TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Nhớ em.

Lâm Đông nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình, ánh mắt hơi lấp lóe, sau đó khôi phục yên tĩnh, lẳng lặng mà nhìn màn hình, nhìn rất lâu, chợt nghe bên trong phòng khách truyền đến tiếng vang, ba mẹ đã trở lại, cậu đặt hai tay lên bàn phím, gõ ra một câu nói: “Ba mẹ của em đã trở lại.”

Mục Hưng Hà bên kia không có động tĩnh.

Lâm Đông gửi thêm một câu: Anh trở về trường ngủ sớm chút đi, em off đây.”

Mục Hưng Hà trả lại một chữ sau một giây: “Được.”

Lâm Đông yên lặng đợi một lúc, trước cửa sổ rốt cuộc không còn biểu hiện “Đang đánh chữ” nữa, cậu tắt máy vi tính đi, đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi hai má ửng đỏ mà đi vào phòng khách, xem ra đều uống nhiều rượu.

Lâm Đông nhanh chóng đi tới phía trước đỡ hai người, rót hai ly nước ấm cho hai người, vào phòng vệ sinh lấy khăn lông nóng… Bận rộn một trận, xác định hai người bình yên ngủ, cậu mới trở về phòng ngủ đặt đồng hồ báo thức vào rạng sáng.

Đồng hồ báo thức vừa vang, cậu lập tức rời giường, rón rén đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy ly nước ấm trên tủ đầu giường rỗng tuếch, cậu liền đi nhà bếp rót hai ly nước ấm đặt ở trên tủ đầu giường, lúc này mới đóng cửa phòng ngủ chính lại.

Đứng ở cửa phòng ngủ chính, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cửa thư phòng đóng chặt, một giây sau cậu cất bước đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, mở đèn bên trong, ngồi vào trước máy vi tính, mở máy vi tính ra, ẩn thân đăng nhập Q, liếc nhìn ảnh chân dung Q của Mục Hưng Hà.

Ảnh chân dung Q của Mục Hưng Hà Q sáng, cậu còn đang online, Lâm Đông không chọc cậu, tức giận nhìn chằm chằm vào ảnh chân dung còn đang sáng của Mục Hưng Hà, không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi lộp bộp truyền đến, cậu bỗng nhiên thức tỉnh, tắt máy vi tính, đi ra khỏi thư phòng, lại đến phòng ngủ chính liếc nhìn ba mẹ, nhìn thấy ly nước trên tủ đầu giường bị uống một nửa, cậu liền đi rót thêm một chút, lúc này mới trở lại phòng của mình.

Nằm yên ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, nghĩ đến hai chữ “Nhớ em”, cậu nghiêng người, thân thể cuộn mình trong ổ chăn, khịt khịt mũi, nhắm mắt lại buồn ngủ.

Sáng ngày hôm sau, bầu trời âm u, mưa rơi đứt quãng, các phụ huynh cần đi làm thì đi làm, cần bận rộn thì bận rộn, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhiệm vụ của Lâm Đông là học tập, cậu cầm một quyển “Ruồi trâu” đi đến tiệm tạp hóa nhóc con, để Lâm Lệ Hoa nghỉ ngơi một chút, đi cùng nhóm mẹ Kỳ Kỳ đánh bài, cậu trông cửa hàng, không bao lâu sau, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân lại đây chơi một trận rồi đi, cậu tiếp tục ở tại tiệm tạp hóa nhóc con vừa đọc sách vừa trông cửa hàng, vẫn luôn trông cho đến buổi trưa chủ nhật.

Buổi trưa Lâm Lệ Hoa đặc biệt đi chợ thực phẩm mua gà thịt cá trứng, ở trong phòng bếp thi thố tài năng, làm một bữa trưa phong phú cho Lâm Đông, Lâm Đông đang cùng một nhà Lâm Lệ Hoa ăn cơm trưa, mẹ Hưng Hà đến.

Lâm Lệ Hoa nhanh chóng bắt chuyện nói: “Mẹ Hưng Hà, nào, ngồi xuống ăn chút.”

Mẹ Hưng Hà cười nói: “Tôi ăn rồi.”

“Ăn rồi lại ăn thêm chút.”

“Không ăn không ăn, mọi người ăn đi, tôi tới tìm Đông Đông.” Mẹ Hưng Hà cầm trong tay một cái túi lớn, nói: “Đứa nhỏ Hưng Hà này không biết xảy ra chuyện gì, trước đây vừa đến thứ sáu liền chạy về nhà, lần này không về nhà, chạy đến nhà bà nội, kết quả ăn bữa cơm ở nhà bà nội xong liền chạy về trường học, nói là cùng bạn học chơi bóng rổ, ngay cả quần áo cũng không cầm, trời này đang giá rét, không lấy quần áo làm sao bây giờ? Tôi không thể làm gì khác hơn là phiền Đông Đông giúp tôi đưa quần áo.”

“Được, cô cứ để ở đây, chờ Đông Đông đi đến trường liền mang đi.” Lâm Lệ Hoa nhiệt tình nói: “Lại đây ngồi một chút đã.”

Lâm Đông cũng gật đầu.

Mẹ Hưng Hà cười nói: “Vậy Đông Đông, cám ơn con nhé.”

“Cô quá khách sáo rồi, ngồi xuống ăn chút cơm đi.”

“Không được không được, tôi còn phải trở lại xem ti vi.”

“Đi đi, không giữ lại.” Lâm Lệ Hoa cười nói.

Mẹ Hưng Hà mang vẻ mặt tươi cười mà đi.

Lâm Lệ Hoa đem một bao quần áo để cạnh người Lâm Đông, để khi nào Lâm Đông đi Thị Nhất Trung đừng quên mang cho Mục Hưng Hà.

Lâm Đông gật đầu, liếc mắt nhìn quần áo, tiếp tục ăn cơm, nghe trong ti vi bên cạnh phát một ít tin tức, đột nhiên nghe dự báo thời tiết nói ban đêm sẽ hạ nhiệt còn có mưa to, cậu liếc mắt nhìn bao quần áo phía sau, ăn xong cơm liền về nhà nói muốn đi học cùng Nguyễn Tâm Bình Bùi Thức Vi.

Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Nhanh như vậy đã phải đi lên trường à?”

Lâm Đông thu thập cặp sách nói: “Sáng sớm ngày mai sẽ mưa, đạp xe đạp không tiện ạ.”

“Vậy thì không đạp xe đạp, để cho ba lái xe đưa con đi.”

“Con lên trường sớm là được rồi, thừa dịp hiện tại không mưa.”

“Nhưng con mới trở về một ngày mà.”

“Mẹ.” Lâm Đông nhìn Nguyễn Tâm Bình, cười nói: “Con đã trở về hai ngày, ở nhà ngủ hai buổi tối rồi mà.”

Nguyễn Tâm Bình cảm thấy con trai ở bên người, thời gian vừa dài lại không dài, muốn Lâm Đông ở nhà thêm một đêm, nhưng Lâm Đông muốn về trường học, sau vài lần thương lượng, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi vẫn đồng ý cho Lâm Đông đến trường.

Hai người thêm cả Lâm Lệ Hoa đưa Lâm Đông đến giao lộ, Lâm Đông không ngừng nói “Ba mẹ và cô trở về đi ạ”, thấy ba người vẫn không đi, đứng ở giao lộ nhìn mình, cậu không thể làm gì khác hơn là leo lên xe đạp nhìn ba người một cái, sau đó cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời đi đến Thị Nhất Trung.

Dự báo thời tiết nói ban đêm hạ nhiệt độ, nhưng lúc này mới vừa vặn là buổi chiều, Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đã cảm giác được hàn ý, gió lạnh thổi vù vù làm hai ngón tay cứng ngắc, thân thể lạnh lẽo, đạp được hai mươi phút, trên người mới có chút ấm áp.

Tưởng Tiểu Quân dùng một tay cầm tay lái, một cái tay khác xoa xoa trên mặt hai lần, hỏi: “Lâm Đông, em có lạnh không?”

Lâm Đông đáp: “Vừa nãy lạnh, hiện tại không lạnh, anh thì sao?”

“Anh còn tốt, chúng ta nhanh chạy đi, cũng sắp tới trường học rồi.”

“Ừ.” Lâm Đông đặt tay phải ở bên miệng hà hơi một cái, tiếp tục đạp xe đạp.

Lại qua nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng đã tới trường học, dùng cánh tay bị gió thổi cứng xách bao quần áo của Mục Hưng Hà tiến vào ký túc xá, không nhìn thấy Mục Hưng Hà, hai người đem quần áo của Mục Hưng Hà ném lên trên giường Mục Hưng Hà, hai người bắt đầu nấu nước nóng uống nước nóng, giải khát xong, hai người bắt đầu chỉnh lý giường của mình.

Các bạn cùng phòng khác lục tục xoa xoa tay trở về, vừa vào liền chui vào bên trong chăn, hô to quá lạnh quá lạnh.

Lâm Đông hỏi: “Bên ngoài rất lạnh hả?”

Một bạn cùng phòng trả lời: “Lạnh chết luôn, đến mức người đông thành nước đá á, nói không chừng lát nữa sẽ có tuyết đấy.”

“Hiện tại tuyết rơi có sớm quá hay không?”

“Không sớm không sớm đâu, không rơi tuyết lớn đâu, có thể là tuyết nhỏ mà, lạnh chết rồi, không tin cậu đi bên ngoài mà cảm nhận đi, chỉ cần cậu mặc quần áo này, ở bên ngoài tản bộ năm phút đồng hồ, trở về nhất định bị cảm.”

Nghe bạn cùng phòng nói như vậy, Lâm Đông đi ra khỏi ký túc xá, đứng tại chỗ, một cơn gió thổi qua, trong nháy mắt giật mình, nhanh chóng chạy vào ký túc xá, nhanh chóng mở bọc lớn trên giường Mục Hưng Hà, móc ra một cái áo thật dày đi ra ngoài.

“Lâm Đông, em đi đâu đấy?” Tưởng Tiểu Quân hỏi.

“Em đi đưa áo cho Hưng Hà.” Lâm Đông nói.

“Em biết nó ở chỗ nào sao?” Tưởng Tiểu Quân hỏi.

“Ở quán Internet.” Trước khi Lâm Đông tới, dùng máy vi tính trong nhà ẩn thân đăng nhập Q, thấy được Mục Hưng Hà ở trên mạng, nếu bây giờ Mục Hưng Hà không có ở ký túc xá, vậy khẳng định là ở quán Internet.

“Quán Internet cũng không lạnh mà, em đưa áo làm cái gì.”

“Ra khỏi quán Internet lạnh.”

“…”

Lâm Đông ôm áo Mục Hưng Hà chạy ra ký túc xá, chạy một đường tới cửa lớn trường học, gió lạnh thổi qua đổ ập xuống, cậu bị một cơn gió lạnh làm cho sặc, năm nay mùa đông thật là lạnh.

Cậu ôm chặt áo của Mục Hưng Hà chạy vào quán Internet thuộc, vừa vào quán Internet liền cảm thấy cả người thả lỏng ấm áp, cùng với mùi thuốc lá lảng vảng, hai loại mùi vị chen lẫn cùng nhau, thật khiến cho người ta mâu thuẫn. Lâm Đông cũng không quản được này nọ, lên tiếng chào hỏi nhân viên thu ngân rồi đi vào tìm người.

Mỗi lần đến cuối tuần, quán Internet gần trường học đều là người đông như mắc cửi, mỗi chỗ ngồi đều có một học sinh đeo tai nghe, mỗi học sinh đều nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, hoặc là cười khúc khích, hoặc là che miệng thẹn thùng cười, hoặc là hết sức chăm chú mà chơi game, hoặc là ôm giấy ăn nhìn màn hình máy vi tính mà khóc… Biểu tình không đồng đều, Lâm Đông xem từng chỗ ngồi một, ngay cả lô ghế riêng cũng nhìn, nhưng cũng không nhìn thấy Mục Hưng Hà.

Cậu nói một tiếng với nhân viên thu ngân, ôm áo Mục Hưng Hà đi ra khỏi quán Internet, đi đến một quán Internet khác, rồi lại thêm một quán Internet, chạy ba quán Internet đều không tìm thấy Mục Hưng Hà, lẽ nào Mục Hưng Hà không lên mạng?

Không thể nào.

Lâm Đông nghĩ muốn tìm máy tính lên mạng nhìn một chút xem Mục Hưng Hà có đang online hay không, nhưng không thấy máy nào còn trống, cậu ôm quần áo của Mục Hưng Hà, đứng ở trong quán Internet, nhìn thấy một bạn học nữ đeo tai nghe, ôm snack xem phim truyền hình, vui vẻ vô cùng, cậu lấy dũng khí đi lên trước nói: “Bạn học, xin chào, xin hỏi mình có thể mượn dùng máy vi tính của bạn một chút không?”

Bị người khác quấy rối bạn học nữ có chút không cao hứng, thậm chí tính phát hỏa, vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lâm Đông, còn có một loại khí chất thanh tân tự nhiên, so với vai nam chính trong phim thần tượng mà cô đang xem còn dễ nhìn hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn là bản người thật, trong nháy mắt chút không cao hứng căm tức đều biến mất không còn một mống, cô vừa để snack xuống, gỡ tai nghe xuống, có chút thẹn thùng hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Đông ôn hòa nói: “Máy vi tính của bạn có thể cho mình mượn dùng một chút không? Một phút, không, ba mươi giây.”

