TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi đầu giường, màn hình điện thoại di động của hai người thỉnh thoảng sáng lên, không biết là ai gửi tin nhắn đến nhưng mà giờ khắc này cho dù bất kể là ai, hai người đều không có ý muốn đi xem.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời bây giờ đang đổ một cơn mưa nhỏ, dài ngắn không đồng đều đánh vào tấm kính cửa sổ thủy tinh, nếu từ bên trong phòng nhìn ra ngoài, sẽ phát hiện mọi thứ ở bên ngoài tất cả đều trở nên mông lung mơ hồ.


Cái mùi vị ẩm ướt kia tựa như muốn xông thẳng vào, xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ thủy tinh thâm nhập vào bên trong căn phòng, ngay cả cái màn cửa mỏng manh cũng không có cách nào ngăn lại được.
Mà bầu không khí giữa hai người ở trong phòng thì trở nên càng ngày càng kì lạ. Nhất là lúc nghe được Tùy Chí Thanh nói câu nói kia, nơi cần cổ trắng nõn của Hạ Tri Điểu trong bất tri bất giác liền nhuộm lên một tầng màu đỏ nhàn nhạt, cực kỳ giống hoa anh đào trắng mịn nở rộ vào tháng ba.
Tùy Chí Thanh ở sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tri Điểu, cái cằm chống đỡ ở trên đầu vai của Hạ Tri Điểu, nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ những sợi tóc, tay vẫn như cũ đặt ở bên hông Hạ Tri Điểu, không có chút ý muốn buông ra.
"Mình..." Cổ họng Hạ Tri Điểu nuốt xuống một cái, nhẹ cắn môi dưới, không có trả lời.
"Trước đó rõ ràng càn rỡ như vậy, hiện tại làm sao vậy..." Tùy Chí Thanh siết chặt thắt lưng của Hạ Tri Điểu, nghiêng đầu nhìn cái lỗ tai đỏ bừng của Hạ Tri Điểu. "Thẹn thùng đến như vậy sao? Không phải là một người luôn tìm kiếm những cái thứ đồ loạn thất bát tao kia hay sao..."
Cái loại ý nghĩ muốn có được tất cả mọi thứ liên quan đến Hạ Tri Điểu, từ trước đến nay chưa từng mãnh liệt đến như vậy. Tùy Chí Thanh thừa nhận bản thân mình không phải là loại người sẽ say mê quan hệ thân mật, nhưng bây giờ lại có một chút không thể khống chế được, mặc dù mình không uống rượu, không có say.
Khẩn cấp muốn biết được khi thưởng thức cơ thể của Hạ Tri Điểu thì sẽ có loại cảm giác gì, cũng muốn biết Hạ Tri Điểu có phải sẽ run rẩy gọi tên của mình hay không.
"Thế nhưng..." Hạ Tri Điểu đưa tay đè lại tay của Tùy Chí Thanh, cổ họng chuyển động một cái, có chút nghiêng đầu.
"Ân?" Tùy Chí Thanh lại hôn xuống môi của Hạ Tri Điểu, thanh âm tựa như là mang theo tầng men say, đồng thời lại có chút trầm thấp, mê hoặc nhân tâm, khiến cho người khác khó có thể cự tuyệt. "Cậu không phải là rất muốn thử hay sao?"
"A Thanh, mình..." Hạ Tri Điểu cảm giác cơ thể của mình từng bước từng bước trở nên nóng lên.
Nhưng mà một giây sau, dây lưng ở bên hông Hạ Tri Điểu liền bị Tùy Chí Thanh kéo ra, sau đó Tùy Chí Thanh duỗi ra hai tay để lên trên bả vai của Hạ Tri Điểu, ngón tay xoay một cái, y phục lập tức từ trên đầu vai Hạ Tri Điểu rơi xuống một chút.
Cúi đầu xuống, Tùy Chí Thanh hôn lên đầu vai bóng loáng mượt mà của Hạ Tri Điểu, rồi lại một đường hôn đến chỗ cổ của Hạ Tri Điểu: "Cậu không phải... hiếu kì làm yêu là loại cảm giác gì hay sao?"
Cả người Hạ Tri Điểu không chịu được khẽ run lên một cái, chưa đến một giây sau, Hạ Tri Điểu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện liền bị Tùy Chí Thanh đẩy ngã.
Hai tay chống ở hai bên người Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú người ở dưới thân, trong hai mắt tràn đầy dục vọng. Muốn đối với Hạ Tri Điểu làm càng nhiều chuyện hơn nữa, tò mò, hiếu kỳ, muốn khám phá thân thể mềm mại của Hạ Tri Điểu.
"Vậy... nếu không, chúng ta thực hành một chút?" Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt của Hạ Tri Điểu, chậm rãi nói.
Cơ thể Hạ Tri Điểu nằm ở dưới, nhìn Tùy Chí Thanh, cổ họng nuốt xuống một cái, sau đó Hạ Tri Điểu mỉm cười, thanh âm mềm mại nói: "Được, hôm nay cậu ở dưới mình ở trên, mình sẽ đồng ý thực hành..."
"Cái gì?" Tùy Chí Thanh không khỏi mở to hai mắt.
Tiếp đó, Tùy Chí Thanh còn chưa kịp phản ứng thì lập tức bị Hạ Tri Điểu đẩy ra, sau đó đợi mình kịp phản ứng thì đã bị Hạ Tri Điểu ép ở dưới thân.
"Cậu..." Tùy Chí Thanh vùng vẫy mấy lần, nhưng mà hai tay liền bị Hạ Tri Điểu giữ lại.
"Như thế nào? Không được a?" Hạ Tri Điểu ngồi xổm ở trên người Tùy Chí Thanh, hạ thấp người xuống, ở bên tai Tùy Chí Thanh hỏi.
"Không phải..." Ngón tay của Tùy Chí Thanh hơi hơi chuyển động, lắc đầu, nhưng lại trở nên khẩn trương hơn.
"Vậy thì để mình muốn cậu, có được không?" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, nhẹ hôn lên xương quai xanh của Tùy Chí Thanh, còn ánh mắt thì mê ly giơ tay vuốt mái tóc đang rũ xuống.
"Nhưng mà mình càng muốn..." Càng muốn nếm thử hương vị của Hạ Tri Điểu trước. Ý nghĩ này, lúc mình đọc sách từng có mấy lần nghĩ đến, chỉ là đều bị bản thân mình ép xuống, sau đó cố ý làm chuyện khác để quên đi suy nghĩ này.
Lần gần nhất chính là thời điểm tốt nghiệp sơ trung, hai người đứng ở ngã tư đường tạm biệt nhau, khi ấy Hạ Tri Điểu chạy đến ôm mình một cái, vì vậy bản thân mình sinh ra một loại ý niệm muốn cúi đầu xuống hôn Hạ Tri Điểu một chút.
Một lần là lúc đùa giỡn ở trên đường, Hạ Tri Điểu giữ chặt dây đeo cặp sách của mình, từ phía sau ôm lấy mình, thời điểm Hạ Tri Điểu che miệng mình lại.
Mà bây giờ, Tùy Chí Thanh căn bản không vừa lòng với loại chuyện hôn này. Mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang kêu gào muốn ăn tươi Hạ Tri Điểu. Mặc dù có thể mình không có khả năng.
"Sao vậy..." Tri Điểu nâng cằm của Tùy Chí Thanh lên, nhìn thẳng vào bên trong mắt của Tùy Chí Thanh. "Làm bạn gái của mình, ngay cả chút yêu cầu này cũng không thể thoả mãn mình sao?"
Tùy Chí Thanh nghe xong, kinh ngạc một chút, trong cổ họng không lưu loát phát ra hai chữ: "Không phải... Mình chẳng qua là..."
Sau đó Tùy Chí Thanh còn muốn nói gì đó, liền bị một nụ hôn mãnh liệt chặn lại. Nụ hôn này xoá bỏ đi tất cả khắc chế cùng do dự, vừa cấp tốc lại vừa nóng bỏng, so với dĩ vãng còn muốn sâu hơn, Tùy Chí Thanh gần như sắp không thể thở nổi.
Vừa hôn Hạ Tri Điểu vừa vươn tay tiến đến phía sau gáy của Tùy Chí Thanh, để cho Tùy Chí Thanh đến gần mình hơn một chút. Trong không khí tràn đầy tiếng thở dốc không ổn định của hai người và âm thanh của những nụ hôn đan xen hòa quyện hòa nhau, làm cho không gian vô cùng mập mờ và sắc tình.
Thật lâu sau Hạ Tri Điểu mới buông Tùy Chí Thanh ra, thay cậu ấy lau đi chất lỏng ở khóe môi, sau đó lại ấn xuống bả vai mảnh khảnh của Tùy Chí Thanh, cái đầu nhỏ giống như một con sói, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, đôi môi khẽ mở: "Tùy Chí Thanh, mình muốn thượng cậu. Rất muốn rất muốn ở bên trên cậu."
Nghe được câu nói này, Tùy Chí Thanh thở hổn hển, quay đầu sang một bên, một giây sau, tay của Hạ Tri Điểu lại phủ lên gương mặt của Tùy Chí Thanh, để cậu ấy nhìn chính mình.
"Tri Điểu..."
Thế nhưng môi của Tùy Chí Thanh vừa mới mở ra, chiếc lưỡi thơm mát và mềm mại của Hạ Tri Điểu lại thừa cơ trượt vào, quấy nhiễu, mút vào, chiếm lấy, tựa như muốn xâm nhập vào bên trong cổ họng.
Lại qua một hồi lâu, Hạ Tri Điểu mới buông Tùy Chí Thanh ra, Tùy Chí Thanh vươn tay để ở bên môi, ho nhẹ một tiếng, nhìn chăm chú vào người con gái ở trước mắt, hô hấp phập phồng không ngừng.
Sau đó một cái tay khác của Hạ Tri Điểu từ vạt áo của Tùy Chí Thanh đi vào bên trong, vuốt ve bụng của Tùy Chí Thanh, từng bước từng bước di chyển hướng lên trên, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mặc kệ sau này chúng ta rốt cục sẽ như thế nào, mình muốn để cậu nhớ kỹ mình, mặc kệ là tâm của cậu hay là cơ thể của cậu..."
"Mình đương nhiên sẽ nhớ kỹ..." Tùy Chí Thanh còn chưa kịp nói xong, trên vai cảm giác đau xót, khiến cho Tùy Chí Thanh siết chặt tay thành nắm đấm, giữa lông mày thoáng nhíu lại.
"Mình cởi quần áo của cậu ra, có được hay không?" Hạ Tri Điểu cắn xong, lại duỗi ra đầu lưỡi trắng mịn nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó ở bên tai Tùy Chí Thanh nỉ non.
Tuy câu nói này hình như là câu hỏi, nhưng mà Hạ Tri Điểu căn bản cũng không chờ Tùy Chí Thanh trả lời, sau đó liền đem nút áo trên y phục của Tùy Chí Thanh từng cái từng cái mở ra.
Ngực của Tùy Chí Thanh nhấp nhô lên xuống, nhưng mà ngay khi Hạ Tri Điểu mở ra cái nút áo cuối cùng, chuẩn bị cởi y phục của Tùy Chí Thanh ra thì Tùy Chí Thanh khẽ vươn tay, liền đem dây đeo bên thắt lưng của Hạ Tri Điểu kéo xuống.
"A..." Hạ Tri Điểu kinh ngạc, một giây sau, thắt lưng mềm mại tựa như một con rắn bị Tùy Chí Thanh ôm chặt lấy.
Áo ngủ từ trên người rơi xuống hơn một nửa, cơ thể trắng nõn hoàn mỹ dưới ánh đèn phảng phất tựa như một viên ngọc sáng óng ánh trong suốt.
"Thế nhưng mình cũng đợi không được..." Tùy Chí Thanh nửa quỳ đứng dậy, một cái tay ôm lấy hông của Hạ Tri Điểu, một cái tay khác xoa nhẹ cổ của Hạ Tri Điểu, hơi quay đầu lại, hôn lên xương quai xanh của Hạ Tri Điểu.
Vì vậy rất nhanh, bên trên da thịt trắng nõn của Hạ Tri Điểu liền nhiễm một tầng màu đỏ ửng, cái này càng khiến cho dáng dấp của Hạ Tri Điểu thoạt nhìn càng thêm quyến rũ.
"Chẳng lẽ cậu không muốn?" Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, vùi đầu hôn lấy cổ của Hạ Tri Điểu, một đường xuống phía dưới, hướng đến xương quai xanh, tay cũng nhẹ nhàng cầm lấy và vuốt ve lên vùng đất mềm mại và duyên dáng.
Trong một khoảnh khắc, Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một tòa nhà đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, một loại cảm giác kỳ lạ lan tràn toàn thân, giống như một ngọn lửa cháy bừng bừng, trêu chọc đến nỗi Hạ Tri Điểu không chịu được mà đưa tay ôm lấy cổ của Tùy Chí Thanh.
Trong lúc nhất thời, tình khó kiềm chế được, Hạ Tri Điểu liền ôm lấy Tùy Chí Thanh rồi cả hai người nặng nề mà ngã xuống chiếc giường mềm mại.
"A Thanh..." Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, giọng nói mơ hồ có chút phát run.
"Thật không muốn sao?" Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú vào hai mắt của Hạ Tri Điểu, ánh mắt lại chậm rãi chuyển qua môi của Hạ Tri Điểu.
Chỉ thấy bên trong hai mắt của người ở dưới thân phảng phất tựa như chứa đầy nước sông xuân thủy mênh mông, ở dưới ánh đèn chập chờn, sóng mắt có chút động lòng người.
"Mình..." Hạ Tri Điểu cắn chặt môi.
"Như vậy thì, là ai trước đó nhất định muốn mình..." Tùy Chí Thanh đem cơ thể của Hạ Tri Điểu kéo lại gần mình thêm một chút, một cái tay khác lại xoa nhẹ sống lưng bóng loáng của Hạ Tri ĐIểu, đem áo ngủ của Hạ Tri Điểu cởi xuống để qua một bên.
"Không... không biết..." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Cậu muốn..." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, lại hôn xuống môi của Hạ Tri Điểu. "Không có ai hiểu rõ cậu hơn mình... không có tức giận chính là đang giận dỗi, chán ghét chính là yêu thích... không muốn... chính là muốn..."
"Cậu... im miệng!" Trong chớp mắt Hạ Tri Điểu liền xấu hổ đỏ mặt. "Chính là không muốn..."
"Rõ ràng là cậu rất hi vọng bị mình chiếm hữu a..." Tùy Chí Thanh giơ tay lên, xoa nhẹ lên bắp đùi của Hạ Tri Điểu, khẽ thì thầm.
"A..." Rõ ràng Hạ Tri Điểu muốn phản bác, nhưng lại không chịu được cả người run rẩy một cái, sau đó không tự giác liền khép hai chân lại, giữa đôi môi phát ra một tiếng ngâm khẽ, sau đó liền cắn chặt môi.
"Có thể chứ..." Tùy Chí Thanh vuốt ve đôi chân trơn bóng của Hạ Tri Điểu, ở bên tai Hạ Tri Điểu nhẹ giọng nói.
"Lưu manh xấu xa!" Hạ Tri Điểu nhắm hai mắt lại, gằn từng chữ.
Tùy Chí Thanh vừa nói vừa hôn xuống vai của Hạ Tri Điểu. "Thế nhưng ở phía dưới của cậu đã ẩm ướt thành như vậy rồi... Thật sự không muốn sao?"
"Cậu..." Hạ Tri Điểu vươn tay nắm lấy tay của Tùy Chí Thanh.
"Thật không muốn?" Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"Cậu... cậu sẽ sao?!" Hạ Tri Điểu lại một lần nữa ném ra cái vấn đề này.
"Cứ như vậy mà đi vào thì sẽ không, nhưng mà..." Tùy Chí Thanh tách chân Hạ Tri Điểu ra. "Mình có thể như vậy..."
Trong khi nói chuyện, Tùy Chí Thanh liền đem đầu vùi xuống dưới.
Một chút cảm giác vừa ấm áp vừa kỳ lạ bao trùm lên, Hạ Tri Điểu chưa phát hiện ra lại không nhịn được kẹp chặt hai chân lại, vươn tay giữ chặt hai tay của Tùy Chí Thanh, chỉ cảm giác được cơ thể của mình trở nên càng ngày càng nóng rực.
-------------------------------
Ngày 01-09-2019
P/S: Hai tỷ làm người khác cũng nóng rực. ?
Team Thanh tỷ thắng 1-0. Team Điểu tỷ cũng không cần nóng vội, sắp gỡ hoà rồi. ?
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ, tạm quên đi những ưu phiền trong cuộc sống. ?

Bình luận

Truyện đang đọc