TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Vầng sáng này xua tan bóng tối trong lòng Lâm Đông, đuổi chuột, đến bên cạnh Lâm Đông, Lâm Đông đứng lên từ góc tường, kinh ngạc mà nhìn vầng sáng này, vầng sáng này lập tức biến thành ba mẹ, bé ngơ ngác mà nhìn ba, rồi nhìn mẹ, cuối cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của mẹ.

Mẹ Nguyễn Tâm Bình đang vội vàng dùng ngôn ngữ áp chế đám người chú Hai nhà họ Lâm, nhờ ba Kỳ Kỳ đi đến đồn công an một chuyến, đồn công an là đồn công an của trấn nhỏ, đặc biệt gần phố đông lớn, không bao lâu sau, sáu đồng chí cảnh sát tới đây.

Đám người chú Hai nhà họ Lâm nhanh chóng tới trước làm sáng tỏ với đồng chí cảnh sát, nói đó là đổi trắng thay đen, mạch lạc rõ ràng, nhưng có lẽ đồng chí cảnh sát không kiên trì cho lắm, bảo tất cả những người có liên quan đều đến đồn công an một lượt, một đám người làm cho phòng làm việc lớn của đồn công an bị chật ních.

Đám người chú Hai nhà họ Lâm biện giải cho mình lần thứ hai, nói mình không phải là người của trấn này, tới nơi này để thăm người thân, chỉ đùa giỡn với trẻ con nhà họ hàng, ai ngờ nhà họ hàng lại gây khó khăn.

Bộ dạng đám người chú Hai nhà họ Lâm như kiểu bị bắt nạt, đồng chí cảnh sát ở đồn công an nghĩ cũng không có ai bị thương gì, vậy thì coi như xí xóa, quên đi là được, cảnh sát dẫn đầu bắt đầu khuyên giải nói: "Nếu là như vậy thì coi như xong đi, con nhà ai chưa từng bị nhéo tai..."

"Không thể được!" Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình đồng thời nói.

Cảnh sát dẫn đầu sợ hết hồn.

Nguyễn Tâm Bình nói: "Dựa vào cái gì mà con trai nhà tôi phải để cho ông ta nhéo lỗ tai?"

Cảnh sát dẫn đầu cười híp mắt nói: "Không phải là do trẻ con nghịch ngợm sao?"

Nguyễn Tâm Bình nói: "Đồng chí cảnh sát, con trai của tôi không nghịch ngợm."

Cảnh sát dẫn đầu có chút buồn rầu, vò đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu vậy, hay là tôi bắt bọn họ lần lượt nói lời xin lỗi với mọi người?"

Nguyễn Tâm Bình nói thẳng: "Tôi không chấp nhận."

Cảnh sát dẫn đầu gặp khó khăn, hỏi: "Vậy cô nói xem làm sao bây giờ?"

Nguyễn Tâm Bình đảo mắt nhìn qua đám người kia, mở miệng nói: "Xử lý theo pháp luật."

Xử, xử, xử lý theo pháp luật——

Đồng chí cảnh sát kinh ngạc.

Lá gan của đám người chú Hai nhà họ Lâm sắp bị teo lại rồi, bọn họ thật sự không ngờ chỉ là chuyện cỏn con giữa mấy người với nhau mà phải xài đến luật pháp, mới vừa rồi còn la hét mình không sai, lúc này sáu người đều hoang mang lo sợ.

Đám người Lâm Lệ Hoa không ngờ Nguyễn Tâm Bình thật sự cường ngạnh như vậy tích cực như thế, trong lòng vừa kinh ngạc vừa bội phục.

Ánh mắt Nguyễn Tâm Bình rời khỏi đám người chú Hai nhà họ Lâm, nhìn các đồng chí cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi là một người mẹ, tôi tin mọi người hẳn cũng đều là cha rồi, nếu con cái của mọi người bị bắt nạt dẫn đến bị thương, mọi người sẽ như thế nào? Mọi người sẽ nói với bọn nó là "Thôi" và "Không có gì đáng ngại" sao? Vậy sau này nếu bọn nó còn bị bắt nạt thì có chịu nói với mọi người nữa không? Bọn nó sẽ còn tin tưởng mọi người sao?

"Trẻ con là do người lớn chúng ta mang tới trên thế giới này, bọn nó tin tưởng chúng ta vô điều kiện, cũng chỉ tin chúng ta, vậy mà chúng ta lại dùng hành vi nói cho bọn nó biết, chúng ta không đáng tin tưởng, chúng ta không bảo vệ được bọn nó, bọn nó còn có thể tin tưởng ai?

"Mọi người cho là trẻ con nhỏ nên không có suy nghĩ, không có nhu cầu, không có tổn thương, không có khổ sở sao? Mọi người ngẫm lại chính mình khi còn bé đi, mọi người chịu qua những tổn thương kia, mọi người còn nhớ sao? Mọi người không thể bởi vì mình là người lớn liền quên mất trẻ con cũng là có tâm sự, có cảm giác, thậm chí chỉ vì mấy câu nói vô tình của mọi người cũng sẽ để lại cho bọn nó bóng ma trong lòng.

"Không cần vì làm người lớn mà quên mất chính mình đã từng là trẻ con, cũng có nhiều suy nghĩ tình cảm như vậy."

Nguyễn Tâm Bình nói xong một đám người trầm mặc, dường như đang hồi tưởng lại bản thân mình khi còn bé, nhưng Nguyễn Tâm Bình vẫn chưa nói hết, cô vươn tay xoa đầu Lâm Đông, đôi mắt trong suốt của Lâm Đông nhìn mẹ chằm chằm, cảm giác như mẹ đang tỏa sáng.

Nguyễn Tâm Bình nói tiếp: "Tôi biết trên thế giới này có thật nhiều điều không công bằng, thế nhưng tôi có thể nói cho con trai tôi biết, thế giới này vẫn tương đối công chính, cho nên tôi sẽ cố gắng tranh thủ sự công chính này."

Sau khi Nguyễn Tâm Bình nói xong, bên trong phòng làm việc nghe được cả tiếng kim rơi.

Đám người Lâm Lệ Hoa bội phục Nguyễn Tâm Bình không thôi.

Bùi Thức Vi dùng ánh mắt ái mộ nhìn Nguyễn Tâm Bình như thuở thiếu thời, năm đó anh ta yêu thích tính cách thoạt nhìn dịu dàng như nước nhưng kỳ thực có góc có cạnh này của Nguyễn Tâm Bình, qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn quý trọng phần góc cạnh này.

Lâm Đông nhìn mẹ đến sững sờ.

Đồng chí cảnh sát có chút động lòng, bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện như thế, vì vậy nói với đám người Nguyễn Tâm Bình: "Mọi người chờ một chút, tôi gọi điện thoại tìm sở trưởng của chúng tôi hỏi một chút."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Anh gọi đi, tôi đưa con trai tôi đến bệnh viện một chút."

Cảnh sát dẫn đầu hỏi: "Đi bệnh viện làm gì?"

Nguyễn Tâm Bình nói: "Làm kiểm tra sức khỏe cho con trai tôi, kiểm tra tâm lý nữa, lát nữa sẽ đưa bệnh án đến cho mọi người sau, mọi người làm việc đi, đúng rồi, còn nữa, lát nữa luật sư của tôi cũng sẽ tới hỗ trợ mọi người, làm phiền mọi người rồi."

Cảnh sát dẫn đầu nghe mà sững sờ.

Đám người chú Hai nhà họ Lâm không biết nên nói gì cho phải.

Nguyễn Tâm Bình nói mấy câu cùng Bùi Thức Vi, sau đó ôm Lâm Đông, cùng Lâm Lệ Hoa và mẹ Kỳ Kỳ mang theo bốn đứa nhỏ rời khỏi đồn công an, đi đến bệnh viện ở trấn Cẩm Lí kiểm tra sức khỏe kiểm tra tâm lý, mọi việc có thể kiểm tra đều kiểm tra, sau đó Nguyễn Tâm Bình đi đến đồn công an, giao bệnh án cho Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi sợ Nguyễn Tâm Bình mệt mỏi, liền bảo Nguyễn Tâm Bình về nhà trước, Nguyễn Tâm Bình liền ôm Lâm Đông cùng Lâm Lệ Hoa đi về phố đông lớn, đến phố đông lớn, vừa lúc quán cơm Tiểu Vương giao đồ ăn mà Lâm Đông gọi tới, Nguyễn Tâm Bình hỏi Lâm Đông: "Bảo bối, đói không?"

Lâm Đông lắc đầu.

"Thật sự không đói bụng, không muốn ăn sao?"

"Con muốn chờ ba và dượng về rồi ăn ạ."

"Được, vậy thì chờ bọn họ trở về rồi ăn."

Nguyễn Tâm Bình lại hỏi bọn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà biểu thị tất cả mọi người không đói bụng, cũng chờ người lớn trở về, vì vậy Nguyễn Tâm Bình không cưỡng ép, báo lại cho người giao hàng của quán cơm Tiểu Vương, bảo bọn họ làm thêm một bàn đồ ăn, sau đó ngồi cùng Lâm Lệ Hoa ở trong tiệm tạp hóa nhóc con, thuận tiện để Lâm Đông cùng bọn Mục Hưng Hà chơi đùa.

Nhưng trong lòng Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đều nhớ ba của mình, căn bản không chơi nổi, năm đứa nhỏ ngồi trên vỉa hè bê tông ven đường, Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Khi nào thì ba anh quay về?"

Tưởng Tiểu Quân nói: "Bắt đám người cậu Cả, cậu Hai, dì Ba của mày xong sẽ quay về!"

Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Sẽ bắt bọn họ thât sao?"

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói tiếp: "Sẽ, chú cảnh sát là người tốt!"

Tưởng Tiểu Quân nói: "Đúng!"

Hạ Tiểu Xuyên còn nói: "Ba chúng ta cũng là người tốt, mấy người cậu Cả, cậu Hai, dì Ba là người xấu, cậu Hai còn đánh Lâm Đông."

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói tiếp: "Đánh Lâm Đông đều là người xấu!"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Không sai!"

Mục Hưng Hà nghe vậy nhìn về phía Lâm Đông.

Trong lòng Lâm Đông vẫn đang kéo căng, bé lo lắng cho ba, lo lắng cho dượng, lo lắng cho ba Hưng Hà, lo lắng cho ba Kỳ Kỳ, lo lắng cho ba Tiểu Quân, còn lo lắng cho người cậu làm quan tòa Nguyễn Tâm Lỗi vừa mới đến, nói chung là bé lo lắng cho mọi người, bởi vì mọi người đều là vì bé, bé sợ mọi người có chuyện, cho nên vẫn không nói tiếng nào cho tới nay.

Mục Hưng Hà mở miệng hỏi: "Lâm Đông, em làm sao vậy?"

Lâm Đông ngước đôi mắt trong suốt nhìn Mục Hưng Hà, chớp một chút liền cúi đầu.

Mục Hưng Hà tiếp tục hỏi: "Em làm sao vậy?"

Lâm Đông thấp giọng nói: "Em lo lắng cho mấy người ba."

"Không cần lo lắng."

Lâm Đông vẫn lo lắng nói: "Chân của ba em vẫn chưa có tốt." Bùi Thức Vi bước đi vẫn có chút khập khiễng.

"Chân ba anh tốt lắm."

Lâm Đông ngước mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hưng phấn nói: "Chân ba anh tốt mà!"

Lâm Đông khó hiểu nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà hưng phấn nói: "Chân ba anh rất lợi hại, không người nào có thể đánh thắng được, bà nội anh nói khi còn bé ba anh đánh khắp thiên hạ không địch thủ."

Lâm Đông hỏi ngược lại: "Cho nên anh mới lợi hại như vậy sao?"

Mục Hưng Hà cao hứng nói: "Đúng vậy, khi còn bé ba anh đã dạy anh công phu, anh đã lợi hại, ba anh là siêu cấp lợi hại, có thể đánh năm người một lúc, em đừng lo lắng cho ba em, ba anh sẽ bảo vệ chú ấy."

Nghe Mục Hưng Hà nói đến cao hứng, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên ngồi ở bên cạnh không ngồi yên nổi, nhanh chóng chạy tới, vây xung quanh Lâm Đông, Kỳ Kỳ nói: "Ba tao cũng lợi hại, có thể bế tao giơ lên cao, Lâm Đông mày đừng lo lắng."

Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: "Ba tao lợi hại hơn, ba tao có thể dùng một tay nhấc tao lên, còn có thể dùng chân nâng tao lên."

"Ba tao lợi hại nhất!" Kỳ Kỳ không chịu thua nói: "Ba tao có thể dùng một cước đá bay tao!"

Hạ Tiểu Xuyên: "..."

Tưởng Tiểu Quân: "..."

Lâm Đông, Mục Hưng Hà: "..."

Kỳ Kỳ bu lại gần Lâm Đông nói: "Lâm Đông, mày đừng lo lắng, bọn họ đều là siêu nhân, thật là lợi hại, sẽ không để bị bắt nạt."

Ba người Mục Hưng Hà cùng gật đầu.

Lâm Đông hé miệng cười với Kỳ Kỳ, kéo Kỳ Kỳ nói: "Lại đây, ngồi bên này, chúng ta cùng nhau chờ nhóm các ba trở về."

"Được."

Kỳ Kỳ nói xong chen vào giữa Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, bị Mục Hưng Hà đẩy sang một bên, Kỳ Kỳ cũng không hề tức giận, cứ ngồi cùng đám Lâm Đông ở ven đường, quay đầu nhìn về hướng mà nhóm các ba sẽ quay về.

Nhìn một chút thì chân trời xuất hiện mây lửa, đám mây đỏ hồng hồng chiếu vào trên mặt năm đứa nhỏ, năm đứa nhỏ cũng bị mây lửa hấp dẫn, đám mây này lúc thì vàng rực rỡ, lát sau lại thành màu tím vàng, một hồi nữa là nửa tím nửa vàng, hơn nữa còn đổi thành các loại hình dáng khác nhau.

Kỳ Kỳ chỉ một áng mây nói: "Đó là con chó!"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đó là mèo!"

Mục Hưng Hà nói: "Sư tử!"

Tưởng Tiểu Quân nói: "Gà!"

Lâm Đông nói: "Thỏ."

Năm đứa nhỏ tranh luận không ngớt, mãi cho đến khi mây lửa biến mất, năm đứa nhỏ không có việc gì làm, phía giao lộ xuất hiện thân ảnh nhóm người lớn.

Lâm Đông liếc nhìn Bùi Thức Vi, trong nháy mắt lớn tiếng gọi: "Ba ơi!"

"Ba!"

"Ba ơi!"

"Ba!"

"Ba!"

Bốn người Mục Hưng Hà cùng gọi, sau đó năm đứa nhỏ đồng thời phóng về phía giao lộ, năm người ba ôm năm đứa nhỏ lên, sau đó cười ha hả đi về phía tiệm tạp hóa nhóc con, Lâm Đông ngồi ở trong lồng ngực Bùi Thức Vi thấy được một người đàn ông khá giống dì, bé chớp mắt gọi: "Cậu?"

Nguyễn Tâm Lỗi nở nụ cười: "Con biết cậu à?"

"Con có nhìn thấy ảnh của cậu."

"Vậy à? Cậu cũng nhìn thấy bức ảnh của con, tiểu Tri Nhiên." Nguyễn Tâm Lỗi vươn tay về phía Lâm Đông nói: "Nào, để cậu ôm một cái."

Lâm Đông có chút câu nệ, nhưng vẫn để Nguyễn Tâm Lỗi ôm.

Nhìn Lâm Đông dám để cho Nguyễn Tâm Lỗi ôm, Nguyễn Tâm Bình kinh hỉ cực kỳ, sau đó gọi đám người Mục Hoài An vào tiệm tạp hóa nhóc con, lập tức hỏi Nguyễn Tâm Lỗi xem xử lý thế nào rồi.

Nguyễn Tâm Lỗi cười với Nguyễn Tâm Bình: "Em trai ra tay, chị còn lo lắng cái gì."

Nguyễn Tâm Bình nói: "Em học pháp luật đấy, có thể nghiêm túc một chút được không?"

Nguyễn Tâm Lỗi cười nói: "Được rồi, làm xong rồi."

Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Những người kia đâu?"

Nguyễn Tâm Lỗi nói: "Bị tạm giữ."

"Tại sao?"

"Cái này phức tạp lắm, em sẽ chậm rãi nói tỉ mỉ cho chị nghe sau, về nhà trước đi."

Vừa nghe Nguyễn Tâm Lỗi nói về nhà trước, đám người Mục Hoài An cũng biểu thị mình cũng phải về nhà, vừa nãy Nguyễn Tâm Bình đã chào hỏi với bọn họ, mời bọn họ lát nữa đến nhà cô ăn cơm, cho nên để bọn họ về nhà trước, sau đó đi cùng Nguyễn Tâm Lỗi vào sân tiệm tạp hóa.

Nguyễn Tâm Lỗi ôm Lâm Đông đi vào sân, bởi vì chưa quen thuộc đường xá nên lảo đảo một chút, Bùi Thức Vi nhanh chóng nói: "Tâm Lỗi, em chưa quen đường, để anh ôm Tri Nhiên cho."

Nguyễn Tâm Lỗi lập tức nói: "Không có chuyện gì, em ôm được."

Nguyễn Tâm Lỗi xóc Lâm Đông một cái rồi ôm chặt Lâm Đông một chút, không ngờ cánh tay của Lâm Đông va vào cánh tay của Bùi Thức Vi, Bùi Thức Vi "A" một tiếng, Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình lập tức nghe được có gì đó không đúng, đồng thời nhìn về phía Bùi Thức Vi.

Nguyễn Tâm Bình trực tiếp hỏi: "Cánh tay làm sao vậy?"

Bùi Thức Vi nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Nguyễn Tâm Bình lập tức kéo Bùi Thức Vi qua vén tay áo lên nhìn, sau đó thấy trên cánh tay quấn một miếng băng gạc, Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì xảy ra hả?"

Bùi Thức Vi đáp: "Không cẩn thận bị đụng trúng."

Nguyễn Tâm Lỗi nói tiếp: "Anh rể, hay là nói thật đi, em nói cho, là do em hù dọa nhà họ Lâm kia một hồi, bọn họ chó cùng rứt giậu liền muốn chạy trốn, sau đó anh rể ngăn cản liền bị thương, cũng là bởi vì bị thương, mới làm cho bọn họ không đi được! Quả đắng còn chờ ở phía sau đấy!"

Nguyễn Tâm Bình xem vết thương của Bùi Thức Vi.

Lâm Đông cũng nhìn vết thương của Bùi Thức Vi, tuy rằng đã được quấn băng nhưng vẫn thấm ra máu, chắc chắn là rất đau, bé nhìn một chút không nhịn được mím môi, vừa vặn bị Bùi Thức Vi nhìn thấy.

Bùi Thức Vi nhanh chóng hỏi: "Tri Nhiên, làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"

Lâm Đông căng thẳng hơn nửa ngày rốt cuộc vào thời khắc này không kềm được nữa, nhìn cánh tay của ba, miệng nhỏ run run, sau đó khóc lên, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đồng thời an ủi, không an ủi còn đỡ, càng an ủi bé càng cảm thấy ấm ức, cũng không biết là ấm ức cái gì, nói chung là bé cứ khóc, ôm cổ Bùi Thức Vi mà khóc, tuy rằng không đến nỗi gào khóc lớn như Kỳ Kỳ, nhưng đã thả lỏng người mà khóc hơn so với trước đây, miệng cũng không khép lại.

Ban đầu Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi sửng sốt, sau đó lại đồng thời nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc