TÌNH BIẾN

La Duyệt Kỳ chớp mắt mấy cái như thể không hiểu được ý Mạc Duy Khiêm, một tháng gì chứ? Sao sự việc lại phát triển đến mức này? Còn nữa, sao giọng điệu và thái độ nói chuyện của người này lại khác biệt đến vậy?

“Em không đồng ý với anh gì cả, em quyết định cái gì, muốn ở bên ai đều là quyền của em, không có quan hệ gì với anh cả, chẳng lẽ anh nghĩ em lên giường với anh là anh có thể quản lý em à?” La Duyệt Kỳ ghét nhất là bị người khác hạn chế, đồng thời cũng đang phiền lòng tự hỏi cuối cùng thì bản thân cô có tình cảm gì với Mạc Duy Khiêm nên giọng điệu không quá vui vẻ.

Mạc Duy Khiêm lập tức nhận ra hắn đã phạm phải sai lầm, hắn quên mất nha đầu kia là người thích ăn mềm không ăn cứng, tính tình rất là ương ngạnh, vì thế không chút thay đổi quay trở lại thế yếu như lúc trước.

“Duyệt Kỳ, em đừng trách anh. Anh chỉ là rất muốn ở bên em mà nhất thời xúc động mới nói lời nói tự kiêu tự đại như vậy. Em yên tâm, anh không ép em, chỉ là em đừng vì từ chối anh mà luôn luôn phủ định anh, anh có thể không tính toán bất cứ điều gì, chỉ cần có thể bên em mà thôi. Anh không thể chịu nổi việc sau khi chúng ta đã tiến thêm một bước quan hệ em lại vứt bỏ anh không chút do dự!”

La Duyệt Kỳ chưa từng biết bản thân cô lại là người thiếu quyết đoán như vậy, vốn dĩ cô muốn là dù tương lai cô và Kim Đào có kết quả hay không thì cũng sẽ không lựa chọn Mạc Duy Khiêm! Đây là giới hạn đạo đức trong lòng cô, bởi vì người trước mắt này mà cô đã phản bội Kim Đào, cô không có cách nào có thể yên tâm thoải mái ở bên hắn!

Nhưng Mạc Duy Khiêm đối với cô và người nhà cô đúng là cọng cỏ cứu mạng, hắn toàn tâm toàn ý vì cô như vậy, nếu nói ngoại trừ ơn nghĩa cô không có bất cứ tình cảm của hắn thì là nói dối, hơn nữa cô cũng không thể chịu nổi dáng vẻ đau khổ cầu xin của Mạc Duy Khiêm.

“Anh không cần như vậy, anh thế này chỉ làm suy nghĩ của em rối loạn thêm thôi, mấy giờ rồi? Em phải về nhà.”

La Duyệt Kỳ nói xong lập tức đứng lên tìm quần áo của mình, ngồi ở cạnh giường bắt đầu mặc. Mạc Duy Khiêm quỳ ngồi phía sau La Duyệt Kỳ, không ngừng hôn vành tai, bả vai và tấm lưng trần trụi bóng loáng của La Duyệt Kỳ, khẽ nói: “Duyệt Kỳ, anh không làm khó em, anh chỉ là thích em mà thôi, anh xin em em cũng không thể mềm lòng được sao? Đừng bắt anh rời xa em được không? Được không?”

La Duyệt Kỳ cảm thấy lời Mạc Duy Khiêm như một lời nguyền xoay quanh mình, vì thế trực tiếp đứng lên, né tránh sự dây dưa của môi lưỡi hắn: “Đừng nói nữa, bây giờ em chỉ muốn về nhà.”

“Được, anh đưa em về, đừng từ chối, nếu không anh sẽ lo lắng, sau này tình huống sẽ ngày càng ác liệt hơn, sự bảo vệ của anh cho em cũng càng phải kín kẽ hơn, anh không phải dùng lí do này để bao biện cho mình mà là tình huống bắt buộc phải thế.”

Nói xong cũng đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, La Duyệt Kỳ biết Mạc Duy Khiêm sẽ không nói đùa về chuyện chính sự, cũng không từ chối nữa, chỉ là sau khi mặc xong quần áo thì cởi chiếc vòng cổ kim cương ra, đặt trên tủ kê ở đầu giường nói: “Món quà quý như thế này, em không thể nhận được, anh giữ lại đi.”

Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng chỉ cười cười, không nói nhiều lời, cũng không ép buộc, sau đó cùng La Duyệt Kỳ ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau khi đi làm, La Duyệt Kỳ cũng đã quen với ánh mắt tò mò nghiên cứu của đồng nghiệp, không giải thích nhiều, chỉ chăm chú làm công việc của mình,

“Duyệt Kỳ, mọi người đều rất ngạc nhiên tình trạng hiện nay của cô đấy, chiếc xe sang như thế là của ai vậy? Còn cả cái ngày thường đưa đón cô nữa.” Tiểu Tề đã nhịn nhiều ngày, cuối cùng cũng không nín được mà hỏi ra.

La Duyệt Kỳ không muốn nhiều lời.

“Chỉ là một người bạn giúp tôi lúc khó khăn thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

Tiểu Tề cũng thức thời, không hỏi thêm nữa. Nhưng có người lại chẳng chịu bỏ qua.

“Hazzz, có người vận số quá tốt, có một vị hôn phu là ngôi sao bóng đá, còn có đại gia đưa đón, thật đúng là gương sáng để các chị em trong đài học tập mà!” Phan Minh Minh nhàn rỗi không có việc gì liền nói mát.

Cô ta vốn tưởng rằng sau khi Kim Đào ngoại tình thì La Duyệt Kỳ nhất định sẽ sa sút tinh thần rất lâu, không ngờ chỉ vài ngày sau đã có một chiếc xe sang trọng đưa đón, nhìn vẻ ngoài thì hình như còn có cả vệ sĩ! Đúng là khiến người ta hận đến ngứa răng mà.

“Tôi nói là bạn bè giúp đỡ, về phần những lời nói móc mỉa của những người nói mãi không sợ mệt, thì người ta thích nghĩ sao cứ nghĩ!” La Duyệt Kỳ bây giờ có cái gì mà chưa thấy qua, không muốn cãi nhau với Phan Minh Minh thêm nữa.

“Tôi có làm gì mà mệt chứ, người bị bàn luận cả ngày cũng chẳng phải là tôi!”

La Duyệt Kỳ khẽ cười nói: “Ai mà không bàn luận sau lưng người khác chứ? Lại có ai mà không bị bàn luận sau lưng? Nếu cả ngày cứ nghĩ đến cái này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, sống tốt hay không tự bản thân biết được là tốt rồi, người khác nghĩ sao cũng không quan trọng!”

Phan Minh Minh thấy không đả kích được La Duyêt Kỳ mà còn bị dạy ngược thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Toàn bộ người trong văn phòng cũng đã quen với việc hai người cãi cọ rồi, chỉ là không ngờ hôm nay La Duyệt Kỳ lại biểu hiện đầy lí trí như vậy, cũng không tức giận bùng nổ nên hơi khó thích ứng, thấy không có trò hay lại bắt đầu tiếp tục làm việc.

“La Duyệt Kỳ, cô có chuyển phát nhanh.” Bảo vệ tòa nhà dắt theo một người đi đến.

Cô không đặt mua gì mà, hơn nữa chuyển phát nhanh bình thường đều giao cho tiếp tân bên dưới nhận chuyển lên cơ mà.

“Người này nói đồ vật này quá quý trọng, không tiện để tiếp tân nhận, tôi chỉ có thể đưa cậu ta vào, đã kiểm tra rồi, không phải vật gì nguy hiểm!” Bảo vệ giải thích.

Những người khác lại đầy tò mò, đều nhìn chăm chăm vào hộp chuyển phát nhanh kia.

La Duyệt Kỳ cũng cảm thấy có lẽ là đã đưa nhầm rồi, nhận lấy hộp chuyển phát cứ xem đi xem lại tên và địa chỉ người nhận rồi mới ký tên, sau đó bảo vệ lại đưa người kia rời đi.

Cầm hộp quà, cảm nhận những ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình ở xung quanh, La Duyệt Kỳ cảm thấy nếu cô không mở hộp quà này ngay ở đây thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người tức giận nữa.

Tiểu Tề lại dán đến nói: “Duyệt kỳ, không phải là cái này cô cũng không muốn cho chúng tôi xem đấy chứ? Nếu không tôi mở ra cho cô nhé?” Sau đó thấy La Duyệt Kỳ không phản đối, lập tức nhận lấy gói quà, vừa cầm trong tay vừa nghĩ cái này nhất định là thứ đồ quý trọng thì tay hơi run một chút.

Vô cùng cẩn thận cởi bỏ, đến giấy bọc bên ngoài cũng cố sức giữ nó lại hoàn hảo, đợi đến khi mở ra được thì trán Tiểu Tề đã đầy mồ hôi.

Chỉ thấy bên trong là một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, bên cạnh còn để một chiếc hộp nhỏ nữa, vì thế đầu tiên mở chiếc hộp lớn ra trước rồi lập tức kinh sợ hô lên: “Trời ơi, viên kim cương lớn vậy, đây là kim cương đúng không?” Tiểu Tề giơ chiếc vòng cổ kia lên, cẩn thận nhìn.

Những người khác cũng nhanh chóng vây quanh, muốn xem qua đồ vật quý hiếm này.

Phan Minh Minh không thể ngồi yên, cũng tới nhìn xem, sau đó lớn tiếng nói: “Ngay cả nhãn hiệu gì cũng không có, ai biết là thật hay giả chứ?” Châu báu cũng có vài nhãn hiệu lớn nhưng chữ viết trên chiếc hộp này thì lại chưa thấy bao giờ, là đồ của chỗ nào làm ra còn chưa biết được!

“Đây là kim cương có chứng nhận HRD, giá trị không cần bàn, thứ có cấp bậc cao giám định và dãy số giám định cao như thế này cũng không phải người bình thường có thể có đâu.” Chị Thôi phụ trách biên tập lấy giấy chứng nhận giám định trong chiếc hộp nhỏ kia ra xem rồi nói ra lời nói càng khiến người khác giật mình hơn.

Phan Minh Minh vẫn không phục: “Làm sao chị biết được?”

Chị Thôi cười cười nói: “Trước kia tôi đã làm chương trình về trang sức, đối với châu báu đã từng nghiên cứu qua. HRD là viết tắt cho hội đồng kiểm định tối cao về kim cương của Bỉ, cũng là tiêu chuẩn cao nhất, có quyền lực lớn nhất trong giới kiểm định kim cương trên thế giới. Cho nên giá trị của viên kim cương này không cần đánh giá thêm cũng đủ hiểu rồi. Tiểu La, cô thật sự cần có vệ sĩ đấy, đúng là cô đang mang theo một tòa biệt tự di động mà!”

Nhìn dáng vẻ đố kỵ lại hèn mọn của những người xung quanh, La Duyệt Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không ngờ Mạc Duy Khiêm lại cố chấp đưa chiếc vòng cổ này cho cô như vậy, càng không ngờ là viên kim cương này có giá trị cao tới mức vượt xa suy nghĩ của cô đến thế.

Tiểu Tề càng thêm nghẹn họng, càng thêm cẩn thận đặt vòng cổ trở về chiếc hộp, chỉ sợ bản thân lỡ tay một cái đánh rơi nó thì có bán mình đi cũng không đền nổi.

Lúc này có người e hèm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thì ra là Vương chủ nhiệm không biết đã đi vào từ lúc nào.

“Tiểu La này, tôi thấy cô vẫn nên về nhà cất cái vòng cổ này đi thôi, nếu để ở đây ngộ nhỡ có vấn đề gì thì thật sự không tốt lắm, đem đi rồi mọi người cũng không cần lo lắng nghi ngờ nữa!”

La Duyệt kỳ đỏ mặt, cô biết ý của Vương chủ nhiệm. Thật ra cô cũng sợ bản thân gặp chuyện không may, đến lúc đó cô cũng chẳng tốt đẹp gì, vì thế cảm ơn chủ nhiệm vương rồi tìm chiếc túi bình thường bỏ chiếc vòng cổ và giấy chứng nhận vào trong.

Gọi điện cho vệ sĩ chờ mình ở cửa xong cô mới hơi lo lắng xách túi xuống lầu.

Đến tận lúc ngồi vào trong xe rồi mới yên tâm, cô lại lập tức gọi điện cho Mạc Duy Khiêm chỉ trích hành vi của hắn.

“Anh đã nói là muốn tặng em, dĩ nhiên là sẽ không thu về.”

“Anh nói nghe thật đơn giản, đây là thứ bình thường sao? Em sắp bị hù chết đây này, anh bảo em phải để nó ở đâu chứ? Chẳng lẽ vì nó mà em phải mua két sắt à?” La Duyệt Kỳ hơi tức giận, thứ này không phải là thứ cô có thể giữ nổi, đeo trên cổ khéo mà đầu cô cũng không giữ nổi ấy chứ!

Ở đầu bên kia điện thoại, Mạc Duy Khiêm cười đến vui vẻ: “Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một cái vòng cổ thôi, làm ra là để người ta đeo mà, nếu cả ngày để trong két sắt thì còn ý nghĩa gì nữa? Bên em có nhiều người như thế mà còn sợ bị cướp hay sao? Cho dù mất cũng không sao cả, mất cũ thì mua cái mới là được.”

Thứ mà bản thân cô phấn đấu cả đời cũng không mua được mà trong miệng Mạc Duy Khiêm lại thành thứ chẳng đáng một đồng! Giọng điệu của Mạc Duy Khiêm suýt nữa thì kích thích tâm lý hận nhà giàu của La Duyệt Kỳ.

“Hừ, chủ nhiệm của em cũng nghĩ thế đấy, anh có tiền không thèm để ý nhưng dân chúng bình thường như tụi em có bao giờ thấy thứ này chứ?” La Duyệt Kỳ rất là không vui.

“Được, là anh không tôn trọng nhân dân lao động, anh xin lỗi, lát nữa anh còn phải đi bàn việc với người ta, em có trở lại văn phòng nữa không?” Mạc Duy Khiêm nhanh chóng thay đổi thái độ.

“Không quay về văn phòng nữa, em định đi thăm Kim Đào.” La Duyệt Kỳ cũng không dấu giếm hành trình của mình.

Mạc Duy Khiêm yên lặng một lát mới nói: “Anh biết, em đi đi, khuyên nhủ cậu ấy cho tốt, anh xong việc sẽ đến đón em.”

La Duyệt Kỳ định nói không cần nhưng Mạc Duy Khiêm đã cúp máy nên đành thôi, thật ra hôm nay cô muốn đến gặp để thẳng thắn nói ra toàn bộ chuyện giữa mình và Mạc Duy Khiêm cho Kim Đào nghe, cô không có cách nào để che dấu tiếp được, loại cảm giác này tra tấn người ta không chịu nổi, chẳng bằng nói thẳng ra.

Đến bệnh viện, vào phòng bệnh thấy ở đó không chỉ có Kim Đào mà huấn luyện viên đội hắn – Ngụy Tân cũng đang ở bên trong, hai người còn đang trò chuyện.

“Duyệt Kỳ, em đến rồi à, mau lại đây ngồi đi. Huấn luyện viên, giới thiệu với anh đây là La Duyệt Kỳ bạn gái của em, anh cũng đã từng gặp rồi đấy ạ.”

Ngụy Tân nhìn nhìn La Duyệt Kỳ nói: “cô gái xinh đẹp thế này sao tôi có thể quên được chứ.” Sau đó bắt tay La Duyệt Kỳ: “Tôi định đến thăm sớm hơn nhưng không sắp xếp được thời gian, may mà không tổn thương đến gân cốt.”

“Huấn luyện viên, ngày mai em có thể xuất viện rồi, anh đừng có đem vị trí của em cho người khác đấy nhé.” Kim Đào lo lắng nhất chính là việc này.

“Yên tâm đi, cậu là tiên phong hoàng kim của đội chúng ta, hơn nửa số trận đấu sau này cậu phải đá thật tốt đấy, đừng làm uổng phí công sức đào tạo của tôi! Được rồi, tôi không quấy rầy cuộc nói chuyện của vợ chồng son nữa, tôi về trước!”

Kim Đào cũng vô cùng kích động: “Cám ơn huấn luyện viên, em nhất định không phụ kỳ vọng của anh dành cho em, em đưa anh ra ngoài.”

“Đừng đừng, sao có thể để bệnh nhân tiễn khách được chứ?” Ngụy tân lập tức ngăn cản Kim Đào xuống giường.

La Duyệt Kỳ nói: “Để em tiễn cho, anh mau nằm xuống đi.”

Kim Đào lúc này mới nằm yên xuống, lại liên tục nói cảm ơn Ngụy Tân.

La Duyệt Kỳ cùng đợi thang máy với Ngụy Tân, lúc này Ngụy Tân do dự một chút mở miệng nói: “Thật ra tôi cũng định nói chuyện với cô, không biết cô có rảnh không?”

La Duyệt Kỳ lập tức gật đầu: “Rảnh, anh muốn nói gì vậy?”

Hai người đi đến một bên, đứng ở cửa sổ hành lang.

“Bình thường tôi vẫn từ chỗ Kim Đào biết là tình cảm hai người rất tốt, nhưng từ sau khi cô xảy ra chuyện thì cảm xúc của Kim Đào cũng không ổn định, huấn luyện cũng bị ảnh hưởng nhiều, gần đây lại càng biểu hiện kém hơn trước. Tiểu La, tuy rằng tôi là huấn luyện viên của đội bóng, bất cứ lúc nào cũng phải đặt lợi ích đội bóng lên hàng đầu nhưng Kim Đào thật sự là một đội viên xuất sắc, cậu ấy nhất định có thể phát huy tốt, tương lai cậu cũng cũng sẽ vì thế mà thay đổi rất nhiều. Tôi muốn nói là, cô phải ủng hộ cậu ấy, cô là trụ cột tinh thần của cậu ấy, hy vọng cô có thể tha thứ cho cậu ấy một lần, không thể để tương lai tốt đẹp của Kim Đào cứ thế mất đi đúng không? Tuổi cậu ấy cũng không còn nhỏ, nếu có thể giữ vững phong độ đỉnh cao vào năm thì đó là thu hoạch hết cả danh và lợi đấy, cô hiểu chứ?”

La Duyệt Kỳ cúi đầu không nói, Ngụy Tân thấy không nhận được câu trả lời đành nói: “Cô nhất định phải suy nghĩ kỹ lời tôi, tương lai Kim Đào thành hay bại đều do cô quyết định đấy.”

Nhìn Ngụy Tân vào thang máy, La Duyệt Kỳ cực kỳ buồn khổ.

Ngụy Tân nói không sai, cô luôn chỉ nghĩ đến sự khó xử của mình chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc sau khi cô nói ra thì Kim Đào sẽ bị đả kích đến cỡ nào, đã quen với việc Kim Đào ngoan ngoãn nghe lời cô, cô đã quên đặt mình vào hoàn cảnh khác mà suy nghĩ cho hắn.

Nhưng nếu cô không nói, chẳng lẽ phải mang theo bí mật này kết hôn với Kim Đào, lừa gạt Kim Đào cả đời ư? Đó là việc đau khổ thế nào chứ? Bản thân cô cũng vĩnh viễn không yên tâm được.

La Duyệt Kỳ không ngừng suy nghĩ nên tiến hay lùi, chỉ có thể buông tha cho kế hoạch lúc đầu, sắp xếp lại cảm xúc của mình mới trở về phòng bệnh.

Mạc Duy Khiêm ngồi trong văn phòng chờ người mình muốn gặp, trong lòng lại nghĩ phải làm sao nhanh chóng ngăn cách liên hệ của La Duyệt Kỳ và Kim Đào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên cho Kim Đào biết khó mà lui là tốt nhất.

Đang nghĩ tới đó thì có người ở bên ngoài gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, phó tổ trưởng Phùng Thư Dân đem theo một người đi vào.

Đóng cửa xong, Phùng Thư Dân giới thiệu cho Mạc Duy Khiêm: “Duy Khiêm, vị này là đại biểu nhân dân của Danh Tĩnh, là nhà từ thiện và doanh nghiệp nổi tiếng ở Danh Tĩnh, Lưu Dương tiên sinh.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trống trơn xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tuy rằng cuối năm trống trơn có nhiều việc không thể trả lời bình luận được nhưng vẫn rất chăm chỉ đọc bình luận của mọi người, đương nhiên cũng đã thấy được tiếng hô rất vang trong những chương Hot….

Ông xã của trống trơn cũng biết trống trơn viết tiểu thuyết, nhưng mà anh ấy không biết bút danh của trống trơn hay bất cứ tác phẩm nào, thật sự không có cách nào để anh ấy đánh giá được!

Cuối cùng muốn nói là thân phận của đại thúc không đơn giản chỉ là một nhân viên nhà nước đâu!

Editor nói ra suy nghĩ của mình: Phần lời tác giả ta đã lược bớt vài chỗ nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc