TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tát này ập đến làm cho Tùy Chí Thanh ho khan, sau đó lại đem nước bọt mang theo mùi tanh nuốt xuống một cái, chẳng qua là nhìn qua một bên bệ cửa sổ.
"Thật xin lỗi, con biết mẹ rất khó tiếp nhận, nhưng mà con..." Tùy Chí Thanh lại nhìn Chương Hòa.
"Con biết vậy mà còn làm chuyện này, con có biết bản thân mình đang nói cái gì hay không hả?" Chương Hòa lại hỏi.
"Con biết." Lông mi run rẩy, Tùy Chí Thanh nói tiếp. "Con thích phụ nữ, con là đồng tính."
"Tốt... Ha ha..." Chương Hòa nhìn Tùy Chí Thanh, cắn cắn môi dưới, sau đó đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh, lại đi qua kéo rèm cửa sổ lại, cầm ngược cây chổi, đột ngột đánh mạnh vào khủy chân của Tùy Chí Thanh: "Quỳ xuống cho tao!"
Khủy chân đột nhiên bị đánh, đầu gối không kiềm nổi khẽ cong về phía trước, sau đó Tùy Chí Thanh liền nửa quỳ trên mặt đất. Tùy Chí Thanh biết rõ một khi lớp giấy này bị chọc thủng thì kết quả sẽ như thế này, đã sớm biết, cho nên đối mặt với Chương Hòa đang giận tím mặt cũng không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc gì.
"Mày không biết xấu hổ hay sao?!" Sau đó Chương Hòa cũng quỳ xuống, một phát bắt được tóc của Tùy Chí Thanh, ép buộc Tùy Chí Thanh nhìn thẳng vào mình.
Bị đau nhíu nhíu mày, cổ họng nuốt xuống một chút, Tùy Chí Thanh không hề nói một câu.
"Có phải là do con hồ ly tinh Hạ Tri Điểu dạy hư mày hay không? Nói! Phải hay không?!" Chương Hòa nắm lấy tóc của Tùy Chí Thanh kéo một cái. "Đã trưởng thành hơn mấy chục năm rồi còn nói cái gì mà không động tâm với bất kỳ ai, bên trong cái laptop mà khi còn bé mẹ trả lại cho mày vẫn còn nhớ kỹ, lúc ấy mày càng có dáng vẻ giấu đầu hở đuôi, còn có những bức tranh mà mày vẽ kia, có thật nhiều thứ liên quan đến Hạ Tri Điểu, có khuê mật nhà ai mà giống như bộ dạng của hai đứa?!"
"Cậu ấy không phải hồ ly tinh, là do trời sinh, là do mọi người, là do mọi người sinh con ra thành như vậy..." Lúc này Tùy Chí Thanh đột nhiên nhìn về phía Chương Hòa, thì thầm.
"Quả nhiên là nó!" Nghe được câu này, một tay của Chương Hòa nắm lấy tóc cùa Tùy Chí Thanh, một tay khác lại giơ cao lên một lần nữa, "Ba" một tiếng rơi xuống gương mặt đã có chút sưng đỏ của Tùy Chí Thanh.
Một tiếng "Đông" vang lên, trong nháy mắt, cơ thể Tùy Chí Thanh đang quỳ trên mặt đất liền nghiêng qua một bên, cái đầu liền đập vào mép giường, một trận đau đớn liền ập đến.
Hai lòng bàn tay đè xuống chống trên đất, Tùy Chí Thanh gắng gượng từ trên mặt đất ngồi dậy một chút, ho khan, nhìn Chương Hoà ở trước mắt, cắn cắn môi, nhưng không có lên tiếng.
"Tùy Chí Thanh ơi là Tùy Chí Thanh, cái tốt không học, đi học cái xấu, tại sao mày lại biến thành như vậy... Tại sao mày không đi chết đi? !" Chương Hòa trong khi nói chuyện, lại đưa tay kéo Tùy Chí Thanh dậy, sức mạnh cực lớn. "Nói đi, tại sao mày lại trở thành như vậy, tại sao không đi chết đi!"
Lúc Tùy Chí Thanh nghe được câu nói kia, cả người đều mơ hồ.
Chương Hòa nói tiếp: "Mẹ thật sự là rất hối hận vì đã sinh ra mày! Lúc trước thiếu chút nữa là sinh non, nếu sớm biết sẽ sinh ra cái thứ như mày, vậy thà cứ để mất đi còn tốt hơn!"
Nói xong, Chương Hòa lập tức dùng sức đẩy Tùy Chí Thanh, cơ thể của Tùy Chí Thanh liền đứng không vững, nghiêng về phía sau, cả người ngã xuống, đầu lại đập vào trên tường. Lần này, cảm giác đau đớn kịch liệt tăng lên, Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mình đều trở nên vô lực.
"Mẹ, ở trong lòng của mẹ..." Cuối cùng, Tùy Chí Thanh dựa vào tường, mồ hôi chảy ra ở trên trán cùng với cơn đau rát ở trên mặt, hô hấp cũng trở nên vô cùng không ổn định. "Con... con là đồng tính... Còn không bằng chết đi sao?"
Chương Hòa không tiếp tục đánh nữa, chẳng qua là cắn răng nhìn Tùy Chí Thanh, tựa như là đang nhìn một con quái vật.
"Hối hận vì sinh ra..." Tùy Chí Thanh hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía Chương Hòa, sau đó thì thào, lại đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, tiếp đó ho khan một cái. "Vậy thì... vì đã sinh ra con, con rất xin lỗi, vì đã sinh ra làm con gái của mẹ, con càng xin lỗi..."
Nghe đến đây, Chương Hòa xoay người qua, đưa lưng về phía Tùy Chí Thanh, nhìn qua màn cửa: "Mẹ hiện tại không muốn nhìn thấy mày, cút!"
Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Chương Hòa, sau đó lại cúi đầu xuống, nhíu chặt lông mày. Bản thân mình từng nghĩ đến sẽ phải tiếp nhận phong ba bão táp gì, cũng nghĩ đến Chương Hòa có thể sẽ nói ra những lời quá đáng đến dường nào. Nhưng thời điểm chuyện này thật sự phát sinh, cảm giác vẫn khó có thể chịu đựng được.
Nhất là lúc cái chữ "Cút" đâm vào trong màng nhĩ.
Tùy Chí Thanh cũng không phân rõ rốt cục là trái tim mình đang đau hay là còn nơi nào khác đang đau, chẳng qua là cảm thấy, trên dưới toàn thân hình như chỗ nào cũng đều đau.
Không hề tức giận, chỉ cảm thấy có một loại đau đớn không thể nói rõ cũng không thể giải thích được.
"Tiểu Hòa a! Tiểu Hòa, bà đang ở trên lầu sao?!" Lúc này giọng nói của Tùy Quốc Đống từ xa truyền đến.
Vì vậy Chương Hòa liền quay người đi đến chỗ cửa.
"Mẹ nói cho mày biết, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho mày và Hạ Tri Điểu ở cùng nhau!" Lúc đi đến cửa, Chương Hòa lại quay đầu, nhìn qua Tùy Chí Thanh ném ra câu nói này.
"Mẹ..." Từ dưới đất đứng dậy một chút, Tùy Chí Thanh đỡ lấy cửa tủ, còn chưa kịp đứng vững, ngay sau đó liền nghe được tiếng đóng cửa mãnh liệt.
Bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hai chân của Tùy Chí Thanh trở nên mềm nhũn, nghiêng ngả mà ngồi xuống trên giường, sau đó liền cảm giác từ trong lỗ mũi có thứ gì đó ấm áp chảy ra một chút, vì vậy Tùy Chí Thanh run rẩy đưa tay vuốt mũi, chỉ thấy ở bên trên hiện ra một chút vết máu.
Co ngón tay lại, siết chặt thành nắm đấm, Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú vào ngăn tủ đối diện, cơ thể không tự chủ được run rẩy hơi nghiêng về phía trước.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh cuộn mình lại ở trên giường, chỉ cảm thấy rất đau, nhưng lại không thể khóc.
Trong đầu đều là những câu như "Mẹ thật sự là rất hối hận vì sinh ra mày!", "lúc trước cứ để mất đi còn tốt hơn!", còn có "Cút!", đang không ngừng quanh quẩn.
Mỗi một chữ đối với Tùy Chí Thanh mà nói, còn nặng nề hơn rất nhiều so với cái tát cùng với cái đánh của Chương Hòa.
Điện thoại thỉnh thoảng sẽ rung lên, có đôi khi sẽ có người nhắn tin đến, có đôi khi sẽ có tin báo nhắc nhở của các trang mạng hay các ứng dụng.
Bên trong vòng bạn bè, một số người thì gửi đến bức ảnh ba người chụp cùng với người yêu và con cái, còn có người thì gửi đến bức ảnh ấm áp chụp cùng bố mẹ ăn cơm và xem tivi.
Càng xem, Tùy Chí Thanh càng nhận ra bản thân mình bây giờ không có gì khác biệt so với đã chết. Cảm giác đầu càng ngày càng nặng, trong vô thức, điện thoại di động ở trong tay từ từ rơi xuống đất, Tùy Chí Thanh muốn đứng dậy đi nhặt lên nhưng cả người lại quay cuồng ngã trên mặt đất.
Trước khi nhắm mắt lại, Tùy Chí Thanh loáng thoáng nhìn thấy Hạ Tri Điểu nhắn tin đến, nội dung hình như là: "Chỉ ngủ được ba tiếng, buồn ngủ quá... Nhưng mà bữa sáng hôm nay ăn thật ngon, cho cậu ăn một miếng—— "


------------------------------------
Sau khi Chương Hòa nghiêm mặt đi ra, chỉ thấy Tùy Quốc Đống cười híp mắt cầm một túi đồ ăn vừa được tặng từ nhà hàng xóm đưa đến trước mặt Chương Hòa.
"Thứ gì vậy?" Chương Hòa cau mày đem cái túi đẩy ra xa.
"Đồ ăn ngon! Cua tê cay! Hắc hắc..." Tùy Quốc Đống nói, mở cửa phòng ngủ, để lên bàn trang điểm.
"Dầu mỡ chết đi được, đừng để ở chỗ này." Chương Hòa cầm lấy ném qua cái bàn tròn ở một bên.
Tùy Quốc Đống nghẹn lời, tiếp tục cười hắc hắc: "Nhưng mà ăn rất ngon, đến nếm thử một cái xem?"
"Không muốn." Chương Hòa nói.
"Ai nha, đến ăn một cái đi..." Tùy Quốc Đống nói tiếp.
"Tôi nói tôi không ăn, ông nghe không hiểu tiếng người hay sao?!" Chương Hòa đột nhiên trở nên nóng nảy, giơ tay lên, làm cho con cua ở trong tay Tùy Quốc Đống rơi xuống đất. "Mới vừa ăn cơm tối được bao lâu chứ?!"
Tùy Quốc Đống nhìn con cua nằm trên mặt đất, kinh ngạc một chút, sau đó lại cười híp mắt nhặt lên con cua ném vào trong thùng rác, cũng cầm khăn giấy lau lau mặt đất: "Không ăn thì không ăn, tại sao lại tức giận như vậy... Cười nhiều lên cười nhiều lên, như vậy mới có thể kéo dài được tuổi thọ a, có phải không?"
"Còn không phải là bởi vì con gái của ông..." Chương Hòa sau khi nói một câu, liền đứng dậy, cầm quần áo ngủ đi về phía phòng tắm.
Nghe đến chỗ này, Tùy Quốc Đống liền ngây ngẩn cả người. Nhìn một chút hướng phòng tắm, ngay sau đó, Tùy Quốc Đống liền đi ra cửa, đi đến cửa phòng của Tùy Chí Thanh.
Thấy cửa phòng đang đóng chặt, vì vậy Tùy Quốc Đống liền vươn tay gõ mấy cái.
"Đông đông đông..."
"A Thanh, A Thanh?"
Không có người trả lời. Tùy Quốc Đống nghĩ nghĩ, tiếp tục gõ vài cái: "Vậy ba trực tiếp đi vào a!"
Vẫn không có người nào trả lời. Không hiểu sao, có một loại cảm giác bất an xông thẳng vào tim, sau đó Tùy Quốc Đống lập tức vặn chốt cửa, mở cửa ra.
"A Thanh? A Thanh?!" Trên giường không có người nhưng mà chỗ mép kia quả nhiên có chút vết máu, phát hiện này dọa cho Tùy Quốc Đống hoảng sợ không nhẹ.
Sau khi hai chân mềm nhũn đi qua, Tùy Quốc Đống mới phát hiện Tùy Chí Thanh đang nằm dưới đất.
Chỉ thấy hai gò má của Tùy Chí Thanh sưng đỏ, chỗ mũi và miệng đều có máu chảy ra, cho dù Tùy Quốc Đống gọi thế nào, cả người Tùy Chí Thanh cũng ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cả người Tùy Quốc Đống từ trên xuống dưới không chịu được rùng mình một cái, vươn tay thử thăm dò hô hấp bên dưới mũi Tùy Chí Thanh, lập tức run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số 120.
Mà lúc này, bên trong một căn phòng khác, Chương Hòa vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn bản thân mình ở trong gương đến xuất thần.
Một lát sau, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cửa phòng bị người khác mở ra, Tùy Quốc Đống nhíu chặt lông mày đi vào, lại "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, lông mày nhăn lại nhìn Chương Hòa.
"Lớn tiếng như vậy làm cái gì?" Đang thoa kem, Chương Hòa nghiêng đầu qua nhìn Tùy Quốc Đống, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
"A Thanh là bị bà đánh thành ra như vậy, có đúng không?" Tùy Quốc Đống vươn tay, đầu ngón tay mạnh mẽ chỉ thẳng về phía cửa. "Không có khả năng là nó tự té a?!"
"Nó không nghe lời, tôi dạy dỗ nó một chút thì sao?" Chương Hòa nhíu nhíu mày.
"Cũng bởi vì người nó thích là phụ nữ?" Tùy Quốc Đống đi đến trước mặt Chương Hòa, tia máu giăng kín ở trong mắt, thần sắc hiếm khi trở nên nghiêm túc như vậy.
"Đúng." Chương Hòa gật đầu, đưa tay cầm lấy hộp kem vừa mới mở ra thoa, chuẩn bị đóng nắp lại.
"Bà có bệnh đi!" Tùy Quốc Đống tức không chịu nổi, một tay đoạt lấy hộp kem từ trong tay Chương Hòa, ném xuống đất, kem chảy hết ra ngoài.
"Ông mới có bệnh, bệnh thần kinh!" Chương Hòa nắm chặt nắm đấm, dùng sức đập xuống bàn, đứng dậy nhìn Tùy Quốc Đống.
"Bản thân bà năm đó thích phụ nữ, bây giờ con gái của mình cũng thích phụ nữ tại sao bà lại không thể chấp nhận được chứ?!" Rốt cục Tùy Quốc Đống cũng đem chuyện đã phủ đầy bụi lôi ra bên ngoài nói. "Bản thân mình một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, liền muốn tước đoạt đi tình yêu của con gái?!"
Chương Hòa nghe xong, đột nhiên cắn môi dưới, hai tay che kín lỗ tai: "Đủ rồi!"
"Bà còn như vậy, chúng ta liền ly hôn đi." Cuối cùng Tùy Quốc Đống nói ra một câu. "Dù sao thì bà cũng không có yêu tôi. Bà nói bà sẽ thử yêu tôi, nhưng trên thực tế, tôi ở trong lòng của bà, có lẽ còn không bằng cái người phụ nữ luôn miệng nói muốn cho bà một gia đình kết quả lại phụ bạc bà, lừa hết tiền của bà rồi bỏ chạy mất. Nếu đối với bà mà nói mỗi một ngày ở trong cái nhà này chờ đợi là một loại tra tấn, như vậy thì, chia ra đi."
Lúc nghe đến đây, Chương Hòa sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mới chôn mặt ở trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nức nở.
Tùy Quốc Đống nhìn Chương Hòa, vừa buồn cười vừa cắn môi dưới. Năm đó, mình cùng Chương Hòa quan hệ không tệ, tương tự giống như là tri kỷ, cho nên liên quan đến nhiều chuyện của Chương Hòa, mình đều biết.
Trong đó cũng bao gồm chuyện Chương Hòa yêu một người phụ nữ.
Về sau, người phụ nữ kia lừa gạt Chương Hòa, mình còn giúp đỡ Chương Hòa một chút. Tiếp sau đó, tính tình của Chương Hòa liền bắt đầu phát sinh thay đổi từng chút, đối với mấy chữ đồng tính luyến ái cũng tràn ngập chán ghét.
Tiếp sau đó, đến tuổi rồi lại bị người trong nhà hối cưới. Cộng thêm xã hội thời đó mọi người đều nhất trí cho rằng đồng tính luyến ái là những kẻ khác loài, thậm chí còn cho rằng đó là bệnh, cần phải đưa đi bệnh viện chữa loại bệnh kia. Bản thân đối với đồng tính luyến ái đã vô cùng thất vọng lại không chịu được ánh mắt khác thường của mọi người, Chương Hòa liền tìm đến mình, hỏi mình có nguyện ý cùng cô ấy ở chung một chỗ hay không.
Lúc ấy Tùy Quốc Đống hỏi Chương Hòa: "Vậy em có thể yêu anh không?"
Chương Hòa nói, thử một chút chắc là có thể, dù sao đều là người. Nhưng vào giờ này khắc này, Tùy Quốc Đống lại chỉ muốn cười. Đồng thời, bản thân cũng hiểu rõ một đạo lý, có nhiều thứ, thật sự không thể cưỡng cầu.
"Không cần biết là bà hay là A Thanh, tôi đều yêu." Tùy Quốc Đống nói xong, nhìn về phía trần nhà, trong mắt có chất lỏng trong suốt đang lóe lên. "Tôi đã lùi không biết bao nhiêu bước, tôi đã dùng hết sức lực để duy trì sự êm đềm cho cái nhà này."
Lúc này âm thanh của xe cứu thương 120 từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
"Còn nữa, nếu như A Thanh thích phụ nữ nhưng lại gả cho đàn ông, đau khổ không chỉ là bản thân nó, còn có bên nhà trai." Cuối cùng Tùy Quốc Đống nhìn Chương Hòa một chút. "Đợi lát nữa tôi đưa con gái đi bệnh viện, bà đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Bệnh... Bệnh viện?" Nghe đến nơi này, trong nháy mắt Chương Hòa ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Quốc Đống.
"Thế nào, bệnh viện còn chưa đủ?! Hay là bà muốn trực tiếp đưa nó đến nhà tang lễ?!" Tùy Quốc Đống xoay người, lông mày càng nhíu chặt lại.
-------------------------------
Ngày 11-01-2020
P/S: Mặc dù cảm thấy bất bình cho Thanh tỷ nhưng Chương Hoà cũng có điểm đáng thương. ?

Bình luận

Truyện đang đọc