TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Tuy rằng hai người già tóc hoa râm, cũng có thể do lặn lội đường xa nên trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt thanh tỉnh, đặc biệt là quần áo sạch sẽ, vừa nhìn là biết người có thể diện, Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình liếc mắt một cái liền nhận ra hai vị lão nhân.

"Bà ngoại, ông ngoại!"

"Ba! Mẹ!"

Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình đồng thời nhào về phía Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái, Nguyễn lão gia tử và Nguyễn lão thái thái hiểu rõ nhất cháu ngoại nhỏ, bắt chuyện cùng Nguyễn Tâm Bình hai câu sau đó vừa ôm vừa hôn Lâm Đông.

Nguyễn Tâm Bình không thể làm gì khác hơn là quay đầu nghênh tiếp Bùi Thức Vi, sau đó mang theo người một nhà đi vào trong nhà, về đến nhà xong, Nguyễn lão gia tử và Nguyễn lão thái thái đem quà đã chuẩn bị kỹ càng phân phát cho Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, năm đứa nhỏ có bốn đứa đặc biệt vui vẻ, chỉ có Mục Hưng Hà vẻ mặt sầu lo.

Nguyễn lão thái thái đã biết Mục Hưng Hà, ôn hòa hỏi: "Tiểu Hưng Hà, làm sao vậy, không thích quà mà bà ngoại tặng con sao?"

"Không phải, con yêu thích mà."

"Vậy sao con lại không vui?"

"Bởi vì con không biết có phải là mọi người đến đem Đông Đông đi mất hay không."

"Con không muốn Đông Đông đi à?"

Mục Hưng Hà gật đầu.

Nguyễn lão thái thái nở nụ cười, xoa đầu Mục Hưng Hà nói sẽ không đem Lâm Đông đi, chỉ là đến trấn Cẩm Lí ở cùng Lâm Đông một thời gian ngắn, lần này Mục Hưng Hà yên tâm, cầm quà mang theo Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân rời đi, trong sân nhà Lâm Đông chỉ còn lại người một nhà Lâm Đông, lúc này Nguyễn Tâm Bình mới dò hỏi tình huống công ty Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi đơn giản nói tình huống công ty với Nguyễn Tâm Bình, còn giải thích tình huống của Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái, hai người thực sự quá yêu Lâm Đông, thời gian này nghỉ ngơi mà ở nhà không nổi, muốn đến trấn Cẩm Lí thăm cháu ngoại một thời gian ngắn, vì thế sửa sang lại hành lý rồi gọi điện thoại cho Bùi Thức Vi, vừa vặn Bùi Thức Vi hết bận chuyện của công ty, vì vậy liền mang theo hai người tới đây.

Nguyễn lão gia tử nắm tay Lâm Đông hỏi: "Tri Nhiên, ông ngoại đến đây con có vui không?"

Lâm Đông gật đầu: "Cực kỳ vui ạ!"

Nguyễn lão gia tử cười rộ lên.

Lâm Đông dắt Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái tiến vào phòng khách, để hai người ngồi lên ghế salon,cực kỳ lễ phép đi rót nước cho hai người uống, hai người vui vẻ quá chừng, ôm Lâm Đông không buông tay, lúc thì hỏi Lâm Đông mặc áo ngắn tay có lạnh hay không, khi lại hỏi Lâm Đông nóng hay không, lại hỏi trán Lâm Đông làm sao vậy... Hai người nói không ngừng, Lâm Đông cũng thích dựa vào bà ngoại cùng ông ngoại, nói một hồi lâu với hai người, quay đầu nhìn thấy ba mẹ đang lặng lẽ nói gì đó ở bên kia phòng.

Bé nhân lúc bà ngoại ông ngoại uống nước, nhanh chóng chạy trở về phòng của mình, một tay ôm hộp đựng tiền một tay cầm sổ tiết kiệm, chạy đến trước mặt Bùi Thức Vi nói: "Ba ơi, cho này."

Bùi Thức Vi cúi đầu, không rõ vì sao mà nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông nói: "Ba ơi, cho ba này."

Bùi Thức Vi nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình giải thích cho Bùi Thức Vi nghe Lâm Đông biết chuyện công ty của anh ta thiệt thòi chuyện tiền nong, cũng biết anh ta ở bên ngoài bận rộn cũng là vì kiếm tiền, cho nên Lâm Đông muốn đem tiền của mình cho anh ta, chỉ mong anh ta về sớm một chút, ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, đồng thời vì muốn tiết kiệm tiền cho ba mẹ, Lâm Đông còn mỗi ngày đi ra chợ kiếm tiền, muốn mua xe đạp.

Bùi Thức Vi nghe mà mềm cả lòng, khom lưng bế Lâm Đông lên, nhìn khuôn mặt nhỏ đã phơi nắng thành màu mật ong, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ba ở nhà thường xuyên à?"

Lâm Đông gật đầu.

Bùi Thức Vi sờ sờ phấn rôm trên trán Lâm Đông nói: "Được, từ hôm nay trở đi ba sẽ ở nhà."

"Vậy công ty của ba thì sao ạ?"

"Công ty của ba đã vượt qua cửa ải khó, hiện tại có Tri Nhiên trợ giúp, ba có thể ở nhà nhiều hơn."

"Có thật không ạ?"

"Thật sự!"

Bùi Thức Vi là người thông minh, thời niên thiếu là học bá, ra xã hội là người tài ba, sau đó từ chức theo nghề buôn bán cũng làm phi thường xuất sắc, trải qua hơn hai tháng nỗ lực, anh ta mượn lực sử dụng lực, không chỉ thay đổi cục diện thua lỗ của công ty mà còn kiếm bộn,khiến cho các nhân sĩ trong nghề kinh thán không thôi, thế nhưng điều này cũng không bằng sự quan trọng của gia đình, cho nên vừa kết thúc anh ta nhanh chóng trở lại, giờ khắc này thấy con trai đối xử với mình như thế, anh ta cảm thấy tất cả đều đáng giá, ôm Lâm Đông cảm động vô cùng.

Lâm Đông cũng cảm thấy vui vẻ bởi vì công ty của ba không có chuyện gì, rảnh rỗi liền chạy đi tìm bọn Mục Hưng Hà, nói công ty của ba không có chuyện gì, hơn nữa ba nói có tiền mua xe đạp cho bé.

Bốn người Mục Hưng Hà vui vẻ thay Lâm Đông, lúc này Hạ Tiểu Xuyên mở miệng hỏi: "Vậy chúng ta còn đi bắt ve sầu không?"

Mục Hưng Hà nói: "Bắt!"

"Còn bắt à?"

"Mày không muốn bắt hả?"

Hạ Tiểu Xuyên nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nói: "Tao bắt, kiếm tiền lời mua bánh bao thịt ăn."

Hạ Tiểu Xuyên nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân nói: "Tao phải mua cái quạt cho ba tao."

Hạ Tiểu Xuyên lại nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nói: "Em phải mua tàu hũ cho bà ngoại ông ngoại ăn."

Lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới nhìn về phía Mục Hưng Hà nói: "Vậy thì bắt."

Mục Hưng Hà nói: "Được, vậy sáng sớm ngày mai chúng ta tiếp tục bắt ve sầu."

Bốn người Lâm Đông đồng thanh trả lời: "Được."

Năm người thương lượng rồi từng người về nhà, ngày hôm sau trời chưa sáng Lâm Đông liền bò dậy, chạy đến phòng hôn ba mẹ một chút, rồi chạy đến phòng ông bà ngoại.

Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái ngủ rất nông, phòng cửa vừa mở ra Nhị lão tỉnh rồi, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đi vào, Nguyễn lão thái thái gọi: "Tri Nhiên."

Lâm Đông gọi: "Bà ngoại."

"Con thức dậy làm gì?"

"Con đi bắt ve sầu ạ."

"Bắt ve sầu làm gì?"

"Bán lấy tiền ạ." Thấy bà ngoại cùng ông ngoại muốn đứng dậy, Lâm Đông nhanh chóng đi đến trước giường Nhị lão nói: "Ông ngoại bà ngoại đừng thức dậy, trời còn chưa sáng, con đi bắt ve sầu bán lấy tiền, bán tiền mua tàu hũ cho ông bà ăn, ông bà ngủ đi, con đi đây."

Nhị lão đều không gọi Lâm Đông lại, Lâm Đông cầm sào tre,hồ dán cùng túi lưới chạy, chờ Lâm Đông chạy trở lại lần thứ hai, trong tay ôm bốn bát tàu hũ cùng một lồng sủi cảo, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, nói: "Ba mẹ, bà ngoại, ông ngoại ăn cơm."

Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi không biết Lâm Đông cũng mua điểm tâm.

Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái không nghĩ tới Lâm Đông thật sự mua điểm tâm, cảm thấy ấm áp trong lòng, Nguyễn lão gia tử hỏi: "Đều là dùng tiền bán ve sầu để mua à?"

Lâm Đông quẹt mồ hôi trên trán, nói: "Còn có xác ve sầu nữa ạ."

"Đều bán hết à."

"Dạ."

"Vậy —— "

"Đừng vậy vậy vậy nữa, cháu nó nóng nãy giờ, không nhìn thấy sao?" Nguyễn lão thái thái nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ chót vì nóng của Lâm Đông, chặn lời Nguyễn lão gia tử, kéo Lâm Đông nói: "Đi, chúng ta đi rửa mặt nào."

Nguyễn lão gia tử bị chặn một câu, vui cười hớn hở.

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi quay đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông cùng Nguyễn lão thái thái rửa mặt xong liền ngồi vào trước bàn cơm, người một nhà ăn điểm tâm, ăn tàu hũ và lồng sủi cảo bé mua, nghe bà ngoại ông ngoại cùng ba mẹ không ngừng nói tàu hũ ăn ngon, lồng sủi cảo ăn cũng ngon, bé cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cảm giác mình là một đứa nhỏ siêu cấp hữu dụng, càng ra sức kiếm tiền hơn.

Nhưng mùa hè này thực sự quá nóng, không ít người đều trúng nắng, người lớn sợ bọn nhỏ say nắng, ra lệnh cưỡng chế bọn nhỏ không được đi ra ngoài buổi trưa, không thì sẽ gặp sự cố khi phơi nắng, vì vậy năm người Lâm Đông giảm bớt hoạt động bên ngoài một nửa, Lâm Đông cũng có thêm thời gian ở nhà chơi với Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái.

Bởi vì Lâm lão gia tử, Lâm Đông đặc biệt yêu thích người già, cũng rất được người già yêu thích, mỗi ngày đều chọc cho Nguyễn lão gia tử cùng Nguyễn lão thái thái cười ha ha, Nhị lão vốn có chút bệnh vặt trên người, được Lâm Đông luôn ở bên cạnh làm bạn một thời gian, tinh thần Nhị lão sung mãn, hòa mình vào cùng mấy người già khác ở trấn Cẩm Lí.

Vốn là Nhị lão tới trấn Cẩm Lí nghỉ hè, nghỉ xong liền trở về, nhưng thời tiết vẫn rất nóng nên Nhị lão tạm thời không muốn trở về, mỗi ngày ngoại trừ tìm người nhắc lại những kí ức cũ thì hay thay đổi biện pháp làm đồ ăn ngon cho một nhà ba người Lâm Đông, một nhà ba người Lâm Đông cũng không nỡ để Nhị lão rời đi.

Nhị lão lại tiếp tục ở lại trấn Cẩm Lí, lúc này Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đều đã mua được xe đạp, phụ huynh ba nhà thương lượng xong, đều mua cho ba đứa nhỏ xe đạp phổ thông nhẹ nhàng như nhau.

Ba đứa nhỏ có xe đạp liền yêu thích không buông tay, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân trực tiếp nhảy lên đạp, nhưng Lâm Đông không biết chạy, bé thấy Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đạp xe, cảm giác vô cùng hưng phấn.

"Bảo bối, đến đây, ba dạy con đạp xe đạp." Bùi Thức Vi nói.

Lâm Đông quay đầu lại nhìn Bùi Thức Vi, sau đó cật lực gật đầu.

Bùi Thức Vi ngồi sau đỡ xe đạp, nói: "Leo lên đi, bắt đầu đạp."

Lâm Đông không yên tâm nhìn Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi nói: "Tin tưởng ba nào."

Lâm Đông nhẹ nhàng nở nụ cười, hai cái đồng điếu hiện ra, hai tay nắm tay lái, ngồi lên yên xe, nhưng bé có chút lùn, chân không có cách nào đạp tới bàn đạp.

Bùi Thức Vi nói: "Trước tiên không cần phải ngồi lên yên, đứng đạp là được."

Lâm Đông nghe theo.

"Bắt đầu đạp bàn đạp đi."

Lâm Đông dùng sức đạp bàn đạp, xe đạp lập tức chạy về phía trước, bé rõ ràng cảm giác được xe đạp sắp nghiêng, nhưng có ba chống ở phía sau, xe đạp và cả người bé lại thẳng lại, bé cảm giác được sức mạnh của ba, trong lòng cảm thấy an toàn, tiếp tiếp tục dựa theo nhắc nhở của ba, hai bàn tay nắm càng xe, hai chân đạp bàn đạp, hai mắt nhìn về phía trước, cứ nhắm về phía trước mà chạy.

Đồng hành cùng Lâm Đông còn có bốn người Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, bốn người đi theo phía sau xe đạp của Lâm Đông, vừa chạy vừa gào:

"Quẹo trái, quẹo trái!"

"Ai nha, Lâm Đông, mày sắp tông rồi kìa."

"Phía trước có người, đừng đụng vào người ta."

"Đạp mạnh lên!"

"..."

Sau đó là tiết mục mỗi ngày trên đường phố đều có một đứa bé đạp một chiếc xe đạp mới tinh, xe đạp được một người đàn ông chân khập khiễng đỡ, phía sau người đàn ông có bốn đứa nhỏ líu ra líu ríu bám phía sau, đây chính là Lâm Đông, Bùi Thức Vi, Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân, trải qua bốn ngày học tập, ngày thứ năm, rốt cuộc Lâm Đông có thể tự mình đạp.

Bốn người Mục Hưng Hà vui vẻ gọi ở phía sau: "Đi rồi, đi được rồi!"

Lâm Đông vui vẻ chạy về phía trước, chạy một hồi phát hiện mình không dừng xe được, bé cảm thấy sợ hãi, cũng may Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân có kinh nghiệm liền chạy nhanh theo, vội vàng chặn xe đạp của Lâm Đông lại, lúc này Lâm Đông mới không bị ngã xuống.

Ngày thứ sáu Lâm Đông biết đạp cũng biết dừng xe, vui vẻ vô cùng, bám xe đạp không nỡ buông ra, ngay cả việc đưa muối cho lão Uông cũng phải đạp xe đạp đi.

Ngày thứ bảy, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đạp xe đạp tìm Lâm Đông chơi đùa, nói là đi vùng ngoại thành nhìn cánh đồng hi vọng, Lâm Đông mê mẩn cưỡi xe đạp, lúc này đồng ý, muốn tự mình đạp xe đi, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ đến.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao cũng muốn nhìn cánh đồng hi vọng."

Kỳ Kỳ nói: "Tao cũng xem."

Lâm Đông hỏi: Hai người đi kiểu gì?"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao cùng đi với mọi người."

Kỳ Kỳ nói: "Mọi người mang theo bọn tao đi."

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân trăm miệng một lời mà nói: "Hai người bọn mày béo như vậy, ai mà chở nổi."

Kỳ Kỳ: "..."

Hạ Tiểu Xuyên: "..."

Ba Kỳ Kỳ đi ngang qua cũng biểu thị không cho bọn Lâm Đông mang theo Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, bảo bọn Lâm Đông đi nhanh lên, vì vậy ba người Lâm Đông đạp xe đạp chạy mất, chưa đi xa đã nghe tiếng Kỳ Kỳ khóc "Oa oa", ba người Lâm Đông nhìn nhau một cái, liền đạp xe đạp trở về, chạy vào trong sân.

Năm đứa nhỏ đành đi bộ đến cánh đồng hi vọng, đi trên đường Tưởng Tiểu Quân tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: "Kỳ Kỳ, sao mày cứ hở là khóc vậy hả? Mày có phải là trẻ con nữa đâu."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đúng vậy, mày chín tuổi rồi đấy."

Kỳ Kỳ nói: "Chín tuổi thì không được khóc à?"

Mục Hưng Hà nói: "Chín tuổi không phải trẻ con nữa."

Kỳ Kỳ hỏi: "Đó là cái gì?"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Chín tuổi là thiếu niên rồi, còn khóc thì đúng là mất mặt."

"Vi sao lại mất mặt?"

"Bởi vì nam tử hán đại trượng phu, chỉ chảy máu không đổ lệ đó."

Kỳ Kỳ tức giận nói: "Ai nói? Chảy máu còn không cho khóc, lúc đó rất đau mà, thật là không có tính người."

Hạ Tiểu Xuyên: "..."

Lâm Đông sửa chữa một chút nói: "Kỳ Kỳ, không phải là tính người, là tình người."

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời hỏi ngược lại: "Hai cái không phải giống nhau sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc