TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Từ lúc Nguyễn Tâm Ninh cùng Nguyễn Tâm Bình cùng nhau xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Đông, mỗi ngày Lâm Đông đều có thể nhìn thấy Nguyễn Tâm Ninh, bé tập mãi thành quen, cho là kiểu sinh hoạt này là bình thường, cả đời sẽ không thay đổi.

Nhưng Nguyễn Tâm Ninh đi.

Lâm Đông không tiếp thu được ngay lập tức, trong lòng cảm thấy bi thương.

Nguyễn Tâm Bình đặt ở trong mắt, vươn tay kéo Lâm Đông vào trong ngực, nói: "Dì đi, nhưng vẫn sẽ trở về mà."

Lâm Đông hỏi: "Khi nào thì dì sẽ trở về ạ?"

Nguyễn Tâm Bình đáp: "Qua một thời gian ngắn nữa."

"Trở về rồi lại đi ạ?"

"Ừ."

"Dì không thể không đi sao?"

"Không thể đâu."

"Tại sao ạ?"

Tại sao vậy? Nguyễn Tâm Bình suy nghĩ một chút, nhìn con trai của mình, con trai đã bảy tuổi, tuy rằng bởi vì trước đây dinh dưỡng không đầy đủ nên có vẻ nhỏ gầy hơn trẻ con bằng tuổi một chút, thế nhưng sau khi cô và Thức Vi phối hợp dinh dưỡng, đã cao một chút cũng mập một chút, quan trọng nhất là bé rất thông minh, nói chung là có thể nói chuyện với người khác rất tốt.

Cô ôm bé ngồi vào trên đùi của mình, dịu dàng nắm tay nhỏ của bé nói: "Bởi vì dì lớn rồi, lớn rồi cũng không cần phải ở nhà suốt ngày, có thể đi khắp nơi, đi nhiều nhìn thế giới bên ngoài, nguyện vọng trước đây của Tri Nhiên chẳng phải là nhanh chóng lớn lên sao?"

Lâm Đông gật đầu.

"Hiện tại không muốn lớn rồi sao?"

"Bây giờ con không muốn lớn nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì lớn rồi sẽ giống như dì đi xem thế giới bên ngoài, không nhìn thấy ba mẹ cùng cô dượng, không thấy được mọi người con sẽ khóc."

Nguyễn Tâm Bình nghe xong cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn nói cho Lâm Đông biết: "Nhưng chung quy thì con sẽ lớn lên, mỗi người đều sẽ lớn lên."

Lâm Đông sửng sốt một chút, nói: "Nhưng con không muốn lớn lên, làm sao bây giờ ạ?"

"Vậy thì nên quý trọng hiện tại nhiều hơn."

"Làm sao để quý trọng ạ?"

Nguyễn Tâm Bình thoáng suy nghĩ một chút, trả lời: "Học tập cho giỏi, chơi đùa cho tốt, cố gắng kết bạn, không nên buồn khổ, không nên ủ rũ, tích cực sống hướng về phía trước."

Lâm Đông trợn to ánh mắt sáng lóng lánh, hỏi: "Mẹ, như vậy chính là quý trọng ạ?"

"Đúng vậy, cố gắng chơi cùng bọn Hưng Hà, nghịch ngợm một chút không sao cả." Nguyễn Tâm Bình sờ mái tóc mềm mại của Lâm Đông, hôn nhẹ trán Lâm Đông nói: "Cho nên, dì đi, không cần buồn cũng không cần ủ rũ, bởi vì dì đang ở một nơi khác mà "Quý trọng" đó, đợi đến lần sau dì đến thăm con, sẽ trở nên rất đẹp, dì cũng sẽ rất vui vẻ."

"Dì vốn đẹp mà."

"Đúng." Nguyễn Tâm Bình tán đồng.

Trong lòng Lâm Đông thoải mái hơn, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề: "Sao dì không nói với con một tiếng đã đi ạ?"

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Bởi vì sợ con khóc, con vừa khóc dì sẽ không nỡ đi đó."

Lâm Đông cho ra một cái kết luận: "Dì rất yêu con."

Nguyễn Tâm Bình gật đầu: "Không sai, ba mẹ cũng yêu con."

Lâm Đông nở nụ cười.

Nguyễn Tâm Bình cười kéo Lâm Đông vào trong ngực, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Lâm Đông không còn cảm thấy buồn nữa, tựa đầu nhỏ vào bả vai mẹ, trong tầm mắt là hoa nguyệt quý mà dì và mẹ trồng trong sân, nở rộ dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp.

Bé muốn chờ đến khi hoa nguyệt quý lại nở hoa lần nữa, có lẽ dì sẽ trở lại, đợi đến khi dì trở về, bé nhất định nói cho dì biết, hoa nguyệt quý đã nở hoa một lần, nghĩ như thế, tâm tình vui vẻ của bé liền trở lại, thật cao hứng mà đi đến nhà bếp cầm chén đũa ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa thì ngủ trưa, sau đó đeo cặp sách nhỏ đi tìm bọn Mục Hưng Hà đi học, năm đứa nhỏ vừa tán gẫu vừa học, cứ luôn như vậy cho tới ngày quốc khánh.

Ngày quốc khánh tiểu học Cẩm Lý nghỉ bảy ngày, Lâm Đông cùng ba mẹ đi tới đế đô một chuyến để kiểm tra sức khỏe, thân thể ba mẹ đều càng ngày càng tốt, Lâm Đông thập phần vui vẻ.

Sau ngày quốc khánh không bao lâu, thi giữa học kỳ lại tới, Lâm Đông và Mục Hưng Hà không nghi ngờ chút nào thi được hai lần một trăm, cùng đứng đầu khối lớp ba của trấn Cẩm Lí, Tưởng Tiểu Quân cũng không tồi, lần đầu tiên trong đời thi ngữ văn cùng số học được sáu mươi điểm, đây là điểm đạt yêu cầu đó.

Ba mẹ Tưởng Tiểu Quân vui vẻ tặng quà cho Lâm Đông và Mục Hưng Hà, nói đều là công lao của Lâm Đông và Mục Hưng Hà, bảo Tưởng Tiểu Quân tiếp tục cùng chơi với Lâm Đông và Mục Hưng Hà.

Về phần Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên —— hai đứa bé tổng điểm tính gộp lại cũng không bằng một mình Lâm Đông thi, ba Kỳ Kỳ cùng Hạ Thanh Chương hết sức tức giận, đặc biệt là Hạ Thanh Chương, thân là thầy giáo, con trai mình lại học tập kém đến mức độ này.

Vì vậy Hạ Thanh Chương dạy lớp năm tiểu học rất nhiều năm, lần thứ hai cầm sách giáo khoa lớp một dạy Hạ Tiểu Xuyên, lần trước cầm sách sách giáo khoa lớp một là để dạy Lâm Đông, Lâm Đông chỉ cần một chút liền thông, căn bản không tốn sức, nhưng Hạ Tiểu Xuyên... Tất cả các bài ngữ văn đều thuộc, bất kể là "Bài ca đi học", "Ngâm ngỗng", "Nhảy nhẹ nhàng", "Hoa văn trang trí trên song cửa sổ", chỉ cần nói là đọc được, đọc thuộc làu, nhưng không nhận ra một chữ nào.

Một! Chữ! Cũng! Không! Nhận! Ra!

Hạ Thanh Chương luôn luôn nhã nhặn không nhịn được đánh Hạ Tiểu Xuyên, đánh xong Hạ Tiểu Xuyên nhận biết được rất nhiều chữ lạ, sau đó bị Hạ Thanh Chương ra lệnh cưỡng chế, sau này phải cùng học bài với Lâm Đông, vì vậy khi cuối tuần hoặc là lúc nghỉ hè, nhóm người lớn đều bận rộn, năm đứa nhỏ đi đến nhà Lâm Đông làm bài tập, hoặc là đi đến nhà Mục Hưng Hà làm bài tập.

Nói là làm bài tập, đang làm thì ra xem TV, xem xong phim hoạt hình, muốn xem phim võ hiệp, xem xong phim võ hiệp muốn xem phim thần thoại.

Lâm Đông mở miệng nói: "Đừng xem ti vi."

Kỳ Kỳ hỏi: "Tại sao?"

Lâm Đông trả lời: "Xem lâu rồi."

"Không có lâu mà, còn không bằng thời gian tao đi học."

"Vậy mày có làm bài tập ở nhà hay không."

"Tao không biết làm!"

"Tao dạy cho mày!"

"Mày dạy tao kiểu gì?"

"Tap dạy mày giống như thầy giáo đó, nếu không mày và Tiểu Xuyên sẽ bị đánh."

"Thầy giáo có phấn, mày có sao?"

"Tao có."

Kỳ Kỳ trợn to mắt nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông mở hộp đựng bút ba tầng in hình phim hoạt hình mà mẹ mua, tầng cao nhất của hộp bút để rất nhiều mẩu phấn đủ mọi màu sắc, đều là do Lâm Đông nhân lúc thầy giáo dạy xong tiết, bé chạy đến bục giảng tìm, mục đích của bé rất đơn giản, chính là đưa cho cô vẽ khi may quần áo, nhưng mà cô không dùng nhiều như vậy, bé đành để lại cho mình dùng, thường hay vẽ tới vẽ lui trên đất, hiện tại có thể dùng để dạy cho Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên.

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời thán phục: "Oa, mày có thật kìa!"

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cũng lại gần xem.

Lâm Đông hỏi: "Hưng Hà, anh cũng muốn phấn à?"

Mục Hưng Hà nói: "Anh muốn."

"Anh muốn màu gì?"

"Tất cả các màu luôn."

"Được."

Kỳ Kỳ cũng nói: "Tao cũng muốn tao cũng muốn."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Còn có anh nữa."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Anh cũng muốn."

Lâm Đông chia hết một tầng phấn, sau đó viết chữ lạ, con số lên trên tường, dạy từng thứ một cho Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên.

Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên luôn luôn ham chơi, bởi vì có phấn dụ dỗ, hai đứa bé một bên chơi một bên học, học kiểu thú vị như vậy nên hoàn thành xong bài tập ở nhà tại nhà Lâm Đông.

Về đến nhà kể chuyện Lâm Đông dạy bọn họ học tập nói cho người lớn nghe, vì vậy Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương, ba Kỳ Kỳ cùng mẹ Kỳ Kỳ đặc biệt đến nhà Lâm Đông xem, vừa nhìn tường màu trắng nhà Lâm Đông bị vẽ một đống thứ như vẽ bùa, chẳng những có chữ Hán, con số, còn có các loại động vật không ra ngô ra khoai, bốn người Lâm Lệ Hoa sợ hết hồn, mặt tường đang đẹp làm sao lại biến thành bộ dạng này, vội vàng xin lỗi Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi.

Nghe người lớn xin lỗi, đột nhiên Lâm Đông ý thức được mình thật nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, bất an nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, đang nghĩ xem phải xin lỗi thế nào, lại nghe mẹ nói: "Không có chuyện gì, em cảm thấy rất dễ nhìn mà."

Ánh mắt Lâm Đông sáng lên.

Nguyễn Tâm Bình chỉ vào một đóa hoa non nớt vẽ bằng phấn màu đỏ trên mặt tường màu trắng, hỏi: "Tri Nhiên, cái này là hoa con vẽ có đúng không?"

Lâm Đông có chút thấp thỏm gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nở nụ cười, nói: "Vẽ thật là đẹp nha."

Cảm xúc thấp thỏm của Lâm Đông biến mất một chút, trong đầu cảm thấy ấm áp, còn có chút nhảy nhót.

Nguyễn Tâm Bình còn nói: "Chữ này cũng là bảo bối viết nhỉ?"

Lâm Đông vui vẻ gật đầu.

Kỳ Kỳ tiến lên trước, chỉ vào một vòng tròn nhỏ nói: "Mẹ Lâm Đông ơi, cái này, cái này là do con vẽ, thím xem có đẹp không ạ?"

Nguyễn Tâm Bình lập tức nói: "Rất đẹp, đặc biệt đẹp."

Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ, trên mặt mang theo vẻ đắc ý.

Hạ Tiểu Xuyên không cam lòng lạc hậu mà chỉ vào một chữ Hán trên tường trắng nói: "Thím nhỏ ơi, thím xem, chữ này là con viết nè."

"Chữ này là chữ lạ mới học sao?"

"Dạ."

"Con biết viết chữ mới cơ à?"

"Con viết tốt lắm rồi."

"Tuyệt quá, Tiểu Xuyên thật lợi hại."

"Dạ."

Nguyễn Tâm Bình không hề cảm thấy tường trắng khó coi một chút nào, trái lại chỉ vào từng cái từng cái mà khen, bốn người Lâm Lệ Hoa ngượng ngùng nhìn về phía Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi nói: "Tường trắng quá đơn điệu, bọn nhỏ vẽ một ít ở trên nhìn có vẻ hoạt bát và sinh động hơn, rất tốt."

Bây giờ bốn người Lâm Lệ Hoa mới hiểu được tại sao Lâm Đông tốt như vậy, săn sóc như thế, thích giúp người làm niềm vui như thế, đây cũng bởi vì có một người ba tốt có một người mẹ cũng rất tốt, không trách năm đứa nhỏ đều thích Nguyễn Tâm Bình, bởi vì Nguyễn Tâm Bình đáng giá để yêu thích.

Chỉ bằng việc hai vợ chồng Nguyễn Tâm Bình không ngại trên tường bị vẽ xấu, thế nhưng bốn người Lâm Lệ Hoa cảm thấy được có chút băn khoăn, hàn huyên một chút cùng vợ chồng Nguyễn Tâm Bình xong, liền đi chợ mua không ít đồ ăn, buổi trưa ở trong bếp nhà mình bận rộn một hồi lâu, đều muốn mời một nhà Lâm Đông đến ăn cơm, thế nhưng một nhà Lâm Đông không biết nên đi nhà ai ăn.

Cuối cùng đành thương lượng, Lâm Lệ Hoa cùng mẹ Kỳ Kỳ bưng đồ ăn đã làm ở nhà theo, đến nhà Lâm Đông ăn, thuận tiện gọi Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân qua, sáu người lớn ngồi bàn lớn, năm đứa nhỏ ngồi bàn nhỏ.

Sáu người lớn đang hàn huyên khách sáo, năm đứa nhỏ đồng thời xuýt xoa trước một bàn nhỏ toàn là gà tôm trứng thịt,Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ thích ăn vươn tay tóm đùi gà, bị Mục Hưng Hà dùng đũa gõ một cái "Bốp", Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ thu tay về, nhìn về phía Mục Hưng Hà đồng thời hỏi: "Làm gì thế?"

Mục Hưng Hà ngông nghênh gắp đùi gà, thả vào trong bát Lâm Đông, nói: "Cho Đông Đông ăn."

Kỳ Kỳ hỏi: "Tại sao?"

Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông nhỏ."

Hạ Tiểu Xuyên liền nói: "Đúng, Lâm Đông nhỏ, là em trai của tao, đùi gà để cho Lâm Đông ăn." Hạ Tiểu Xuyên luôn luôn nhớ kỹ chuyện Lâm Đông là em trai của mình.

Kỳ Kỳ thấy tất cả mọi người nói như vậy, cũng không phản đối, nói: "Vậy cũng được, đùi gà để cho Lâm Đông ăn, tao ăn thịt gà."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao cũng ăn thịt gà."

Kỳ Kỳ vươn tay phải bốc miếng thịt gà.

Tưởng Tiểu Quân nhắc nhở một câu: "Kỳ Kỳ, dùng đũa!"

Kỳ Kỳ nói: "Tay em mập, dùng đũa ăn không ngon."

Mục Hưng Hà nói tiếp một câu: "Vậy mày đừng có ăn."

Kỳ Kỳ sợ Mục Hưng Hà, đàng hoàng cầm lấy đũa, cố hết sức gắp miếng thịt gà.

Hạ Tiểu Xuyên yên lặng nắm đũa trong tay, gắp miếng thịt gà lên ăn.

Sau đó năm đứa nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện:

"Oa, ăn thật ngon."

"Cái này là mẹ tao nấu."

"Cái này là ba tao làm."

"Đông Đông, mày ăn canh trứng gà này nè, ăn cực kỳ ngon."

"Ừ, đều ăn ngon."

"..."

Bên này năm đứa nhỏ đều ăn được, bên kia sáu người lớn ngồi vào chỗ, sau khi vào chỗ sáu gia trưởng ăn một chút rồi bắt đầu tán gẫu, tán gẫu về vấn đề của con mình, nói khuyết điểm của con mình, khen ưu điểm của con người khác, rồi lại lo lắng vấn đề trưởng thành của con mình, cảm khái một chút cuộc đời của mình, đều là cuộc sống bình thường, yêu đương, kết hôn, sinh tử, nói toàn những thứ bình thường, có phiền não cũng có may mắn và hạnh phúc.

Cảm khái không sai biệt lắm, đột nhiên ba Kỳ Kỳ đứng lên nói: "Ôi, thiếu chút nữa đã quên rồi, canh cá của tôi còn đang nấu ở trong nồi, bây giờ tôii phải về nhà bưng đến đây."

Bùi Thức Vi vội vã ngăn cản: "Nhiều lắm, đồ ăn nhiều lắm rồi, ăn không hết đâu, đừng bưng tới đây, giữ lại cho cả nhà ăn đi."

"Đã nấu xong rồi." Ba Kỳ Kỳ cười nói: "Nấu nhiều lắm, ăn không hết, không phải nói là ăn cá bổ não sao? Để năm đứa nhỏ mỗi đứa ăn một chén, để sau này mỗi đứa đều là sinh viên đại học danh tiếng."

Nói xong ba Kỳ Kỳ chạy đi.

Bùi Thức Vi cũng không nói nữa, quay đầu lại nhìn năm đứa nhỏ đang ăn, trên mặt đều dính tùm lum, anh ta cũng không để ý, cười một cái, ngược lại hỏi Nguyễn Tâm Bình ở bên cạnh: "Ăn thế nào?"

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Ăn rất ngon."

"Vậy thì ăn nhiều một chút."

"Ừ."

"Một lát canh cá đến, em cũng uống chút canh cá đi, em thích nhất là uống canh cá mà."

Nguyễn Tâm Bình cười gật đầu, vừa ngước mắt nhìn về phía ba Kỳ Kỳ mới quay lại.

Ba Kỳ Kỳ bưng cả nồi nhỏ tới, nồi nhỏ còn đang bốc hơi nóng, hấp dẫn lực chú ý của năm đứa nhỏ, năm đứa nhỏ đứng dậy khỏi bàn nhỏ, vây quanh bàn lớn.

"Cẩn thận cẩn thận." Ba Kỳ Kỳ bưng nồi nhỏ nói.

Năm người lớn đều che chở cho bọn nhỏ, ba Kỳ Kỳ đặt nồi nhỏ vững vàng xuống bàn lớn, sau đó đắc ý mở nắp nồi lên, lập tức một mùi cá thơm nồng nặc xông vào mũi, năm đứa nhỏ đồng thời nói: "Oa, thơm quá!"

Ba Kỳ Kỳ đắc ý hỏi: "Thơm ha,mau ăn đi!"

Năm đứa nhỏ đồng thời gật đầu.

Ba Kỳ Kỳ cầm chén lên muốn múc canh, lại nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình đột nhiên che miệng, giống như rất khó chịu, tò mò hỏi: "Mẹ Lâm Đông làm sao vậy?"

Nguyễn Tâm Bình lắc đầu xua tay ra hiệu cô không có chuyện gì, nhưng vẫn nhịn không được lần thứ hai che miệng chạy vào phòng vệ sinh, vừa vào phòng vệ sinh liền bắt đầu nôn.

Bùi Thức Vi nhanh chóng đi xem.

Ba Kỳ Kỳ bị dọa sợ.

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nhíu lại, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc