TÌNH BIẾN

Mặc dù lúc Mạc Duy Khiêm nghe thấy cái tên Lưu Dương này cũng không thấy bất ngờ lắm nhưng lại cảm thán sự việc quá rắc rối, Phạm Thanh Lợi và Lưu Dương còn cả Triệu Chi Tín đã bị bắt, ba người này hẳn là một bọn, cũng chẳng biết Loan Ninh là loại người nhào, nói không chừng cũng là một kẻ trong đám đó.

Vậy thì chuyện Duyệt Kỳ gặp phải ở trung tâm thương mại đã được sáng tỏ, Phạm Thanh Lợi vì báo thù cho Triệu Chí Tín nên thông đồng với nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại để vu oan giá họa cho Duyệt Kỳ.

Không thể không nói mạng lưới thế lực của Phạm Thanh Lợi đúng là rất lớn, nhưng nếu chuyện còn liên quan đến Lưu Dương thì sẽ càng phức tạp hơn.

“Cô làm tốt lắm, nhưng phải chú ý an toàn bản thân, không cần quá nóng vội làm họ cảnh giác.” Theo góc độ lãnh đạo thì Mạc Duy Khiêm cần quan tâm Lý Minh Hân một chút.

Giọng nói của Lý Minh Hân rất vui mừng: “Không có việc gì đâu, em đã nhờ ba điều tra giúp, ông ấy làm trên tỉnh nhiều năm như thế cũng có chút quan hệ, có thể tìm hiểu giúp một chút, vậy bước tiếp theo phải làm thế nào đây?”

“Thu thập chứng cứ, bí mật điều tra trước đã, xem có thể khơi thông được con đường tố cáo của quần chúng nhân dân không, ngày mai tôi sẽ bàn lại với Thư Dân, còn cả chuyện Trương Bội Ninh được làm phó đài truyền hình cũng phải thúc đẩy tiến độ điều tra.”

“Em hiểu rồi, chuyện này cũng giao cho em đi, em nhất định sẽ làm tốt.” Lý Minh Hân chủ động xin được ra trận.

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Đúng là cân quắc bất nhượng tu mi, chờ sự việc kết thúc rồi, tôi nhất định sẽ báo cáo với cấp trên, cũng để Lý trưởng phòng được nở mày nở mặt vì có cô con gái như cô.”

(cân quắc bất nhượng tu mi: phụ nữ không chịu thua kém đàn ông)

“Em làm tất cả những điều này không phải để tranh công, em làm chỉ vì giúp anh mà thôi, Duy Khiêm anh hiểu chứ?” Lý Minh Hân trực tiếp nói ra tấm lòng của mình.

Mạc Duy Khiêm cũng trực tiếp không kém: “Minh Hân, tôi đã nói rồi, nếu đem cảm xúc tư nhân lẫn lộn vào công việc thì tôi thà rằng không cần người này, tôi cũng không muốn cô mất đi cơ hội lập thành tích tốt như vậy, cũng mong cô có thể hiểu được ý tôi, cứ thế đi.”

Cúp điện thoại, Mạc Duy Khiêm lập tức gọi điện cho Đổng Nguyên để hắn sai người điều tra quan hệ của Loan Ninh và Phạm Thanh Lợi.

Trong đầu Kim Đào không ngừng nhớ lại cảnh Mạc Duy Khiêm hôn môi La Duyệt Kỳ, vừa khổ sở lại vừa cảm nhận sâu sắc thêm việc cần phải kiếm thật nhiều tiền. Ở Danh Tĩnh hắn cũng coi như có danh tiếng, so với người bình thường thì có khá giả hơn một chút, nhưng ưu thế này đứng trước Mạc Duy Khiêm căn bản không bằng hạt cát, cho nên hắn cần phải kiếm thật nhiều tiền, như vậy mới có thể giữ Duyệt Kỳ bên người được.

Nhưng mà cho dù ý chí chiến đấu có cao đến đâu thì sự thật vẫn luôn rất tàn khốc, Kim Đào về bàn bạc với cha mẹ chuyện thế chấp căn nhà để mượn tiền, Trần Thục Phương là người đầu tiên phản đối: “Không được, dù thế nào cũng không được động tới nhà ở, vụ mua bán kia quá lớn, nhà chúng ta không làm nổi đâu, chẳng lẽ vì khách sạn đó phải bỏ hết vốn liếng cả đời sao?

Kim Tăng Chí cũng không đồng ý để con trai mạo hiểm như vậy.

Kim Đào lo lắng đến mức xoay quanh, lại không thể không để ý đến sự phản đối của gia đình, hắn không ngờ hắn khó khăn lắm mới hạ quyết tâm gây dựng sự nghiệp mà bên cạnh chẳng có một ai ủng hộ hắn, hắn đành ủ rũ gọi điện thoại cho Loan Ninh, nói hắn không thể mua lại khách sạn kia được.

Loan Ninh cũng hiểu được, tiếc nuối nói: “Người trong nhà cậu thật sự quá bảo thủ, tiền cho không mà cũng không nhặt, nhưng mà cậu đừng sốt ruột, tớ sẽ nghĩ cách khác giúp cậu.”

Kim Đào đã không còn hy vọng nói: “Thôi chi bằng tôi cứ chăm chỉ đá bóng thôi, nếu biểu hiện tốt có lẽ sẽ chuyển tới câu lạc bộ lớn hơn một chút.”

“Kim Đào, ngày mai tôi dẫn cậu đến một nơi, lúc đó lại nói tiếp.”

Kim Đào rất tò mò hỏi đi đâu nhưng Loan Ninh kiên trì không chịu nói, vì thế đành hẹn ngày mai hai người cùng đi.

Buổi tối hôm sau Loan Ninh lái xe đưa Kim Đào đến trung tâm giải trí nổi tiếng nhất Danh Tĩnh.

“Cậu tới nơi này bao giờ chưa?”

Kim Đào lắc đầu: “Đã nghe tiếng từ lâu rồi nhưng chưa bao giờ đến, không phải nơi này giá cả rất cao ư?”

“Đồ ngốc, đó đều là người khác nói, hôm nay sẽ cho cậu biết thêm nhiều điều khác.”

Loan Ninh nói xong lập tức đưa Kim Đào đến một quán bar ngầm phía dưới, trải qua sự kiểm tra, bảo vệ để hai người bước vào, bên trong rất đông vui tấp nập, không khí cực kỳ náo nhiệt, ai cũng có vẻ vô cùng hưng phấn.

“Bọn họ sao thế?” Kim Đào nhìn đám người đang kêu la ầm ĩ, hơi buồn bực.

“Quán bar này không phải người bình thường có thể vào được đâu, đêm nay có trận đấu lớn ở sân vận động, họ đều đến đây cá độ đấy.” Loan Ninh giới thiệu với Kim Đào.

“À, thì ra là vậy, không phải bên ngoài cũng có sổ xố ư, sao phải vào đây cá độ lén lút?”

“Kim Đào, cậu có giống cầu thủ không? Ngay cả cái này mà cũng không biết? Xổ số có thể trúng bao nhiêu tiền chứ, lại đây xem một chút.”

Loan Ninh đến quầy bar gọi một phục vụ nói thẳng: “Tôi cược 10 điểm, đội chủ nhà thắng.”

Phục vụ lập tức lấy ra một tấm thẻ tinh xả đưa cho Loan Ninh.

“Cái này là gì?” Kim Đào căn bản không hiểu cá như thế nào, mà 10 điểm là bao nhiêu tiền vậy?

“Đây là căn cứ chứng minh, đến lúc đó có kết quả sẽ quyết định cậu thắng hay thua, nơi này chỉ cá là thắng hay thua thôi, mặc kệ đá vào bao nhiêu trái đi nữa, đơn giản mà lại kích thích, cậu cũng chơi thử đi?”

“Một điểm bao nhiêu tiền?” Kim Đào cũng không ngại chơi một lần.

“Mười vạn.”

Kim Đào lập tức há to miệng, “Mười vạn?”

“Cậu đừng có ngố như thế được không? 10 vạn một điểm đã coi như là mức cá thấp nhất ở đây rồi đấy.”

“Tớ không chơi nổi đâu, cậu cá cũng quá lớn rồi.” Kim Đào còn muốn khuyên Loan Ninh

Vẻ mặt Loan Ninh cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó nhìn trái nhìn phải mới kéo Kim Đào sang một bên khẽ nói: “Tôi chỉ nói với mình cậu thôi đấy, tôi có tin tức nội bộ, chắc chắn thắng! Nếu cậu tin tôi thì mau chóng cá đi, nhưng mà không được nói với ai nữa đâu đấy, nếu không khéo bị người ta chặt đầu cũng nên đấy!”

Kim Đào sợ đến mức trái tim đập bình bịch, muốn cá cược nhưng lại sợ thua tiền.

“Nhìn cái bộ dạng uất ức của cậu kìa, bảo sao không đấu lại được họ Mạc kia, ngay cả chút cá cược lẻ tẻ cũng không dám!” Loan Ninh khiêu khích Kim Đào.

Kim Đào không thích nhất là kiểu nói này, vì thế lập tức quyết định: “Tôi tin cậu, nhưng tôi không mang theo tiền, làm sao đây?”

Loan Ninh cười, “Thắng là nhất định, cậu mang tiền làm gì, cứ cá là được, không thì cậu cũng cá 10 điểm nhé?”

Kim Đào cắn răng gật đầu, Loan Ninh lại nói với phục vụ kia lấy một tấm thẻ mười điểm.

Cả tối Kim Đào đều bị hình ảnh trên tivi tác động đến, mỗi chi tiết đều làm hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng trận đấu đến giai đoạn cuối cùng, đội chủ nhà đá vào 1 quả , thắng tỷ số 1:0!

Kim Đào cầm tiền mà không tin được hắn cứ thế thắng được 100 vặn, hắn ngẩn người ngồi trong xe nhìn Loan Ninh, không biết phải cảm ơn hắn ta thế nào nữa.

“Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không phải cho không cậu tiền, cậu đã biết bí mật của tôi, vậy thì khách sạn kia cũng tính cho tôi chút cổ phẩn được chứ?”

Kim Đào mong còn không được, lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi có thể mua lại khách sạn đó đều là công lao của cậu, bây giờ chỉ thiếu một ít nữa thôi, tôi đi vay mượn bạn bè là đủ, Loan Ninh cậu đúng là anh em tốt của tôi!”

Loan Ninh cười hắc hắc không nói gì.

Sau đó Loan Ninh lại đưa Kim Đào đến cá thêm hai trận đấu nữa, toàn bộ đều thắng, tiền trong tay Kim Đào lập tức dưa thừa.

“Loan Ninh, cậu đã có khả năng thế này còn cần đá bóng làm gì? Làm phú ông bạc tỉ cũng chẳng khó đâu.”

“Cậu thì biết gì chứ? Muốn người khác không nghi ngờ thì không được liên tục cá cược, tiền đặt cược cũng không được quá lớn, nếu không nhất định sẽ gặp chuyện không may, sao có thể lấy đây làm công việc chính được?” Loan Ninh cảm thấy chỉ số thông minh của Kim Đào không phải thấp bình thường đâu.

Kim Đào nghĩ lại cũng thấy đúng, loại chuyện này dĩ nhiên phải càng bí mật càng tốt rồi.

Có tiền rồi Kim Đào cũng không đàng hoàng nữa, vụng trộm mua lại khách sạn, đợi sau này kinh doanh tốt thì sẽ nói với cha mẹ và La Duyệt Kỳ. Sau đó hắn lại nhớ đến chuyện Mạc Duy Khiêm quyên cho hội từ thiện một chiếc vòng cổ lần trước, cũng chạy đến cửa hàng châu báu nổi tiếng nhất thành phố mua một sợi dây chuyền kim cương giá mười mấy vạn, chuẩn bị tặng La Duyệt Kỳ.

Mấy ngày này La Duyệt Kỳ cũng không gặp được Kim Đào, gọi điện thì hắn đều nói đang bận, khiến La Duyệt Kỳ bắt đầu lo lắng. Nhưng đang lúc sốt ruột thì Kim Đào lại gọi đến, nói đợi La Duyệt Kỳ tan tầm thì cùng đi ăn tối.

La Duyệt Kỳ đồng ý, cô cũng muốn hỏi một chút xem cuối cùng thì Kim Đào bận rộn việc gì vậy?

Hàn Giang vẫn vô cùng trách nhiệm như cũ, báo lại tất cả chuyện này cho Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Khiêm nghe xong chỉ nói đã biết, lại quay sang hỏi Đổng Nguyên: “Vừa rồi anh nói Loan Ninh với Phạm Thanh Lợi có quan hệ gì?”

“Tôi theo ý cậu liên hệ với Triệu cục trưởng ở cục công an thành phố, ông ta tìm được tin là Loan Ninh, Phạm Thanh Lợi, Triệu Chi Tín còn cả Lưu Dương nữa, là bốn anh em kết nghĩa, thế lực ở Danh Tĩnh rất lớn, cơ bản là không ai dám đụng tới họ.”

“Thì ra là thế, mạng lưới này đúng là vừa sâu vừa rộng mà, Loan Ninh chắc chắn là đang lôi kéo Kim Đào, nhưng Kim Đào này lại quá ngu ngốc không nghe lời tôi khuyên.”

“Quan tâm hắn làm gì, chúng ta cũng đã cảnh cáo hắn rồi, hắn cứ thích đâm đầu vào thì ai mà ngăn được?” Đổng Nguyên căn bản không thèm quan tâm Kim Đào sẽ ra sao.

Mạc Duy Khiêm xua tay: “Nói thế cũng không đúng, tôi cần quan tâm Kim Đào, hơn nữa nếu hắn thật sự gặp chuyện không may thì tôi càng phải xen vào, như thế Duyệt Kỳ mới có thể cách hắn càng xa, không để hắn chen vào giữa chúng tôi được!”

Đổng Nguyên khâm phục: “Nếu cậu chú ý đến ai thì đúng là lúc nào cũng nhớ đến, La Duyệt Kỳ sao trốn được chứ? Nhưng mà Duy Khiêm này, cậu lần này là thật đấy à?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh nghĩ tôi với anh ở đây để chơi đùa chắc? Tôi đã xác định rồi, ai cũng không thể ngăn cản được.”

“Hiểu rồi, vậy cậu thấy cái nhóm bốn người này phải làm sao đây?”

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Cục trưởng Triệu không phải là đối thủ một mất một còn của hội Lưu Dương sao? Quan hệ tốt với hắn đi.”

Đổng Nguyên khâm phục Mạc Duy Khiêm nhất là điểm này, cậu ta chưa bao giờ coi việc xử lý kẻ địch làm trung tâm, càng không thích dùng thân phận của mình để đè ép mà thích giao lưu với đối thủ của kẻ định hơn, cho nên mỗi lần đều làm kẻ địch sa vào khủng hoảng mà cậu ta vẫn vô cùng thoải mái.

“Đã lâu không ra ngoài thả lỏng, hay đêm nay chúng ta đi uống vài chén nhé?” Đổng Nguyên nói đến đây thì vô cùng hào hứng.

Mạc Duy Khiêm khinh bỉ liếc Đổng Nguyên một cái, tức giận nói: “Tôi có tâm trạng nhàn nhã thế à? Anh không nghe chuyện Kim Đào hẹn gặp Duyệt Kỳ đấy sao?”

“Cậu không phải định đi theo đấy chứ? Có bọ Hàn Giang rồi cậu cần gì lo lắng thế chứ?”

“Duyệt Kỳ mềm lòng, có lẽ sẽ bị Kim Đào nói vài câu thuyết phục mất, có tôi thì cô ấy còn kiêng kỵ một chút.”

Anh lớn à, anh đó là trực tiếp trông coi đấy, ai mà không kiêng kị được chứ? Anh đang lấy chuyện lên giường với người ta ra để uy hiếp đấy. Đổng Nguyên liếc mắt xem thường ở trong lòng, hắn giờ mới biết thì ra Mạc Duy Khiêm không có phong độ như thế đấy.

Lúc tan tầm, La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm chờ mình thì cũng không ngạc nhiên, bên cô có nhiều tai mắt của hắn như vậy mà hắn không biết cô đi gặp Kim Đào mới là lạ đấy.

“Anh không phải muốn đi theo em đấy chứ?” La Duyệt Kỳ vào thẳng vấn đề.

“Đúng thế, chúng ta cùng đi, em không thể bỏ anh được, mà anh cũng sẽ không nói sự thật với Kim Đào.”

Ai con mẹ nó cùng anh chứ? La Duyệt Kỳ nhìn nụ cười trong sáng của Mạc Duy Khiêm thì suýt nữa chửi thề luôn, rõ ràng là cô chịu thiệt mà bây giờ cứ như cô kiếm lời từ hắn vậy?

“Tùy anh đi, nhưng em không muốn các anh cãi cọ ở nơi công cộng đâu đấy.” Cô chỉ có một yêu cầu này thôi.

“Không phải lần nào anh cũng nói chuyện rất tử tế sao? Con người anh luôn không thích làm khó người khác.” Mạc Duy Khiêm thật sự vô tội.

La Duyệt Kỳ cũng chẳng muốn quan tâm đến Mạc Duy Khiêm, xoay người ngồi vào trong xe, Mạc Duy Khiêm cũng lập tức ngồi vào.

Kim Đào cũng đã quen việc Mạc Duy Khiêm luôn theo đuôi La Duyệt Kỳ, nhưng vẫn khó chịu châm chọc: “Mạc Duy Khiêm, anh cứ thế cả ngày có ý nghĩa gì chứ? Duyệt Kỳ nguyện ý ở bên tôi, anh cứ mặt dày như thế đúng là quá dọa người mà!”

Mạc Duy Khiêm kéo ghế cho La Duyệt Kỳ ngồi xuống rồi mới ngồi bên cạnh cô, cười rất có phong độ: “Yểu điện thục nữ, quân tử hảo cầu! Chỉ cần Duyệt Kỳ còn chưa kết hôn thì bất kỳ ai cũng có tư cách theo đuổi em ấy.”

Đây đúng là quan minh chính đại tuyên chuyến với hắn mà! Kim Đào muốn tức giận, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bây giờ mình đã là ông chủ của khách sạn nổi tiếng lâu đời của Danh Tĩnh, dù sao cũng phải chú trọng phong thái một chút thì lại nhịn xuống.

“Kim Đào, mấy ngày nay anh bận gì vậy? Em đã nói là không đồng ý anh dùng nhà ở để cầm cố đâu, không phải anh lại vụng trộm làm đấy chứ?” La Duyệt Kỳ không muốn nghe hai người đàn ông này đấu võ mồm, lập tức hỏi chuyện mình lo lắng nhất.

Kim Đào lập tức xua xua tay: “Không đâu, tuyệt đối là không, lại nói ba mẹ anh cũng không đồng ý, sao anh có thể đem nhà đi cầm được?”

“Sao thế? Cậu cần dùng tiền sao? Cần bao nhiêu? Tôi có thể cho cậu mượn, mượn bao lâu cũng được.” Mạc Duy Khiêm cũng nhập vào đề tài.

“Không cần! Tôi đã không cần nữa rồi, anh cứ giữ lại tiền của anh đi, trên đời cũng chẳng phải chỉ Mạc Duy Khiêm anh có tiền, tôi có thể dựa vào cố gắng của bản thân để kiếm tiền, hơn nữa cũng chẳng kém hơn anh đâu!”

Mạc Duy Khiêm vẫn cười nói: “Tôi thật sự chờ mong cố gắng của cậu, thật ra có người vừa sinh ra đã có rất nhiều tiền tài, có người cho dù cố gắng cả đời cũng chẳng có ích gì, đó là hơn thua ở điểm xuất phát, chẳng có cách nào.”

Kim Đào không đồng tình hừ một tiếng: “Duyệt Kỳ không phải người có lòng tham, tôi chỉ cần có thể làm cô ấy không lo ăn mặc là được rồi, nhưng mà thứ cần có thì cũng không kém ai đâu!”

Nói xong lập tức lấy hộp trang sức được đóng gói cực kỳ tinh xảo từ trong túi ra đưa cho La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, đây là dây chuyền kim cương anh mua cho em, tuy không đắt như của hắn, nhưng cũng là hãng nổi tiếng quốc tế, em mang chơi trước, đợi sau này có tiền anh sẽ mua cái tốt hơn cho em.” Lúc đưa đi còn liếc mắt nhìn Mạc Duy Khiêm một cái, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Mạc Duy Khiêm nhìn đánh dấu trên hộp nói: “Nhãn hiệu khá tốt đấy!”

Kim Đào lập tức đắc ý: “Dĩ nhiên, toàn thành phố chỉ có một cửa hàng độc quyền này thôi, không phải người bình thường có thể mua nổi đâu.”

“Đúng vậy, nhưng mà tôi đề nghị thế này, thật ra còn có mấy nhãn hiệu lớn chất lượng ngang hàng khác cũng rất tốt, cậu chọn cái này chẳng qua là lượng tiêu thụ có vẻ tốt hơn thôi.”

Lời này nói xong, Hàn Giang vẫn đi theo đột nhiên khẽ ho khan vài cái.

“Mạc Duy Khiêm, anh muốn bới móc phải không? Mua thứ này chính là mua nhãn hiệu, tôi mua thì phải mua cái tốt nhất! Anh chẳng qua là có một cái giấy chứng nhận thì sẽ xem thường toàn bộ kim cương khác trên thế giới sao?” Cuối cùng Kim Đào cũng không nhịn nổi cơn tức.

La Duyệt Kỳ thấy thế định giảng hòa, cô còn chưa hỏi xong chuyện chính, sao lại muốn cãi nhau rồi? Nhưng mà cô còn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Giang đã mở miệng trước: “Kim tiên sinh, Mạc tiên sinh nhà tôi cũng chỉ có ý tốt thôi, hơn nữa ở mặt này Mạc tiên sinh đúng là có quyền lên tiếng, vì nhãn hiệu ngài vừa mua được bán trong cửa hàng của Mạc tiên sinh mở ra, Mạc tiên sinh chẳng qua là có ý tốt muốn ngài giảm được chút tiền thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc