TÌNH BIẾN

Vào căn phòng đã chuẩn bị tốt, sau khi thấy La Duyệt Kỳ an ổn nằm trên giường mọi người mới lục tục rời đi.

“Ngô Phái Thanh kia là đối tượng ba mẹ anh chuẩn bị giới thiệu cho anh đúng không? Em thật sự đến không đúng lúc mà.” La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm đang ngồi bên giường, khẽ nói.

Mạc Duy Khiêm sờ sờ gương mặt La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh sợ em nghĩ nhiều nên mới nói rõ mọi việc như thế. Khó khăn lắm mới dỗ được em đồng ý đến nhà anh, nếu để mấy chuyện phức tạp đó phá hoại thì anh phải đi đâu mới tìm được người vợ tốt như em chứ. Duyệt Kỳ, em đừng để tâm đến người phụ nữ kia, là do lúc trước ba mẹ anh không biết chuyện của em thôi, giờ họ đã biết rồi, em thấy thái độ của họ có phải lập tức thay đổi rồi không? Nghe lời, thân thể em quan trọng nhất!”

La Duyệt Kỳ chu môi nói: “Thay đổi thái độ chẳng qua là do coi trọng đứa bé trong bụng em thôi, nếu không khéo họ sẽ trực tiếp đuổi em ra ngoài ấy chứ. Thôi quên đi, em cũng không có tâm trạng chú ý những việc này, quan trọng nhất là cục cưng được khỏe mạnh, em muốn ngủ một chút, anh ra ngoài đi. Còn nữa, đừng quên việc đưa em tới gặp ba mẹ đấy, hay là em đến ở chung với ba mẹ em nhé, giờ họ đang ở đâu?”

“Duyệt Kỳ tốt, nếu em mà qua đó thì anh chịu làm sang được chứ? Em không ở bên cạnh anh sẽ lo lắng lắm, đừng giày vò anh nữa mà.”

La Duyệt Kỳ hé miệng cười không ngừng, Mạc Duy Khiêm hôn cô rồi mới ra ngoài.

La Duyệt Kỳ nằm trên giường suy nghĩ nên đối phó với Ngô Phái Thanh thế nào, đột nhiên cô thoáng thấy cửa mở ra, nhìn lại thì thấy Văn Tiêu Tiêu lén lút đi tới, lập tức nở nụ cười với cô bé.

“Mợ, mợ không sao chứ?” Giọng điệu của Văn Tiêu Tiêu nhuốm chút lo lắng.

“Không phải là dùng cách của con ư, sao lại không yên tâm vậy chứ?” La Duyệt Kỳ đùa với cô bé.

“Mợ diễn đạt quá, con nhìn mà cứ tưởng mợ đau bụng thật nên mới thừa dịp mọi người ra ngoài hết, lén lút trốn vào thăm mợ.” Cuối cùng Văn Tiêu Tiêu cũng yên tâm.

“Tiêu Tiêu, con còn nhỏ tuổi mà đầu óc đã tinh ranh như thế, đúng là khiến mợ giật mình mà.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Văn Tiêu Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc: “Mợ, đó gọi là trưởng thành sớm, mẹ con đã dạy con từ lâu rồi, hơn nữa có rất nhiều rất nhiều phụ nữ cũng quấn quýt lấy ba con như thế, con nhìn nhiều dĩ nhiên sẽ hiểu thôi. Ở trường và các buổi gặp gỡ con đều phải chú ý cẩn thận đến lời nói hành động của mình, nếu không sẽ bị kẻ xấu thừa cơ lợi dụng. Nhưng mà mợ đừng sợ, hai chúng ta là liên minh, con sẽ giúp mợ. Còn nữa, sau này mợ phải để tiểu bảo bảo thường xuyên chơi với con nha.”

Nghe lời nói thành thục lại đủ ngây thơ của Văn Tiêu Tiêu, lòng La Duyệt Kỳ hơi chua xót. Có bao nhiêu người cả đời cũng không thấy được hoàn cảnh phức tạp như vậy, thế mà con bé chẳng qua vừa mới tốt nghiệp tiểu học mà đã hiểu được nhiều thứ đến thế, lại nghĩ sợ là tương lai bé cưng của cô cũng phải như vậy.

“Vậy ba con đối xử với mấy người phụ nữ quấn quýt đó như thế nào?”

Văn Tiêu Tiêu vẫn nhìn bụng La Duyệt Kỳ, không yên lòng đáp: “Ba con sợ mẹ con, nhân viên bên cạnh ba con gần như không có phụ nữ, là do mẹ con sợ có người lấy lý do ba trọng nam khinh nữ gây khó dễ nên mới cố ý bảo ba con sắp xếp hai nhân viên nữ đã quá 40 tuổi ở bên đấy.”

“Sao con biết nhiều thế? Như cụ non vậy!” La Duyệt Kỳ nghe Văn Tiêu Tiêu nói chuyện thì thấy hơi buồn cười.

“Đôi khi mẹ con sẽ nói với con mà, mẹ bảo con không thể không biết gì được mà phải hiểu biết hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi, quan trọng nhất là phải phân biệt được người tốt kẻ xấu. Mợ là người tốt, con thích mợ.” Văn Tiêu Tiêu cười hì hì, khôi phục lại tính tình của một cô bé con, ngồi bên cạnh La Duyệt Kỳ dụi dụi mắt.

“Có phải con cũng mệt không? Hay là nằm xuống đây ngủ chung với mợ đi.”

“Có được không ạ? Con sợ quấy rầy mợ nghỉ ngơi, thật ra con ngủ ngoan lắm.” Văn Tiêu Tiêu vừa muốn ngủ cùng La Duyệt Kỳ, lại sợ khiến mợ phiền lòng.

“Không quấy rầy, con lên đây đi.” La Duyệt Kỳ vừa nói vừa dịch người chừa lại chỗ cho Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu vui vẻ trèo lên nằm cạnh cô, một lớn một nhỏ nhanh chóng ngủ say, còn khẽ ngáy nữa, ép buộc lâu như thế đúng là mệt mỏi mà.

Mạc Duy Hoa cùng mẹ đi xuống nhà bếp sắp xếp cơm trưa dinh dưỡng cho La Duyệt Kỳ, chị trực tiếp hỏi: “Mẹ, mẹ định xử lý Ngô Phái Thanh kia thế nào, nếu không thì để cô ta về nhà trước đi.”

Kỳ Ngọc Châu lắc đầu: “Người là do mẹ mời đến, dù thế nào cũng không thể lập tức đuổi người ta về ngay được, về tình về lý đều không ổn, cứ để con bé tự rút lui đi.”

“Mẹ cũng thật là, đã biết cha cô ta làm gì rồi mà cũng không kiêng dè một chút, còn tạo cơ hội cho người ta nữa.”

Kỳ Ngọc Châu trợn trắng mắt nhìn con gái một cái: “Dĩ nhiên mẹ biết cô ta nghĩ gì trong đầu, chẳng qua là thấy điều kiện mọi mặt đều không tệ, có tài hoa lại hiểu lí lẽ, rất thích hợp chăm sóc Duy Khiêm, lại là hàng xóm nên thuận tiện thử chút thôi, ai dè Duy Khiêm có bạn gái rồi cũng không thèm báo cho ba mẹ một câu chứ? Còn con đấy, sao vừa rồi không nói chuyện La Duyệt Kỳ đã mang thai hả? Nếu vừa rồi đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thật thì người bác như con yên lòng được sao?”

“Chẳng phải là con quên sao, vừa thấy Ngô Phái Thanh kia con đã quên mất tiêu chuyện đó rồi.”

“Hừ, con là con ranh không biết nặng nhẹ, chỉ muốn xem trò cười thôi đúng không, đều do Văn Thụy nuông chiều con quá mà!”

Mạc Duy Hoa nhanh chóng ôm lấy mẹ mình đổi đề tài: “Mẹ, nói chuyện đứng đắn, con thấy Ngô Phái Thanh kia không giống kẻ thức thời đâu, nếu cô ta không đi thì phải làm sao đây, chẳng phải Duyệt Kỳ sẽ càng khó chịu hơn sao?”

Kỳ Ngọc Châu thở dài: “Khó chịu cũng phải chịu, con bé sẽ sống cả đời với Duy Khiêm, nếu chỉ có chút phiền toái đó mà đã không chịu nổi thì tương lai kết hôn rồi phải làm sao chứ? Con hiểu rõ đàn ông có quyền sẽ phải đối mặt với những thử thách cám dỗ thế nào mà, phụ nữ tiếp cận Văn Thụy đâu có ít, nếu không phải lòng Văn Thụy hướng về con, con nghĩ con có thể sống yên như vậy sao? La Duyệt Kỳ phải học thích ứng và đối mặt với những chuyện này, như thế mới có thể sống với nhau lâu dài được, Ngô Phái Thanh không thức thời cũng coi như là cho con bé một lời cảnh cáo, cũng là một thử thách.”

Mạc Duy Hoa cảm thấy mẹ mình nói rất có lý, bây giờ có nhiều phụ nữ đâu cần quan tâm người ta đã kết hôn hay chưa chứ, nếu có thể quấn lấy đàn ông có quyền thì dù phải liếm chân họ cũng vui, đúng là nên để La Duyệt Kỳ hiểu rõ đạo lý này, cho nên chị cũng không nhắc lại chuyện làm Ngô Phái Thanh rời đi nữa.

Mấy ngày tiếp theo, trước mặt Kỳ Ngọc Châu, Ngô Phái Thanh không hề biểu hiện ra chút ảo não mất mát nào cả mà vẫn như khi ở nước ngoài, thường xuyên trò chuyện giải sầu với bà và Mạc Nhữ Đức.

Vì hai vị trưởng bối nhà họ Mạc ở nước ngoài về nên người thân bạn bè đều đến tụ tập, người mời đi đây đó cũng rất nhiều, mỗi lần hai người ra ngoài Ngô Phái Thanh đều dùng lí do không muốn ở nhà một mình để yêu cầu đi theo, Kỳ Ngọc Châu cũng không phản đối.

Nhưng nếu người ta đã mời mình thì theo lệ thường nhà họ Mạc cũng phải tổ chức tiệc tại nhà để đáp lại, vì có rất nhiều khách đến nên giai đoạn chuẩn bị tiệc cũng rất rườm rà. Ngô Phái Thanh lại bắt đầu giúp đỡ thu xếp chuẩn bị, không sợ vất vả mà sắp xếp vô cùng thỏa đáng mọi chuyện, cái gì cũng chọn bố trí theo phong cách Kỳ Ngọc Châu ưa thích, khiến người dưới nhìn vào cảm thấy cô ta có mấy phần giống con dâu nhà họ Mạc hơn, lúc trò chuyện cũng thường xuyên bàn xem ai mới thật sự là chân mệnh thiên nữ.

Đây chính là hiệu quả mà Ngô Phái Thanh muốn đạt được, dư luận rất quan trọng, cô ta cũng muốn nhân cơ hội này làm Mạc Duy Khiêm nhìn thấy sự chênh lệch của mình và La Duyệt Kỳ, cũng khiến toàn bộ người nhà họ Mạc coi trọng mình, đứng về phía mình.

Tuy La Duyệt Kỳ biết rõ tình hình nhưng cũng không định tranh giành, bây giờ cô còn rất nhiều cái phải học, thôi thì cứ cẩn thận quan sát quy củ làm việc của người nhà họ Mạc đi, trong giai đoạn này chỉ cần cô không phạm lỗi gì đã là thành công rồi. Vì thế ngoài việc hàng ngày đi thăm hỏi hai vị cao tuổi nhà họ Mạc thì toàn bộ thời gian cô đều dùng để học hỏi thói quen sống và lễ tiết xã giao của nhà họ Mạc, mà Tiêu Tiêu chính là vị giáo viên tốt nhất!

Dĩ nhiên cô cũng không thể thả lỏng cảnh giác với kẻ tình địch luôn như hổ rình mồi kia được, mấy ngày nay La Duyệt Kỳ đã tổng kết được một nguyên tắc tác chiến đó là: Địch động thì ta động, địch bất động ta cũng động, địch lui ta càng phải thừa cơ mà hành động!

Hôm nay, La Duyệt Kỳ vẫn đến phòng Kỳ Ngọc Châu chào hỏi như bình thường, nhưng lúc cô đến thì Ngô Phái Thanh đã ở đó rồi.

“Duyệt Kỳ mau đến đây ngồi đi, bây giờ con phải nghỉ ngơi nhiều, sau ba tháng mới dần dần tăng lượng vận động vừa phải lên.”

“Thân thể cháu khỏe lắm, không có chuyện gì hết, chỉ là chào hỏi thôi mà, sao có thể mệt được ạ!” La Duyệt Kỳ cười cười ngồi xuống nói.

Ngô Phái Thanh cầm một miếng vải hỏi La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, cô xem lấy màu này làm màu khăn trải bàn có được không?”

Coi cô là đứa ngốc thật sao? Hỏi cô như thế rõ ràng là tỏ vẻ mà, nói không chừng màu này chính là màu mẹ Mạc Duy Khiêm đã chọn ấy chứ! La Duyệt Kỳ cười lạnh trong lòng nhưng vẫn cầm lên xem mấy lần mới nói: “Tôi thấy màu này rất chói mắt, vẫn nên chọn màu dịu mắt thì tốt hơn, nhưng đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi, vẫn nên xem bố cục chỉnh thể rồi hãy chọn.”

Quả nhiên Ngô Phái Thanh cười đến vui vẻ: “Bác gái, Duyệt Kỳ không thích màu này rồi, hay là chúng ta đổi lại màu khác?”

La Duyệt Kỳ lập tức mất tự nhiên nói: “A, cháu không biết màu này do ngài chọn, không cần đổi đâu, màu xanh rất đẹp, thật ra cũng dễ nhìn lắm.”

Kỳ Ngọc Châu âm thầm lắc đầu, cô bé La Duyệt Kỳ này quá thành thật, sao lại không hề nhận thấy ý đồ của Ngô Phái Thanh với Duy Khiêm vậy chứ, sao mà không nhận ra dụng ý cô ta ở mãi không đi vậy? Sao không thể động não một chút rồi hãy nói, chỉ cần hỏi trước màu này là ai chọn thì đã biết rồi mà! Haz, quá thiếu thốn kinh nghiệm sống, đúng là vẫn còn nhỏ tuổi, không vấp ngã sẽ không trưởng thành được.

“Vậy sửa lại đi, Duyệt Kỳ, con thích màu nào thì chọn đi.”

La Duyệt Kỳ hốt hoảng đứng lên: “bác gái, bác đừng nghe lời nói lung tung của con, màu này thật sự dễ nhìn mà!”

“Chuyện này là sao vậy?” Mạc Duy Khiêm đứng ở cửa nhíu mày nhìn tình cảnh trước mắt.

“Duyệt Kỳ, cô xem cô này, có chuyện gì đâu mà phải cuống lên thế chứ, mau ngồi xuống đi.”

Ngô Phái Thanh đỡ La Duyệt Kỳ ngồi xuống xong lại quay đầu nói với Mạc Duy Khiêm: “Duy Khiêm, anh đến rồi à, bọn em đang chọn màu vải, Duyệt Kỳ và bác gái chọn khác nhau thôi. Đúng rồi, em còn cố ý hầm canh xương cho Duyệt Kỳ, đặc biệt dinh dưỡng, để em đi lấy.”

Đúng là biết diễn trò, còn làm canh xương hầm cho mình nữa chứ, biết cô hàng ngày đều tới đây nên mới bày trò đúng không? Chẳng lẽ cô ta cho rằng đến tận bây giờ cô cũng không biết gì sao? La Duyệt Kỳ tỏ vẻ ngượng ngùng, chậm rãi ngồi xuống ghế nhưng trong lòng âm thầm dè bỉu.

“Con tới có việc gì thế?” Kỳ Ngọc Châu cũng không giải thích mà hỏi mục đích của con trai.

“Con bảo người làm cho Duyệt Kỳ một chiếc mặt dây chuyền bằng phỉ thúy thủy tinh chủng cầu bình an, muốn đem tới để cô ấy xem thử.” Mạc Duy Khiêm nói xong liền đi tới, thấy sắc mặt La Duyệt Kỳ vẫn bình thường mới yên tâm.

“Ồ, để ở đâu vậy, lấy tới đây mẹ xem thử nào.” Kỳ Ngọc Châu cũng cảm thấy hứng thú.

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Đông Nguyên đang cầm, để con gọi anh ta mang vào.”

La Duyệt Kỳ cũng không hiểu cái gì mà phỉ thúy thủy tinh chủng, thấy rất lạ tai, nhưng cô biết chắc chắn thứ đó không rẻ, khéo mà lại tốn mấy chục vạn ấy chứ.

Mấy người nói chuyện một lát, Ngô Phái Thanh đã bê bát quay lại.

“Duyệt Kỳ, thừa dịp còn nóng cô mau ăn đi, bây giờ đang mùa thu, trời chuyển lạnh, ăn thứ này rất hợp.”

Đang nói, Đổng Nguyên cũng đi vào, vô cùng cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, cắt ngang câu nói của Ngô Phái Thanh.

“Lão phu nhân xem đi, cũng đánh giá thử xem.” Đổng Nguyên cười hì hì mở nắp hộp ra để Kỳ Ngọc Châu nhìn.

Kỳ Ngọc Châu lấy chiếc bao tay đặt ở bên cạnh hộp ra đeo vào rồi mới cầm mặt dây chuyền ra trước ánh sáng, cẩn thận xem nửa ngày mới buông xuống.

“Vẫn nói tạo hóa trên người, thật ra không chỉ người mà vạn vật cũng thế, đối với phỉ thúy, ông trời cũng là cho màu mà không cho loại, cho loại lại không cho màu, món đồ này của con cũng coi là hàng tốt nhất nhưng chắc không đến trăm vạn.”

“Ôi, ánh mắt lão phu nhân thật sắc, Duy Khiêm mua món này mất bảy mươi vạn đấy, để Duyệt Kỳ dễ đeo còn kết hợp kim cương và dây chuyền làm bằng bạch kim cao cấp, chỉnh sửa xong cũng quá trăm vạn.”

La Duyệt Kỳ nghe mà choáng váng, vừa rồi Đổng Nguyên nói là hơn 100 vạn đúng không? Vật nho nhỏ thế này mà tốn hơn 100 vạn? Nếu cô đeo cái này ra ngoài, khéo đầu cô sẽ bị người ta vặt trong nháy mắt luôn ấy chứ!

Ngô Phái Thanh cũng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ lóa mắt kia, cô ta biết nhà Mạc Duy Khiêm rất có tiền nhưng bây giờ xem ra gia sản nhà hắn đã vượt xa so với tưởng tượng của cô ta, mua món đồ hơn trăm vạn mà đơn giản như mua một chiếc vòng bạch kim bình thường vậy. Lại nghĩ nếu cô ta thay thế vị trí của La Duyệt Kỳ thì cuộc đời cô ta sẽ tôn quý cỡ nào!

Vì khát khao về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, hai tay đang bưng canh của Ngô Phái Thanh hơi run lên, vì thế cô ta nhanh chóng hít sâu một hơi rồi đưa canh tới trước mặt La Duyệt Kỳ, thấy ba người kia đều chăm chú với chiếc vòng cổ thì thái độ cô ta trở nên cứng rắn lạnh lùng nói nhỏ: “Mau uống đi, còn muốn tôi bón cho cô chắc!”

“Thái độ này của cô là sao đây? Hai mặt thì cũng nên diễn ở sau lưng thôi, bây giờ mọi người đều ở đây, cô trở mặt thế không tốt lắm đâu.” La Duyệt Kỳ cũng không khách khí, cô biết chắc chắn Ngô Phái Thanh đang bị kích thích, không riêng gì cô ta mà chính cô cũng bị kích thích đây.

“Hừ, cô nghĩ cô là loại gì chứ? Chẳng qua là mang thai mà thôi, ai chẳng mang được? Tôi khuyên cô nên tự giác một chút, chỉ dựa vào đứa bé thì không giữ nổi trái tim Duy Khiêm đâu.”

“Cô ghen đỏ mắt đúng không? Đồ vật xa xỉ Duy Khiêm tặng tôi không chỉ có thứ này đâu mà là cả một tủ đồ trang sức châu báu đấy, mỗi món đều không rẻ hơn 50 vạn. Còn nữa, canh của cô nấu tôi sẽ không uống, ai biết cô có phát bệnh mà lén bỏ thuốc hại tôi vào trong canh không chứ?” Giọng La Duyệt Kỳ cũng đè xuống cực thấp.

“Cô có bệnh à, ai hại cô chứ, cô xem quá nhiều tiểu thuyết, phim truyền hình rồi đấy! Tự cầm lấy, có uống hay không tùy cô!” Ngô Phái Thanh nói xong lập tức nhét bát vào tay La Duyệt Kỳ.

Kết quả là La Duyệt Kỳ bĩu môi, nói một câu khiến người ta giận sôi máu: “Tôi không uống, cũng không cầm. Đâu phải tôi đòi uống chứ, tự cô lấy đến thì tự cô giải quyết đi.”

Ngô Phái Thanh bị chọc tức, dám dí thẳng bát canh tới trước mặt La Duyệt Kỳ.

“Nói cho cô biết, tôi không uống, cút ngay!” Tuy giọng La Duyệt Kỳ rất nhỏ nhưng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, trực tiếp đẩy bát ra, Ngô Phái Thanh không có phòng bị nên không giữ được, lập tức canh thịt rơi hết vào hai người.

“Cô!”

Ngô Phái Thanh vừa nói được một chữ thì Mạc Duy Khiêm đã nhanh chóng chạy tới, cau mày kéo bàn tay đỏ ửng của La Duyệt Kỳ lên xem.

“Đổng Nguyên, anh bảo người đem thuốc lên đây, hay là mời bác sĩ Cao lên khám qua rồi tính. Duyệt Kỳ, ngoài tay ra thì có bị bỏng ở đâu nữa không em?” Mạc Duy Khiêm vội vàng xem xét toàn thân La Duyệt Kỳ.

“Sao lại thế này, sao tự nhiên bát canh lại đổ?” Kỳ Ngọc Châu cũng nghiêm mặt.

Toàn thân Ngô Phái Thanh cũng dính đầy nước canh, lập tức ấm ức nói: “Bác gái, không phải lỗi của con, vốn dĩ con muốn đưa canh xương hầm cho Duyệt Kỳ ăn, nhưng mà chẳng biết vì sao Duyệt Kỳ lại đột nhiên không vui liền hất bát canh đi.”

Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, La Duyệt Kỳ cắn môi cúi đầu: “Là do cháu không cẩn thận nên không đỡ được cái bát, không phải cháu cố ý đâu, tại cháu không đỡ được thật.”

Lần này Kỳ Ngọc Châu đã hơi bất mãn với Ngô Phái Thanh rồi, theo chuyện màu sắc vải dệt vừa rồi thì có thể thấy Duyệt Kỳ là người không có tâm nhãn, giờ Ngô Phái Thanh nói La Duyệt Kỳ không vui liền hất bát canh đi, con bé chẳng những không phản bác mà còn thừa nhận do nó không đỡ được, có thể thấy đây là do Ngô Phái Thanh dùng thủ đoạn để bà càng lúc càng ghét bỏ La Duyệt Kỳ, chỉ có La Duyệt Kỳ quá ngốc nghếch nên mới không nhìn rõ mọi chuyện.

Nhưng Ngô Phái Thanh này cũng quá mức nóng vội rồi, thế mà lại dùng cái cớ vụng về là Duyệt Kỳ không vui nên hất ra, đúng là trò hề mà, bà đã quá coi trọng cô ta rồi. Thử thách là thử thách nhưng tuyệt đối không thể khiến người khác bị thương! Không ai có thể đùa với cháu trai ngàn vàng của nhà họ Mạc được.

“Phái Thanh, lời nói của cháu thật hồ đồ, vì sao Duyệt Kỳ lại không vui chứ, chẳng lẽ là vì Duy Khiêm mua cho nó vòng cổ này nên nó không vui hay sao chứ? Con người phải có chí hướng nhưng bản thân phải cố gắng một cách đứng đắn, thực hiện một cách trong sạch thoải mái mới được, nếu không chỉ cần một câu nói, một sự việc đều có thể hủy hoại sạch sẽ danh dự và hình tượng mình đã khổ công xây dựng lên. Có thể mấy ngày nay cháu quá mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi chút đi. Duyệt Kỳ, bác về phòng cùng con để đợi bác sĩ khám xem sao.” Tính cách Kỳ Ngọc Châu cũng rất thẳng thắn, với địa vị của bà hiện tại cũng không cần kiêng kỵ gì nhiều nữa, buồn bực không vui cũng không cần quanh co, nhìn vào điểm này thì đúng là Mạc Duy Hoa đã được di truyền tính cách từ mẹ.

Mạc Duy Khiêm thấy mẹ mình bảo vệ La Duyệt Kỳ như thế cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì thế hắn đợi hai người đi rồi mới lạnh lùng nhìn về phía Ngô Phái Thanh.

“Nghe nó mấy ngày nay cô vẫn theo ba mẹ tôi ra ngoài, bây giờ xem ra ngay cả cái công việc quản gia này cô cũng làm không được, không hầu hạ người khác được sao?”

Ngô Phái Thanh cũng biết lí do cô ta vừa nói rất gượng ép, nhưng sự thật là thế mà! Rõ ràng chính La Duyệt Kỳ tự đánh đổ bát canh, vì sao mọi người đều trách cô ta chứ, chẳng lẽ chỉ vì cô ta mang thai sao?

“Duy Khiêm, tuy em không nên phán đoán bừa bãi tâm trạng của Duyệt Kỳ nhưng bát canh kia thật sự là do cô ấy làm đổ, em không đổ oan cho cô ấy mà, chính cô ấy cũng thừa nhận còn gì.”

Mạc Duy Khiêm bước tới, nhìn nhìn nước canh bị rơi ra ngoài, nở nụ cười khinh miệt: “Duyệt Kỳ là người quá đơn thuần lương thiện nên mới không nhìn thấu thủ đoạn của cô. Ngô Phái Thanh, chiêu này của cô còn non lắm, mà chỉ có thế này cô cũng dám đưa Duyệt Kỳ ăn ư? Cô có hiểu quy củ không hả? Trên người con heo có bao nhiêu xương đủ tiêu chuẩn được vào miệng Duyệt Kỳ chứ, thứ này của cô là gì hả? Đáng ra Duyệt Kỳ nên trực tiếp ném luôn đi, nhưng mà cô ấy tu dưỡng quá tốt nên mới để yên. Nếu lần sau cô còn dám hạ thấp Duyệt Kỳ, làm tổn thương dù chỉ một ngón tay cô ấy thì Ngô phó cục trưởng cha cô có trở thành Ngô khoa trưởng cũng đừng trách tôi!”

Nói xong Mạc Duy Khiêm liền nhìn Đổng Nguyên đang đứng đối diện xem trò hay nói: “Không phải còn một chiếc vòng tay cần mua sao? Nghe nói cái kia tốt hơn chút, mua được rồi cũng đưa Duyệt Kỳ đeo đi, tôi thấy một chiếc vòng cổ không đủ đuổi đám tà khí này đi đâu!”

Đổng Nguyên lập tức vui vẻ nói: “Cái vòng này còn phải mời cao tăng khai quang mới được, nếu không sẽ không thể hoàn toàn phát huy tác dụng, để tôi đi làm chuyện này trước, vòng tay kia tháng sau mới bắt đầu đấu giá cơ.”

Hai người vừa nói vừa ra ngoài, Ngô Phái Thanh tức đến toàn thân run rẩy, xem ra hôm đó cô ta không hề nhìn nhầm, La Duyệt Kỳ căn bản là một con đàn bà hai mặt độc ác, chắc chắn Mạc Duy Khiêm bị loại gái rẻ tiền này mê hoặc rồi, cô ta nhất định phải làm người nhà họ Mạc thấy rõ bộ mặt thật của La Duyệt Kỳ!

Bình luận

Truyện đang đọc