Trong lúc nghỉ hè, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân từng đạp xe đạp tới trung học Cẩm Lý, vào lúc ấy bọn họ đã biết trung học Cẩm Lý có diện tích rất lớn, chứa học sinh của mấy trấn nhỏ cùng làng lân cận, một khối có ít nhất mười lớp, nhân số đông đảo.
Nhưng mà, “Biết đến” cùng “Nhìn thấy” là hai chuyện khác nhau.
Ba người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ như thế, trong vườn trường thẳng tắp rộng rãi là tầng tầng lớp lớp học sinh, mỗi người đều có cái đầu rất cao, có đi bộ, có dắt xe đạp, có đạp xe đạp… Tình cảnh hoàn toàn khác với tiểu học Cẩm Lý khi khai giảng.
Tưởng Tiểu Quân thán phục một câu: “Thật là nhiều người quá.”
“Ừ.” Mục Hưng Hà quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Đông bên cạnh nói: “Đông Đông, quá nhiều người, em theo sát anh, đừng để bị chen lạc.”
Lâm Đông gật đầu, cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân đồng thời đi vào trong sân trường, cùng một đám học sinh đi đến sân thể dục của trường, để xe đạp vào bãi để xe, khóa kỹ, sau đó ba người đứng ở trên sân thể dục mờ mịt nhìn bốn phía.
Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Kế tiếp chúng ta làm gì?”
Lâm Đông nói: “Báo danh.”
Tưởng Tiểu Quân lại hỏi: “Đi đâu báo danh?”
Lâm Đông không biết.
Mục Hưng Hà nói: “Chúng ta đi tìm xem.”
Ba người đang muốn rời khỏi bãi để xe thì thấy được lớp trưởng lúc còn học tiểu học Cẩm Lý, vào lúc này nhìn thấy lớp trưởng không thua gì tha hương nơi đất khách quê người tình cờ gặp đồng hương, cảm giác thân thiết, ba người Lâm Đông đồng thời gọi: “Lớp trưởng!”
Lớp trưởng lắc lư một thân thịt mỡ chạy tới, cao hứng nói: “Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, ba người bọn mày cũng tới à.”
Lâm Đông hỏi: “Lớp trưởng, mày vừa tới à?”
Lớp trưởng gật đầu: “Nhà tao cách đây gần, tao đi bộ tới đây.”
Lâm Đông lại hỏi: “Vậy mày báo danh chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Mày biết phải báo danh như thế nào không?”
“Tao không biết.”
“Vậy chúng ta cùng đi xem một chút đi.”
“Được, đi.”
Ba người Lâm Đông mang theo lớp trưởng rời khỏi sân thể dục, một bên tán gẫu một bên đi lại ở trong sân trường, bảng hướng dẫn của trung học Cẩm Lý làm rất đúng chỗ, bốn người vừa ra khỏi sân thể dục liền thấy rõ sơ đồ hướng dẫn.
Bốn người Lâm Đông tìm được quy trình báo danh, nhưng mà ba người Lâm Đông cùng lớp trưởng không chung lớp, ba người hơi xúc động mà tách ra cùng lớp trưởng, thật giống như đã thật sự rời xa cuộc sống học sinh tiểu học.
Ba người thương cảm chốc lát, cùng đi đến lớp sơ nhất (1), liếc nhìn tờ giấy đỏ dán bên ngoài tường của phòng học, phía trên là kiểu chữ màu đen nghiêm túc, viết: Toàn bộ danh sách học sinh lớp sơ nhất (1).
Tưởng Tiểu Quân vui mừng nói: “Tên ba người chúng ta đều ở phía trên.”
Lâm Đông cao hứng nói: “Chúng ta cùng một lớp.”
Mục Hưng Hà lôi kéo Lâm Đông: “Đi, đi vào.”
Tưởng Tiểu Quân nhìn vào trong phòng học, một mảnh đen kịt toàn là người, nhanh chóng hỏi một câu: “Hình như đã ngồi đầy, chúng ta ngồi chỗ nào?”
“Không thể ngồi đầy, vị trí hẳn là vừa vặn đủ.” Lâm Đông nâng ngón tay chỉ chỗ thấp nhất trên giấy đỏ nói: “Hơn nữa phía trên này viết có ‘Mời các bạn học tiến vào phòng học tự mình tìm chỗ, kiên trì chờ đợi giáo viên chủ nhiệm đến điểm danh nộp phí’, ý tứ chính là bảo chúng ta đi vào tùy tiện ngồi, chờ giáo viên đến, yên tâm, chắc chắn có chỗ ngồi.”
Tưởng Tiểu Quân gãi đầu một cái nói: “Anh không nhìn thấy, đi, đi vào.”
Ba người vừa vào phòng học, phòng học huyên náo lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của các bạn học loạch xoạch nhìn phía ba người Lâm Đông, kỳ thực bọn họ chỉ là hiếu kỳ đối với mỗi một học sinh tiến vào phòng học, đều sẽ tò mò đánh giá.
Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, không khỏi đều yên tĩnh lại, bởi vì Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà đều là loại khiến người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy chói mắt, càng xem càng thấy đẹp, nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà cùng đi vào phòng học, tìm chỗ ngồi ngồi xuống, một đám người mới ríu ra ríu rít nói tiếp.
“Đó là bạn nhỏ đặc biệt của chúng ta lớp sao?”
“Chắc vậy, nó ngồi ở lớp chúng ta đó thôi.”
“Nó thật là đẹp nha! Thật sự là quá đẹp! Người còn dễ nhìn hơn trong ti vi nữa!”
“Nó vẫn là bộ dáng trẻ con, nam sinh trước mặt nó mới thật đẹp trai!”
“Bọn họ tên là gì?”
“Không biết.”
“…”
Tiếng trò chuyện của một đám học sinh trung học truyền vào tai ba người Lâm Đông, ba người nghe không rõ ràng, cũng không quan tâm lắm, đàng hoàng ngồi ở chỗ ngồi của mình, cùng đợi giáo viên chủ nhiệm đến.
Lúc này một cô gái ngồi hàng trước quay đầu lại xem xét ba người Lâm Đông vài lần, cô bé có đôi mắt to, bộ dạng nhí nha nhí nhảnh, nhìn Lâm Đông mấy lần, rốt cục quay đầu lại, vẫy tay với ba người Lâm Đông nói: “Này, chào mọi người.”
Tưởng Tiểu Quân không biết cô bé chào hỏi với mình, cho nên không trả lời.
Mục Hưng Hà đánh giá cô bé.
Thấy Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đều không để ý đến người ta, cô bé có chút lúng túng, Lâm Đông rất ôn hòa mở miệng nói: “Xin chào.”
Ánh mắt của cô bé rơi xuống người Lâm Đông, cười nói: “Mình tên là Hứa Tĩnh Tĩnh, Hứa trong Hứa Tiên, Tĩnh trong yên tĩnh, năm nay mười một tuổi, đến từ tiểu học Cẩm Thượng, bạn tên là gì?”
Lâm Đông có hai hộ khẩu, một hộ khẩu tại Bùi gia, gọi Bùi Tri Nhiên. Một hộ khẩu khác ở nhà cô, gọi Lâm Đông. Hai hộ khẩu đều có thể dùng, bé thích dùng “Lâm Đông”, ở trấn Cẩm Lý cũng vẫn luôn dùng Lâm Đông, bé cười nói: “Hứa Tĩnh Tĩnh chào bạn, mình gọi Lâm Đông, Lâm trong rừng cây, Đông của mùa đông.”
Hứa Tĩnh Tĩnh giật nảy cả mình: “Lâm Đông? Bạn là Lâm Đông?”
Lâm Đông đầu óc mơ hồ, hỏi: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Đệ nhất toàn trường Lâm Đông?”
“…” Cái này làm sao mà bạn ấy biết được.
Hứa Tĩnh Tĩnh kích động không thôi.
Lâm Đông có chút quẫn bách.
Hứa Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Đông xem đi xem lại, lại hỏi: “Lâm Đông, bạn mấy tuổi?”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, nói: “Sắp được mười một tuổi.”
Hứa Tĩnh Tĩnh lại hỏi: “Nghĩa là mười tuổi? Còn nhỏ hơn mình!”
Nói không sai, Lâm Đông đành phải gật đầu: “Ừ.”
“Trời ạ!”
Hứa Tĩnh Tĩnh kinh ngạc dùng tay nhỏ che miệng lại, đôi mắt mở thật to, một giây sau liền nói cho mấy người trước sau trái phải, bạn nam nhỏ ngồi ở phía sau cùng nhìn rất đẹp gọi là Lâm Đông, chính là đệ nhất toàn trường Lâm Đông, Lâm Đông chỉ có mười tuổi, chỉ có mười tuổi đó!
Đây thật sự là một sự tương phản mạnh mẽ, trong phòng học rối loạn một chút, đợi đến khi giáo viên chủ nhiệm đi vào, dựa theo danh sách gọi “Lâm Đông”, Lâm Đông thật sự trả lời “Có”, làm cho tất cả bạn học đều kinh sợ.
Có thể đi vào lớp sơ nhất (1), đều là học sinh có thành tích tương đối xuất sắc của khu Cẩm Tuyền, ngoại trừ học giỏi, thành tích học tập cũng được quan tâm cực kỳ, đặc biệt là người đứng đầu danh sách xếp hạng của khu Cẩm Tuyền.
Kỳ thực Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà cùng xếp số một, nhưng dựa theo thứ tự xếp theo họ tên, Lâm Đông ở phía trước, Mục Hưng Hà ở phía sau, một cách tự nhiên mà mọi người liền ngầm thừa nhận Lâm Đông là người đứng đầu, đều muốn nhìn một chút người đứng đầu có dung mạo ra sao, thật không nghĩ tới là là người nhỏ nhất lớp, còn lớn lên đẹp mắt như vậy!
Đẹp mắt như vậy!
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng bị Lâm Đông làm cho kinh ngạc cùng với kinh diễm, ngữ khí dừng một chút, sau đó tiếp tục gọi tên đám người Mục Hưng Hà, xác định tất cả mọi người đều đến đông đủ, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu ngắn gọn mà giúp bạn học cả lớp nhớ về cuộc sống của học sinh tiểu học trong chốc lát, dự báo một chút về cuộc sống của học sinh trung học, sau đó kéo tâm hồn các bạn học về đến hiện tại, bắt đầu nói một ít vấn đề học tập hằng ngày của lớp sơ nhất, cuối cùng bắt đầu chương trình học kỳ mới: Nộp học phí —— báo danh —— lấy sách mới.
Chương trình đã xong, mỗi học sinh đều cầm sách mới trong tay, còn chưa tới thời gian tan học, giáo viên chủ nhiệm cầm phấn lưu loát viết một phần “Khuyến học” của Tuân Tử trên bảng đen, quay người nói với các học sinh: “Cái này chúng ta chưa được học, tạm thời cũng sẽ không học được, thế nhưng tôi hi vọng mỗi người các trò đều sẽ thuộc, điều này có thể quan trọng hơn so với việc sắp xếp chỗ ngồi, hiện tại cầm lấy bút, vừa chép vừa đọc cùng tôi, được không?”
“Được ạ!” Tất cả đồng thanh trả lời.
Giáo viên chủ nhiệm đọc một câu, các bạn học đọc một câu.
Lâm Đông cũng cùng đọc, nắm bút máy ba đưa, dùng bút nghiêm túc chép: “Quân tử viết : “học bất khả dĩ dĩ” 。 Thanh , thủ chi ư lam , nhi thanh ư lam ; băng , thủy vi chi , nhi hàn ư thủy 。 Mộc trực trúng thằng , nhụ dĩ vi luân , kì khúc trúng quy , tuy hữu cảo bạo ,…”
(Dịch: Người quân tử nói: “Việc học không thể dừng được”. Màu xanh lấy ra từ cây chàm nhưng lại xanh hơn cây chàm; băng do nước tạo ra, nhưng lạnh hơn nước. Khúc gỗ thẳng trúng với dây mực, hơ nóng cho cong để làm bánh xe; độ cong của nó hợp với khuôn tròn. Dù có mang ra phơi cho khô….
Nguồn: https://thuongyenho.violet.vn/entry/show/entry_id/6343051)
Giáo viên chủ nhiệm bỏ ra thời gian một tiếng, đem đại thể ý tứ nói cho các bạn học nghe, sau đó nhìn dưới lớp nói: “Đây là bài mà tôi để các trò học thuộc, không có quan hệ gì với giáo viên ngữ văn cả, nhất định phải thuộc, hôm sau sẽ lần lượt kiểm tra, biết không?”
Các bạn học cùng nói: “Biết rồi ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: “Được rồi, như vậy, ngày đầu tiên của học kỳ mới, cứ kết thúc như vậy đi, buổi chiều không cần đi học, ngày mai sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, tất cả về nhà điều chỉnh một chút, nghênh tiếp cuộc sống đi học mới, trước khi đi, chép lại thời khóa biểu một chút, để biết rõ ràng buổi sáng học cái gì thì mang sách gì, không cần phải mang theo toàn bộ, quá nặng, bây giờ không giống hồi tiểu học nữa, chương trình học nhiều hơn, đừng để đôi vai nhỏ của các trò mệt mỏi, biết không?”
Các bạn học cùng nói: “Biết rồi ạ!”
“Tốt, chúng ta tan học, ngày mai gặp.”
“Tạm biệt thầy ạ!”
Giáo viên chủ nhiệm cầm hộp phấn đi ra khỏi phòng học.
Trong phòng học náo nhiệt lên, có khi là mới quen có chuyện tán gẫu, có khi là hồi học tiểu học cũng biết nhau nên có lời tán gẫu, mỗi người đều là bộ dáng đầy nhiệt tình, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cũng vậy, cúi đầu cẩn thận từng li từng tý đem tất cả sách vở nhét vào trong cặp sách.
“Lâm Đông.” Hứa Tĩnh Tĩnh đột nhiên quay đầu lại nói chuyện cùng Lâm Đông.
Lâm Đông ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tĩnh Tĩnh.
Hứa Tĩnh Tĩnh đeo cặp sách hồng nhạt trên lưng, âm thanh réo rắt mà nói: “Ngày mai gặp.”
Lâm Đông nói: “Được, ngày mai gặp.”
Hứa Tĩnh Tĩnh đeo cặp sách vô cùng phấn chấn rời đi.
Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông hỏi: “Hai người nhìn em làm gì?”
Mục Hưng Hà mất hứng nói: “Tại sao bạn ấy đơn độc nói chuyện cùng em? Đơn độc nói hẹn gặp ngày mai với em, sao không nói cùng bọn anh?”
Lâm Đông nói: “Bởi vì mới vừa rồi nói chuyện với hai người, hai người đều không để ý, chỉ có em trả lời.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy.”
Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút, xác thực như vậy, nói: “Được rồi, đi, đi về nhà.”
“Về nhà.”
Ba người đi ra khỏi lớp trong sự chú ý của các bạn học, hào hứng đi đến sân thể dục, đi đến bãi để xe, mới vừa mở khóa liền có không ít bạn học chào hỏi thân thiện cùng Lâm Đông:
“Lâm Đông, bạn cũng đi xe đạp à?”
“Lâm Đông, bây giờ bạn về nhà à?”
“Lâm Đông, nhà bạn ở đâu?”
“Lâm Đông, ngày mai gặp.”
“…”
Kỳ thực đến bây giờ Lâm Đông hoàn toàn không quen biết một bạn học nào, nhưng hình như mọi người đều biết bé vậy, bất kể thế nào, bé cảm thấy các bạn học thân thiện, cảm giác cuộc sống của học sinh cấp hai kỳ thực rất tươi đẹp.
Ngược lại Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân rất phiền muộn, sao Lâm Đông được hoan nghênh như vậy, nếu như nói đẹp mắt, Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông là cùng một cấp bậc, rõ ràng nhân khí của Mục Hưng Hà không sánh bằng Lâm Đông mà.
Hai người vừa nhìn về phía Lâm Đông, ngẫm lại chính mình cũng sẽ đặc biệt yêu thích Lâm Đông, không suy nghĩ việc này nữa, leo lên xe đạp, ba người đồng thời chạy về trấn Cẩm Lí, trên đường Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Lâm Đông, Hưng Hà, cái bài “Khuyến học” bọn mày biết đọc à?”
Lâm Đông Mục Hưng Hà đồng thời nói: “Biết.”
Tưởng Tiểu Quân nhíu mày nói: “Tao không biết, có rất nhiều chữ không nhận ra, giáo viên chủ nhiệm cũng không phải giáo viên ngữ văn, sao lại bắt học thuộc bài này, thực sự là sầu người.”
Lâm Đông nói: “Anh đừng sầu, chữ đó em đều biết, anh có thể hỏi em, em chú thích ghép vần cho anh.”
Tưởng Tiểu Quân nhìn Lâm Đông cười.
Lâm Đông cũng cười.
Ba người nói chuyện mới lạ ở trung học, không đầy một lúc đến trấn Cẩm Lí, người lớn mau chóng ra đón, dò hỏi chuyện ba người lên trung học, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cầm sách mới theo chân Lâm Đông, một đường đến nhà Lâm Đông, nhìn Lâm Đông cầm một chồng sách trở về, ngoại trừ ngữ văn, toán học còn có tiếng anh, địa lý, chính trị, lịch sử, sinh vật, âm nhạc, mỹ thuật hơn mười quyển sách, hai người kinh ngạc sững sờ.
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Lên trung học, có nhiều sách như vậy cơ à?”
Lâm Đông gật đầu: “Ừ.”
Kỳ Kỳ hỏi: “Đều phải học sao?”
Lâm Đông nói: “Ừ, môn chính môn phụ đều phải học.”
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời nói: “Thật là mệt ghê.”
“…”
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên không nhịn được lật xem sách của Lâm Đông, xem xong lông mày đều nhíu lại, cảm giác như từng quyển từng quyển sách đều giống như thiên thư, lúc lật tới bài “Khuyến học” mà Lâm Đông chép, hai người đồng thời hỏi: “Lâm Đông, đây là cái gì?”
Lâm Đông liếc mắt nhìn, giải thích nói: “Bài học, là giáo viên chủ nhiệm bảo chép.”
“Bọn mày còn phải chép bài?”
“Không chỉ chép, còn phải đọc thuộc lòng.”
Kỳ Kỳ mở to hai mắt hỏi: “Nhiều như vậy đều phải thuộc?”
Lâm Đông gật đầu.
Nhìn thấy trên sách bài tập lít nha lít nhít toàn chữ, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cảm giác cuộc đời của mình bị nghiền nát mạnh mẽ, đợi đến khi ba Kỳ Kỳ tìm Kỳ Kỳ về nhà ăn cơm, Kỳ Kỳ ngẩng đầu nói: “Ba ơi, con muốn lưu ban.”
Nếu như học tập đặc biệt kém, thực sự theo không kịp tiến độ học tập, giáo viên đều sẽ kiến nghị phụ huynh học sinh để học sinh ở lại lớp đó, thế nhưng giáo viên của Kỳ Kỳ không có kiến nghị như vậy với ba Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ba nghi hoặc hỏi: “Lưu cái gì cơ?”
Kỳ Kỳ trịnh trọng nói: “Con muốn trở về học lớp ba.”
“Tại sao?”
Kỳ Kỳ cau mày nói: “Lớp bốn quá khó khăn, sơ nhất (1) cũng quá khó, con không nhận ra một chữ nào, con chỉ biết lớp ba.”
Sau đó Kỳ Kỳ đã bị đánh.
Lâm Đông đứng ở trong phòng khách cười ra tiếng.
Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Tri Nhiên, cười cái gì thế?”
Lâm Đông cười nói: “Kỳ Kỳ bị đánh ạ.”
Trước đây Kỳ Kỳ bị đánh, Lâm Đông đều là bộ dáng đồng tình, thậm chí tiến lên an ủi Kỳ Kỳ, dành cho bạn tốt phần quan tâm chân thật, hiện tại Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân đều giống nhau, sẽ ở bên cạnh nhìn có chút hả hê, thực sự là không giống nhau.
Nguyễn Tâm Bình cố ý nghiêm túc, nói: “Nó bị đánh, con lại còn cười?”
Lâm Đông le lưỡi, ra vẻ nghiêm túc.
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, kéo Lâm Đông ngồi ở trên ghế sa lon, nói: “Đến đây nào, nói một chút cho mẹ nghe, ngày đầu tiên lên trung học có cảm giác thế nào?”
Bùi Thức Vi cũng cảm thấy hứng thú vô cùng hỏi: “Đúng, nói một chút xem cảm giác thế nào?”