiện ánh mắt của hắn, tò mò quay đầu, hai người đối mặt nhau, Thời Hàn thấy nàng trừng mắt thì nhếch miệng.

A Cẩn hé miệng, dùng khẩu hình hỏi: Huynh cười con khỉ gì?

Thời Hàn: Đồ đần!

Hai người huynh tới ta đi khiến cho Cẩn Ngôn cạn lời. Hắn tằng hắng một tiếng, nhắc nhở hai người chú ý. A Cẩn cười tủm tỉm cúi đầu, thành thật im lặng.

Đợi đến khi đi tới bên cạnh Ngu Quý phi, nam nam nữ nữ đều bị ngăn cách ra hai bên, nghĩ cũng đúng.

Ngu Quý phi thấy A Cẩn thì vẫy tay: “A Cẩn, mau đến chỗ bản cung.”

A Cẩn “Dạ” một tiếng, chạy lại. Chỗ Thời Hàn đứng vốn cực kỳ gần với Ngu Quý phi, A Cẩn lại xẹt tới thế này, trông giống như đồng nam đồng nữ bên cạnh Ngu Quý phi. Lục Vương phi thấy thì trong lòng hài lòng nhưng không thể hiện ra trên mặt.

Đương nhiên A Điệp cũng hi vọng có được sự chú ý của mọi người, vội vàng hỏi Oánh Nguyệt: “Oánh Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta có cần đi chung không? Tỷ nhìn A Cẩn đã đi qua đó rồi nha. Chúng ta vốn đi chung với nhau mà?”

Oánh Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn nàng ta, nói: “Đi chung thì nhất định phải ở bên cạnh nhau à? Quý phi nương nương không mời chúng ta, vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đây đi.” Mọi người đều biết lúc A Cẩn còn bé đã thường xuyên vào cung ở, nếu nói đến thì thời gian ở trong cung còn dài hơn thời gian ở trong phủ rất nhiều, Ngu Quý phi thích nàng cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu bọn họ cũng cho rằng mình có thể dựa vào quan hệ với A Cẩn để lọt vào mắt xanh Ngu Quý phi là chuyện không thể nào. Còn không bằng thoải mái tự do.

Nghe lời này, A Điệp cắn môi, oán hận đứng sang một bên.

“Bản cung nghe nói tiểu thư Thôi gia cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, không biết Thôi tiểu thư có ý định biểu diễn không?” Ngu Quý phi cười mở miệng.

A Cẩn tò mò nhìn theo tầm mắt của bà, thấy quả nhiên mọi người đều lộ ra biểu cảm đùa cợt. Nàng cũng không biết vì sao Ngu Quý phi lại muốn nhắm vào Thôi Mẫn, người khác không biết nhưng nàng lại biết, nếu như không chán ghét Thôi Mẫn, Ngu Quý phi tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Bình thường bà ấy vẫn luôn giữ vững bình thản, cho dù là ngồi ở vị trí Hoàng Quý phi trên cao vẫn như thế.

Nàng tinh tế nhìn lại, thấy Thôi Mẫn mặc một bộ đồ đỏ, cả người xinh đẹp kiều diễm như lửa: “Nếu Quý phi nương nương đã cất nhắc, vậy Thôi Mẫn xin bêu xấu.” Nói rồi cơ thể mảnh mai hơi cúi chào, tay áo lập tức phất lên, đôi mắt quyến rũ như tơ, khẽ hát: “Ngoảnh nhìn bóng trăng rực rỡ bên hoa đăng. Hồng liên gài tóc, tay áo tung bay, uyển chuyển múa vì ai. Bỗng xoay người chuyển bước về con đường trải đầy đá xanh ấy. Trở lại họa lâu bên bờ thủy tạ. Ngoảnh nhìn bút nhiễm chu sa khẽ họa đóa hồng liên. Năm năm tháng tháng vì chàng múa cùng một điệu. Trông theo năm tháng trôi xa, lại hận tương tư lầm. Trở lại họa lâu bên bờ thủy tạ. Là chàng, vẫn bạch sam như xưa. Là ta, vẫn hồng thường như cũ. Là ta vẫn khổ tương tư, là ta nhảy múa vì chàng. Là ta mãi trù trừ vấn vương, là chàng si ngốc đứng lặng thinh. Trở lại họa lâu bên bờ thủy tạ. Là thuở ban sơ nép trong lòng chàng, là điệu múa năm ấy. Hồng liên hai hàng nước mắt chẳng muốn đơm bông. Tựa màn sương đỏ tịch mịch như bóng chàng thuở trước. Trở lại họa lâu bên bờ thủy tạ. Là ai bạch sam ban đầu, là ai hồng thường như cũ. Ai người nâng đóa hồng liên ngắm nhìn ai ca múa. Ai người thương tiếc, ao sen nửa xanh nửa cằn. Trở lại họa lâu bên bờ thủy tạ. Vẫn là căn họa lâu bên tòa thủy tạ năm ấy.*”

*Lời bài hát Ức hồng liên - Lạc Thiên Y.

Thôi Mẫn vừa múa vừa ngâm nga, cả người nũng nịu động lòng người. Khi nàng ta khiêu vũ, dường như áo đỏ cũng bay múa theo động tác của nàng ta, một nữ tử như A Cẩn nhìn mà còn cảm thấy trong lòng hơi ngứa. Không chỉ như thế, chuyện khiến nàng ngạc nhiên hơn là vị Thôi tiểu thư Thôi Mẫn này gần như không che giấu sự yêu thích với Triệu Mộc, hầu như toàn chuyển động vây quanh Triệu Mộc. Triệu Mộc mặc một bộ quần áo màu trắng, Thôi Mẫn đứng bên cạnh hắn ta dường như ứng với lời bài hát đó, nam tử áo trắng, nữ tử áo đỏ như lửa.

Một khúc múa kết thúc, Thôi Mẫn cười duyên dáng hơi cúi chào, hỏi: “Nương nương, ngài cảm thấy Thôi Mẫn múa có được không?”

Lúc này cuối cùng Ngu Quý phi cũng hoàn hồn, trước nay mọi người đã gặp nhiều nữ tử xinh đẹp, nhưng nữ tử vừa đẹp vừa quyến rũ, lại không hề che giấu chút nào như vậy thì không có. Nếu như nói là gái lầu xanh thì như thế cũng bình thường, nhưng phải biết Thôi Mẫn là con vợ cả của Thôi đại nhân. Tiểu thư khuê các mà không thèm để ý danh tiết chút nào.

“Bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay vang lên, Triệu Mộc mỉm cười: “Nương nương thấy có được hay không thì bản vương không biết. Nhưng bản vương lại cảm thấy Thôi tiểu thư múa thật sự rất đẹp!”

Đôi mắt to của Thôi Mẫn ngập nước nhìn chằm chằm Triệu Mộc, cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn Vương gia đã khích lệ. Nếu như có cơ hội, Mẫn nhi sẽ múa riêng cho Vương gia xem, có lẽ Vương gia sẽ cực kỳ thích.”

Câu này vừa được nói ra, bốn phía khiếp sợ.

Nụ cười trên mặt Ngu Quý phi trở nên lạnh lẽo, nói: “Một tiểu thư khuê các đàng hoàng mà nói cái gì vậy.”

A Cẩn len lén liếc nhìn sắc mặt Ngu Quý phi, quả nhiên đã đen không chịu nổi. Nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên sau lưng Ngu Quý phi, giống như đang an ủi bà. Ngu Quý phi giật mình, sắc mặt hòa hoãn một chút: “Múa thì rất tốt, nhưng là nữ hài tử sao có thể nói chuyện như vậy. Xưa nay phụ thân ngươi vốn nghiêm khắc, sao ngươi có thể làm thế.”

Thôi Mẫn khẽ cúi chào, mỉm cười: “Cảm ơn nương nương dạy bảo.”

Nhưng cho dù như thế, nàng ta vẫn nhìn sang Triệu Mộc, sau đó mỉm cười lùi sang một bên.

Nàng ta làm như vậy, mọi người đều khiếp sợ, nhưng người khiếp sợ nhất chính là A Điệp. A Điệp nắm vuốt mảnh giấy trong tay, giật mình hiểu ra đây đâu phải là bài thơ hay gì, rõ ràng chính là bài hát này. Thứ nàng ta nhặt được vừa vặn là lời bài hát vừa nãy của Thôi Mẫn. Nghĩ đến chuyện cơ hội mình khoe mẽ bị Thôi Mẫn cướp đi thì nàng ta hận không thể xé nát Thôi Mẫn. Có lẽ do trong lòng suy nghĩ như thế, A Điệp hung hăng nhìn chằm chằm Thôi Mẫn. Không riêng nàng ta, người khác cũng thế, chỉ cần là nữ tử thì ít có ai thích loại nữ tử quyến rũ thế này. Tuy Thôi Mẫn bị Ngu Quý phi trách mắng, nhưng cho dù là ai cũng nhìn ra được nàng ta cũng gây ra chấn động.

Thôi phu thân bệnh nặng, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở quê, mà Thôi Mẫn luôn hầu hạ bên cạnh bà ấy. Một năm trước, Thôi phu nhân bệnh nặng bỏ mình, Thôi Mẫn về lại Kinh thành, nhưng nàng ta không giống nữ tử bình thường mặc quần áo trắng giữ đạo hiếu, ngược lại ngày nào cũng ăn mặc đỏ chót, khiến người ta gặp mà trong lòng hoang mang.

Nhưng tuy hoang mang, mọi người cũng chỉ nghe nói. Hôm nay thấy một lần thì quả thật cực kỳ quỷ dị.

Thôi Mẫn khẽ cười “nhìn lén” Triệu Mộc, Triệu Mộc lại gật đầu với nàng ta. A Cẩn thấy hai người như thế, không nhịn được mà nhìn sang phía Ngũ Vương phi. Tuy đã nhiều năm nàng chưa từng nhắc đến một lần, nhưng nàng vẫn nhớ rõ khung cảnh mình nhìn thấy lúc còn bé. Hoàng thúc và Ngũ bá mẫu, tuy sau này hình như hai người không gặp nhau, nhưng A Cẩn luôn có một loại cảm giác rất nhiều lúc Hoàng thúc xuất hiện là vì Ngũ Vương phi. Nhưng bây giờ… đây là chuyện thế nào?

Nàng nhìn Ngũ Vương phi, chỉ thấy tuy trên mặt nàng ta nở nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương. A Cẩn không biết người ngoài có thấy hay không, nhưng nàng biết nếu như bị người có tâm nhìn thấy thì sợ là xảy ra chuyện lớn.

Vốn là Hội Bách Hoa trăm hoa đua nở, nhưng Thôi Mẫn đâm ngang thế này, không còn ai dám đứng ra ca hát hiến vũ. Cho dù múa có tốt, hát có tốt thì làm thế nào mà bì được với cái quay đầu mỉm cười xinh đẹp của Thôi Mẫn?

Hiện trường trở nên lạnh lẽo, A Cẩn nhìn biểu cảm của Ngu Quý phi, cảm thấy có lẽ bà ấy không vui lắm, thế là quyết định thải y ngu thân(*) một chút.

*Thải y ngu thân: Thời Xuân Thu, ở nước Sở có một người tên Lão Lai Tử đã ngoài 70, rất hiếu thuận với cha mẹ.  Một lần ông lựa chọn bộ y phục vằn ngũ sắc, rất rực rỡ. Vào ngày sinh nhật phụ thân, ông mặc bộ y phụ này, làm dáng vẻ một em bé, nhảy nhót lăng xăng, nhảy múa ca hát trước mặt cha mẹ. Vừa vui đùa vừa nhảy múa hồn nhiên, quả thực giống như ông lão có trái tim trẻ thơ, khiến cha mẹ rất vui thích.

“Quý phi nương nương, người thích xem cái gì?”

Ngu Quý phi nở nụ cười: “Chẳng lẽ tiểu A Cẩn của chúng ta lại muốn thể hiện à?”

Bà giật mình nhớ lại chuyện lúc A Cẩn còn bé, không nhịn được mà bật cười. Có một năm A Cẩn cũng biểu diễn một tiết mục, tuy người xem chỉ có Thiên gia và bà, nhưng ký ức về lần đó của bà vẫn còn rất mới mẻ. Người ngoài làm gì từng thấy được tiết mục nhỏ buồn cười như thế?

Lần đó chính là sinh nhật bà. A Cẩn và Thời Hàn hợp tác biểu diễn một tiết mục khỉ con leo cây. Khỉ con… chính là tiểu A Cẩn, mà cây chính là Thời Hàn. Nghĩ đến đây, Ngu Quý phi bật cười.

“Chẳng lẽ A Cẩn muốn biểu diễn lại khỉ con leo cây sao?”

A Cẩn che mặt: “Sao Quý phi nương nương lại bắt nạt người ta thế?” Nàng giậm chân: “Con biết nhiều thứ lắm đấy.”

Triệu Minh Ngọc cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, trào phúng: “Có bản lĩnh thì biểu diễn, không có bản lĩnh thì thành thật đợi đi. Giả vờ đáng yêu cái gì, chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là một tiểu nữ hài à?”

A Cẩn thả tay xuống, nhíu mày nhìn Minh Ngọc, mỉm cười hỏi: “Vậy Minh Ngọc tỷ tỷ muốn biểu diễn tiết mục gì thế? Chẳng lẽ lại muốn biểu diễn tuyệt kỹ trở tay đẩy người à?”

Phụt! Hơn một nửa người ở hiện trường đều không nhịn được mà bật cười. Nhưng mọi người lại không dám nhiều lời, chỉ đành nhịn xuống.

Ai mà không biết Minh Ngọc Quận chúa trở tay đẩy muội muội mình xuống nước, đồng thời vu oan cho Gia Hòa Quận chúa chứ? Tuy sau này có tin tức truyền ra là kế của Minh Y Quận chúa, nhưng dù sao nàng ta vẫn từng làm những chuyện đó. Hơn nữa cũng không thể coi mọi người là đồ đần, ai mà không nhìn ra mờ ám trong đó chứ?

“Triệu Cẩn, ngươi nói cái gì?” Minh Ngọc cực kỳ tức giận.

A Cẩn cực kỳ vô tội: “Ta nói sai gì sao? Chẳng qua ta chỉ hỏi ngươi biểu diễn tiết mục gì mà thôi, ngươi đừng thẹn quá hóa giận chứ?”

“Cái con khốn nhà ngươi, ta…” Minh Ngọc bị A Cẩn chọc tức, chỉ hận không thể giết chết nàng. Nhưng nàng ta là một Quận chúa, dáng vẻ không ra gì thế này làm sao gặp người khác được. Hứa Trắc phi bất chấp những chuyện khác, lập tức xen vào: “Được rồi.” Nàng ta xin lỗi Ngu Quý phi và A Cẩn: “Gần đây Quận chúa có hơi khó chịu, xin ngài thứ lỗi cho.”

Minh Ngọc không biết lòng tốt của Hứa Trắc phi, lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi quan tâm, ngươi có thân phận gì, một Trắc phi mà thôi, lại còn muốn quản chuyện của ta. Ngươi cũng không tự xem mình là cái thá gì, đúng là buồn cười.”

“Bản cung thấy trong phủ lão Tứ nên được dạy dỗ đàng hoàng lại rồi.” Ngu Quý phi lạnh lùng nói: “Mời Minh Ngọc Quận chúa về phủ nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ nàng ta bị động kinh rồi. Mặt khác, về sau bản cung sẽ sắp xếp ma ma dạy dỗ cho phủ các ngươi. Ma ma dạy dỗ lúc đầu của các ngươi sẽ bị đánh nặng ba mươi gậy, đường đường là một Quận chúa lại bị bọn họ dạy thành cái dạng này.”

Minh Ngọc gào thét: “Ngài bất công, ngài chỉ biết thiên vị A Cẩn, rõ ràng là nó bắt nạt ta. Đồ nữ nhân xấu xa, ngươi chỉ biết… ưm, ư ư!”

Nha hoàn bên cạnh Hứa Trắc phi lập tức bưng kín miệng Minh Ngọc, không dám để nàng ta nói nhiều hơn nữa. Nếu không, sợ là nàng ta sẽ hoàn toàn đắc tội nhà họ Ngu.

Tứ Vương phi thấy Hứa Trắc phi to gan như vậy thì “gào” một tiếng rồi xông đến: “Ngươi là ai mà dám đối xử với con ta như vậy. Ta phải bảo Vương gia bỏ ngươi, đồ khốn nhà ngươi. Ngươi cút ngay cho ta, buông Minh Ngọc ra, buông Minh Ngọc ra. Không biết ai là Quận chúa à?”

Tứ Vương phi liều lĩnh đánh thẳng về phía Hứa Trắc phi, Hứa Trắc phi không ngờ bà ta sẽ như thế, không cẩn thận đã bị bà ta tát một bạt tai. Tứ Vương phi dương dương tự đắc, tiếp tục chửi mắng: “Ngươi là cái thứ gì, chẳng qua là một nữ nhi của Vương gia khác họ không có quyền thế, có thể làm Trắc phi ở Vương phủ chúng ta chính là thắp hương tám đời, ngươi lại còn dám cướp quyền của ta. Ngươi còn dám quản nữ nhi của ta, xem ta có đánh chết ngươi không, xem ta có đánh chết ngươi không… Minh Y, mau tới đây, đánh chết ả khốn này.”

Hiện trường lập tức hỗn loạn tưng bừng, mọi người đều thấy bộ mặt chợ búa của Tứ Vương phi. Ngu Quý phi tức giận đến ngã ngửa, vội vàng sai người: “Người đâu, nhốt những người này lại hết cho bản cung, nhốt lại!”

Ngu Quý phi cũng bị bọn họ chọc giận, không đợi đến chạng vạng tối dự tiệc Bách Hoa đã tuyên bố về cung. Ngu Quý phi rời đi, đám người Tứ Vương phủ cũng bị trục xuất về Tứ Vương phủ, cụ thể nên làm thế nào Ngu Quý phi cũng không quan tâm. Chuyện này tự có người ở đó xử lý, chỉ là Minh Ngọc nói gì, bà là nữ nhân xấu xa? Ngu Quý phi hừ lạnh, xưa nay bà không nổi giận lại khiến người ta tưởng rằng bà dễ bị bắt nạt.

Ngu Quý phi nổi giận đùng đùng rời đi, Hội Bách hoa tan rã trong không vui.

A Cẩn nhìn Thời Hàn, cắn môi: “Nếu không phải ta mắng Minh Ngọc thì sẽ không phát triển thành thế này, Quý phi nương nương rất tức giận. Huynh nói xem… ta có nên tiến cung ở với bà ấy không?”

Dáng vẻ nhỏ nhắn cực kỳ đáng thương, Thời Hàn lắc đầu: “Chuyện này muội không cần tự trách, đâu phải là trách nhiệm của muội. Có một số người không có đức hạnh, chẳng lẽ còn muốn đổ lên người người khác à? Đúng là buồn cười đến tột độ. Nhưng nếu muội tiến cung ở với Ngu Quý phi nương nương cũng rất tốt, để bà ấy vui vẻ hơn một chút.”

A Cẩn bèn vội vàng gật đầu: “Vậy để ta nói với mẫu thân một tiếng.”

A Cẩn chào hỏi với Lục Vương phi rồi theo Thời Hàn vào cung ở với Ngu Quý phi. Trong lúc nhất thời, người nên đi đã đi hết rồi. A Điệp gần như điên mất, Hội Bách hoa mà lúc đầu nàng ta rất mong đợi lại biến thành một trò cười. Nàng ta không chỉ không thể hiện được bản thân, mà thậm chí còn không thu hoạch được bất cứ sự để ý của công tử nào. Nghĩ đến đây, nàng ta chỉ cảm thấy cực kỳ hờn dỗi, nhưng mà… nàng ta nắm vuốt mảnh giấy trong tay, không hiểu vì sao Thôi Mẫn lại tùy tiện vứt bỏ bản thảo này.

Lại nhìn sang bên kia, Thôi Mẫn lại đang nói chuyện với Tề Vương gia, nàng ta nhỏ giọng: “Nữ tử thanh lâu.”

Oánh Nguyệt nhìn nàng ta, nói: “Đừng bàn tán về người khác.”

A Điệp cắn môi: “Vâng.”

Hội Bách Hoa lần này ngoài Thôi Mẫn ra thì không ai thể hiện nữa, mọi người không khỏi cảm thán Thôi Mẫn này cũng khá may mắn. Tuy có hơi không được nữ tử thích, nhưng nam tử lại bị nàng hấp dẫn. Nữ tử mềm mại đáng yêu thế này, nhìn một chút đã như chìm vào đó không thể tự thoát ra được. Nhưng không ai biết rằng, đợi đến khi về cỗ kiệu, trong kiệu hoàn toàn không còn ai khác, Thôi Mẫn mới tháo vỏ bọc xuống, không còn dáng vẻ tự tin xinh đẹp quyến rũ kia. Cả người nàng đều đang run rẩy, ngón tay nắm lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch, thở dốc từng hơi từng hơi, giống như người sắp chết đuối.

“Tiểu thư, về phủ đúng không?”

Thôi Mẫn hòa hoãn lại: “Về phủ.”

Dường như nha hoàn nghe ra sự bất thường của nàng, hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Thôi Mẫn lau sạch nước mắt không khống chế được trên mặt: “Không sao, ngươi đánh một vòng quanh thành rồi về phủ.” Mặt mũi tràn ngập nước mắt thế này, sao có thể để người ngoài trông thấy được!

“Vâng!”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đoán xem, chuyện gì đã xảy ra với Thôi Mẫn?

Bình luận

Truyện đang đọc