TÌNH BIẾN

Mạc Duy Khiêm vừa nói chuyện điện thoại vừa cười cười với La Duyệt Kỳ, ý bảo cô tự mình giải trí trước, La Duyệt Kỳ xua tay ám chỉ Mạc Duy Khiêm không cần quan tâm tới mình.

Mạc Duy Khiêm nói chuyện điện thoại xong cũng qua hơn nửa tiếng, sau khi chấm dứt trò chuyện, vừa đứng dậy định đi về phía La Duyệt Kỳ thì di động lại vang lên. Mạc Duy Khiêm hơi bất đắc dĩ nhìn về phía La Duyệt Kỳ rồi lại tiếp tục nghe điện thoại.

“Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ có đang ở bên cạnh cậu không?” Tốc độ nói của Đổng Nguyên rất nhanh, dường như là vô cùng sốt ruột.

Mạc Duy Khiêm dừng bước nói: “Có, sao thế?”

“Cậu chỉ cần nghe tôi nói là được, còn nữa, trăm ngàn lần phải bình tĩnh, đừng tỏ ra bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào!”

Mạc Duy Khiêm nở nụ cười nói: “Biết rồi, anh nói đi.”

Cho dù thế, Đổng Nguyên vẫn tự điều chỉnh tâm trạng của mình rồi mới nói: “Vừa rồi, tôi gặp Duyệt Kỳ ở chỗ thang máy, cô ấy không cẩn thận đánh rơi túi xách, tôi và bọn Hàn Giang giúp cô ấy nhặt đồ lên, kết quả là cô ấy để sót một tờ giấy bị tôi nhặt được. Tôi thấy đó là giấy tờ của bệnh viện, trên đó còn viết dương tính gì đó, sợ Duyệt Kỳ bị bệnh gì nên chạy tới đưa cho bác sĩ Cao xem.”

Mạc Duy Khiêm nghe thế thì lòng hơi chìm xuống: Chẳng lẽ Duyệt Kỳ thật sự sinh bênh?

Vừa nghĩ đến khả năng này, mặt Mạc Duy Khiêm đã tắt nụ cười, đồng thời tự an ủi bản thân là dù Duyệt Kỳ có bệnh gì đi nữa thì hắn sẽ dùng mọi cách để chữa cho cô ấy.

“Anh nói đi, tôi đang nghe đây.” Mạc Duy Khiêm bảo Đổng Nguyên nói ra kết quả.

“Bác sĩ Cao nói La Duyệt Kỳ mang thai!”

Mạc Duy Khiêm liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ đang xem tạp chí, giọng điệu bình thản: “Anh nói cái gì?”

“La Duyệt Kỳ mang thai! Cậu khoan hãy hỏi cô ấy, xét nghiệm này đã có từ vài ngày trước, chẳng biết là cô ấy có tính toán gì nữa, tôi thấy tạm thời cậu cứ làm bộ như không biết, tôi sẽ tìm cơ hội trả tờ xét nghiệm này vào túi của cô ấy, quan sát thêm rồi hãy tính.”

Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm La Duyệt Kỳ không chớp mắt, đợi Đổng Nguyên nói xong, giọng điệu vẫn không chút thay đổi nói: “Đã biết, tôi cúp máy trước.”

Đổng Nguyên nhìn nhìn di động, sao anh ta cứ cảm thấy Mạc Duy Khiêm không có cảm giác gì nhỉ, chẳng lẽ chỉ có mình anh ta ngạc nhiên thôi?

La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm vô cùng cẩn thận ngồi xuống cạnh mình nên quay đầu cười hỏi: “Anh xong việc rồi sao?”

Mạc Duy Khiêm cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, khi Đổng Nguyên nói La Duyệt Kỳ mang thai, ngoại trừ chút khiếp sợ lúc đầu thì hắn hoàn toàn vui sướng, chỉ muốn lớn tiếng hô lên nhưng đành phải nín lại. Chính hắn cũng vô cùng muốn biết La Duyệt Kỳ nghĩ gì, muốn cô thật lòng chia sẻ niềm vui cực lớn này với hắn.

“Cũng coi như xong, Duyệt Kỳ, em có muốn ăn hay muốn cái gì đó không?”

La Duyệt Kỳ không hiểu: “Sao đột nhiên lại hỏi em thế? Chẳng lẽ em muốn gì anh cũng có thể làm được sao?”

Mạc Duy Khiêm lập tức gật đầu: “Có thể, chỉ cần em muốn thì anh nhất định sẽ tìm cách, em nói đi.”

“Em muốn tàu sân bay, anh có thể cho em không?” La Duyệt Kỳ vui vẻ đùa.

Chỉ thấy Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một lát, hơi khó xử nói: “Cái này thì không cho được, anh đưa em đi dạo chơi một vòng trên đó được không?”

Suýt nữa thì La Duyệt Kỳ sặc nước miếng, Mạc Duy Khiêm có cần thật sự suy nghĩ thế không chứ?

“Em nói giỡn với anh thôi mà anh cũng tưởng thật sao? Em không đói bụng, tự em cũng có đồ ăn vặt rồi.” La Duyệt Kỳ nói xong liền moi từ trong túi xách ra một gói ô mai mua ở dọc đường ra, lấy một viên bỏ vào miệng nhâm nhi.

Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ ăn cái này liền không nhịn được cười nói: “Nếu em thích ăn thứ này thì anh bảo người ta chuẩn bị nhiều hơn cho em nhé.”

“Không cần, chỉ là quá nhàm chán nên em mới nghĩ đến nó thôi, anh cũng ăn một viên đi.”

La Duyệt Kỳ lấy ra một viên đưa tới trước miệng Mạc Duy Khiêm để hắn cũng ăn một viên.

“Anh không ăn mất thứ này, em tự ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm.”

Mạc Duy Khiêm nói xong lại thấy không ổn: “Thôi không nên ra ngoài ăn, anh bảo người nấu thôi, may mà chuyên gia dinh dưỡng vẫn chưa đi.”

La Duyệt Kỳ cong môi: “Đây là ô mai tình nhân, chỉ có tình nhân mới ăn cùng nhau, anh không thích? Hôm nay anh sao thế? Ra ngoài ăn tiện hơn nhiều mà, sao phải dùng đến chuyên gia dinh dưỡng chứ?”

“Anh ăn là được chứ gì, em không nên giận dữ, cái tên này rất hay, chúng ta chẳng phải chính là một đôi tình nhân thân mật nhất đó sao? Anh nghĩ ra ngoài ăn dù sao cũng không được sạch sẽ, đã có sẵn chuyên gia dinh dưỡng rồi sao lại không dùng chứ, em cứ nghe anh đi.”

La Duyệt Kỳ cầm túi ô mai trong tay, ngồi thẳng dậy: “Nếu anh sợ không sạch sẽ thì em có thể tự làm cho anh ăn, giống như lúc trước vậy.”

“Không cần, không cần, gần đây em đã mệt muốn chết rồi, từ giờ trở đi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì hết. Nếu muốn gì, hoặc cảm thấy không thoải mái ở đây thì nhất định phải nói cho anh ngay lập tức, đừng có cố chịu đựng.” Bây giờ Mạc Duy Khiêm chỉ nghĩ phải làm sao để La Duyệt Kỳ chịu nói ra chuyện mang thai thôi, hắn lo đến cuống quýt rồi.

La Duyệt Kỳ thở dài: “Anh nói thật dễ nghe, anh cũng không nghĩ lại tình cảnh của mình đi, sao em có thể yên tâm được chứ? Buổi tối em căn bản không ngủ ngon được, đừng nói gì mà hài lòng hay không, chỉ cần anh bình an thì em sẽ không sao cả.”

Lúc này Mạc Duy Khiêm có thể cảm nhận vô cùng sâu sắc cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình. Vốn dĩ hắn muốn khơi gợi sự đồng tình của cô, giờ phải ăn nói thế nào chứ?

“Duyệt Kỳ, thật sự em không cần lo chuyện của anh đâu, thực tế thì cũng không cần nghĩ tới luôn. Anh không sao đâu, Trần Đông Thành cũng được, Lưu Dương cũng được, ai cũng không động tới anh được, thật đó!”

