TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hai đứa cũng quen biết nhau sao? Vừa mới ở ngoài kia nói thì thầm to nhỏ cái gì vậy?" Trình Nặc sau khi ngồi xuống ghế sôpha, mỉm cười nhìn Lục Kỳ cùng Tùy Chí Thanh.
"Không có gì." Sau khi vào nhà, Lục Kỳ liền nhìn quanh bốn phía một lượt, cuối cùng mới ngồi xuống ghế sôpha cùng với Trình Nặc, đồng thời đem ánh mắt đặt trên người Tùy Chí Thanh.
"Con đi vệ sinh một chút." Hạ Tri Điểu đặt cái túi xuống, vuốt mái tóc, ngay sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Tùy Chí Thanh thì nhìn qua Lục Kỳ, sau đó lại cầm lấy hai cái ly, đi qua một bên rót hai ly nước.
Trong suốt quá trình Trình Nặc đều nhìn Tùy Chí Thanh, cười tủm tỉm.
Sau đó Tùy Chí Thanh xoay người lại, đem nước để riêng ở trước mặt từng người: "Dì, Lục tiên sinh, mời uống nước."
"Được, cám ơn con." Trình Nặc cầm ly nước lên, uống một hớp nhỏ, sau đó lại nhìn Tùy Chí Thanh. "A Thanh à, chúng ta chắc là khoảng mười năm rồi không gặp nhau?"
Vừa nhìn thấy Tùy Chí Thanh, tựa như là nhìn thấy một đứa con gái khác, trong mắt  Trình Nặc lúc này đều là tràn đầy tình yêu thương.
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh Trình Nặc, cười nói: "Đúng vậy a, là cỡ khoảng mười năm rồi."
Hai tay Trình Nặc đặt ở trên đầu gối, dáng vẻ vô cùng đoan trang, hoàn toàn khác biệt với trong ấn tượng của Tùy Chí Thanh. Trong ấn tượng của mình, Trình Nặc ăn mặc vô cùng giản dị, gặp ai cũng cúi mi rũ mắt.
"Đúng rồi, mấy năm gần đây chắc là dì sống rất tốt?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Lúc tốt lúc xấu, dì thường thường nhớ đến con, thế nhưng mà Tri Điểu nó... Haizz, dì cũng không biết giữa hai đứa đến cùng là xảy ra chuyện gì, đột nhiên liền cắt đứt liên lạc, buồn bực chuyện gì cũng không chịu nói ra. Mỗi lần dì hỏi thử nó có thể kêu con qua chơi cùng với gia đình dì hay không thì nó luôn luôn tỏ vẻ xa cách, cũng không chịu nói chuyện..." Trình Nặc nói xong lại hướng Tùy Chí Thanh vẫy vẫy tay. "Hài tử, mau đến đây, để cho dì nhìn kỹ một chút."
Tùy Chí Thanh nghe xong, mỉm cười một cái, gật gật đầu, sau đó liền đi qua, ở bên cạnh Trình Nặc ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, Trình Nặc liền kéo tay của Tùy Chí Thanh, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, xoa xoa nhìn nhìn.
"Quá gầy, quá gầy..." Trình Nặc nói, lại nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Có phải ăn cơm không ngon hay không?"
Tùy Chí Thanh nghe xong, cười cười: "Bởi vì đã lâu rồi con không được ăn đồ ăn ngon do dì làm cho con a, vì vậy tưởng niệm thành tật."
"Ôi..." Trình Nặc nghe xong, không khỏi che miệng cười, ánh mắt sáng lên. "Vậy thì chờ lát nữa dì làm cho con một bữa đại tiệc, thế nào?!"
"Lần sau đi, dì mới đi đường xa đến đây, phải nghỉ ngơi lấy lại sức đã, đừng nấu nướng gì cả, nên do con và Tri Điểu làm cho dì mới đúng a." Tùy Chí Thanh tiếp tục nói. "Dì có buồn ngủ hay không? Nếu không thì dì nghỉ ngơi một chút đi, để con đưa dì vào phòng của Tri Điểu ngủ, đợi tụi con lát nữa làm xong sẽ lên gọi dì dậy."
"Không có việc gì, dì không buồn ngủ, khó khăn lắm mới gặp lại con, ngủ cái gì mà ngủ?! Còn chưa tán gẫu đủ đâu!" Trình Nặc vừa thấy Tùy Chí Thanh, liền đem Lục Kỳ ném qua một bên, toàn bộ quá trình đều chỉ lo nói chuyện cùng Tùy Chí Thanh.
Lục Kỳ ở một bên nhìn thấy vậy, lông mày thoáng nhăn lại, có chút không vui. Mình thật không hiểu Tùy Chí Thanh đến cùng có cái gì tốt, khiến cho hai người Trình Nặc cùng Hạ Tri Điểu vừa nhìn thấy cô ta trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.
"Tùy tiểu thư quả nhiên không phải là người bình thường, không chỉ có tình cảm thân thiết với dì Trình mà còn có quan hệ thân thiết với Tri Điểu. Lần trước Tri Điểu trở về, vì muốn ở cùng với cô mà không ngại ở một nơi thoạt nhìn giống như sắp bị đập phá phải nhanh chóng rời đi." Lắc lư cái ly trong tay, Lục Kỳ khẽ cười nói. "Một người sống an nhàn sung sướng như em ấy lại quyết định như vậy, thật sự khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc."
Tùy Chí Thanh nghe vậy, ánh mắt cúi xuống nhìn mặt đất. Xem ra ngày hôm nay Lục Kỳ theo đến đây là muốn vạch trần quan hệ của mình và Hạ Tri Điểu trước mặt Trình Nặc.
Nhưng mà trước mắt hắn ta có lẽ cũng chỉ mới nghi ngờ, cũng không có tìm được bằng chứng gì chứng minh mình và Hạ Tri Điểu ở cùng một chỗ, cho nên hắn ta mới dùng cách này.
Nghĩ như vậy, Tùy Chí Thanh cười cười: "Lục tiên sinh có lẽ là không biết, tôi cùng Tri Điểu, cùng với gia đình Tri Điểu, từ nhỏ đã có quan hệ thân thiết. Tri Điểu cùng tôi càng không phân khác biệt. Cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, đối với chúng tôi mà nói ở nơi nào cũng giống như nhau, chỉ cần có thể ở chung một chỗ vậy là được rồi."
Nói đến chỗ này, Tùy Chí Thanh lại nhìn về phía Trình Nặc: "Đúng không dì?"
Thành thật mà nói, trong tay của Tùy Chí Thanh cũng đổ một đống mồ hôi. Năm đó thân mật như vậy là bởi vì còn nhỏ, ai cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Hiện tại nếu vẫn còn thân mật như vậy, nói ra như thế, khó tránh khỏi sẽ không khiến cho người khác suy nghĩ nhiều.
Nhưng Tùy Chí Thanh vẫn lựa chọn nói như vậy. Có đôi khi, biểu hiện càng hào phóng thì càng tốt, càng che giấu thì chỉ càng khiến cho người khác thêm hoài nghi. Còn không bằng để Trình Nặc hiểu rõ, bản thân mình và Hạ Tri Điểu rất tốt.
"Đúng vậy a, hai đứa nó a, ngay cả một cái quần cũng mặc chung. A Thanh đi chỗ nào, Tri Điểu liền đi theo đến chỗ đó." Trình Nặc cười gật đầu, hơn nữa, vừa nhắc đến chuyện này, Trình Nặc liền giống như một cái hộp mở ra, nói không ngừng. "Nhưng mà, A Thanh rất là lợi hại, có đôi khi ai nói gì Tri Điểu cũng không nghe, chỉ nghe A Thanh, lúc đầu thành tích học tập rất là tệ, kết quả gặp gỡ A Thanh, nó đều nguyện ý học bổ túc. Nói một cách khác, nếu như không có A Thanh, liền không có Tri Điểu hiện tại. Cái gì mà mở công ty các loại chứ, lấy tư chất của nó trước kia, chỉ có thể xem như bỏ đi!"
Lục Kỳ nghe xong, vẫn như cũ duy trì mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Tùy Chí Thanh lại lạnh đến khác thường.
"Nhưng mà cái gì gọi là nơi giống như sắp bị đập phá phải nhanh chóng rời đi, như thế chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?" Trình Nặc cẩn thận suy nghĩ một chút, lại hỏi.
"Con ở chỗ đó rất lâu, có một chút xuống cấp. Kỳ thật cũng không phải sắp bị đập phá phải nhanh chóng rời đi, chẳng qua là phòng ở tương đối cũ, cho nên cuối cùng tụi con chuyển đến chỗ này." Tùy Chí Thanh cười trả lời.
"Ai, rời đi là tốt, người sống cả một đời tính mệnh là quan trọng nhất, phải luyến tiếc tính mệnh a." Trình Nặc vẫn như cũ nắm tay của Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng vỗ xuống.
"Con biết, cám ơn dì quan tâm." Tùy Chí Thanh cười cười.
Lúc này Hạ Tri Điểu từ nhà vệ sinh đi ra. Sau đó đi đến ghế sôpha trong phòng khách rồi ngồi xuống, nhìn qua Lục Kỳ một chút, lại thu tầm mắt về, nhìn Trình Nặc: "Mẹ muốn ăn cái gì? Để con đi làm."
"Không được, con ngồi chơi đi. Hôm nay tự tay mẹ làm cho A Thanh ăn." Trình Nặc nói xong liền đứng dậy." Nhà bếp ở đâu?"
"Mẹ không mệt sao?" Hạ Tri Điểu vuốt mái tóc, cầm lấy một cái ly, hướng về phía máy nước uống đi đến.
"Mệt mỏi cái gì chứ?" Trình Nặc trả lời xong lại quay đầu hỏi Tùy Chí Thanh. "A Thanh, trong tủ lạnh có đồ ăn không? Con muốn ăn cái gì? Dì có thể làm cái gì cho con ăn?"
"Dì à, thật không cần làm phiền dì..."
"Phiền phức cái gì mà phiền phức, không nói với con nữa, để dì đi làm." Trình Nặc nói xong, đứng dậy, liền hướng nhà bếp đi đến.
Thấy cho dù có nói như thế nào cũng không ngăn được Trình Nặc, vì vậy Tùy Chí Thanh đành phải cười với Hạ Tri Điểu một cái, rồi nói. "Mình đi theo dì ấy trước." Sau đó cũng đi theo vào trong.
Lục Kỳ sau khi nhìn thấy hai người kia đi vào nhà bếp, liền đưa tay giật giật cổ áo, gân xanh trên tay đột ngột hiện lên.
Hạ Tri Điểu gật gật đầu, uống một hớp nước, đem cái ly để lại trên bàn, ánh mắt nhìn Lục Kỳ, sau đó ngồi xuống: "Anh đến đây làm gì, trước đó không phải tôi đã nói rõ ràng với anh rồi hay sao?"
"Tri Điểu." Hai tay của Lục Kỳ khoanh lại trước người, nhìn qua Hạ Tri Điểu. "Anh chỉ là rất nhớ em. Cho dù em không yêu anh nhưng anh vẫn không có cách nào từ bỏ em."
"Như vậy cũng đâu có liên quan gì đến tôi?" Lông mày Hạ Tri Điểu nhíu chặt.
"Chỉ cần mọi người đều còn độc thân, anh muốn theo đuổi em chẳng lẽ không được?" Lục Kỳ hỏi.
Hạ Tri Điểu nhìn Lục Kỳ, mím chặt môi.
"Hay là nói, em đã có người mình thích, hoặc là... Hai người đã ở cùng một chỗ?" Lục Kỳ nhìn điện thoại để ở trước mặt, đột nhiên lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu nghe vậy, cả người cứng đờ, chợt lại cười một cái: "Tại sao lại nói câu đó? Hai người... là ai?"
"Em biết là anh đang nói đến ai. Cái người mà em luôn luôn thất thần viết tên ở trên trang vở, cái người mà em luôn luôn nhẹ nhàng gọi tên mỗi khi nằm ở trên bàn ngủ, cái người mà em luôn luôn đỏ mắt mỗi khi nghe thấy đồ vật có tên liên quan đến người đó." Lục Kỳ nói đến chỗ này, khóe môi nở nụ cười nhưng cùng lúc này ngay cả chính anh ta cũng đỏ mắt.
Nghe đến chỗ này, Hạ Tri Điểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Kỳ: "Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Bây giờ tôi nói cho anh biết, không phải."
Lục Kỳ nghe xong, cười cười, cầm lấy ly nước uống một hớp nước: "Anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em."
"Tôi sẽ không bao giờ yêu anh, ngay cả thích cũng không có." Hạ Tri Điểu nhắc lại một lần nữa.
"Em có yêu anh hay không là chuyện của em, anh yêu em hay không là chuyện của anh." Lục Kỳ nhìn Hạ Tri Điểu, bên trong ánh mắt lại tràn đầy thâm tình. "Tri Điểu, anh yêu em."
Hạ Tri Điểu lần này cũng không thèm nhìn Lục Kỳ một cái liền trực tiếp đứng dậy, cầm lấy túi đi lên lầu.
Hai mắt Lục Kỳ nhắm lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó cầm lấy điện thoại di động lật lại, nhìn xuống phần ghi âm, lông mày nhíu chặt không thể buông lỏng, điện thoại nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dường như đang hận không thể đập vào bàn trà. Không có lời nào để diễn tả được.
Lúc này ở trong nhà bếp.
Trình Nặc mở ra tủ lạnh, sau khi nhìn thấy đồ ăn ở bên trong, quay đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh, sau đó ôn nhu nói: "Như vậy đi, để dì làm cho con món thịt bò ngâm tiêu, rau củ xào, canh cà chua cá cùng với chân gà kho tàu. Nếu có càng cua thì tốt rồi, đó là món mà con thích ăn nhất..."
Tùy Chí Thanh nghe xong, cười cười: "Dì à, đối với đồ ăn mà con thích ăn, dì so với mẹ con còn nhớ rõ hơn. Điều này càng làm cho con quá thụ sủng nhược kinh."
Trình Nặc nghe xong, cười khanh khách, xoay người lại nhìn Tùy Chí Thanh: "Vậy thì dứt khoát sau này con đổi lại, gọi dì là mẹ thì được rồi."
Tùy Chí Thanh nghe xong, kinh ngạc một chút, sau đó cười một cái, cầm lấy tạp dề đi đến phía sau Trình Nặc, đeo vào từ bên trên xuống, tiếp đó cầm hai bên dây kéo qua, cột thành nút thắt ở sau lưng Trình Nặc: "Dì thật biết nói đùa."
"Ai nói đùa chứ? Con quên rồi? Khi con còn bé, còn nói cái gì mà chúng ta là người một nhà, sau khi lớn lên con còn muốn bảo vệ dì cùng Tri Điểu cả một đời?" Trình Nặc vừa nói vừa cười xoay đầu lại, nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, trên mặt cũng nở nụ cười, sau đó gật gật đầu. Người một nhà, nếu như quả thật có thể trở thành người một nhà thì tốt biết bao nhiêu.
Trình Nặc nhìn Tùy Chí Thanh, bỗng nhiên nhớ đến một chút chuyện cũ.
Năm đó lúc Tùy Chí Thanh còn nhỏ, đi đến nhà Hạ Tri Điểu ngủ lại, nửa đêm Hạ Hồng Kỳ uống đến say khướt về đến nhà, bởi vì có chuyện bất mãn liền bắt đầu đánh Trình Nặc.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lập tức mở cửa phòng lao ra ôm lấy Trình Nặc, không cho ông ta đánh. Đồng thời Tùy Chí Thanh cũng xông ra ngoài, ôm lấy hai người bọn họ, sau đó nói: "Ông đừng đánh hai người họ, nếu không, ngay cả tôi ông cũng đánh đi!"
Vì vậy Hạ Hồng Kỳ mới thu tay lại, trở về phòng nằm xuống ngủ say. Sau đó Tùy Chí Thanh ôm lấy hai mẹ con Hạ Tri Điểu nói tiếp: "Dì à, nếu thật sự không chịu được, dì và Tri Điểu đừng ở với ông ta nữa, chờ con trưởng thành có tiền, con sẽ nuôi cả hai người, sẽ chiếu cố bảo vệ hai người cả một đời!"
Nghĩ đến những điều này, cái mũi của Trình Nặc liền cảm thấy chua xót, đồng thời ở trong lòng lại tràn lên mấy phần ngọt ngào.
"Haizz, một đứa trẻ tốt như con, đi đâu tìm được chứ." Trình Nặc quay đầu, lấy một cây rau diếp để vào trong một cái rổ. "Có con ở đây, một mình Tri Điểu ở trong nước dì cũng cảm thấy yên tâm một chút. Chẳng qua là không biết có làm chậm trễ con hay không?"
"Dì nói cái gì vậy? Cái gì mà chậm trễ hay không chậm trễ?" Tùy Chí Thanh cười cười, đứng ở bên cạnh Trình Nặc, giúp đỡ lột tỏi.
"Giống như... sẽ không ảnh hưởng đến việc con cùng bạn trai ở chung với nhau chứ, cùng Tri Điểu ở một chỗ như vậy sẽ rất bất tiện. Nhưng mà... con có bạn trai chưa?" Trình Nặc đột nhiên hỏi.
Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, suy nghĩ một hồi lâu sau rồi trả lời: "Dì, con còn độc thân."
"Tại sao đến con cũng còn độc thân?" Trình Nặc không khỏi run lên.
"Duyên phận chưa đến, không thể ép buộc." Tùy Chí Thanh suy nghĩ một lát rồi trả lời như vậy.
"Mấy người trẻ tuổi tụi con nói chuyện đều giống nhau. Tri Điểu cũng hay nói như vậy." Trình Nặc cúi đầu xuống, lại mở vòi nước rửa rau củ. "Thế nhưng cái thứ gọi là duyên phận có đôi khi rất kỳ diệu, tụi con phải tốn tâm tư đi chú ý đến nó thì mới có thể tìm được nó."
Tùy Chí Thanh nghe đến đây, suy nghĩ một hồi, lại nhìn về phía Trình Nặc: "Thế nhưng nếu như không thể tìm được một người đàn ông mình thích thì sao?"
Sau khi nghe xong, Trình Nặc nhìn về phía Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng nói: "Dì chẳng qua là cảm thấy, con người có đôi khi yêu cầu không nên quá cao. Tư tưởng muốn tìm một người hợp với mình ở tất cả mọi mặt là đều không hề dễ dàng, đến thời điểm này, còn không bằng tìm một người đáng tin cậy cùng nhau là được rồi. Con quên Hạ Hồng Kỳ rồi sao? Năm đó dì cùng ông ta lưỡng tình tương duyệt muốn ở cùng một chỗ, cha mẹ dì ngăn cản thế nào cũng đều vô dụng, kết quả cuộc sống sau này biến thành dạng gì?"
Trình Nặc quay đầu lại, nói tiếp: "Còn không bằng tìm một người đáng tin cậy là được rồi. Cái loại hormone kích thích cũng không có nhiều ý nghĩa. Ban đầu thì cảm thấy mới mẻ, sau này thì cái gì cũng không còn. Tìm một người môn đăng hộ đối, đối với mình tốt, tính tình cũng không tệ là được rồi."
"Thế nhưng dì à, cuộc sống nhân sinh của mỗi người đều không giống nhau. Giống như con, nếu như cưỡng ép muốn con ở cùng một chỗ với người mình không thích, con sẽ sống không bằng chết." Ánh mắt của Tùy Chí Thanh buông xuống nhìn chăm chú Trình Nặc.
Thật lâu sau, Trình Nặc lại thở dài: "Bây giờ có thể là con không hiểu, nhưng đợi đến cái tuổi của dì thì sẽ rất dễ dàng cảm thấy cô đơn, muốn có người ở bên cạnh. Có những thời điểm cùng nhau làm cơm, cùng nhau đi dạo cũng rất tốt. Con người, dù sao cũng là động vật sống theo bầy đàn. Trước đó dì cùng mấy người bạn đi viện dưỡng lão thăm bố của Tri Điểu, sau đó ở bên cạnh có một ông già cứ không chớp mắt nhìn bọn dì. Ông ta rất giàu có nhưng lại không có một người nào đến thăm ông ấy, cảm thấy rất là cô đơn..."
Tùy Chí Thanh nghe những lời của Trình Nặc, thở phào một hơi: "Cho nên chủ yếu là dì lo lắng Tri Điểu sau này chỉ có một người cô đơn, cho nên mới hy vọng cậu ấy tranh thủ thời gian cùng Lục tiên sinh ở chung một chỗ hay sao?"
"Đúng vậy a, tính tình của Tri Điểu rất bướng bỉnh, ngay từ lúc đầu cứ nói là duyên phận chưa đến, sau đó suốt ngày lại đem cái câu muốn cả đời này độc thân treo ở bên miệng, kêu nó đi tìm đối tượng nó cũng không chịu đi. Dì cũng chỉ có thể giúp nó để ý. Con người của Lục Kỳ rất tốt, lại si tình, chỉ là dì cảm thấy hai đứa chúng nó cứ không có kết quả." Trình Nặc nói đến chỗ này, lắc đầu.
Sau đó Trình Nặc còn nói: "Lục Kỳ ở chỗ của Tri Điểu vấp phải rất nhiều trở ngại, ai biết được còn có thể kiên trì bao lâu chứ. Nói không chừng qua lần này Lục Kỳ cũng từ bỏ, nói như vậy, cả đời này của Tri Điều phải sống cô đơn một mình đi. Trước kia còn có rất nhiều người đàn ông chủ động đến tìm nó, một hai năm gần đây càng ngày càng ít..."
"Đối với con mà nói, một người cô đơn dù sao cũng còn tốt hơn là cùng người mình không thích ở chung một chỗ." Lúc này Hạ Tri Điểu đi đến, cùng phụ giúp một tay. "Tám đời con cũng đều sẽ không thích ở bên cạnh Lục Kỳ."
"Con nhỏ giọng dùm một chút, để cho người ta nghe được sẽ thấy rất khó chịu... Ngược lại con có bản lĩnh thì mang về một người đàn ông con thích về đây a, tất cả những lời mời của đàn ông, ngoại trừ liên quan đến công việc, con đều cự tuyệt, còn làm gì được bây giờ?" Trình Nặc vừa nhìn thấy Hạ Tri Điểu liền tức giận không thôi. "Ở đâu ra có đứa con gái bướng bỉnh như con chứ..."
"Dì" Tùy Chí Thanh đứng ở chỗ ấy, như có điều suy nghĩ rồi giơ tay lên. "Ở đây có một người..."


"Haizz." Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu, lại nhìn Tùy Chí Thanh, đột nhiên nghẹn lời. "Hai đứa con thật đúng là..."
"Cho nên mẹ nhìn đi, không chỉ có một mình con a?" Hạ Tri Điểu đem hành để vào bên trong cái rổ ở bên cạnh, nhấp môi dưới, sau đó giống như ra một cái quyết định, liền nói tiếp. "Cùng lắm thì sau này con và A Thanh cùng nhau sống chung một chỗ là được rồi, mẹ thấy thế nào?"
Nói xong, Tùy Chí Thanh cùng Trình Nặc đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
Cũng đang đứng ở bên ngoài cửa, ánh mắt của Lục Kỳ trở nên vô cùng hung ác không gì sánh bằng.


------------------------------------
Ngày 20-10-2019
P/S: chúc mọi người ăn lễ vui vẻ ?

Bình luận

Truyện đang đọc