TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cũng còn may, vé máy bay so với với vé xe lửa dễ đặt hơn cho nên Tùy Chí Thanh rất nhanh đã đặt xong.
Chuyến bay khởi hành lúc bảy giờ tối, bốn giờ ba mươi Tùy Chí Thanh liền mang theo hành lý ra khỏi nhà. Tùy Quốc Đống nhìn thấy con gái có chút không vui nên hỏi thử vài câu thế nhưng Tùy Chính Thanh chỉ cười rồi trả lời không có gì, Tùy Quốc Đống cũng không còn cách nào khác.
Sáu giờ rưỡi, Tùy Chí Thanh ở phòng chờ chợp mắt một lát, lúc tỉnh lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy máy bay chở khách phương xa đang bay trên bầu trời cao, ở bên ngoài từng ánh đèn được thắp sáng lên.
Dù sao cũng đã đến tháng mười hai, ngày ngắn đêm dài.
Thu hồi tầm mắt, Tùy Chí Thanh xoa xoa cánh tay, lại nhìn về phía cửa lên máy bay.
Đột nhiên, Tùy Chí Thanh tự hỏi bản thân vài vấn đề ——
"Mình thật sự muốn chạy trốn khỏi thế giới của cậu ấy sao?"
"Mình thật sự không nhớ những kỷ niệm đã trải qua cùng cậu ấy sao?"
"Rạp chiếu phim mà hai người đã từng đi qua, công viên mà hai người đã từng đi qua, thành phố mà hai người đã từng đi qua... Những nơi đó mỗi năm mình đều đến đó là vì cái gì?"
Nhìn vé máy bay đang cầm trong tay, tâm tình của Tùy Chí Thanh một lần nữa bị kéo xuống.
Tùy Chí Thanh có một năng lực đặc biệt. Đó chính là tự thôi miên bản thân. Tùy Chí Thanh sống với cái năng lực này đã rất lâu rồi. Mặc dù có đôi khi vì vậy mà bản thân trở nên chết lặng nhưng cũng nhờ đó mà cuộc sống trôi qua rất vui vẻ.
Lúc này, Q Group bắt đầu sáng lên. Tùy Chí Thanh ấn mở, chỉ thấy tất cả mọi người vui vẻ trò chuyện đủ loại chủ đề.
Nhưng Tùy Chí Thanh vẫn không có gia nhập vào group chat, chẳng qua là mở ra khung chat của Mạnh Nhân: "Mình quay về Dương Thành."
Mạnh Nhân rất nhanh liền trả lời lại: "Tại sao lại đột ngột như vậy? Chẳng phải đã nói là đầu tháng sau chúng ta cùng nhau đi dã ngoại nướng đồ ăn hay sao? !!!"
Nhìn Mạnh Nhân gửi mấy cái dấu chấm than kia, Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút: "Hỏi thử cậu một vấn đề, muốn quên một người cần thời gian là bao lâu?"
Trong khung chat, Mạnh Nhân sau một hồi giữ trạng thái yên lặng, rốt cục nhắn tin trả lời.
"Muốn quên chỉ cần một giây đồng hồ. Không muốn quên thì cần cả một đời."
Thật sự là một câu đáng giá, Tùy Chí Thanh muốn đem câu nói này ghi nhớ lại.
Lát sau Mạnh Nhân lại nhắn tin đến: "A Thanh, nếu như cậu có chuyện gì không vui, lúc nào cũng có thể nói với mình, đừng kìm nén. Cậu bây giờ so với lúc trước còn đi học thật sự là thay đổi quá nhiều nha. Hiện tại nhìn thấy cậu buồn bực đến nỗi không nhận ra."
Đọc tin nhắn Mạnh Nhân gửi đến, Tùy Chí Thanh thay đổi tư thế ngồi, cầm điện thoại di động suy nghĩ một hồi lâu, trả lời: "Không có gì, mình rất tốt. Nhớ kỹ khi nào đến Dương Thành thì tìm mình a, mình dẫn cậu đi chơi."
Mạnh Nhân: "Được! Quyết định như vậy, mình nhất định sẽ đến!"
Lúc này đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay. Vì vậy Tùy Chí Thanh đem túi đặt trên vai, đứng dậy đi về phía bên kia.
--------------------------------
Ở một nơi khác, Hạ Tri Điểu ngồi trên salon trong phòng VIP chờ đến giờ lên máy bay, trên tay cầm một tách cà phê, vẫn duy trì một tư thế, nhìn qua giống như một bức tượng. Cho đến khi Diệp Thiên nhắc nhở đến giờ lên máy bay, Hạ Tri Điểu mới giống như tỉnh lại từ trong mộng, lấy lại tinh thần nhìn thời gian.
"Chị, chúng ta đi thôi!" Cất điện thoại di động vào trong túi, Diệp Thiên nở nụ cười, nói.
"Uh..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu nhưng lại không có đứng dậy.
Diệp Thiên nhìn Hạ Tri Điểu một chút, muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng lại sợ mình nói nhầm nên vẫn không nói. Chẳng qua là nhìn Hạ Tri Điểu rồi lại nhìn cửa lên máy bay.
Sau một lát, Diệp Thiên rốt cục nhịn không được, mở miệng nói lần nữa: "Chị Tri Điểu, chúng ta nên đi thôi!"
Hạ Tri Điểu nghe xong, phủi quần áo đứng dậy, sau đó hướng bên kia đi đến. Thế nhưng đến phút cuối lại dừng bước chân.
"Đi thôi đi thôi!" Diệp Thiên nhìn thấy Hạ Tri Điểu còn lề mề, vì vậy trong nháy mắt nắm lấy cánh tay Hạ Tri Điểu, kéo đi.
"Có thể chị không muốn..." Hạ Tri Điểu hít một hơi, toàn bộ lồng ngực đều đang run rẩy.
"A? Chị làm sao vậy? Vì sao?"
"Bởi vì nơi này có người chị yêu." Hạ Tri Điểu quay đầu nhìn Diệp Thiên, cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt của mình, thế nhưng vẫn thất bại. "Mặc dù người đó không yêu chị!"
Đột nhiên bộc phát tình cảm???
Diệp Thiên nghe xong, giữa đại não lập tức hiện lên khuôn mặt của Tùy Chí Thanh. Không biết có phải là do mình làm hoạt động công ích ở LGBT nên dễ dàng nghĩ như vậy hay không nhưng mà đích thật mình đã nghĩ đó chính là Tùy Chí Thanh.
"Vậy chị..." Diệp Thiên buông lỏng tay Hạ Tri Điểu. Cho đến bây giờ trong lòng chỉ nghĩ đến việc ăn chơi, chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy nên Diệp Thiên cũng không hiểu lắm về vấn đề này.
"Không có gì, đi thôi." Hạ Tri Điểu chậm chạp đứng ở chỗ ấy, sau đó liền vỗ vỗ vai Diệp Thiên, thần hồn phách lạc đi về phía trước.
Tám giờ rưỡi tối, máy bay hạ cánh.
Tùy Chí Thanh xuống máy bay, đi theo đoàn người lấy hành lý ở đại sảnh, đứng đợi một lát, khi thấy hành lý của mình Tùy Chí Thanh vươn tay lấy, kéo đi ra ngoài.
Dương Thành, đây là thành phố mà đối với mình không có một chút xa lạ nào. Từ lúc đi học cho đến khi đi làm, mình dạo chơi ở đây đã gần mười năm.
Ở nơi nào có đồ ăn ngon, ở hẻm nhỏ nào có đồ ăn đặc sắc mà người khác không biết, ở nơi nào thích hợp để chụp hình và vẽ tranh, mình đều biết rõ.
Ra khỏi sân bay, Tùy Chí Thanh kéo hành lý đi gọi xe.
Ai cũng nói cảnh đêm ở Dương Thành rất đẹp, còn được bình chọn là đứng thứ ba trên cả nước nhưng đối với Tùy Chí Thanh lúc này lại không có cảm giác gì.
Cách nhà không xa có một siêu thị, Tùy Chí Thanh xuống xe đi vào siêu thị, lấy một đống lớn mì gói, xúc xích xông khói, trứng kho và bia, sau đó liền đi về nhà.
Mặc dù đồ đạc rất nặng, chính bản thân Tùy Chí Thanh cũng cảm thấy rất nặng nhưng mà sắc mặt không chút thay đổi mà mang theo, thân hình hoàn toàn không có nghiêng ngả.
Tùy Chí Thanh cứ đi dáng vẻ một người như vậy. Nếu có thể chịu đựng được, thì mặc kệ làm gì cũng sẽ đều chịu đựng.
Khi còn bé có lần dẫm phải một cây đinh, xuyên qua lòng bàn chân, máu me đầm đìa, Tùy Chí Thanh cũng không khóc một tiếng, trực tiếp rút cây đinh ra, sau đó đi tìm Tùy Quốc Đống nói cho ba biết mình dẫm lên cây đinh.
Đầu năm 2014, Quý Xuyên - một giáo sư nổi danh trong giới tranh sơn dầu cùng mình có quan hệ không tệ đã lấy cắp ý tưởng của mình, vẽ ra một bức tranh mang tên 'Vũ điệu lửa', đem đấu giá cao ở New York, đối với việc bảo vệ bản quyền của bản thân bị ép. Mình nhịn.
Cuối năm 2014, bạn học cũ từng cùng mình mở một triển lãm tranh đến công ty đòi kiện mình vi phạm pháp luật, làm ầm ỹ một trận, cuối cùng còn mang theo tiền chạy trốn, bỏ lại cho mình một mớ hỗn độn, thế nhưng bản thân cũng có thể vượt qua được.
Năm 2015, cửa hàng trực tuyến vừa mới có chút khởi sắc thì nhận được vô số đơn đặt hàng bàn chải, thật vui vẻ giao xong hết toàn bộ đơn hàng, kết quả tất cả những người này đều trả lại hàng kèm những bình luận ác ý và khiếu nại hàng kém chất lượng khiến cho hoạt động của cửa hàng càng ngày càng gặp khó khăn.
Về sau mới biết được, hại mình là một tiểu thư nhà giàu - Hân Di, bởi vì trong điện thoại của bạn trai cô ấy có rất nhiều ảnh của mình, cho nên sự ghen tuông kia đều đổ hết lên người Tùy Chí Thanh.
Chương Hòa mỗi ngày đều đối với mình tâm tình không tốt, nói mình không có tiền đồ còn không chịu lấy chồng, sớm muộn gì cũng chết, mình cũng nhịn.
Đi đến bên dưới tòa nhà kiến trúc cũ, đem hành lý để một bên, lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, mở đèn, đóng cửa lại, đem chìa khóa cất vào trong túi. Tùy Chí Thanh nhìn cái phòng khách nho nhỏ ở trước mắt, đầu ngón tay sờ sờ chìa khóa.
Cho nên mới nói, những chuyện kia bản thân đều gắng gượng chịu đựng được, chút chuyện này có đáng là gì?
Trong phòng bám đầy bụi bẩn, xem ra người cùng phòng mới còn chưa chuyển vào.
Quét dọn căn phòng xong, thay đổi chăn đệm giường mới, Tùy Chí Thanh đi nấu một bình nước, làm một tô mì cho thêm một miếng xúc xích xông khói và một cái trứng kho. Sau đó ngồi xuống bên bàn, lấy một lon bia mới mua từ trong túi ra, để lên bàn.
Mới ăn được một phần ba, Tùy Chí Thanh liền ngừng lại, cầm lấy lon bia, mở nắp.
Mạnh Nhân nói rất đúng, có lẽ bản thân mình đã kìm nén quá lâu nên cần phải phát tiết một chút, giống như là uống say một trận. Thế nhưng Tùy Chí Thanh vẫn rất tiếc mệnh cho nên không dám uống ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên và Hạ Tri Điểu cũng lấy hành lý đi ra từ sân bay.
Đi được vài bước, Diệp Thiên đột nhiên ý thức được một vấn đề, vì vậy liền dừng bước nhìn về phía Hạ Tri Điểu: "Chị, chỗ đó mặc dù có hai phòng ngủ một phòng khách nhưng mà một phòng đã có người ở, cho nên nói, chỉ còn lại một phòng... chúng ta làm sao... ở?"
Nghe được lời Diệp Thiên, Hạ Tri Điểu nói: "Hôm nay em tạm thời ở khách sạn đi. Ngày mai chúng ra đi tìm chỗ khác."
"A? Vậy... Chị không ở căn phòng nát... Không phải, chị không ở căn phòng cũ kia nữa à?" Diệp Thiên nháy mắt mấy cái.
"Ừ, không cần ở nữa." Hạ Tri Điểu gật đầu.
"Vậy em..."
"Ngày mai nhớ đi thuê một chiếc xe, phải tốt một chút. Được rồi, chúng ta tạm thời chia tay ở đây, ngày mai gặp lại."Hạ Tri Điểu hiện tại chỉ muốn ở một mình.
Diệp Thiên nghe xong, gật gật đầu: "Dạ."
Một lát sau, Hạ Tri Điểu tự mình gọi xe, đi về căn phòng đã thuê lúc trước.
Đến nơi, Hạ Tri Điểu nhìn khung cảnh xung quanh, cảm giác lạnh cả sống lưng.
Mặc dù khi còn bé cũng ở qua dạng nơi giống như thế này, thậm chí so với nơi này còn tệ hơn, nhưng dù sao cũng sống sung sướng nhiều năm nay cho nên có chút khó thích ứng.
Nhất là khi đến đầu hành lang, Hạ Tri Điểu ý thức được chỗ này không có thang máy, càng cảm thấy choáng váng hơn. Sau đó vội vàng mở hành lý lấy ra một đôi giày đế bằng rồi đóng lại.
Thời tiết lạnh giá, hà hơi tay mình một chút, Hạ Tri Điểu bắt đầu khuân đồ lên lầu.
Lúc xách hành lý lên được trên lầu, Hạ Tri Điểu có cảm giác cả người đều muốn bỏ đi.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu dừng chân, cúi đầu mở túi ra tìm kiếm chìa khoá, thế nhưng nửa ngày cũng không tìm ra, không biết là Diệp Thiên để ở chỗ nào hay là rơi mất rồi.
Nhắm hai mắt lại, cuối cùng Hạ Tri Điểu vươn tay gõ cửa một cái: "Xin chào? Xin hỏi có ai không? Tôi là khách trọ ở đây nhưng quên mang theo chìa khóa, có thể mở cửa giúp tôi không?"
Không có ai trả lời.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lại tiếp tục gõ cửa cũng lặp lại vấn đề một lần nữa.
Lúc này Tùy Chí Thanh do uống nhiều đến nỗi ngủ quên ở trong phòng khách, mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó thở ra một hơi, mệt mỏi đứng dậy từ ghế salon, vịn tường đi về phía cửa. 
"Ai vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi.
Ở ngoài cửa, Hạ Tri Điểu nghe được giọng nói này, ngạc nhiên một chút: "Người cùng phòng mới đến..."
Tùy Chí Thanh nghe xong cũng ngạc nhiên một chút. Uống quá nhiều nên xuất hiện ảo giác? Hay đây là mộng? Giọng nói này...
Tay nắm chặt khóa cửa, xoay tròn, răng rắc một tiếng, cửa lập tức mở ra.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn thấy một người quen thuộc.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu quên cả hô hấp.
"A a! Cho qua! Cho qua! Cẩn thận! Cẩn thận!" Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước cùng với tiếng nói của một người đàn ông, người này đang khiêng một bó sắt thép, ngay ở khúc quanh chỗ cầu thang.
Hạ Tri Điểu dự định quay đầu nhìn, đột nhiên lại bị Tùy Chí Thanh kéo vào trong lồng ngực, đồng thời đem một cánh tay bảo vệ ở sau đầu của mình.
Cảm thụ được hơi ấm trên cơ thể của Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu bất tri bất giác mở to hai mắt, nhịp tim cũng nhất thời đập nhanh lên.
Sau đó, Hạ Tri Điểu nghe được Tùy Chí Thanh dùng giọng nói trầm thấp có phần say hỏi: "Cậu có bị thương hay không..."
Lúc này người đàn ông kia đã khiêng đồ đi lên lầu. Hạ Tri Điểu liên tục không ngừng lắc đầu.
Nhưng ở trên mu bàn tay phải của Tùy Chí Thanh, nơi đang bảo vệ đầu Hạ Tri Điểu, bị vạch rách một đường, máu từ vết thương chảy ra, chầm chậm chảy đến chỗ cổ tay.
-------------------
Ngày 01-01-2019
Happy New Year ???

Bình luận

Truyện đang đọc