La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Em không tin, anh đừng an ủi em, sự việc đã rùm beng lên thế rồi, dù em có ngu dốt hơn nữa thì cũng biết chắc chắn đối thủ của anh sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Mạc Duy Khiêm hết đường chối cãi: “Duyệt Kỳ, mấy lời nói đó khó tránh khỏi thành phần phóng đại, cũng là do đám người Đổng Nguyên, Thư Dân lo lắng quá thôi. Thật sự thì mọi việc không nghiêm trọng đến thế đâu. Phiền phức thì chắc chắn là có nhưng cũng dễ xử lý thôi, em đừng nghĩ tới nữa, nghe lời.”

Đây là hắn đổ hết trách nhiệm lên người khác sao? La Duyệt Kỳ nhìn dáng vẻ sốt ruột của Mạc Duy Khiêm, lòng mừng rỡ vui vẻ, chỉ là vẻ mặt cô vẫn cực kỳ nghiêm túc.

“Chuyện này không phải anh nói không nghĩ thì em sẽ không nghĩ, để em từ từ điều chỉnh đi. Em đói rồi.”

Quả nhiên Mạc Duy Khiêm vừa nghe La Duyệt Kỳ kêu đói thì giống như nghe thấy thánh chỉ vậy. Vội càng chạy ra ngoài gọi người để họ nhanh chóng sắp xếp cho chuyên gia dinh dưỡng làm đồ ăn, lại sợ La Duyệt Kỳ đói nên bảo người đi tới khách sạn lớn mua trước một phần cơm cho phụ nữ mang thao về, còn cường điệu là phải bổ nhất đầy đủ dinh dưỡng nhất.

“Vậy đồ ăn của chuyên gia dinh dưỡng làm xong thì phải xử lý thế nào?” Vệ sĩ cảm thấy hơi mơ hồ, làm gì có ai ăn được nhiều đồ như thế trong một lúc chứ?

Mạc Duy Khiêm còn suy tính nói: “Chuyên gia dinh dưỡng làm xong thì cứ bảo quản, đói lúc nào thì lấy ra ăn lúc đó, mau đi đi.”

Lúc này, Đổng Nguyên cũng đã trở lại, Mạc Duy Khiêm kéo anh ta sang một bên nói: “Mau cho tôi xem kết quả xét nghiệm kia đi.”

Đổng Nguyên lấy tờ giấy kia ra.

Mạc Duy Khiêm cẩn thận đón lấy, tỉ mỉ xem từ trên xuống dưới: “Anh đi photo ra mấy tờ rồi hãy bỏ bản gốc lại vào túi xách của Duyệt Kỳ.”

“Cậu xem có hiểu đâu, giữ lại làm gì?”

“Anh có đầu óc không hả? Đây là chứng cứ trực tiếp để chứng minh Duyệt Kỳ mang thai con tôi, nhỡ đâu cô ấy cứ chống chế không thừa nhận thì côi còn có cái mà nói chứ!”

Đổng Nguyên buồn cười: “Chẳng lẽ còn có người phụ nữ không muốn sinh con cho cậu hay sao?”

“Anh thấy đã mấy ngày qua đi rồi, cô ấy có ý định nói với tôi không hả, sao tôi có thể không cẩn thận được chứ? Bảo sao mấy ngày nay cô ấy lại mệt rã rời, mà sức ăn cũng lớn thế chứ. Tôi nói cho anh biết, bây giờ không có gì quan trọng hơn Duyệt Kỳ hết, anh tăng số người bảo vệ cô ấy lên, sau này vệ sĩ bên người Duyệt Kỳ không thể ít hơn 8-10 người được, đón thêm 2 bảo mẫu tới, phải là người đã có kinh nghiệm công tác hơn 5 năm đấy.”

Cậu ta đang tham khảo đãi ngộ dành cho chính khách sao? Chỉ còn chưa dùng đến lực lượng cảnh sát nữa thôi! Đổng Nguyên thầm nghĩ, có lẽ Mạc Duy Khiêm sắp điên rồi cũng nên.

“Còn nữa, anh mau chóng sắp xếp thời gian giải thích với Duyệt Kỳ đi, nghĩ cách vãn hồi lại mấy sự việc phóng đại kia đi, nếu không tôi sợ Duyệt Kỳ sẽ giận tôi. Hơn nữa sau này trước mặt cô ấy chỉ có thể nói tin tốt thôi, không được để nửa chữ tin xấu đi vào lỗ tai cô ấy nghe chưa? Trước mắt tôi mới nghĩ được thế, sau này còn gì thì bổ sung tiếp.”

Đổng Nguyên cảm thấy thỏa mãn thay đứa nhỏ còn chưa ra đời kia, phải tu bao nhiêu kiếp mới có cái phúc đầu thai vào bụng La Duyệt Kỳ để có người cha như Mạc Duy Khiêm chứ?

“Tôi có thể giải thích một chút, nhưng Duyệt Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, đến khi đó cô ấy biết được sư thật, cô ấy có thể tha cho cậu sao?”

“Tôi thật lòng ăn năn, thành tâm giải thích, sao cô ấy lại không tha thứ cho tôi chứ? Tôi đi vào trước, anh mau đi photo đi.” Mạc Duy Khiêm giục Đổng Nguyên.

La Duyệt Kỳ chờ Mạc Duy Khiêm vào phòng liền đứng dậy tới gần hắn, hai tay ôm lấy hông hắn hỏi: “Sao anh đi nửa ngày mới quay lại thế?”

Mạc Duy Khiêm nhanh chóng đỡ lấy La Duyệt Kỳ, chậm rãi đưa cô lại ghế sô pha ngồi xuống: “Anh đi sắp xếp chút công việc.”

“Anh ăn thêm một viên đi.”

“Cái này ngọt quá.” Mạc Duy Khiêm vốn định từ chối nhưng lại không dám, đành nhíu mày ăn.

La Duyệt Kỳ ôm cổ Mạc Duy Khiêm, hôn hắn: “Ngọt đến thế sao? Để em nếm xem.”

“Bà cô của anh ơi, em an phận chút đi, đây là văn phòng đó, đừng có đùa nữa.”

La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh sao thế, lúc trước đâu có thèm quan tâm đây có phải văn phòng không đâu? Bây giờ lại chơi trò đứng đắn với em, là do anh không muốn hôn em hay là do có người khác bên ngoài rồi hả?”

“Nói bậy, chẳng qua là em nói thân thể không thoải mái đấy thôi, anh sợ làm em mệt thôi. Duyệt Kỳ tốt, nghe lời nào, lát nữa cơm sẽ được đưa tới, em nằm nghỉ ngơi một lát trước đi.

La Duyệt Kỳ đâu có dễ dàng buông tha cho Mạc Duy Khiêm thế chứ? Cô ngồi thẳng trên sô pha, lắc lư thân mình xấu xa nói: “Em muốn anh hôn em, anh mà không hôn chứng tỏ anh ghét em, em cũng sẽ thức thời mà lập tức rời đi, không bao giờ quấn quýt lấy anh nữa.”

Mạc Duy Khiêm khổ không nói nổi, chẳng lẽ hắn lại không muốn ôm hôn cô hay sao? Nhưng mà lúc này cô bé đang mang thai, sao hắn có thể hành động bừa bãi được chứ?

“Anh hôn, em đừng có lộn xộn mà.” Mạc Duy Khiêm ôm lấy La Duyệt Kỳ, không để cô quậy nữa mà trực tiếp hôn lên môi cô.

Kết quả là vừa hôn một chút Mạc Duy Khiêm đã có phản ứng, vì thế hắn nhanh chóng tách khỏi La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ vẫn không có ý tốt, đặt tay lên chỗ hơi gồ lên giữa hai chân Mạc Duy Khiêm mà sờ soạng, giọng nói mềm nhẹ: “Em giúp anh cởi ra nha?”

Mạc Duy Khiêm thật sự muốn chết, đây chẳng phải là muốn mạng của hắn sao?

“Duyệt Kỳ, em nghỉ ngơi một lát đi.”

Tay La Duyệt Kỳ tăng thêm sức lực, không chịu nghe lời buông tha cho hắn: “Em chủ động như vậy mà anh còn tìm mọi cách từ chối. Mạc Duy Khiêm, anh nói xem có phải anh có người khác rồi không hả?”

“Duyệt Kỳ, tổ tông của anh! Em tha cho anh đi, không phải anh không muốn mà thật sự không được đâu, anh thật sự rất muốn làm nhưng chẳng lẽ em không lo lắng cho thân thể mình sao?” Mạc Duy Khiêm giữ chặt tay La Duyệt Kỳ, không cho cô cử động nữa.

Lúc này La Duyệt Kỳ mới chịu rút tay về, bĩu môi nói: “Thân thể em em tự biết chứ, em chỉ là muốn quan tâm anh thôi.”

Mạc Duy Khiêm cố gắng đè nén dục vọng mãnh liệt, liên tục hít sâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.

“Duyệt Kỳ, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

La Duyệt Kỳ cũng không thèm nhìn Mạc Duy Khiêm, cầm tạp chí lên tiếp tục xem: “Dĩ nhiên là có rồi, Kim Đào quyết định nhận đề nghị đi Mĩ chữa trị của anh, anh ấy còn nói Cao Tử Ninh cũng đi theo nữa, em thật sự không nghĩ ra là vì sao Cao Tử Ninh lại đồng ý nhận chuyện này.”

“Chuyện này anh sẽ giải thích với em sau, trừ cái đó ra thì còn gì nữa không?” Mạc Duy Khiêm cố gắng dẫn dụ La Duyệt Kỳ nói ra.

“Ngoài chuyện này ra thì em cũng chỉ lo lắng đến hoàn cảnh hiện giờ của anh thôi, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng hơn anh được. Cho dù thật sự có chuyện gì đi nữa thì đợi anh vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi hãy nói, anh không cần quan tâm em đâu, chỉ cần chú ý chăm sóc bản thân cho tốt là được.

Lời nói của La Duyệt Kỳ khiến Mạc Duy Khiêm vừa cảm động lại vừa hối hận muốn thối cả ruột, đều do hắn cố tình phóng đại tính nghiêm trọng của sự việc, nếu không có lẽ Duyệt Kỳ đã sớm nói cho hắn chuyện đứa bé rồi!

Càng nghĩ càng giận, một cỗ lửa giận lan thẳng đến chỗ đám người Trần Đông Thành, nếu không có chúng thì sao Duyệt Kỳ lại lo lắng đến thế chứ. Cô ấu đang mang thai, nếu cứ sầu lo như thế mãi thì thân thể sao chịu nổi chứ?

Mạc Duy Khiêm lập tức đứng lên, đi ra cửa bảo người gọi Phùng Thư Dân đến.

Phùng Thư Dân nhanh chóng đi vào, chỉ thấy Mạc Duy Khiêm nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, mà La Duyệt Kỳ đang bình yên ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt xem tạp chí, nhất thời không hiểu nổi hai người này là xảy ra chuyện gì nữa.

“Thư Dân, anh lập tức điều người đi thanh tra hoàn toàn về tình trạng tài chính và bất động sản của đám người Trần Đông Thành, Lưu Dương, Loan Ninh, Phạm Thanh Lợi và những kẻ liên quan đến chúng. Ngay cả họ hàng thân thích, tình nhân các kiểu cũng phải điều tra, sau đó tập hợp kết quả điều tra lại làm báo cáo đưa lên. Cán bộ cao tầng của Danh Tĩnh đều phải điều tra đến tận gốc rễ, không chừa một ai cho tôi!”

Tuy Phùng Thư Dân cảm thấy rất kỳ lạ về thái độ đột nhiên chuyển từ trầm tĩnh sang gấp gáp của Mạc Duy Khiêm nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe lệnh mà đi sắp xếp nhân viên.

“Em xem, chỉ cần điều tra được các vấn đề tồn tại về tài sản của họ thì sẽ không ai dám phản đối nữa.” Mạc Duy Khiêm lại đổi sang gương mặt tươi cười an ủi La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ buông tạp chí, liếc mắt nhìn qua: “Chỉ đơn giản thế đã giải quyết được? Vậy lúc trước anh biểu hiện sa sút tinh thần như thế là sao hả? Chẳng lẽ anh diễn trò gạt em?”

Bình luận

Truyện đang đọc