TÌNH BIẾN

La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi của Mạc Duy Khiêm đang lưu luyến quên về ở trên mặt, bên gáy mình, đến khi Mạc Duy Khiêm cảm thấy những đầu ngón tay man mát chạm vào ngực mình thì lập tức cảm thấy lo lắng, thân thể căng cứng.

Nín thở, đôi môi nhẫn nại kia chậm rãi chà xát, xoa nắn, gây ra những cảm giác khác thường cho cô. Đến khi hai chân cũng bị tách mở, nơi thần bí nhất trên thân thể cô cũng bị một bàn tay lấp lên thì cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng không chịu được nữa.

Đôi mắt nhanh chóng mở to ngăn cản không cho Mạc Duy Khiêm tiến thêm bước nữa.

“Chờ một chút, chờ một chút, em chưa chuẩn bị tốt, là em chưa nghĩ rõ ràng, vô cùng xin lỗi.”

Tuy rằng cô hơi say nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, bản thân cô không nên dùng cách thức ngây thơ như thế để trả thù Kim Đào.

“Sao vậy em?” Mạc Duy Khiêm khẽ hỏi, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, một nửa ngón tay đã chậm rãi đi vào.

La Duyệt Kỳ nhanh chóng nhích lên trên nhưng không hề có chút hiệu quả nào, bàn tay của Mạc Duy Khiêm đã ở nơi đó chậm rãi, nhẹ nhàng xoa nắn.

La Duyệt Kỳ đẩy bả vai Mạc Duy Khiêm: “Rất xin lỗi, thật sự xin lỗi! Em đã hiểu được, em làm như vậy không chỉ là làm tổn thương chính mình, cũng là đang tổn thương Kim Đào, và cũng làm anh tổn thương nữa, em không yêu anh, em chỉ giận dỗi nhất thời…”

“Suỵt! Duyệt Kỳ, đừng nói nữa, cả em và anh đều hiểu em không phải không hề có chút cảm giác nào với anh mà, em cho phép anh ôm hôn em, cho phép anh lần, sờ em, nếu em không có chút tình cảm nào với anh thì tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy. Ngoan, chỉ cần cảm nhận là được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện làm tổn thương em và người nhà nữa, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ cha mẹ em, sẽ không để cho em phải đau lòng khổ sở nữa, nghe anh.”

Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa hôn môi La Duyệt Kỳ, bàn tay đang nắm lấy bầu ngực cô cũng hơi dùng sức nắn ép, mà bàn tay vẫn đang đặt ở nơi non mềm của cô cũng không hề dừng lại, ngón tay lại xoa vuốt, ấn đẩy nhanh hơn.

Sắc mặt La Duyệt Kỳ đỏ ửng, hơi thở khó nhọc, nhưng vẫn cố gắng đẩy Mạc Duy Khiêm tạo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó gần nửa thân mình hơi tựa vào đầu giường, tức giận nói: “Mạc Duy Khiêm, em đã nói, em không muốn tiếp tục, anh có nghe không hả?”

Mạc Duy Khiêm không nói một câu, ánh mắt đen láy khiên người ta cảm thấy hơi nguy hiểm, La Duyệt Kỳ hơi sợ, thân thể run run vì lo lắng.

“Duyệt Kỳ, anh tôn trọng em, anh chỉ là thật sự rất thích em, anh…, anh chỉ muốn hôn nhẹ em, cảm nhận sự ấm áp của em, anh sẽ không làm bậy được không?” Giọng điệu cầu xin, còn cả vẻ mặt yếu đuối, hơn nữa một tia đau đớn xẹt qua mắt Mạc Duy Khiêm khiến cho La Duyệt Kỳ không đành lòng, cô cho rằng sự kinh hãi trong nháy mắt kia là ảo giác của mình mà thôi.

Vì thế khẽ nâng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Mạc Duy Khiêm, trong mắt cô lóe lên sự dịu dàng nói: “Mạc Duy Khiêm, anh nhất định sẽ tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về chính anh, em sẽ chúc phúc cho anh, dù bản thân em không có được một tình yêu đầy đủ nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc hơn em, em thật sự không phải là người yêu lý tưởng của anh.”

Khóe miệng Mạc Duy Khiêm cong lên, một lần nữa ôm La Duyệt Kỳ vào lòng mình, giọng nói khàn khàn: “Duyệt Kỳ, hạnh phúc của anh chính là em, em không phải là anh sao có thể hiểu được suy nghĩ của anh chứ? Đừng nhúc nhích, để anh ôm một cái, sẽ tốt ngay thôi.”

Tuy rằng lúc này ôm ấp thế này thật sự không tốt, nhưng La Duyệt Kỳ cảm thấy tình bạn giữa hai người trong giây phút này đã tăng rất cao, cao hơn hẳn tình yêu nam nữ, không khí ấm áp vừa khiến cô cảm động lại khiến cô đau buồn, không thể nói rõ được đó là mùi vị gì.

Đến tận khi một cơn đau mãnh liệt từ thân dưới truyền đến, La Duyệt Kỳ mới hiểu rằng bản thân cô ngu ngốc cỡ nào, một người đàn ông và một người đàn bà, khỏa thân nằm trên giường thì có thể có tình bạn thuần khiết gì chứ?

“Mạc Duy Khiêm, anh dám lừa em!” La Duyệt Kỳ căn răng chịu đựng từng cơn đau, giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt đầy vui sướng, kinh sợ của Mạc Duy Khiêm.

Là lí do gì khiến một đôi tình nhân đã bên nhau năm năm mà không hề có quan hệ xác thịt chứ? Mạc Duy Khiêm thừa nhận bản thân hoàn toàn không ngờ đến tình huống này, tuy hắn đã dỗ dành La Duyệt Kỳ thả lỏng sự cảnh giác, nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng lại có sự sung sướng ngoài ý muốn chờ mình như vậy.

Bây giờ hắn đã hơi hiểu ra, Kim Đào dù có bị người ta đặt bẫy nhưng khả năng cũng có nguyên nhân là không thể kiềm chế được bản thân rồi, hắn ta với La Duyệt Kỳ yêu nhau theo hình thức không có quan hệ tình dục!

“Duyệt Kỳ, cô bé ngốc của anh, không phải ban nãy đã nói em quyết định đi đến bước này thì vốn chẳng còn đường lui nữa sao, anh luôn luôn không cho người khác lỡ hẹn với mình. Đau lắm phải không, thả lỏng nào, đừng trừng mắt nhìn anh, ánh mắt có mỏi không?” Mạc Duy Khiêm đang vui, cũng cực kỳ nhẫn nại dỗ La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ hối hận muốn chết, vừa giận lại vừa đau, một cái tát liền đánh lên trên mặt Mạc Duy Khiêm.

Ánh mắt Mạc Duy Khiêm hơi híp lại, có thể nghĩ nhưng lại không để ý đến: “Hết giận chưa? Đừng quậy nào, lập tức sẽ tốt thôi.”

Dù La Duyệt Kỳ có giận Mạc Duy Khiêm, nhưng thật ra cô càng giận bản thân mình hơn, nếu không phải cô hồ đồ thì sao có thể tạo thành tình trạng này chứ? Đều là bản thân nghĩ sai làm hỏng việc, lại nghĩ đến ngày đó Kim Đào có thể có suy nghĩ như cô lúc này không?

Nửa người dựa vào đầu giường, hai chân đều bị gác lên vai Mạc Duy Khiêm, ngoại trừ phía dưới đang nóng bỏng đau đớn như lửa thiêu thì sau lưng tựa vào đầu giường cũng bị đụng vài cái khiến cô hơi không chịu nổi.

“Thả lỏng một chút, nếu không sẽ càng đau hơn.” Mạc Duy Khiêm cũng toát mồ hôi khắp người, thấy La Duyệt Kỳ đau đến nhăn mặt nhíu mày, đàng phải đè nén lại, mạnh mẽ đâm vài cái rồi lui ra, rời khỏi cơ thể cô, xuống giường vào toilet.

Lúc trở về thấy La Duyệt Kỳ vẫn đang ngồi đó tựa vào đầu giường, lập tức rút giấy lau lại gần giúp cô, đầu tiên là khẽ lau một chút, giấy lau lập tức bị nhiễm vào vết máu đỏ, Mạc Duy Khiêm lại liên tục lau vài cái, sau đó cẩn thận mở tờ khăn giấy ra xem, nhìn nhìn rồi nở nụ cười.

“Anh có bệnh à, cầm mấy thứ bẩn thỉu đó cười cái gì?” Bây giờ La Duyệt Kỳ cảm thấy thần kinh Mạc Duy Khiêm có vẻ không bình thường.

“Bẩn cái gì? Đây chính là thứ hiếm lạ đấy, nếu biết sớm anh đã chuẩn bị tấm lụa trắng.” Mạc Duy Khiêm nhìn chiếc khăn giấy đầy tiếc nuối, cuối cùng hôn một cái mới ném xuống.

Đúng là bệnh! Tuy rằng là máu của mình nhưng La Duyệt Kỳ vẫn thấy ghê tởm, không biết Mạc Duy Khiêm nghĩ thế nào nữa.

“Anh thấy hiếm lạ nhưng chịu khổ chịu tội là em đây này!”

“Không nhất định là thế, vừa rồi anh cũng đau.” Mạc Duy Khiêm nghiêm trang nói.

Sao có khả năng! La Duyệt Kỳ mới không thèm tin lời Mạc Duy Khiêm, chuyện này khi nào thì có khả năng đàn ông cũng đau chứ? Cho tới giờ cô cũng chưa từng nghe qua.

“Em không tin? Là thật đấy!” Mạc Duy Khiêm cường điệu.

La Duyệt Kỳ mơ hồ, vẻ mặt Mạc Duy Khiêm không giống đang nói dối, cô nhịn không được hỏi: “Sao anh lại đau?”

Mạc Duy Khiêm ôm chầm lấy La Duyệt Kỳ, áp trán vào trán cô cười nói: “Vì em rất chặt!”

Suýt chút nữa thì La Duyệt Kỳ bật ra câu chửi thề, bản thân sao lại có tâm trạng đùa giỡn với tên đàn ông già này chứ? Cô nên nghĩ lại sau này nên làm gì mới đúng chứ! Nhưng bây giờ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện sau này nữa, nếu ba mẹ biết chuyện hôm nay thì không đập chết mình mới lạ. Năm năm ở cùng Kim Đào đều có thể kiên trì, thế mà bây giờ lại lên giường với người đàn ông mới quen được hai tháng. Tuy rằng Kim Đào cũng trăng hoa ở bên ngoài nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, phụ nữ như cô dù sao cũng chịu thiệt.

“Sao thế, buồn vì chuyện sau này à?” Mạc Duy Khiêm nằm lên giường một lần nữa, lại ôm La Duyệt Kỳ nằm vào lòng mình nói ra tâm sự của cô.

La Duyệt Kỳ muốn tránh nhưng lại không tránh được, cũng chẳng muốn so cao thấp trong lúc này, cũng đã quan hệ rồi, còn quậy nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng cô cũng không nói chuyện.

“Duyệt Kỳ, chỉ cần em không đồng ý thì anh sẽ không nói ra quan hệ của chúng ta, em có thể yên tâm vì điều đó, chúng ta cứ giống như trước kia, em thấy được không?”

“Anh thật sự sẽ làm thế?” La Duyệt Kỳ hỏi.

“Đương nhiên, nhưng em và Kim Đào tính sao bây giờ?”

“Em không biết, em nhất định sẽ không lừa anh ấy, nhưng lại không biết nên nói với anh ấy thế nào. Mạc Duy Khiêm, em không trách anh, là chính em đã làm sai, nhưng mà về sau sẽ không xảy ra nữa.” La Duyệt Kỳ nói rõ ràng rành mạch.

Mạc Duy Khiêm buồn cười nói: “Em đúng là cầm được thì buông được, anh còn nghĩ em phải quậy ồn ào lên mới chịu chứ, tính tính em thật sự rất cứng rắn.”

“Quậy thì có ích gì chứ? Thời gian cũng không quay ngược lại được, em cũng coi như đã trải qua hai lần sống chết, tình yêu rất quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức chiếm cứ hết cuộc sống của em, em sẽ nghĩ lại rồi nói chuyện với Kim Đào, em với anh ấy đã làm tổn thương lẫn nhau.” Tuy La Duyệt Kỳ nói vậy nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

Mạc Duy Khiêm hôn gương mặt La Duyệt Kỳ: “Đây mới là cô bé tốt của anh, tình cảm không phải là toàn bộ sinh mệnh, con mắt trải rộng một chút, mọi thứ cứ tùy duyên đi.”

Ngày hôm sau Mạc Duy Khiêm tỉnh lại rất sớm, cầm chiếc di dộng đang không ngừng rung lên trên chiếc tủ đặt đầu giường, nhẹ chân nhẹ tay đi ra phòng khách.

“Sáng sớm ngày ra anh gọi điện thoại làm gì thế?”

“Tôi chỉ là muốn chúc mừng cậu thôi mà, ông lớn Mạc nhà chúng ta đã ra tay thì thật sự không tầm thường, một chiêu là thành công, tối hôm qua chơi đến sướng rồi phải không?” Đổng Nguyên đã nghe vệ sĩ nói nên cố ý gọi điện hỏi.

“Anh thì biết cái gì, nói nhảm ít thôi, tình trạng hôm đó anh còn chưa nói rõ với tôi đấy.” Mạc Duy Khiêm nhớ đến chuyện mình bị tập kích hôm đó.

Vừa nói đến chuyện này thì Đổng Nguyên lập tức trở nên đứng đắn: “Bọn họ đều là côn đồ làm theo lệnh Phạm Thanh Lợi, đoán chừng đã làm không ít chuyện xấu thay hắn.”

Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một lát mới nói: “Vậy thì xem ra Phạm Thanh Lợi có nhóm người của chính mình? Còn có cả súng, đúng là không thể xem thường.”

“Là thế, nếu không trực tiếp đào hắn lên?”

“Không cần, Phạm Thanh Lợi chỉ là một đồn trưởng nhỏ, không có sức lớn như thế, lòng dạ hắn hẹp hòi mà lại bị thua thiệt lớn như thế, tôi dám khẳng định hắn sẽ không buông tha Kim Đào dễ dàng đâu, anh phái người đi theo Kim Đào, đừng có để chết người đấy!”

“Cậu còn muốn bảo vệ thằng cầu thủ cỏn con kia à? Anh cả à, không phải anh chưa “Tỉnh” đấy chứ?

Đó là tình địch mà, chết sớm càng tốt, Đổng Nguyên không hiểu Mạc Duy Khiêm nghĩ thế nào nữa.

“Hắn mà chết, Duyệt Kỳ sẽ nhớ hắn cả đời, còn không bằng để hắn sống cắt đứt sạch sẽ, đừng nói mấy câu nhàm chán này nữa, cứ làm theo lời tôi đi.”

Đổng Nguyên lập tức đồng ý: “Đã biết, nhưng mà chũng ta cũng không thể quá bị động được, phải nghĩ cách đi.”

“Đó là dĩ nhiên, tôi đã nộp báo cáo lên rồi, có lẽ trong vòng ba ngày sẽ được phê chuẩn, đây là lần đầu tiên có người dám lấy súng chĩa vào tôi, dù sao cũng nên để lại gì đó làm kỷ niệm chứ.”

Mạc Duy Khiêm nói xong lại dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ nhìn thấy La Duyệt Kỳ đang mơ màng ngồi trên giường liền nở nụ cười.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

La Duyệt Kỳ xoa xoa đôi mắt khẽ nói: “Không được, lát nữa em phải về nhà.”

“Vừa rồi anh ra ngoài nhận điện thoại, ngủ tiếp một lát nữa anh sẽ đưa em về.” Mạc Duy Khiêm nói xong liền cởi quần ngủ ra.

La Duyệt Kỳ lập tức quay đầu nhìn về chỗ khác: “Sao anh không mặc quần lót?”

Mạc Duy Khiêm xốc chăn lên, sờ soạng nắn bóp không đứng đắn trước ngực cô một chút: “Khi ngủ anh chưa bao giờ mặc, em nhìn quen là được rồi.”

“Anh tự ngủ đi, em ra phòng khách chờ!” La Duyệt Kỳ mặc quần áo bỏ chạy ra ngoài.

Chạy đi, nhưng đừng có nghĩ chạy ra khỏi bàn tay anh được! Mạc Duy Khiêm đắc ý cười, một lát sau đã ngủ say.

“Đây là hai chú làm trò có phải không hả? Đừng có lừa anh, ngày đó hai chú đều ở đây, giỏi lắm, dám tính toán trên đầu anh à?”

Phạm Thanh Lợi và Loan Ninh nghiêng người tránh khỏi gạt tàn và những tàn thuốc.

“Anh cả, chúng em cũng không ngờ sẽ thế, chẳng qua chỉ là Kim Đào muốn mời anh hai bữa cơm để giải quyết chuyện này thôi, không ngờ con đàn bà Ngô Nguyệt kia lại chơi ở chỗ này, lúc tới liền quàng lấy Kim Đào, còn nói hắn ta thật rắn chắc, chúng em nào dám làm chuyện như thế chứ, nhưng cũng không dám theo.” Loan Ninh lớn tiếng kêu oan.

“Suy nghĩ trong lòng các chú sao anh không biết chứ? Chẳng qua là con đàn bà của thằng cầu thủ này làm ở đài truyền hình đã đắc tội với Thanh Lợi, trùng hợp nó lại là kẻ địch với chú trong đội bóng, còn không phải là các chú muốn mượn tay anh chỉnh chết nó à? Con ả dâm đãng Ngô Nguyệt kia đã không biết thân phận lâu rồi, Lưu Dương này không thể không có chút mặt mũi nào như thế được, nếu đã đâm rách mặt nạ thì cho các chú sung sướng một lần, nhìn anh cả các chú xử lý người thế nào!” Lưu Dương độc ác nói.

Phạm Thanh Lợi và Loan Ninh vui vẻ liếc mắt nhìn nhau, Ngô Nguyệt chẳng qua là đồ chơi, nghĩ rằng đại ca cũng không thèm để ý, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là anh cả bao dưỡng, họ bỏ thuốc Kim Đào và Ngô Nguyệt, chủ yếu là muốn họ lên mặt báo, để anh cả vì mặt mũi đập chết thằng Kim Đào kia!

Bình luận

Truyện đang đọc