TÌNH BIẾN

La Duyệt Kỳ vừa đóng cửa phòng xong, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sao tự nhiên Ngô Phái Thanh lại nghĩ thông suốt, còn thay đổi thái độ nhanh như vậy? Chuyện này không đúng lắm, cô thà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ không thể quá mức khinh thường mọi chuyện được, sự an toàn của bản thân và người nhà mới là quan trọng nhất.

Vừa nghĩ thế, cô lại mở cửa phòng tìm quanh nhưng không tìm được thứ gì thích hợp làm vũ khí phòng thân, cuối cùng đành cầm lấy một món đồ trang trí hình cây bằng đồng mang theo đến thư phòng.

“Sao cô lề mề nửa ngày thế, không chút thành ý nào cả, tôi là thật lòng muốn nói chuyện thẳng thắn với cô!” Ngô Phái Thanh hơi không kiên nhẫn.

“Tôi ra khỏi phòng mới nhớ tới đến món đồ này vốn ở thư phòng Duy Khiêm, cứ quên mang trả nên quay về lấy, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.” La Duyệt Kỳ cố ý cách xa Ngô Phái Thanh, lại đem món đồ trang trí bằng đồng kia đặt ngay gần nơi cô có thể vươn tay đến lấy.

Dường như Ngô Phái Thanh căn bản không quan tâm tới hành động của La Duyệt Kỳ, thái độ của cô ta đột nhiên trở nên hiền lành: “Vậy tôi sẽ nói thẳng nhé, cô biết tôi yêu Duy Khiêm, tuy tôi không ở bên anh ấy lâu như cô nhưng tôi dám khẳng định tình cảm tôi dành cho anh ấy tuyệt đối là nhiều hơn cô. Lúc chưa về nước, bác trai bác gái rất hài lòng về tôi, không ngờ cô lại mang thai, điều này khiến cô chiếm hết chỗ tốt, dù tôi có không cam lòng cũng chỉ có thể nhận mệnh, chỉ có thể hận ông trời vì sao ngay cả một cơ hội cạnh tranh công bằng cũng không chịu cho tôi. Dĩ nhiên tôi rất hiểu suy nghĩ của cô, cho dù là bất kỳ ai cũng sẽ lợi dụng đứa con trong bụng để đạt được mục đích giữ chân Duy Khiêm. Nhưng mà, cho dù tôi không buông tha tình cảm với Duy Khiêm thì tôi cũng không hề gây trở ngại gì cho cô đúng không? Tôi chỉ muốn được lẳng lặng ngắm nhìn và chúc phúc cho người mình yêu mà thôi, chẳng lẽ chỉ một chút hy vọng nhỏ nhoi đó mà cô cũng muốn ngăn cản ư?”

Ngô Phái Thanh càng nói càng kích động, giọng cũng lớn dần lên, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy khiến La Duyệt Kỳ không hiểu ra làm sao nữa, người phụ nữ này đang diễn trò gì thế?

“Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô nguyện ý ngắm nhìn chúc phúc ai tôi không có ý kiến, cô cứ việc chúc phúc là tốt rồi.”

Ngô Phái Thanh hít một hơi thật sâu rồi lại cao giọng tra hỏi: “Ngoài miệng cô nói thế nhưng nếu cô thật sự rộng lượng thì vì sao cô lại muốn hãm hại tôi? Vì sao mấy lần chúng ta ở riêng với nhau cô vừa hãm hại vừa ác độc châm chọc tôi là kẻ ăn chực ở lì không chịu đi? Lại tự phong mình là nữ chủ nhân công kích tôi là tiểu tam, còn không ngừng chửi rủa tôi hả?”

(Tiểu tam là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, cái này chắc ai cũng hiểu mà lại hay nên ta để nguyên thế nhé.)

La Duyệt Kỳ cau mày không nói lời nào, cô nghi ngờ Ngô Phái Thanh phát điên rồi, hoặc là mắc chứng hoang tưởng luôn nghĩ người khác muốn hãm hại mình.

“Cô muốn nói chuyện thẳng thắn công bằng với tôi hay là tố khổ cô phải chịu bao nhiêu ấm ức?” Chẳng lẽ vì không đạt được mục đích nên Ngô Phái Thanh muốn phát tiết bất mãn trước mặt cô? Trực giác cho La Duyệt Kỳ biết mọi chuyện không đơn giản như thế, cô bắt đầu chú ý quan sát.

Ngô Phái Thanh ngẩng đầu lên, cực kỳ oán giận: “Dĩ nhiên, nếu không thì vì lí do gì mà cô luôn bịa chuyện như thế chứ? Nhân cách của tôi không cho phép tôi làm ra những hành vi thiếu đạo đức, sự dạy bảo từ nhỏ của cha mẹ không cho phép tôi đánh mất tự tôn phụ nữ, cho nên dù tôi có yêu Duy Khiêm nhưng tôi cũng không thể làm ra những chuyện xấu hổ mất mặt bôi nhọ gia phong như việc chưa kết hôn mà đã mang thai được. Đồng thời, tôn nghiêm và dnah dự của tôi càng không thể bị kẻ như cô tùy tiện vu cáo hạ nhục! La Duyệt Kỳ, trước khi tôi rời khỏi nhà họ Mạc, hoàn toàn buông tha Duy Khiêm, cô nợ tôi một lời giải thích! Dĩ nhiên tôi cũng sẽ không để cô phải mất thể diện nhận sai trước mặt người khác, đây chính là lí do tôi hẹn cô nói chuyện riêng, chỉ cần bây giờ cô giải thích với tôi thì tôi có thể hứa với cô sau hôn lễ tôi sẽ lập tức rời khỏi nhà họ Mạc.”

Vốn dĩ sau hôn lễ cô phải rời đi mà, cần gì hứa hẹn chứ? La Duyệt Kỳ cẩn thận quan sát Ngô Phái Thanh, muốn tìm hiểu xem cô ta có ý định gì. Kết quả đúng là phát hiện ra điều kinh ngạc, La Duyệt Kỳ phát hiện ra tay trái Ngô Phái Thanh vẫn nắm chặt đặt trước ngực, mà từ khe hở tay cô ta lộ ra một vật - là một thứ mà cô vô cùng quen thuộc: Bút ghi âm!

Lúc này đã tìm ra giải thích hợp lý cho hành động và lời nói của Ngô Phái Thanh rồi, thì ra cô ta có ý này, nếu cô hơi sơ xẩy một chút thì đã bị túm được điểm yếu rồi, tuy nói dù có bị nắm lấy điểm yếu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng nếu đoạn ghi âm bị cắt ghép, vậy hình tượng của cô trong lòng cha mẹ Mạc Duy Khiêm sẽ trở nên cực kỳ kém, tương lai sống chung cũng sẽ không hòa thuận tự nhiên. Xem ra Ngô Phái Thanh này đúng là hao hết tâm cơ để tính kế cô! Chỉ tiếc cách này cô đã dùng lâu rồi, lúc trước khi nói chuyện với tổ điều tra hay nói chuyện với Trương Bội Ninh cô đều dùng cách này để ghi âm chứng cứ!

Trong lòng đã hiểu rõ, La Duyệt Kỳ cũng an tâm, cô không ngại chơi đùa với vị Ngô tiểu thư này, cũng không nên làm uổng phí công sức sắp xếp của cô ta đúng không?

“Cô muốn tôi giải thích cũng được, chỉ là tôi không hiểu tôi đã đắc tội cô chỗ nào, việc cô thích ai yêu ai là chuyện của riêng cô, tôi không có quyền can thiệp, nếu cô hiểu lí lẽ như thế thì tôi cũng rất vui mừng, tôi thật lòng chúc cho cô có thể tìm được người mình yêu thương.”

“La Duyệt Kỳ! Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, cô vẫn còn muốn giả vờ? Rõ ràng ngày đó cô cố tính hất đổ bát canh xương hầm kia mà còn giả vờ bày ra dáng vẻ vô tội, chuyện này cô có thừa nhận không? Còn nữa, có đúng là mấy ngày trước cô cố tình sỉ nhục cha mẹ tôi hay không hả? Cô nói đi? Nếu cô còn chút nhân tính thì hãy nói thật với lương tâm mình đi!”

La Duyệt Kỳ cụp mắt, giọng điệu rất do dự như đang vô cùng sợ hãi: “Bát canh kia đúng là do tôi làm nghiêng, lúc đó tôi cũng thừa nhận rồi mà, nhưng tôi thật sự không cố ý, tôi căn bản không muốn uống nó, cô không nên cứng rắn ép tôi cầm lấy, tôi sợ bỏng nên mới đẩy ra theo bản năng, không ngờ cô lại không giữ được nó, nếu cô cảm thấy vì thế mà ấm ức thì tôi xin lỗi, tôi cũng có thể ra mặt giải thích rõ ràng chuyện này dùm cô. Về chuyện mấy ngày trước thì tôi càng không có ý sỉ nhục người nhà cô, tôi chỉ nhất thời tức giận, giận cô nói tôi là đồ đàn bà nhà quê dùng hết thủ đoạn bò lên giường Duy Khiêm, còn không biết xấu hổ lợi dụng đứa nhỏ để được gả vào nhà họ Mạc, là đồ ham vinh hoa phú quý. Tôi nhất thời giận quá mới nới mấy câu quá khích, nếu vì thế mà cô muốn tôi xin lỗi thì tôi thật sự không thể chấp nhận!”

Ngô Phái Thanh gần như giận đến ngất xỉu, hận không thể xé nát cái miệng của La Duyệt Kỳ!

“La Duyệt Kỳ, cô vẫn còn cố ý diễn trò đúng không? Cô ở trước mặt Duy Khiêm giả vờ ngoan ngoãn, thật ra cô chính là một kẻ hai mặt, cô có dám thề với trời cô không hề nói một đằng làm một nẻo, cô không hề giở trò ám hại tôi không?”

Nhìn ánh mắt đỏ bừng vì tức giận của Ngô Phái Thanh, La Duyệt Kỳ lại lùi mấy bước về phía sau, sợ cô ta xúc động mà làm ra hành động thiếu lý trì, cô cầm món đồ trang trí bằng đồng kia lên, đồng thời vẫn khuyên nhủ: “Cô căn bản đã đi nhầm hướng rồi, nếu Duy Khiêm yêu cô thì tự nhiên anh ấy sẽ ở bên cô, cô cứ đem mọi tội lỗi ghi lên đầu tôi cũng đâu có tác dụng gì chứ? Cô có thể đến nói với Mạc Duy Khiêm mà, đó mới là điều cô phải làm. Nếu anh ấy không thích cô thì dù không có tôi thì vẫn có người khác, cô có hiểu không?”

“Cô chỉ cần nói cô có diễn trò trước mặt nhà họ Mạc hay không là được, có hay không, cô nói đi!”

Chẳng qua chỉ là không túm được điểm yếu của cô mà đã như bị bệnh tâm thần thế sao? La Duyệt Kỳ cảm thấy mình không thể giải thích gì với Ngô Phái Thanh được nữa, cũng không muốn đối mặt với một kẻ cố tình gây sự như thế, chỉ muốn mau chóng rời khỏi thư phòng.

“Cô không được đi, trả lời câu hỏi của tôi!” Ngô Phái Thanh chặn ở phía trước không chịu cho La Duyệt Kỳ ra ngoài.

“Ngô Phái Thanh, cô vẫn chưa biết đủ sao?”

Phía sau truyền đến tiếng nói dọa La Duyệt Kỳ nhảy dựng, cô lập tức xoay người lại thấy Mạc Duy Khiêm đứng đó, lại nhìn ra sau hắn mới hiểu hắn đi ra từ phòng nghỉ nhỏ xây trong thư phòng.

“Sao anh lại ở đây?” La Duyệt Kỳ hỏi Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm đến bên cạnh ôm lấy bả vai La Duyệt Kỳ, nhướn mi cười lạnh với gương mặt đã tái nhợt của Ngô Phái Thanh: “Điều này thì phải hỏi thiên kim của Ngô phó cục trưởng, cô ta đã tính toán tốt rồi mới hẹn em đến thư phòng, chắc mục đích là dẫn dụ em nói chuyện theo sự dẫn dắt của cô ta, không ngờ em lại là người có tính cách cứng rắn, dù bất kỳ trường hợp nào cũng không chịu cúi đầu thỏa hiệp, khiến cô ta không những không đạt được mục đích còn bại lộ trò hề của mình. Ngô Phái Thanh, tôi nể cô là khách ba mẹ cô mời đến nên mới dễ dàng tha thứ cho suy nghĩ viển vông của cô, không ngờ cô hết lần này đến lần khác muốn bẫy Duyệt Kỳ, cô là cái gì mà dám chỉ trích Duyệt Kỳ hả? Hôm nay tôi nói thẳng cho cô biết, dù cô có trần trụi đứng trước mặt tôi, tôi cũng lười nhìn một cái, lời này cô có thể nghe hiểu đúng không? Tôi suy nghĩ đến thể diện cha mẹ tôi nên tạm thời không đuổi cô đi nhưng tốt nhất là cô hãy nhớ cho kỹ, Duyệt Kỳ là vợ Mạc Duy Khiêm này, là mẹ của con tôi, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mạc, sau này cô phải tôn trọng cô ấy, cách xa cô ấy ra, đừng có dạy hư vợ tôi!”

Mạc Duy Khiêm nói xong liền đỡ La Duyệt Kỳ rời khỏi thư phòng. Ngô Phái Thanh đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như thế chứ, huống chi còn là ở trước mặt La Duyệt Kỳ, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta nhất định sẽ không chịu đựng như thế, cho dù phải dùng hết mọi cách cô ta cũng phải làm La Duyệt Kỳ không được sống yên, càng phải cướp lại Mạc Duy Khiêm!

Trở lại phòng La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm bắt đầu quở trách cô: “Em có thể suy nghĩ một chút rồi mới hành động không hả? Sao lại đi nói chuyện riêng với người phụ nữ như Ngô Phái Thanh chứ? Nhỡ đâu cô ta muốn làm hại em thì sao hả?”

“Tới thư phòng của anh thì có sao đâu chứ, lại nói em cũng nghĩ nhớ đâu có thể khuyên bảo cô ấy thì mọi người đều bớt việc đúng không? Huống hồ em còn mang theo đồ phòng thân nữa, anh không thấy em cầm cái cây bằng đồng này sao?” La Duyệt Kỳ vẫn cảm thấy mình làm đúng.

“Chủ yếu là không có ai cảm thấy đây là rắc rối cả, sau hôn lễ cô ta nhất định sẽ phải cút. Sau này em không cần nghe cô ta nói gì hết, cũng không được ở riêng với cô ta, Hàn Giang và Vương Bằng sẽ lập tức tới đây bảo vệ em 24/7, em đó, nhóc con này, không lúc nào để người ta yên tâm được hết, còn động viên người phụ nữ kia đi thổ lộ với anh nữa chứ, có ai làm vợ như em không hả?”

La Duyệt Kỳ cũng không phản đối, cô cũng muốn đề phòng, vì thế gật đầu cười nói: “Đó chỉ là kế tạm thời để thoát thân của em thôi, em có ngốc đâu mà để người phụ nữ khác thổ lộ với anh chứ.”

Hai người đùa giỡn một hồi, sau đó La Duyệt Kỳ lại nghĩ đến một việc: “Nghe giọng điệu của anh lúc này thì hình như anh đã biết được âm mưu của Ngô Phái Thanh rồi đúng không, vậy sao anh không bước ra sớm một chút?”

Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ ngồi trên sô pha cười khẽ: “Lúc anh ở thư phòng, cô ta đã đi vào, kể hết mọi ấm ức cô ta đã phải chịu trong thơi gian qua, anh không thích nghe nên nói là mệt mỏi, đi vào phòng nghỉ khóa cửa lại, không lâu sau đã thấy em và cô ta cùng vào, anh vừa nghe mấy câu đã biết cô ta tính toán gì rồi, thế mà em còn thành thật để người ta bắt nạt. Có phải năng lực chống đối của em đều dùng hết trên người anh rồi không hả?”

La Duyệt Kỳ học dáng vẻ bình thường của Mạc Duy Khiêm, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn rồi mới cười nói: “Anh chỉ biết một mà không biết hai, trong tay Ngô Phái Thanh còn cầm bút ghi âm đấy, dĩ nhiên là em phải phối hợp chút chứ. Không ngờ cô ta lại dùng liên hoàn kế, xem ra đã dự tính từ lâu rồi, người phụ nữ này đúng là lắm quỷ kế mà!”

“Cô bé này, thì ra là em cũng trêu chọc người ta, anh đã bảo mà, sao tự nhiên thái độ của em lại dài dòng khác hẳn bình thường thế chứ? Em cũng thật nghịch ngợm!” Mạc Duy Khiêm cũng cắn cắn hai má La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ cười hì hì, rụt cổ nói: “Tuy là em đùa chơi với cô ta nhưng em không nói dối mà, cô ta thật sự nói em như thế, em chỉ phản kích lại thôi.”

Mạc Duy Khiêm dán môi lên môi La Duyệt Kỳ không rời, hôn cô hơn một phút vẫn không chịu buông tha, mơ hồ nói không rõ: “Anh biết, cho dù cô ta không nói gì, chỉ cần em thấy cô ta không vừa mắt thì cứ việc dạy dỗ, anh cho phép! Ngoan nào, đừng nhúc nhích, ông xã em sắp nghẹn đến sinh bệnh rồi! Mẹ anh phòng anh như phòng cướp ấy, hôm nay coi như đã tìm được cơ hội rồi. Nào, để ông xã sờ sờ một chút, xem cưng có nhớ ông xã không nào.”

Vốn dĩ La Duyệt Kỳ cũng nhớ nhưng dù sao phụ nữ luôn rụt rè, lại lo lắng đến cái thai nên vẫn bỏ qua chuyện này, nhưng giờ bị Mạc Duy Khiêm trêu chọc như thế cũng cảm thấy hơi không khống chế được.

“Không được đâu, còn đứa bé đấy.” Tuy La Duyệt Kỳ động tình nhưng không quên được chuyện này, vội vàng đè đôi tay đang mò vào giữa hai chân cô của Mạc Duy Khiêm lại, không cho hắn cử động.

Mạc Duy Khiêm đã thèm không chịu nổi rồi, một tay hắn đè lên ngực La Duyệt Kỳ, cách lớp áo lông dùng sức xoa nắn, chà xát vài cái, hô hấp đã trở nên dồn dập: “Anh có chừng mực, sẽ không tiến vào trong, bảo bối, em buông tay ra đi!”

Lúc này La Duyệt Kỳ mới yên tâm buông lỏng bàn tay đang đè tay Mạc Duy Khiêm ra.

Bình luận

Truyện đang đọc