TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Kỳ Kỳ lại lớn giọng mà khóc lóc, vừa khóc vừa làm, vừa làm vừa quẹt mũi, hình ảnh này làm cho bốn người Lâm Đông trợn mắt ngoác mồm, ba Kỳ Kỳ nghe tin mà đến lén lút cười, sau đó bảo bốn người về nhà trước, không cần phải để ý đến Kỳ Kỳ.

Vì vậy bốn người Lâm Đông theo tiếng Kỳ Kỳ khóc mà rời đi, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, nói mãi đến tận đầu phố, từng người đi về nhà của mình, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên còn chưa đi đến tiệm tạp hóa, liền thấy ở trước cửa tiệm có các ông, các bác, các chú đang chơi cờ tướng, còn có Lâm Lệ Hoa cầm chổi lớn quét cửa tiệm tạp hóa.

"Cô ơi!"

"Mẹ!"

Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đồng thời chạy về phía Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa vừa thấy hai đứa bé liền cười.

Hạ Tiểu Xuyên nhào tới ôm lấy Lâm Lệ Hoa chân.

Lâm Đông chạy theo, nhưng không phải ôm chân Lâm Lệ Hoa, mà là duỗi tay nhỏ nắm góc áo Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa cúi đầu hỏi hai đứa bé: "Lấy sách chưa?"

Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên trăm miệng một lời mà nói: "Dạ rồi."

Hạ Tiểu Xuyên nói tiếp: "Con lấy ba quyển sách, giống như học kỳ trước ạ."

Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông hỏi: "Đông Đông, con lấy được mấy quyển sách?"

Lâm Đông duỗi một cái tay nhỏ: "Năm quyển ạ."

"Gồm những quyển nào?"

"Ngữ văn, toán học, mỹ thuật, âm nhạc, tư tưởng đạo đức ạ."

Lâm Lệ Hoa nhìn cặp sách nhỏ phình ra của Lâm Đông nói: "Nặng không? Nhanh chóng cấp cặp sách vào phòng đi."

Lâm Đông gật đầu.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Con cũng cất cặp vào phòng."

Lâm Lệ Hoa sờ đầu Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đi đi."

Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đeo cặp sách nhỏ chạy vào sân sau, vừa vào phòng Hạ Tiểu Xuyên liền đem sách vở đổ ra, nằm lỳ ở trên giường lật sách nhìn tranh minh họa bên trong, sách vở của lớp vỡ lòng và lớp một đều là tranh minh họa nhiều chữ ít, mà hình vẽ còn rất đẹp, Hạ Tiểu Xuyên xem say sưa ngon lành, không chỉ xem sách của mình, còn phải xem của Lâm Đông.

Lâm Đông cẩn thận tháo cặp sách xuống, để trên giường rồi xem sách cùng với Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Sách của mày thật là nhiều chữ!"

Lâm Đông: "Ừ, còn không có ghép vần."

"Còn không có ghép vần á?"

"Không có, anh xem."

Ánh mắt Hạ Tiểu Xuyênchuyển từ tranh minh họa qua chữ Hán, phát hiện quả nhiên không còn ghép vần, trong nháy mắt cảm thấy con đường đi học khó như lên trời, đối với lớp hai không hứng thú chút nào, tiếp tục xem tranh minh họa, vừa nhìn vừa cùng Lâm Đông thảo luận, từ buổi sáng thảo luận đến buổi trưa, càng thảo luận càng say mê, Hạ Tiểu Xuyên không cẩn thận làm rơi một quyển sách, nhóc lập tức ngồi xổm xuống nhặt, đang nhặt Kỳ Kỳ hấp ta hấp tấp chạy vào, vào cửa liền gọi: "Lâm Đông, Tiểu Xuyên, nhìn này, tao cũng lấy sách mới rồi!"

Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đồng thời quay đầu nhìn về phía Kỳ Kỳ, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Kỳ đang ôm ba quyển sách mới trong ngực, hai đứa bé giật mình hỏi: "Mày làm xong bài tập nghỉ đông rồi á?"

Kỳ Kỳ cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Xong rồi!"

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Mày làm như thế nào mà nhanh vậy?"

Kỳ Kỳ nói: "Tao không kịp uống trà, tao cứ làm rồi làm rồi làm, làm tới mức tay tao mỏi hết luôn, ba tao đi xe đạp chở tao tới trường học, cô giáo nói tao làm cực kỳ tốt, cô giáo khen tao quá trời, bọn mày xem, tao còn có hoa hồng nhỏ!"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao cũng có."

Kỳ Kỳ liền nói: "Cô giáo còn khen tao!"

Cô giáo không hề khen một mình Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên không thể nói dối, mà cũng không muốn bại bởi Kỳ Kỳ, ngay lập tức nhóc liền nói: "Cô giáo khen Lâm Đông, Lâm Đông kiểm tra đứng đầu, được miễn học phí!"

Kỳ Kỳ không thể nào sánh bằng, nó khác với Lâm Đông, nó và Hạ Tiểu Xuyên thì bằng nhau, nhìn thấy sách vở của Hạ Tiểu Xuyên trên giường bị bẩn, sau đó thả sách vở của mình lên trên giường nói: "Sách của mày thật bẩn, sách của tao cực kỳ sạch sẽ, mày xem."

Lần này Hạ Tiểu Xuyên không có cách nào.

Kỳ Kỳ đắc ý mà nằm lỳ ở trên giường lật sách mới của mình.

Hạ Tiểu Xuyên thấy đúng là sách của mình bị bẩn nhanh chóng lấy tẩy để tẩy bìa sách, bàn tay nhỏ tẩy rất dùng sức, nhưng càng lau càng không sạch, Hạ Tiểu Xuyên luống cuống mà nhìn về phía Lâm Đông, Lâm Đông nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ đặc biệt kiêu ngạo mà nói: "Sách của tao là mới nhất, đẹp mắt nhất."

Hạ Tiểu Xuyên cúi đầu nhìn sách đã bị bẩn của mình.

Lâm Đông cũng không có cách nào.

Hạ Tiểu Xuyên khổ sở mà chạy ra khỏi phòng đi tìm mẹ, lúc quay lại, ôm lấy sách nói: "Mẹ nói, Hưng Hà dùng báo để bao bìa sách, tao cũng đi nhờ Hưng Hà bao giùm, bọc sách xong sẽ không còn bị bẩn nữa, Lâm Đông, đi, chúng ta cùng làm."

Kỳ Kỳ nhanh chóng ôm lấy sách: "Tao cũng đi!"

Lâm Đông cũng không muốn bìa sách bị bẩn, vội vàng đem sách nhét vào trong cặp sách, đeo cặp sách nhỏ cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ chạy đến nhà Mục Hưng Hà, lúc chạy đến phòng của Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đang cắt báo để bao sách mới, Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ nhanh chóng chạy tới nói: "Hưng Hà, bao bìa sách cho bọn em."

Mục Hưng Hà nói: "Tụi mày tự mà bao."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Em không biết bao, anh phải giúp em bao."

Mục Hưng Hà không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên, xoay người nhìn thấy Lâm Đông, lập tức gọi: "Đông Đông, lại đây, anh bao bìa sách cho em."

Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ đi tới nói: "Dạ."

Hạ Tiểu Xuyên nhìn Mục Hưng Hà lại nhìn Lâm Đông, nhìn Mục Hưng Hà nhận lấy cặp sách của Lâm Đông, bắt đầu trò chuyện, nhóc không có cách nào, sau đó cùng Kỳ Kỳ đồng thời đẩy Tưởng Tiểu Quân, bắt Tưởng Tiểu Quân giúp bọn họ bao bìa sách, năm đứa nhỏ bắt đầu tập trung, lúc thì dùng dao rọc giấy, lúc lại lấy báo, lúc sau thì lấy sách vở, rồi lại dùng bút sáp màu viết tên sách.

"Sách mỹ thuật của em còn chưa có bao."

"Còn báo không?"

"Đông Đông, đem sách âm nhạc của em tới đây, đều bao hết."

"Tên sách của em để em tự viết, chữ ngữ văn viết như thế nào?"

"Ai viết tên sách cho tao nữa?"

"Tao bao xong hết sách rồi!"

"..."

Năm đứa nhỏ làm như đang chế tạo dụng cụ bằng phế liệu vậy, làm cho phòng của Mục Hưng Hà trở nên bừa bộn hết sức, đâu đâu cũng có vụn giấy, bút cùng sách vở, thế nhưng năm đứa nhỏ đều đặc biệt vui vẻ, líu ra líu ríu nói không ngừng, thẳng tới giữa trưa, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào của người lớn:

"Hưng Hà, bao bìa sách xong chưa? Ra ăn cơm."

"Tiểu Quân! Vẫn chưa chịu về nhà à?"

"Kỳ Kỳ! Mày có ăn cơm hay không hả?"

"Tiểu Xuyên, Đông Đông! Về nhà ăn cơm!"

"..."

Phụ huynh của bốn nhà gọi liên tục, năm đứa nhỏ cùng nhau đáp một tiếng, sau đó đứa thì đứng dậy từ dưới đất, đứa thì nhấc mông khỏi ghế, bắt đầu gom sách vở của mình, sau đó nhanh chóng chạy về nhà mình, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ đều đói, nhanh chóng chạy đi, Lâm Đông lại không có chạy ngay, bé ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt giấy vụn ném vào trong thùng rác, vứt một cái rồi lại nhặt một cái.

Mục Hưng Hà nói: "Không cần nhặt, buổi chiều anh sẽ bắt bọn Tiểu Quân nhặt sau."

Lâm Đông nói: "Bọn họ không nhặt đâu."

"Bọn nó không nhặt, anh đánh bọn nó!"

"..."

Sau khi Lâm Đông nghe Mục Hưng Hà nói, đứng dậy, đeo cặp sách nhỏ ra cửa, chạy về tiệm tạp hóa trong tiếng gọi của Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa cười hỏi: "Bìa sách bao xong hết chưa?"

Lâm Đông gật đầu: "Dạ rồi, Hưng Hà bao cho con, còn viết tên sách cho con nữa."

"Tốt lắm, ăn cơm trước đã."

"Dượng về chưa ạ?"

"Vừa về xong."

"Con đi bưng ghế lấy đũa ạ."

"Giỏi."

Lâm Đông vội vàng đem cặp sách đưa về phòng, đến rửa tay nhỏ trong sân, tốc độ cực nhanh chạy đến nhà bếp, cầm đũa bưng ghế, người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, trên bàn cơm Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương nói đến việc Lâm Đông được miễn học phí.

Hạ Thanh Chương kinh ngạc hỏi: "Lại được miễn?"

Lâm Lệ Hoa cười gật đầu: "Bởi vì học kỳ trước thi đứng đầu toàn trường, cho nên được miễn."

Hạ Thanh Chương nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông đang vùi đầu ăn bánh màn thầu.

Hạ Thanh Chương gắp một đũa thịt cho Lâm Đông.

Lâm Đông ngẩng mặt nhìn Hạ Thanh Chương, Hạ Thanh Chương nói chuyện mang theo kỳ vọng rất lớn: "Học tập cho giỏi, sau đó thành trụ cột của quốc gia."

Lâm Đông lập tức gật đầu.

Hạ Thanh Chương cười nói: "Ăn nhiều một chút, mập lên một chút."

Lâm Đông gật đầu lần thứ hai,bởi vì được dượng coi trọng cùng khích lệ mà trong lòng vui vẻ, đặc biệt nghe lời mà ăn thật nhiều, sau khi ăn xong giúp đỡ Lâm Lệ Hoa dọn dẹp bát đũa, lại được cô và dượng khen ngợi lần nữa, sự vui sướng trong lòng không che giấu được, cả buổi tối đều cực kỳ vui vẻ, trong lòng cũng tràn đầy ngóng trông đối sinh hoạt trong tương lai.

Buổi tối lúc ngủ, Hạ Tiểu Xuyên đã ngủ rồi, bé còn nằm ở trên giường ngủ không được, bởi vì mình được lên lớp hai mà cao hứng.

Bé không nhịn được bò dậy, trượt xuống giường, chạy đến chỗ cặp sách, lấy sách vở ra, sửa sang lại một lần nữa, bỏ vào lần thứ hai, sau đó mới bò lên giường, không ngủ ngay lập tức mà ngồi trên giường nhìn áp phích quảng cáo trên tường.

Nhìn người phụ nữ cười tươi như hoa trong áp phích quảng cáo, nháy mắt liền cảm thấy trong lòng thật mềm mại và ấm áp, chắc chắn là vì bé luôn mơ thấy được cô ấy, bé không nhịn được muốn nói hai câu với cô ấy, lẩm bẩm ở trong lòng: "Mẹ trong mơ ơi, ngày hôm nay con được lấy sách mới, Hưng Hà còn bọc bìa sách cho con nữa, bọc bìa sách thì sách sẽ không bị cũ, bây giờ cô và dượng luôn khen con, cô khỏi bệnh rồi, còn lên cân, cô dượng rất tốt với con, con rất thích cô cũng thích dượng còn thích cả Tiểu Xuyên và Hưng Hà nữa, cô cho con thật nhiều tiền, đều để bên trong gối đầu của con hết."

Nghĩ đến gối, Lâm Đông liền ôm lấy gối, sau đó đôi mắt đen bóng trong suốt nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trên áp phích quảng cáo, bé chậm rãi đứng lên, đứng ở cuối giường, tay nhỏ chống lên tường, kiễng bàn chân nhỏ, ngẩng khuôn mặt nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn một cái trên mặt người phụ nữ sau đó mới trở lại ổ chăn của mình, nằm xuống một lần nữa, đợi tiếng của cô truyền đến từ bên cách vách.

"Đông Đông, đã ngủ chưa?" Lâm Lệ Hoa ở cách vách hỏi, nếu như Lâm Đông không trả lời cô sẽ tới tắt đèn.

Lâm Đông đáp một tiếng, vươn tay ấn tắt đèn ở đầu giường, lúc này mới nhắm mắt lại tiến vào trong mộng thơm ngọt, ngày tiếp theo trời còn mờ tối liền nghe thấy tiếng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân truyền đến từ bên ngoài.

"Đông Đông! Rời giường đi học!"

"Lâm Đông! Lâm Đông!"

"Đông Đông! Đông Đông!"

"..."

Lâm Đông mơ mơ màng màng tỉnh lại, bốn phía đen thùi lùi, bé tưởng mình nằm mơ, kết quả vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, bé trượt từ trên giường xuống dưới, mặc quần áo ngủ đứng cửa, phát hiện ánh sao lộng lẫy trong sân, thời gian này mà phải đi học à?

"Đông Đông!"

Lâm Đông đáp lại một tiếng.

Giọng Mục Hưng Hà lại truyền đến lần thứ hai: "Dậy đi học!"

Lâm Đông hỏi: "Trời còn chưa sáng mà, làm sao mà đi học được?"

Mục Hưng Hà nói: "Lên tự học sớm á!"

Bình luận

Truyện đang đọc