“Có thể.” Bạn học nữ không thèm hỏi xem Lâm Đông dùng máy vi tính làm gì, lập tức đứng lên nhường máy vi tính cho Lâm Đông.

Lâm Đông nhanh chóng nói cảm ơn.

Bạn học nữ hai mắt phát sáng mà nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông hoàn toàn không biết, nhanh chóng đăng nhập Q, vốn là cho là Mục Hưng Hà sẽ online kết quả ảnh chân dung tối sầm, cậu gửi một lúc vài tin nhắn qua:

—— Hưng Hà.

—— Anh đang ở đâu?

—— Hưng Hà, đang ẩn thân sao?

—— Hưng Hà, trả lời em một chút, em có việc tìm anh.

—— Hưng Hà, anh đang ở quán Internet nào vậy, em về trường rồi.



Ảnh chân dung Q của Mục Hưng Hà vẫn luôn tối.

Nói là dùng ba mươi giây, kết quả Lâm Đông dùng một phần ba mươi giây, cũng không đợi được ảnh chân dung Mục Hưng Hà sáng lên, cậu hơi ngượng ngùng nói xin lỗi với bạn học nữ, bạn học nữ nói: “Không sao, bạn cứ dùng thêm đi.”

“Không được không được, mình dùng xong rồi, cảm ơn, cảm ơn bạn.”

“Không cần khách sáo.”

“Vậy bạn tiếp tục xem phim đi.”

Lâm Đông mở cửa sổ phim truyền hình lên một lần nữa, sau đó gật đầu chào bạn học nữ, quay người rời khỏi quán Internet, bạn học nữ nâng mặt cảm khái Lâm Đông thật đẹp trai, thật sự là còn đẹp hơn nhiều so với năm chính trong phim thần tượng.

Lâm Đông cũng không biết bạn học nữ xem phim thần tượng gì, cậu ôm áo Mục Hưng Hà đi trên đường, nhíu mày nghĩ, rốt cuộc là Mục Hưng Hà đi đâu vậy?

Lẽ nào ở trong phòng học đọc sách?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm Đông nhanh chân chạy vào trường học, vừa nãy đi qua quán Internet kia, thoáng nhìn thấy một cái bóng người quen thuộc, cậu quay đầu nhìn lại nhìn thấy Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà mặc một cái áo màu xám áo dệt kim hở cổ, quần bò, tóc tai rối như tơ vò, bởi vì trời lạnh, đầu vai đều co ro, nếu không phải rất đẹp trai, hình tượng này thêm tư thế này, đó chính là tên lưu manh.

Có thể Mục Hưng Hà trời sinh suất khí, giờ khắc này không những không xấu, trái lại có chút bất kham, ngay lúc Lâm Đông nhìn thấy bộ dáng kia của cậu, cậu cũng nhìn thấy Lâm Đông, đầu tiên là sững sờ, nghĩ tới bộ dáng chó cắn này của mình, nhất định là không uy phong lẫm lẫm lại cực kỳ có sức uy hiếp của sói hoang, mà là như chó hoang, xấu muốn chết, cậu quay đầu đi vào lại trong quán Internet.

Lâm Đông nhanh chóng gọi: “Hưng Hà!”

Mục Hưng Hà dừng bước chân lại.

Lâm Đông gọi lần nữa: “Hưng Hà!”

Mục Hưng Hà vẫn không quay đầu lại, vội vàng móc tay vào trong túi áo, rút ra cái lược, chải tóc hai lần, rồi xoa xoa mặt, lúc xoa mặt lại nghe thấy mùi thuốc lá trên tay, không biết người nào nghiện thuốc vừa hút vừa gõ bàn phím vừa nắm chuột, làm hại trên tay cậu cũng dính mùi thuốc lá, cậu nhanh chóng cọ hai lần vào quần, sau đó mới quay đầu lại, nhìn Lâm Đông nở nụ cười.

Lâm Đông đi tới trước mặt Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà cũng đi tới chỗ Lâm Đông.

Lâm Đông càng nhìn Mục Hưng Hà, nhíu mày càng sâu.

Khi Mục Hưng Hà đi tới trước mặt Lâm Đông, có chút tay chân luống cuống, lúc dừng trước mặt Lâm Đông, Lâm Đông không nhịn được lấy tay che mũi, trong nháy mắt Mục Hưng Hà lúng túng lui về phía sau hai bước, nói: “Sao hôm nay em lại ở trường vậy?”

Trong tình huống bình thường, Lâm Đông đều là sáng sớm thứ hai mới về trường học.

Lâm Đông hơi nhíu mày nói: “Sáng sớm ngày mai sẽ mưa, cho nên em và Tiểu Quân tới đây sớm.”

“Há, vậy sao em lại ở đây?”

“Em tới tìm anh.”

Tim Mục Hưng Hà đột nhiên đập nha, hỏi: “Tìm anh?”

Lâm Đông đưa áo cho Mục Hưng Hà nói: “Thím bảo em mang cho anh.”

Mục Hưng Hà cao hứng vươn tay nhận lấy.

Lâm Đông nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà, hỏi: “Đừng nói là hai ngày nay anh đều ở quán Internet chứ?”

Mục Hưng Hà gật đầu.

Lâm Đông không nói.

Mục Hưng Hà nhận áo rũ ra, sau đó khoác áo lên người Lâm Đông nói: “Đi thôi, về trường học.”

Lâm Đông sửng sốt một chút, nói: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà đã nắm dây kéo, “Rẹt” một phát đã kéo xong, nhìn Lâm Đông mặc áo khoác mình, trong lòng cao hứng điên rồi, hai tay đút túi, chạy tại chỗ nói: “Em mặc đi, đi, về trường học.”

Nói Mục Hưng Hà liền chạy về phía trước.

Lâm Đông ở phía sau gọi: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà lại chạy chậm trở về hỏi: “Làm gì thế?”

Lâm Đông muốn cởi áo.

Mục Hưng Hà đè tay Lâm Đông lại, ngay lúc Lâm Đông cả kinh, cậu nhanh chóng thả ra nói: “Anh da dày thịt béo, không sợ lạnh, đi, về trường học, anh mời em ăn mì thịt bò kho tàu.”

Mục Hưng Hà đút hai tay vào túi lần nữa, chạy chậm về trường học.

Lâm Đông đi ở phía sau, nhìn bóng lưng cao to của Mục Hưng Hà, phấn chấn bồng bột, lại không mất cảm giác an toàn, một nam sinh như thế đem những tình cảm thuần túy nhất, ấm áp nhất cho cậu, cậu nghĩ đời này cậu cũng sẽ không gặp được người thứ hai, đột nhiên đôi mắt có chút cay, đúng lúc này, cảm giác mũi có chút đau, ngẩng đầu nhìn lên, dưới bầu trời tuyết bay, cũng chính là muối hạt mà người trấn Cẩm Lí thường nói, từng viên một đập ở trên mặt rất đau, còn mang theo mưa hạt.

Lâm Đông lập tức cởi dây kéo ra, gọi: “Hưng Hà, có tuyết rồi trời mưa nữa.”

Mục Hưng Hà quay đầu lại nhìn thấy Lâm Đông muốn cởi áo, cậu nhanh chóng chạy tới, ôm vai Lâm Đông, không cho Lâm Đông cởi áo, cứ ôm Lâm Đông như vậy chạy về trường.

Lâm Đông nói: “Hưng Hà, anh mặc áo đi.”

Mục Hưng Hà nói: “Anh cảm thấy không sao.”

“Anh như vậy sẽ sinh bệnh mất?”

“Thân thể anh vẫn khỏe.”

Mục Hưng Hà ôm lấy Lâm Đông chạy một hơi đến cửa ký túc xá nam, Tưởng Tiểu Quân cầm dù tiến lên đón, Tưởng Tiểu Quân nhìn thấy Mục Hưng Hà ôm lấy Lâm Đông đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc mà nhìn Lâm Đông mặc áo của Mục Hưng Hà, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người trên đầu Mục Hưng Hà, đột nhiên “Xì” một tiếng cười ha ha.

Mục Hưng Hà hỏi: “Bà mẹ mày, mày cười cái gì hả?”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Hưng Hà, mày không gội đầu bao nhiêu ngày rồi hả? Mày xem, tóc bết hết lại, muối hạt cũng kết tinh trên đầu mày luôn rồi, còn có bộ dạng chó ghẻ này của mày, tao nhìn không nổi, ha ha ha, còn có ghèn mắt, có phải là miệng mày cũng thối không? Mày đúng là, sao lại biến thành bộ dáng chó ghẻ này hả?”

“Biến mẹ mày đi, mày mới là chó ghẻ, mày với em họ mày đều là chó ghẻ!” Mục Hưng Hà đá Tưởng Tiểu Quân một cước, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, bất an hỏi: “Đông Đông, hiện tại anh rất xấu sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc