TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cậu..."
Hạ Tri Điểu đứng đó, kinh ngạc trong chốc lát, sau đó híp hai mắt lại nhìn cái người đang đứng sờ sờ ở ngay trước mặt mình vào lúc này. Quả thật mình uống đến đầu óc có chút choáng váng cho nên không phân biệt được giữa thật và mơ, Hạ Tri Điểu thậm chí dùng tay phải nhéo tay trái của mình một cái.
Cơn đau nhắc nhở Hạ Tri Điểu tất cả đều là thật, Tùy Chí Thanh đang đứng trước mặt mình nhưng mà Hạ Tri Điểu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Tùy Chí Thanh sau khi trút giận xong thì buông bả vai Hạ Tri Điểu ra.
Hạ Tri Điểu giơ ngón trỏ lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Nhưng mà thế giới này cũng không vì hành động này của mình mà trở nên rõ ràng hơn, tất cả vẫn là một mảng sương mù xám mông lung mệt mỏi giống như cũ.
Hơn nữa rất nhanh, nước mắt lại trào ra.
Bây giờ Hạ Tri Điểu cũng không biết bản thân mình đến cùng là có cảm giác gì. Hình như là đang tỉnh nhưng hình như là đang say, dù sao thì cũng không thể khống chế được bản thân, đồng thời cảm thấy tất cả trước mắt đều là hư ảo.
"Mình hận cậu." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, giọng nói lớn dần lên. "Mười năm qua chưa bao giờ dừng lại."
Hận? Tùy Chí Thanh nhếch môi nhìn Hạ Tri Điểu.
Thật là trùng hợp, bản thân mình cũng hận Hạ Tri Điểu, cũng là khoảng thời gian mười năm chưa bao giờ dừng lại.
Trong chốc lát, Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, khóe môi hơi nhếch, lộ ra một nụ cười kỳ quái: "Thật sao? Vậy mình đây thật là vinh hạnh khi được cậu hận lâu như vậy."
Nghe vậy, trái tim Hạ Tri Điểu giống như bị một tảng đá lớn đè ép, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Sau đó Hạ Tri Điểu đẩy Tùy Chí Thanh một cái, gương mặt tràn đầy nước mắt quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc bước đi, Hạ Tri Điểu nhiều lần muốn ngã xuống nhưng cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục cố chấp đi về phía trước. Tùy Chí Thanh thì lảo đảo lùi về sau, đưa lưng về phía Hạ Tri Điểu, tay siết chặt lại thành nắm đấm đứng tại chỗ.
Vào nhà vệ sinh, Hạ Tri Điểu đi đến bồn rửa tay, đem túi từ trên vai thả xuống, cắn chặt răng khóc.
Giờ phút này tay của Hạ Tri Điểu run run giống như một bệnh nhân, hơn nữa dưới chân cũng đứng không vững.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu ôm túi ngồi xổm ở một góc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Thiên, nức nở nói: "Thiên Thiên, chúng ta về đi... Chị đang ở... Chị ở... Em mau đến đây..."
Lúc này Tùy Chí Thanh đang đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh, thong thả đi qua đi lại, cuối cùng dựa lưng vào tường, xoay đầu nhìn những bức tranh sơn dầu treo dọc trên hành lang, trong ánh mắt dần dần ảm đạm.
Người khác đều thua bởi vì hai chữ tình yêu, còn mình lại thua bởi vì hai chữ tình bạn. Chẳng lẽ đây là một phần đại lễ đặc biệt mà ông trời dành cho mình?
Một lát sau, Diệp Thiên cầm điện thoại di động đẩy cửa đi vào, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh.
"Chị Tri Điểu đang ở đâu? Chị ấy nói muốn đi về nhưng lại không nói rõ là đang ở đâu..." Diệp Thiên giữ chặt cánh tay Tùy Chí Thanh, thở phì phò hỏi.
"Ở bên trong." Tùy Chí Thanh chỉ hướng nhà vệ sinh.
"Oh, oh, được!" Diệp Thiên gật đầu, sau đó đem túi kéo lên đầu vai, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vào, Diệp Thiên mới phát hiện Hạ Tri Điểu đã ngồi xổm ở góc phòng vệ sinh, ngủ thiếp đi.
"Chị Tri Điểu? Chị Tri Điểu?" Diệp Thiên gọi Hạ Tri Điểu đến mấy lần, thế nhưng Hạ Tri Điểu đều không có phản ứng.
Cuối cùng Diệp Thiên đành phải cắn răng đem Hạ Tri Điểu cõng trên vai, đưa người ra khỏi nhà vệ sinh.
Người uống say rất nặng, Diệp Thiên cũng không phải là người khỏe mạnh gì, nâng Hạ Tri Điểu lên phải dùng hết tất cả sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ mới miễn cưỡng chống chọi được.
"Vậy em và chị Tri Điểu đi trước, lát nữa mọi người có hỏi..." Diệp Thiên nhìn về hướng phòng ăn.
"Chị biết rồi, chị sẽ nói là hai người có việc nên về trước." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Được, được, vậy thì cám ơn chị! Em đưa chị Tri Điểu đi trước!" Diệp Thiên nói xong liền cõng Hạ Tri Điểu đi qua người Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nhìn đồng hồ, không có để ý hai người họ, chẳng qua là cúi đầu đi về hướng phòng ăn.
Thế nhưng vừa đi được vài bước, ở bên kia lại vang lên tiếng của một vật nặng ngã xuống đất cùng với tiếng kêu của Diệp Thiên. "Ui Da."
Kết quả là tay Tùy Chí Thanh vừa mới chạm vào nắm cửa lại lập tức buông ra. Tùy Chí Thanh không nói hai lời, quay đầu đi đến bên cạnh Diệp Thiên và Hạ Tri Điểu.
"Em vừa mới..." Diệp Thiên nhìn thấy Tùy Chí Thanh, chuẩn bị mở miệng nói gì đó.
"Em đi nhấn nút thang máy đi." Nhưng mà Tùy Chí Thanh không để Diệp Thiên nói xong liền bế Hạ Tri Điểu lên, cau mày nhìn Diệp Thiên.
"A! Vâng!" Diệp Thiên nghe xong vội vàng gật đầu, sau đó chạy đi nhấn nút thang máy.
Lát sau Tùy Chí Thanh ôm Hạ Tri Điểu đi vào trong thang máy.
Diệp Thiên đứng ở phía sau hai người, lúc thì nhìn đèn trong thang máy, lúc thì lại nhìn Tùy Chí Thanh, chịu không nổi bắt đầu suy đoán: Chẳng lẽ Tùy Chí Thanh chính là 'người nào đó' mà chị Tri Điểu nhắc đến?
Không biết, với lại không được tỷ tỷ đại nhân cho phép mình cũng không dám nói bừa.
Đi xuống dưới, Tùy Chí Thanh ôm Hạ Tri Điểu đi theo Diệp Thiên đến một chiếc xe, hơi ngạc nhiên một chút. Có thể là bởi vì loại xe đắt tiền này bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy.
Đợi Diệp Thiên mở cửa xe ra, Tùy Chí Thanh liền đem Hạ Tri Điểu để vào ghế phụ đồng thời thắt dây an toàn lại.
"Hai người đang ở đâu?" Tùy Chí Thanh sau khi thắt dây an toàn cho Hạ Tri Điểu xong liền quay đầu lại hỏi Diệp Thiên.
"Khách sạn Minh Đỉnh." Diệp Thiên trả lời. "Hơi xa nhưng rất nổi tiếng."
"Đi đường cao tốc nửa tiếng là đến. Lát nữa em chú ý đến cậu ấy một chút. Hôm nay cậu ấy uống say quá, sau khi trở về nếu như phát hiện trên người cậu ấy nổi mẩn đỏ em nên lập tức đưa đến bệnh viện." Tùy Chí Thanh nói.
"Dạ!" Diệp Thiên gật đầu nhưng mà suy nghĩ một chút lại hỏi Tùy Chí Thanh. "Chuyện này... chị có biết tài xế lái thuê nào đáng tin cậy hay không? Em... mới biết lái xe không thể lái được trên cao tốc."
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong liền dừng chân lại.
Lát sau Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú bầu trời đêm, thở ra một hơi, sau đó mở cửa bên ghế lái: "Em ngồi phía sau đi, để chị lái."
"Oh! Được! Cám ơn!" Diệp Thiên đối với chuyện này cầu còn không được, cảm ơn xong liền ngồi vào xe.
Trên đường đi bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có điện thoại của Diệp Thiên thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của trò chơi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tùy Chí Thanh đến khách sạn Hạ Tri Điểu đang ở.
Cùng Diệp Thiên đưa Hạ Tri Điểu về phòng, đợi Diệp Thiên mở cửa xong, Tùy Chí Thanh ôm Hạ Tri Điểu đặt ở trên giường.
"Đợi lát nữa em..."
"Chờ em một chút! Em ra ngoài nghe điện thoại!"
Ngay lúc Tùy Chí Thanh định nói gì đó, Diệp Thiên đột nhiên đưa ngón trỏ tay phải đặt ở trên môi làm động tác yên lặng, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Tùy Chí Thanh nhìn cánh cửa tự động đóng lại, vuốt trán rồi nhìn Hạ Tri Điểu đang nằm trên giường.
Không phải tất cả đèn ở trong phòng đều được mở, sáng nhất là nơi cửa chính. Ngoài cửa sổ là thành phố đêm hoa lệ, đồng thời cũng lan toả sự cô đơn. 
Ở trong phòng đi xung quanh, sau đó Tùy Chí Thanh nhìn thấy trên bàn trà có một cái gạt tàn thuốc, bên trong còn có hai ba cái tàn thuốc.
Cầm lên tàn thuốc nhìn một chút, Tùy Chí Thanh lại vứt xuống, sau đó đi đến bên giường.
Cúi người, vén vài sợi tóc rơi trên gò má Hạ Tri Điểu ra sau tai, Tùy Chí Thanh nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, cúi thấp đầu. Một hồi lâu sau, Tùy Chí Thanh bắt đầu kiểm tra da Hạ Tri Điểu.
Trên mặt, không có dị ứng. Trên cổ, không có dị ứng. Trên cánh tay, không có dị ứng. Trên chân, không có dị ứng.
Ngay lúc Tùy Chí Thanh chuẩn bị đứng dậy, một cánh tay đột nhiên gắt gao vòng lấy cổ của cô, Tùy Chí Thanh chỉ có thể bị ép cúi người xuống.
"Cho nên... Cái gì mà để ý hay không để ý, đều là giả... Đúng không?" Hạ Tri Điểu hơi híp mắt, nhìn vào mắt Tùy Chí Thanh.
Sau khi say rượu thế giới vừa mông lung lại vừa quay cuồng, Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, chỉ cảm thấy hình ảnh của cậu ấy không ngừng biến đổi.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu một lúc rồi lại đem đầu xoay qua một bên.
"Nhìn mình, trả lời... Cậu không phải đã nói để ý mình sao?" Hạ Tri Điểu kéo cổ Tùy Chí Thanh xuống thấp lần nữa, tay phải nắm chặt cổ áo Tùy Chí Thanh.
"Cậu say quá rồi, nghỉ ngơi đi." Tùy Chí Thanh nắm lấy tay Hạ Tri Điểu đang ở cổ áo mình, chuẩn bị kéo ra.
"Nói đi, sao cậu không lặp lại một lần nữa? Không chịu nói, là do cậu còn quan tâm mình, tất cả là giả, đúng không?" Hạ Tri Điểu buông tay ra, ngồi xổm dậy, nhìn Tùy Chí Thanh. Trong bóng đêm mờ ảo, áo của Hạ Tri Điểu đã tuột đến cánh tay, dây áo ngực nhỏ nằm yên trên bờ vai mịn màng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, sẽ rơi ngay.
-------------------------------
Ngày 22-12-2018

Bình luận

Truyện đang đọc