TIỆM TẠP HÓA CỦA NHÓC CON

Hạ Tiểu Xuyên còn nói lại một lần nữa: "Kỳ Kỳ làm mất học phí!"

Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đồng thời sững sờ, đối với bọn học sinh xem chuyện học tập là hàng đầu trước mặt, làm mất học phí là chuyện lớn bằng trời, ba người Lâm Đông sửng sốt một hồi lâu, Lâm Đông mở miệng trước hỏi: "Làm mất ở chỗ nào?"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Không biết."

"Đã về tìm chưa?"

"Tìm rồi, không tìm được."

Lâm Đông suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Lúc đi học, ở trên đường té một cái, tìm chỗ kia chưa?"

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tìm rồi, bọn anh đã chạy xe đạp tới đó, vẫn không có."

"Lại tìm một lần nữa đi." Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà nói: "Hưng Hà, chúng ta cùng nhau giúp Kỳ Kỳ tìm thêm một lần nữa đi."

Lúc này Mục Hưng Hà trả lời: "Đi."

Làm mất học phí thật sự không phải là chuyện nhỏ, năm người đều cực kỳ căng thẳng, đầu tiên là tìm trong trường học, không thấy, sau đó ra khỏi trường tìm, vẫn không tìm thấy, năm người đều không cam lòng, trên đường trở về lại tìm, tìm tới đầu đường phố đông lớn, lại trở về nơi té xe đạp, năm người không đi nữa, cùng nhau ngồi ở bờ kè rãnh nước.

Bốn người Lâm Đông không nói lời nào.

Kỳ Kỳ gục đầu xuống.

Một hồi lâu, Hạ Tiểu Xuyên mới hỏi: "Đã tìm khắp các nơi có thể tìm rồi, phỏng chừng là bị người ta nhặt mất, vậy làm sao bây giờ?"

Lâm Đông nói: "Về nhà nói thẳng cùng chú Tưởng và thím Tưởng đi."

Kỳ Kỳ ngẩng đầu hỏi: "Nói thế nào?"

Lâm Đông nói: "Ăn ngay nói thật, nói mày làm mất tiền rồi."

Kỳ Kỳ thất vọng nói: "Ba tao sẽ không tin."

Lâm Đông hỏi: "Tại sao? Ba mày không tin cái này, vậy ba mày tin cái gì?"

Kỳ Kỳ nói: "Tao nói cái gì ba tao cũng không tin, ông ấy chắc chắn sẽ cho là tao cầm tiền đi mua đồ ăn, cố ý không nộp học phí, ông ấy sẽ đánh chết tao, còn không cho tao ăn cơm."

Lâm Đông nghĩ đến giày của ba Kỳ Kỳ rùng mình lạnh lẽo.

Hạ Tiểu Xuyên đồng tình nhìn Kỳ Kỳ.

Tưởng Tiểu Quân nói:: "Vậy cũng phải về nhà, bằng không thì mày không lấy sách mới? Không phải đi học à? Nhìn người khác đều báo danh, mày không báo danh, mày về nhà chú nhỏ không đánh gãy chân của mày mới lạ."

Kỳ Kỳ nói: "Vậy em không về nhà!"

"Mày không trở về nhà thì làm gì?"

"Em làm công kiếm tiền đóng học phí, kiếm được tiền rồi em lại trở về."

Kỳ Kỳ nhổm dậy, đeo cặp sách trống không muốn đi.

Lâm Đông nhanh chóng đứng lên, kéo Kỳ Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, mày đừng đi, chúng ta nghĩ biện pháp đã."

Giọng Kỳ Kỳ mang theo tiếng khóc nức nở, nói: "Nghĩ biện pháp gì chứ, tiền cũng không tìm được."

Lâm Đông nói: "Vậy mày đi đâu làm công?"

Kỳ Kỳ nói: "Tao đi đến quán cơm rửa chén đĩa kiếm tiền."

"Tại sao phải đi quán cơm?"

"Quán cơm bao ăn."

Mục Hưng Hà ngồi ở bờ sông, quay đầu nói một câu: "Ôi chao, Kỳ Kỳ, tao thật sự thật bội phục mày, vào lúc này vẫn còn suy nghĩ chu đáo như thế."

Lâm Đông tiếp một câu: "Hưng Hà, Kỳ Kỳ khó chịu lắm rồi, anh đừng trào phúng nó."

Mục Hưng Hà không nói nữa.

Tưởng Tiểu Quân nhíu mày nhìn Kỳ Kỳ.

Lâm Đông nói: "Nếu không, nếu không, chúng ta góp học phí cho nó đi?"

Kỳ Kỳ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lâm Đông, nói: "Hiện tại tao không có tiền trả lại mày."

"Nghỉ hè mày kiếm tiền đưa lại cho bọn tao."

"Được."

Lâm Đông lập tức lôi tiền từ trong túi quần, móc ra hơn năm mươi đồng tiền lẻ, suy nghĩ một chút nói: "Trong cặp sách còn có hai trăm đồng tiền, hộp trữ tiền trong nhà cũng có, tao về lấy cho mày."

"Không cần, chỗ anh cũng có." Mục Hưng Hà đứng lên, từ trong túi quần móc ra hơn một trăm đồng tiền nói: "Toàn bộ tiền tiêu vặt của anh."

Tưởng Tiểu Quân nói: "Anh có hơn tám mươi đồng tiền."

Hạ Tiểu Xuyên móc túi quần, không móc ra một đồng tiền nào, liền cởi cặp sách ra, cuối cùng đem toàn bộ gia sản đổ ra, thêm vào năm xu một xu, cũng được hơn mười đồng tiền, toàn bộ đều giao cho Lâm Đông, Lâm Đông ngồi xổm xuống, để tiền dưới đất, đếm từng đồng một, toàn bộ tiền lẻ sau khi đếm xong là hai trăm chín mươi sáu đồng tiền, thêm hai trăm đồng Lâm Đông để trong cặp sách, tổng chính là bốn trăm chín mươi sáu đồng tiền.

Nhưng học phí năm nhất là năm trăm đồng tiền, rõ ràng là không đủ.

Lâm Đông nhìn về phía ba người Mục Hưng Hà hỏi: "Trên người mọi người có còn hay không?"

Ba người Mục Hưng Hà đồng thời nói: "Không còn."

Lâm Đông hỏi quay đầu hỏi: "Kỳ Kỳ, trên người mày không có tiền sao?"

Kỳ Kỳ còn chưa mở lời, Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tiền trên người nó đã sớm ăn sạch hết rồi."

"Bây giờ còn thiếu bốn đồng, hay là em đi về nhà lấy."

Mục Hưng Hà nói: "Đừng phiền phức như vậy, anh đi tìm bạn học mượn năm đồng."

"Có thể không?"

"Không thành vấn đề."

Lâm Đông đưa tiền cho Kỳ Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, lần này mày không được làm mất nữa, một lát nữa đến trường học, tao và Hưng Hà lại cho mày hai trăm lẻ bốn đồng, mày cầm nộp học phí, nhớ tới lúc nghỉ hè phải trả lại cho bọn tao."

Kỳ Kỳ cảm động không biết phải nói cái gì, sắp khóc nói: "Lâm Đông, cám ơn mày, cám ơn mọi người."

"Đừng khóc, cầm tiền đi, cất chỗ an toàn."

"Được, tao bỏ vào túi bên trong áo, nơi này tuyệt đối sẽ không rơi."

"Được."

Kỳ Kỳ tháo cặp sách xuống, tay mập kéo dây khóa, dùng sức kéo, thứ gì đó bên trong rớt ra, năm người đồng thời nhìn trên đất, liền thấy trên đất có một bọc tiền, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống nhặt lên, mở ra đếm một chút, ngay ngay ngắn ngắn năm trăm đồng tiền.

Hạ Tiểu Xuyên nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ vui mừng nói: "Đây là học phí của tao, học phí của tao không bị mất, học phí của tao bỏ vào túi bên trong áo, ai bỏ cho tao vậy?"

Kỳ Kỳ nói xong cảm giác được cảnh vật chung quanh không đúng, nó quay đầu nhìn về phía bốn người Lâm Đông, không biết tại sao nó cảm giác được từ trên thân thể mọi người hình như hừng hực lửa giận, dáng vẻ như muốn đánh nó một trận.

Nó nhanh chóng giải thích: "Tao cũng không biết, tao không biết tiền được bỏ vào túi trong áo bao giờ, tao cũng không biết, tao mà biết tao sẽ không khóc, tao, tao, tao trả tiền lại cho bọn mày, bọn mày đừng nóng giận, về nhà tao sẽ bảo ba tao làm đồ ăn ngon cho bọn mày, bọn mày đừng nóng giận! Lâm Đông, cho mày tiền, tao trả tiền cho bọn mày, tao sẽ đòi ba tao tiền tiêu vặt, mua đồ ăn cho bọn mày."

Kỳ Kỳ đưa tiền lại cho Lâm Đông, Lâm Đông mới vừa nhận tiền, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên đồng thời đè Kỳ Kỳ xuống đất mà đánh, ngay cả Lâm Đông cũng nhìn không vừa mắt, đạp hai phát lên cái mông của Kỳ Kỳ mập, bốn người vừa đánh vừa chửi.

"Không phải nói là làm mất tiền à? Không phải nói không tìm được sao?"

"Mày có nghiêm túc tìm không hả?"

"Còn khóc, mày không thấy ngại à mà còn khóc!"

"Hại bọn tao không được đi học không được lên lớp, chạy tới chạy lui bao nhiêu dặm, mắt đều sắp mù luôn, giúp mày tìm tiền."

"Cho mày sơ ý này, cho mày sơ ý này!"

"..."

Kỳ Kỳ ôm đầu mặc cho bốn người Lâm Đông đánh, sau khi đánh xong, nó ôm sách bọc lại, nhìn Lâm Đông oan oan ức ức nói: "Tao về nhà đòi tiền ba tao, sáng sớm ngày mai mời bọn mày ăn tàu hũ."

Mục Hưng Hà nâng tay phải lên đánh Kỳ Kỳ: "Mày —— "

Kỳ Kỳ nhanh chóng chui ra sau Lâm Đông trốn: "Lâm Đông, cứu tao."

Lâm Đông nói: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng về trường học đi, còn phải đi học đấy."

Kỳ Kỳ nhanh chóng nói: "Hay lắm."

Năm người chạy chậm tới trường học, chạy tới mức mồ hôi nhễ nhại, chạy tới trường học xong, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đi báo danh, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân đến lớp 9 (1), mới vừa đứng ở cửa phòng học, tiếng chuông tan học vang lên, nói cách khác ba người trốn học đầy đủ hai tiết, vừa vặn giáo viên chủ nhiệm ở trên lớp, giáo viên chủ nhiệm từ trên bục giảng đi xuống, nhìn ba người trước mặt một hồi, nói: "Ba người các trò đi theo tôi một chút."

Ba người Lâm Đông liếc nhìn nhau, đồng thời gục đầu xuống, cùng giáo viên chủ nhiệm đi đến phòng làm việc, vừa đến phòng làm việc, giáo viên chủ nhiệm vứt sách vở lên trên bàn làm việc một phát, ngồi xuống ghế, xoa mắt một chút, chỉ vào Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân bắt đầu mắng.

Nói ba người trốn học là không đúng, thái độ học tập tệ hại vô cùng, như vậy là không được, giáo viên chủ nhiệm đem mấy điển cố ra nói một lần xong, mới mở miệng hỏi: "Tại sao hai tiết trước không lên lớp?"

Tưởng Tiểu Quân nói: "Em trai làm mất học phí, bọn con giúp đỡ tìm, lúc đó quá cuống lên, quên mất phải xin nghỉ."

"Tìm sao rồi?"

"Tìm được rồi ạ."

"Vậy được, các trò mỗi người viết một ngàn chữ kiểm điểm đi, viết theo hình thức viết văn, đem chuyện đã xảy ra nói một lần, yêu cầu giấy viết sạch sẽ, kiểu chữ nghiêm túc, ngôn ngữ ưu mỹ lưu loát, lô-gich rõ ràng, đến nơi đến chốn, có đề tài, đồng thời còn phải có ý nghĩa giáo dục cùng với suy nghĩ của các trò, hiểu chưa?"

Trong lòng ba người Lâm Đông kêu rên một mảnh.

Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: "Ngày mai giao cho tôi."

Ba người đồng thời dạ.

Từ văn phòng đi ra, ba người hận Kỳ Kỳ đến nghiến răng, tan học về đến nhà, liền đè Kỳ Kỳ xuống giường đánh một trận, ba Kỳ Kỳ dò hỏi nguyên nhân, bốn người Lâm Đông lập tức đem chuyện Kỳ Kỳ làm mất học phí nói lại một lần cho ba Kỳ Kỳ nghe, ba Kỳ Kỳ liền dạy dỗ Kỳ Kỳ.

Lúc này bốn người Lâm Đông mới xả được cơn tức, về đến nhà liền bắt đầu vắt hết óc viết kiểm điểm, tuy rằng rất khó viết, thế nhưng ba người rốt cuộc vẫn viết xong, giáo viên chủ nhiệm rất hài lòng, nói một câu "Lần sau lại không xin phép mà chạy đi, liền viết hai ngàn chữ", sau khi nói xong, đem bài kiểm điểm của Lâm Đông đọc trước lớp, khích lệ Lâm Đông viết cực kỳ tốt.

Lâm Đông dở khóc dở cười.

Dù sao việc này cuối cùng cũng trôi qua, Kỳ Kỳ cũng tuân thủ ước định mời bốn người Lâm Đông ăn tàu hũ, năm người lại cùng nhau đi học.

Đừng thấy Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên học tập không giỏi, thế nhưng hai người đi học tương đối tích cực, mỗi ngày sáng sớm, đạp xe đạp ra đường mà gọi "Lâm Đông đi học", "Hưng Hà đi học", "Tiểu Quân đi học", từ khi Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên lên trung học, Lâm Đông cũng không cần xem đồng hồ, đi học tan học đều đúng giờ.

Tình cờ gặp phải trời mưa, năm người không có cách nào đi xe đạp, liền che dù đi học, buổi trưa cũng không trở về phố đông lớn, ở cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh trường học tạm ăn bữa trưa.

Nói là tạm, kỳ thực Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên nhất định phải ăn no, mỗi lần tiền tiêu vặt lấy từ trong nhà không đủ, liền muốn cọ Lâm Đông, vẫn chưa cọ được Lâm Đông, liền bị Mục Hưng Hà đá hai phát.

Kỳ Kỳ không thể làm gì khác hơn là cọ anh họ Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên được Lâm Đông và Mục Hưng Hà chăm sóc, thỉnh thoảng năm người muốn ăn mì, năm người phải mua năm hộp mì lại thêm năm gói mì ăn liền mới được, không thì ăn không đủ no.

Cứ một học kỳ như vậy, vóc dáng năm người đều vươn lên, mỗi người đều cao hơn mẹ của mình, nhưng ít nhất là Lâm Đông, trên mặt còn có chút mập mạp của trẻ con, Nguyễn Tâm Bình đứng lên, giơ tay nâng mặt Lâm Đông nói: "Làm sao bây giờ? Bảo bối nhà ta chỉ còn chút mập mạp của trẻ con."

Lâm Đông ôm vai Nguyễn Tâm Bình nói: "Không phải mẹ nói, nếu con không có nét mập mạp của trẻ con, con càng đẹp trai sao?"

"Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng con lớn rồi."

"Lớn rồi, quay đầu lại cưới vợ liền rời khỏi mẹ."

"Con không cưới vợ."

"Nói bậy." Nguyễn Tâm Bình nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Lớp các con có nhiều nữ sinh yêu thích con như vậy, con có yêu thích ai không?"

"Không có, con không thích nữ sinh."

"Vậy con yêu thích nam sinh?"

"Con cũng không thích nam sinh."

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, xoa bóp thịt trên mặt Lâm Đông nói: "Bây giờ con nói hay lắm, chờ con gặp được tình yêu, con sẽ không giống như vậy nữa."

Lâm Đông khẽ mỉm cười, khóe miệng mơ hồ hiện ra đồng điếu, hiện ra khiến bé càng thêm trong suốt tốt đẹp, giọng nói bé dễ nghe, nói: "Vậy gặp được rồi nói, bây giờ còn sớm, học tập là trên hết."

Nụ cười Nguyễn Tâm Bình bớt đi, nói: "Đúng, học tập là trên hết, sắp được nghỉ đông, nghỉ đông các con nghỉ được mấy ngày?"

Lâm Đông nói: "Một tuần ạ."

"Ngắn như vậy à?"

"Bởi vì sang năm giữa tháng sáu sẽ thi, các giáo viên đều rất xông xáo, bởi vì liên quan đến thành tích thi cấp ba của bọn con, còn có tỉ lệ lên lớp của trung học Cẩm Lý."

"Đúng vậy." Nguyễn Tâm Bình gật đầu nói: "Vậy năm mới lại không thể về đế đô? Không có cách nào gặp ông bà ngoại?"

Lâm Đông gật đầu: "Mẹ, xin lỗi ạ."

Nguyễn Tâm Bình giơ tay xoa đầu Lâm Đông nói: "Này có gì mà xin lỗi, chờ con thi xong, cả nhà chúng ta cùng nhau đi chơi một chút, lúc đó con cố gắng ở bên cạnh bọn họ là được rồi."

"Dạ, con biết rồi."

Cả nhà Lâm Đông dự định không trở về đế đô ăn tết, nhưng còn chưa tới ăn tết, bên kia truyền đến tin tức, thân thể Nguyễn lão gia tử có bệnh cần phải làm phẫu thuật, tuy rằng không phải vấn đề lớn, thế nhưng Nguyễn Tâm Bình rất lo lắng, muốn người một nhà về đế đô, lại không muốn làm trễ nãi học tập của con trai, cuối cùng quyết định để Lâm Đông ở lại trấn Cẩm Lí tiếp tục học tập, cô và Bùi Thức Vi về đế đô một chuyến, dù sao cũng đã một năm không về, cũng không quá thích hợp.

Trước khi về đế đô, Nguyễn Tâm Bình giao Lâm Đông cho Lâm Lệ Hoa, kết quả biết được bởi vì năm ngoái bác cả của Tiểu Xuyên đã ngồi tù, cho nênnăm nay Lâm Lệ Hoa về nông thôn ăn tết, ý của Lâm Lệ Hoa là mang Lâm Đông về nông thôn ăn tết, thế nhưng Nguyễn Tâm Bình biết phòng ở nhà Hạ Thanh Chương không đủ, vào lúc này Mục Hưng Hà đứng bên cạnh nói: "Để Đông Đông ở nhà con, nhà con có chỗ để ở, con và Đông Đông cùng đi học tan học, dì Nguyễn, chú Bùi, hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Đông Đông."

Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi, Lâm Lệ Hoa cùng Lâm Đông đồng thời nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Bình luận

Truyện đang đọc