TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà từ sáu, bảy tuổi đã bắt đầu xem ti vi, phim võ hiệp, phim hiện đại, phim thần thoại, phim đánh võ..v..v, trong đó không thiếu cảnh hôn, thế nhưng là cách màn hình xem nam nữ hôn nhau, hai người không có cảm giác đặc biệt gì, lúc này nghe Tưởng Tiểu Quân nói trong cuộc sống hiện thực có người hôn môi, hơn nữa còn là hai nam sinh.

Hai người đồng thời kinh ngạc nhìn phía Tưởng Tiểu Quân, trăm miệng một lời mà nói: "Hôn môi?"

Tưởng Tiểu Quân gật đầu.

Hai người lại đồng thời hỏi: "Hai nam sinh?"

Tưởng Tiểu Quân gật đầu lần thứ hai.

Hai người Lâm Đông và Mục Hưng Hà lại đồng thời rơi vào trầm mặc, đoạn trầm mặc này Tưởng Tiểu Quân không đoán ra lý do, không nhịn được nghĩ bọn Lâm Đông bị sợ hãi rồi à? Nhất định là bị dọa, hắn đánh giá bọn họ như vậy.

Một hồi lâu, Lâm Đông mới mở miệng hỏi: "Tiểu Quân, anh vì chuyện này mà sa sút?"

Tưởng Tiểu Quân gật đầu: "Ừ."

Lâm Đông nghi hoặc hỏi: "Anh sa sút cái gì?"

Câu hỏi này làm Tưởng Tiểu Quân sững sờ, Tưởng Tiểu Quân hỏi ngược lại: "Em không sa sút à?"

"Em không sa sút." Lâm Đông không hiểu hỏi: "Tại sao em phải sa sút?"

Tưởng Tiểu Quân không nhịn được nhìn về phía Mục Hưng Hà, hỏi: "Mày thì sao?"

Mục Hưng Hà nói: "Tao cũng không sa sút."

Tưởng Tiểu Quân cường điệu lần thứ hai: "Là hai nam sinh đó!"

Mục Hưng Hà nói: "Tao biết mà, mày nói ba lần rồi."

"Mày không cảm thấy kinh ngạc sao?"

"Kinh ngạc chứ."

"Vậy mày không có cảm giác khác sao?"

"Có cảm giác gì?" Mục Hưng Hà không hiểu hỏi.

Tưởng Tiểu Quân kinh ngạc hỏi: "Mày không cảm thấy khiếp sợ sao?"

Mục Hưng Hà thành thật trả lời: "Đúng là không có."

"Tại sao?"

"Không phải hai nam sinh hôn môi thôi sao? Nói không chừng là do chơi thân đó."

Tưởng Tiểu Quân chắc chắn nói: "Không phải chơi thân."

"Vậy thì cực kỳ thân." Mục Hưng Hà bảo Tưởng Tiểu Quân đến gần một chút, sau đó đặc biệt bà tám mà hỏi: "Hai nam sinh đó là ai vậy? Chúng ta có quen biết không?"

Tưởng Tiểu Quân quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hỏi: "Không thấy rõ?"

Tưởng Tiểu Quân nghiêm nghị nói: "Đây không phải là mấu chốt!"

Mục Hưng Hà lại hỏi: "Vậy cái gì mới là mấu chốt?"

Tưởng Tiểu Quân hết chỗ nói, sau đó nói: "Bọn mày tự tưởng tượng xem, nếu như mày và một nam sinh ôm hôn? Bọn mày có cảm giác gì? Không sợ sao?"

Mục Hưng Hà nghiêm túc suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lâm Đông bên cạnh một cái, sau đó vui vẻ cười nói: "Nếu để cho tao hôn Đông Đông, vậy thì được thôi. Đổi lại là người khác thì không được, tuyệt đối không được."

"..." Tưởng Tiểu Quân nhìn về phía Lâm Đông, nói tiếp: "Lâm Đông, em suy nghĩ một chút, em vốn yêu thích nữ sinh, kết quả cho em cùng nam sinh —— "

"Tiểu Quân, em không thích nữ sinh." Lâm Đông ngắt lời Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân ngẩn ra, theo sát hỏi: "Em thích nam sinh?"

Lâm Đông nói tiếp: "Em cũng không thích nam sinh."

Lâm Tiểu Quân hỏi: "Vậy em thích gì?"

Lâm Đông trịnh trọng nói: "Em không thích nam sinh cũng không thích nữ sinh, em thích ba mẹ và cô của em, em thích mọi người."

Thực sự là tính trẻ con! Tưởng Tiểu Quân xem như là phát hiện, hai người Lâm Đông và Mục Hưng Hà vẫn nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi, cho nên tư tưởng còn chưa thành thục, cũng không biết cái này có ý gì, càng không có lực ảnh hưởng khi tận mắt nhìn thấy như hắn, cũng chính bởi vì loại bộ dáng không thèm để ý này của Lâm Đông và Mục Hưng Hà, hóa giải tâm tình sa sút của Tưởng Tiểu Quân.

Hắn không nói tiếp vấn đề này cùng Lâm Đông và Mục Hưng Hà, ngược lại nói cái khác, dường như chuyện này cũng không lưu lại chút ấn tượng nào trong lòng Lâm Đông và Mục Hưng Hà, bởi vì hai người chia sẻ bí mật với Tưởng Tiểu Quân, làm cho Tưởng Tiểu Quân tỉnh lại và vui vẻ một lần nữa.

Hai người lại cùng nhau nói một ít " triết lý nhân sinh" cho Tưởng Tiểu Quân nghe, cái gì mà thế giới đã phát triển rất nhiều, chính là vì bao dung một số chuyện và người khác biệt, không thể vì hẹp hòi mà gạt đi chuyện đó, nói tới mức Tưởng Tiểu Quân gật đầu liên tục, Tưởng Tiểu Quân cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, sau sút dần dần biến mất, cùng Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân đồng thời thuê sách vượt qua một buổi trưa mưa to giàn giụa.

Buổi chiều đến giờ dạy học, Tưởng Tiểu Quân không còn thất lạc nữa, rất nhiều ngày sau, hắn sinh hoạt giống như trước đây, thế nhưng trong suy nghĩ chậm rãi có chút bất đồng, trước đây nghe các bạn cùng bàn, bàn trước bàn sau nói chuyện về nữ sinh, hắn không có hứng thú gì, hiện tại càng không có hứng thú gì, thế nhưng nếu nói có hứng thú với nam sinh.... Kỳ thực cũng không có hứng thú.

Hắn cũng không biết rõ mình suy nghĩ cái gì, hắn nghĩ, đây có lẽ đây chính là vấn đề của thời kỳ phát dục trưởng thành, Tưởng Tiểu Quân quy nạp hết như vậy, cố ý quên đi, cùng Lâm Đông và Mục Hưng Hà đi học tan học như thường, cuộc sống của bọn họ ở năm hai, bình thản lại đặc sắc, cuộc sống của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đang học lớp năm tiểu học thì nước sôi lửa bỏng, bởi vì Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng phải đối mặt với kỳ thi lên trung học.

Nhưng Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học tập kém, đừng nói là tiến vào lớp loại ưu của trung học Cẩm Lý, bọn nó là nhóm có thành tích đệ nhất toàn trường nhưng mà là đếm ngược, chỉ sợ vào được trung học Cẩm Lý cũng khó khăn, thành tích thực sự không đạt được, có khả năng phải vào trung học Ba Lí có chất lượng dạy học hơi kém một chút.

Ba Kỳ Kỳ cùng Hạ Thanh Chương hi vọng Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên có thể vào trung học Cẩm Lý, mà không phải trung học Ba Lí, vì vậy đối xử với hai người đặc biệt nghiêm khắc, vì thế, ba Kỳ Kỳ đã lâu không đánh Kỳ Kỳ lại bởi vì Kỳ Kỳ thi giữa học kỳ môn ngữ văn và toán học không đạt yêu cầu, tàn nhẫn đánh Kỳ Kỳ.

Lần này ba Kỳ Kỳ nghiêm túc đánh Kỳ Kỳ, sau khi đánh xong bắt Kỳ Kỳ tiếp tục giải đề, hắn ngồi ở bên cạnh nhìn, viết sai tiếp tục đánh, Kỳ Kỳ phải chịu đòn mỗi ngày, thế nhưng thành tích học tập không tăng được chút nào, bây giờ ba Kỳ Kỳ không có biện pháp liền tìm đến Lâm Đông.

Lâm Đông đang giúp Hạ Tiểu Xuyên học bù, lại thấy ba Kỳ Kỳ tìm đến mình, bé không muốn Kỳ Kỳ lại bị đánh, đáp ứng thỉnh cầu của ba Kỳ Kỳ, mỗi ngày đều giúp Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học bù, vẫn luôn kèm đến khi thi học kỳ, thành tích học tập của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên có tiến bộ rõ ràng, muốn tiến vào trung học Cẩm Lý không còn là vấn đề lớn.

Lâm Đông còn không yên tâm, ở đế đô đợi đến mùng bốn năm mới, mùng năm trở lại, trở về tiếp tục giúp Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học bù.

Kỳ Kỳ kinh ngạc nói: "Lâm Đông, mày trở về sớm như vậy là để giúp bọn tao học bù à?"

Lâm Đông gật đầu: "Đúng vậy, nếu không, bọn mày không thi được vào trung học Cẩm Lý thì phải làm sao bây giờ?"

"Lâm Đông, cám ơn mày."

"Không cần khách khí, lại đây, chúng ta bắt đầu học tập đi."

"Ai." Kỳ Kỳ thở dài một cái.

Lâm Đông hơi nhíu mày, hỏi: "Mày than thở cái gì?"

Kỳ Kỳ nói: "Ai, lớn lên thật sự không tốt chút nào."

"Không tốt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không tốt, ý nghĩa của cuộc sống đều trở nên chật hẹp." Kỳ Kỳ ra vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nói: "Tao vốn có thể rất vui vẻ, đều là thi cử hại tao."

"..."

Đây là ngụy biện, Lâm Đông không nhiều lời cùng Kỳ Kỳ, cầm bài tập nghỉ đông ngồi ở trước bàn đọc sách, giảng đề cho Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, ngoài cửa sổ hoa tuyết rơi xuống không ngừng, tích một chỗ, trên bệ cửa sổ Lâm Đông một mảnh trắng phau, chiếu sáng vào phòng.

Lâm Đông cầm bút chì viết trên bản nháp: "Lớp năm hai người học công thức đơn giản của định lý Pitago, chính là trong bất kỳ tam giác vuông nào, tổng bình phương hai cạnh góc vuông bằng bình phương cạnh huyền, hai người phải nhớ cho kỹ..."

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đều nhìn Lâm Đông nói.

Ba người ở bên trong phòng học tập, bên ngoài phòng tuyết to như lông ngỗng càng rơi xuống càng lớn, tích thành một tầng dày, ngay vào lúc này Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân mặc quần áo lông dày từ bên ngoài tiến vào.

"Còn đang học bù à." Mục Hưng Hà nói.

"Ừ." Lâm Đông nói: "Hai người đã làm gì?"

"Giúp lão Uông khiêng gạo." Mục Hưng Hà cởi áo lông trên người, treo ở trên mắc áo trong phòng Lâm Đông: "Từ tiệm tạp hóa của cô em đến nhà bếp của ông ấy."

Lâm Đông cười nói: "Khổ cho hai người rồi."

"Không khổ không khổ." Mục Hưng Hà đi tới trước mặt Lâm Đông, rất tự nhiên mà ngồi sát cạnh Lâm Đông, hỏi: "Mọi người học xong chưa? Đã phải học bù một thời gian thật dài rồi, em có mệt hay không?"

"Không mệt." Lâm Đông nói: "Nhưng mà, có thể nghỉ ngơi một lát."

Mục Hưng Hà xoa xoa tay, nói: "Vậy chúng ta đi ra bên ngoài chơi tuyết một chút đi, hiện tại tuyết đặc biệt dày, vượt qua cổ chân rồi."

"Được thôi." Lâm Đông vẫn chưa nói gì, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên mở miệng đồng ý trước, hai người ngồi ở bên trong phòng nhịn gần chết, đã sớm muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.

Lâm Đông cũng muốn đi ra ngoài chơi, liền đi theo bốn người Mục Hưng Hà ra khỏi nhà, lúc thường trấn Cẩm Lí phi thường náo nhiệt, lúc này bị tuyết trắng mặc cho một lớp quần áo thật dày, lộ ra sự yên tĩnh tinh khiết thần kỳ.

"Oa!" Ba người Lâm Đông, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đồng thời thán phục một câu.

Mục Hưng Hà quay đầu hỏi: "Đông Đông, nhìn đẹp không?"

Lâm Đông gật đầu: "Vậy chúng ta đi chỗ nào chơi?"

"Tùy tiện đi một chút, nhìn."

"Được."

Năm người hứng tuyết lớn lắc lư trong trấn Cẩm Lí yên tĩnh, đung đưa đung đưa một hồi không biết là ai đột nhiên vo một trái cầu tuyết ném vào người Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lập tức lấy một nắm tuyết ném Hạ Tiểu Xuyên, phát hiện ném sai rồi liền ném Tưởng Tiểu Quân, cảm giác vẫn ném sai, lại ném Mục Hưng Hà... Thành công kéo thù hận của nhiều người, ba người Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân cùng Mục Hưng Hà đồng thời vo tuyết ném Kỳ Kỳ, làm cho Kỳ Kỳ phải chạy trốn, cười ha ha không ngừng, làm tuyết bay tung tóe.

Năm người chơi trong tuyết, tiếng cười cười nói nói không ngừng, cuối cùng năm người mệt bở hơi tai nằm ở trong tuyết, nhìn bầu trời mờ mịt, ai cũng không nói gì, thế nhưng cảm thấy cuộc sống thật là đẹp kì diệu.

Một hồi lâu sau, Kỳ Kỳ mở miệng hỏi: "Tao bị ném tuyết nhiều nhất, tuyết rơi cả vào trong cổ tao."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao thứ hai."

Lâm Đông nói: "Tao thứ ba."

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời nói: "Tao chẳng bị trúng miếng nào."

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên hừ một tiếng: "Đều là hai người ném bọn em!"

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đắc ý nói: "Ném bọn mày thì sao? Không phục thì bọn mày ném bọn tao đi."

"Được thôi, ném hai người!" Hai tay Lâm Đông bốc hai đám tuyết, đột nhiên ném một phát lên mặt Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, làm cho mặt hai người đều là tuyết, ném xong nhanh chóng bò lên bỏ chạy, chạy một khoảng, quay đầu lại nhìn về phía Mục Hưng Hà cùng Tưởng vẫn còn đang hoang mang mơ màng mà nói: "Là hai người bảo ném, hai người ném em nhiều nhất, lần này hòa nhau rồi, tới nhà của em mời hai người ăn canh gà."

Trong tay Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đều là nắm tuyết, vốn muốn ném Lâm Đông, nhưng khi nhìn thấy Lâm Đông gầy gò cao cao mặc áo lông màu xanh lam, đứng ở trong tuyết, da dẻ non non, đôi mắt lóng lánh, môi hồng răng trắng, đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người có chút choáng váng, hai người chẳng những không động thủ, trái lại nhìn sững sờ.

Mục Hưng Hà cảm thấy Lâm Đông thật là đẹp mắt.

Tưởng Tiểu Quân không những cảm giác được Lâm Đông lớn lên đẹp trai, trong lòng còn xẹt qua cảm giác khác thường, cái cảm giác này làm cho hắn nghe được tiếng tim đập của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc