TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tri Điểu vẫn mỉm cười như cũ, nhìn chăm chú vào mắt của Tùy Chí Thanh, hơi hơi ngước cái cằm: "Không yêu..."
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, cúi đầu xuống, xích lại gần Hạ Tri Điểu một chút, hô hấp của hai người từng chút từng chút quấn quanh chung một chỗ với nhau: "Thật sao?"
"Phải." Hạ Tri Điểu nói.
Quay đầu, Tùy Chí Thanh hướng về phía môi của Hạ Tri Điểu, nhưng mà còn chưa kịp chạm đến bờ môi kia thì Hạ Tri Điểu liền vươn tay ra, để ở trên vai Tùy Chí Thanh, nhẹ nhàng đẩy Tùy Chí Thanh ra một chút.
Sau đó Hạ Tri Điểu đem quần áo để vào ở trong ngực Tùy Chí Thanh, rồi xoay người đi sang một bên khác.
Tùy Chí Thanh cúi đầu xuống, ước lượng quần áo ở trong tay, quay đầu nhìn, đi đến đóng lại hành lý của Hạ Tri Điểu, khóe môi hơi vểnh, cười một cái, cũng không nói gì, sau đó liền mang theo mấy thứ vừa mới mua đi vào phòng tắm.
Cởi ra dây buộc tóc ở trên đầu, dùng lược chải lại mái tóc, sợi tóc buông lỏng rơi xuống ở phía sau, Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sau đó vừa cười vừa lắc đầu, cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, rửa sạch một thân mỏi mệt cùng bụi bặm.
Bất luận Hạ Tri Điểu có nói thế nào, mình sẽ không tin tưởng cũng sẽ không từ bỏ.
Sau khi nhì thấy cửa phòng tắm đóng lại, Hạ Tri Điểu lại ngồi trên giường. Bị Tùy Chí Thanh hành hạ lâu như vậy, hiện tại làm sao có thể để cậu ấy dễ dàng có được mình như thế này?
Quá dễ dàng thì có lỗi với bản thân một chút.
Qua một hồi lâu, Tùy Chí Thanh sau khi đi ra ngoài, Hạ Tri Điểu liền mang đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Nghe bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Tùy Chí Thanh ngồi ở trên giường, cầm điện thoại di động nhìn một chút văn kiện bên trong nhóm chat của studio, sau đó lại xử lý một số chuyện, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn là từ trên điện thoại di động ngước lên, nhìn qua hướng bên kia phòng tắm.
Có một loại cảm giác, có người đem miếng thịt treo ở trên cao nhưng bản thân lại không ăn được.
Lúc này cửa mở ra, chỉ thấy Hạ Tri Điểu mặc một cái áo choàng tắm màu trắng mềm mại đi đến.
Đôi chân nhỏ trắng nõn, bên eo buộc một cái thắt lưng hình con bướm, nhưng nơi cổ áo giao nhau thoạt nhìn vẫn lỏng lỏng lẻo lẻo như cũ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái thì một nửa cảnh xuân sẽ hiện ra.
Quay đầu cởi ra dây buộc tóc, một mái tóc dài xõa tung rơi xuống trên đầu vai, Hạ Tri Điểu cũng ngồi xuống ở phía bên kia giường, sau đó quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh: "Ngày mai cậu muốn đi đâu?"
Hơi nước ở trong phòng tắm xông lên làm cho khuôn mắt nhỏ nhắn của Hạ Tri Điểu trở nên trắng hồng, mái tóc rối tung khẽ che một bên gò má mịn màng, bộ dáng như thế này càng làm cho Hạ Tri Điểu lộ ra vẻ mê người hơn. Đó là một loại cảm giác thanh thủy xuất phù dung.(*)
(*) Câu này có ý tứ là giống như phù dung mới lộ ra khỏi nước trong, tươi đẹp tự nhiên.
"Tùy cậu sắp xếp." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, trả lời.
"Được, vậy để mình xem thử một chút..." Hạ Tri Điểu vừa nói chuyện vừa đem sợi tóc vén ra phía sau tai, tiếp đó liền nằm trên giường cầm điện thoại di động mở ra xem.
Vì vậy Tùy Chí Thanh cũng di chuyển thân mình, hướng Hạ Tri Điểu dựa sát vào một chút.
Cảm giác được đối phương đến gần cùng với khí tức ấm ấp, vốn dĩ Hạ Tri Điểu đang tìm kiếm thông tin, bỗng nhiên liền cảm thấy có chút tâm viên ý mã.
Vì vậy Hạ Tri Điểu đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Thế nào? Không thể cùng nhau xem, cùng nhau lựa chọn sao?" Đuôi lông mày của Tùy Chí Thanh khẽ nhếch lên.
"Đương nhiên có thể..." Hạ Tri Điểu nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh, sau đó gật gật đầu rồi tiếp tục xem thông tin trong điện thoại.
Mới vừa xem được một chút, một sợi tóc từ sau tai trượt xuống, Hạ Tri Điểu đang định đưa tay vén trở lại, kết quả là có một bàn tay khác vươn ra, giúp Hạ Tri Điểu cẩn thận vuốt đến sau tai.
Hạ Tri Điểu lại nghiêng đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh, chỉ thấy bên trong hai mắt của Tùy Chí Thanh vô cùng ôn nhu.
"Tiếp tục xem." Tùy Chí Thanh mở miệng, giọng nói nghe qua có chút trầm thấp nhưng mà thật là dễ nghe.
Vì vậy Hạ Tri Điểu liền ho một cái, sau đó tiếp tục lật xem.
"Chỗ này có một đường núi, lối đi được lắp bằng kính, bởi vì nhìn hình ảnh cảm giác quá kinh khủng, cho nên mình không dám đi, nhưng mà cậu chắc là sẽ thích a?" Hạ Tri Điểu nói xong, nghiêng đầu nhìn Tùy Chí Thanh. "Cậu vẫn luôn thích những cái đồ vật kỳ kỳ quái quái."


Tùy Chí Thanh vui vẻ: "Cái gì gọi là đồ vật kỳ kỳ quái quái?"
"Hồi Đại Học có một khoảng thời gian, không phải cậu rất đam mê các môn thể thao mạo hiểm sao? Muốn kéo ra cũng không kéo được, còn nói cái gì mà nhân sinh ở trên đời này chính là một bức tranh đặc sắc." Hạ Tri Điểu nói.
"Phải..." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Hạ Tri Điểu thấy Tùy Chí Thanh gật gật đầu, nhấp môi dưới, sau đó nhẹ nói: "Ngay cả chết còn không sợ, lại sợ yêu mình..."
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Tùy Chí Thanh cứng lại: "Nhưng mà bây giờ mình cũng không sợ, cậu có bằng lòng yêu mình hay không?"
Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, lại nghiêng đầu cười, nhìn chăm chú vào cặp mắt của Tùy Chí Thanh: "Không yêu..."
Tùy Chí Thanh không nói gì, chẳng qua là một mực nhìn Hạ Tri Điểu, trầm mặc không nói, phảng phất tựa như có thể nhìn thấu cả người Hạ Tri Điểu.
"Thế nhưng mình yêu cậu." Thật lâu sau Tùy Chí Thanh mở miệng.
Hạ Tri Điểu nhìn ánh mắt của Tùy Chí Thanh, chỉ thấy bên trong tràn đầy tình thâm, hoàn toàn không tìm được một chút giả dối nào.
Vì vậy một giây sau, Hạ Tri Điểu liền để điện thoại di động xuống, lật người, vòng tay qua ôm lấy cổ của Tùy Chí Thanh, hôn lên môi của Tùy Chí Thanh, cạy mở đôi môi của Tùy Chí Thanh, điên cuồng chiếm lấy tất cả mọi thứ có liên quan đến Tùy Chí Thanh, nóng bỏng mà lại dồn dập.
Hai mắt của Tùy Chí Thanh cũng nhắm lại, đáp lại Hạ Tri Điểu, mãi cho đến khi cảm giác môi bị Hạ Tri Điểu cắn một cái, Tùy Chí Thanh mới nhíu mày mở hai mắt ra.
Hạ Tri Điểu rời đi môi của Tùy Chí Thanh, con mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào hai mắt của Tùy Chí Thanh, hai tay từ trên cổ di chuyển từng chút đến bên hai bờ vai của Tùy Chí Thanh, khóe môi có chút cong lên.
Người con gái ở trước mắt này là giấc mơ mà mình luôn theo đuổi, luôn luôn cầu mà không được. Mình thề phải cho người con gái này xem một chút sắc mặt, nhưng mà cũng có thể đến cuối cùng người rơi vào tay giặc, lại chính là bản thân mình.
Vì vậy Tùy Chí Thanh lại quay đầu, hôn lên cặp môi mềm mại ngọt ngào mà lại quật cường kia, mút vào cánh môi bên dưới, cạy mở đôi môi của Hạ Tri Điểu, chiếm lấy mỗi một vị trí ở bên trong, trêu chọc đến nỗi Hạ Tri Điểu không chịu được liền nhíu mày phát ra một tiếng ưm.
Hạ Tri Điểu trêu đùa ác ý muốn rút lui né tránh, vì vậy Tùy Chí Thanh liền giữ lại sau gáy của Hạ Tri Điểu, không cho Hạ Tri Điểu có cơ hội, tiếp đó lại lần nữa phủ kín đôi môi của Hạ Tri Điểu, cạy mở hàm răng của cậu ấy, bắt lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Tri Điểu, mút vào.
Một lúc lâu sau, hô hấp của hai người hết sức không ổn định mới tách nhau ra, mang theo một chút sợi bạc lấp lánh.
Nhiệt độ ở trong chăn liên tục tăng lên, hô hấp ở giữa cũng dần dần trở nên nóng rực, tựa như muốn làm bỏng rát làn da của cả hai người.
Tùy Chí Thanh đột nhiên xoay người ép Hạ Tri Điểu ở dưới thân, rồi đưa tay lên, xoa nhẹ một chút gương mặt mềm mại của Hạ Tri Điểu, sau đó nhắm lại hai mắt, liền hôn lên chỗ da thịt ở dưới tai Hạ Tri Điểu.
Nụ hôn của Tùy Chí Thanh không nhẹ không nặng, hơi thở chuyển động ở bên tai khiến Hạ Tri Điểu có chút cắn môi, sau đó lại thoáng mở miệng ra.
"Cậu không phải đã nói... Đối với con gái không có hứng thú sao..." Hạ Tri Điểu có chút thở hổn hển, tay siết chặt trên vai Tùy Chí Thanh.
"Mình có nói qua sao?" Giọng nói của Tùy Chí Thanh bị ép đến trầm thấp, nhưng lại triền triền miên miên, bên trong hình như chứa đựng một loại dục vọng nào đó.
"Có... Cậu có nói..." Vành tai đột nhiên bị ngậm lấy, một điểm ấm áp từ bên tai lan rộng ra, cào cào làm cho người ta khó có thể chịu đựng, truyền khắp toàn thân, cơ thể của Hạ Tri Điểu kiềm lòng không được run lên một cái.
"Mình không nhớ rõ..." Tùy Chí Thanh ở chỗ cằm Hạ Tri Điểu hôn một chút, sau đó lại chuyển đến chỗ cổ hôn xuống một chút, cũng cố ý gây ra một chút âm thanh.
Ngón chân Hạ Tri Điểu cũng không chịu được có chút kéo căng ra, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên càng ngày càng khó khăn.
Sau đó Hạ Tri Điểu lại kéo đầu của Tùy Chí Thanh lên, hôn lên môi của Tùy Chí Thanh. Môi lưỡi quấn quít lẫn nhau, hô hấp của hai người càng ngày càng trở nên nóng rực và gấp rút, nhịp tim gắn liền với nhịp tim, tựa như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.
"Hỗn đản..." Cuối cùng Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng đẩy Tùy Chí Thanh ra, cắn răng nói ra câu nói kia. "Mình không yêu cậu một chút nào!"
Tùy Chí Thanh hai tay chống ở hai bên người Hạ Tri Điểu, chăm chú nhìn vào cặp mắt của Hạ Tri Điểu, chẳng qua là hơi thở có chút hổn hển.
"Không yêu một chút nào, mình không yêu cậu, không yêu..." Hạ Tri Điểu nắm thật chặt y phục trên vai Tùy Chí Thanh, sau đó lại kéo một cái, mở to miệng, cắn vào vai Tùy Chí Thanh.
Vai của Tùy Chí Thanh, sờ tới sờ lui vừa gầy vừa đơn bạc vừa cấn người, cắn cũng không có chút thịt nào, không có chút cứng cáp, Hạ Tri Điểu hoài nghi rằng chỉ cần mình dùng lực một chút, trong nháy mắt nó có thể trở nên vỡ vụn.
"Vậy thì cứ phát tiết hết ra ngoài đi." Lông mày Tùy Chí Thanh hơi nhíu lại. "Cắn mình đi, đánh mình cũng được, mắng mình cũng được, đem tất cả mọi thứ không thoải mái ở trong lòng đều phát tiết ra hết đi..."
Nhưng mà Hạ Tri Điểu nghe đến đây, lại từ từ ngồi dậy.
Hạ Tri Điểu vẫn cứ cười nhìn Tùy Chí Thanh, thế nhưng cứ cười cười thì không hiểu sao lại cười không nỗi nữa, trong hai mắt cũng tuôn ra một chút chất lỏng lấp lánh. Sau đó Hạ Tri Điểu rũ mắt xuống, nước mắt liền từ khóe mắt rơi ra.
"Tri Điểu..." Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy, chậm rãi đưa tay lên xoa hai má của Hạ Tri Điểu.
Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, chỉ chớp mắt liền... Thế giới của Hạ Tri Điểu vĩnh viễn là âm tình bất định.
"Tri Điểu..."
"Cậu để cho bản thân mình yên tĩnh một chút, trước tiến cứ mặc kệ mình, được không?" Hạ Tri Điểu quay đầu sang chỗ khác, hít mũi một cái.
"Thế nhưng mà..."
Nghiêng người sang một bên, Hạ Tri Điểu lại lau nước mắt, sau đó nằm xuống cầm điện thoại tiếp tục lật xem.
Hạ Tri Điểu cũng không biết mình vì cái gì mà cứ thích khóc như vậy, bản thân mình cũng không phải thích khóc như thế này, chẳng qua là đụng phải Tùy Chí Thanh liền tựa như thần mưa, làm cho thế giới của mình luôn luôn ướt đẫm.
Dù sao Hạ Tri Điểu chính là ủy khuất. Rõ ràng trước đó Tùy Chí Thanh còn nói sẽ cưng chiều mình cả đời, quay lưng lại thì vô tình cự tuyệt mình như vậy, cho dù khi đó mình khóc lóc cầu xin cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý đến mình. Cho nên vừa nghĩ đến những điều này, tim giống như bị đâm một cái.
Nhưng mà đồng thời lại lo lắng, lo lắng cho cậu ấy muốn chết, lúc nhìn thấy Tùy Chí Thanh té xỉu, trong nháy mắt bản thân liền có một loại cảm giác trời muốn sập xuống. Vừa rồi mình nói câu nói kia cũng không phải là đang nói đùa, là thật sự sợ Tùy Chí Thanh sẽ có chuyện, sau đó bản thân mình sẽ trở thành góa phụ trong cuộc sống này.
Còn Tùy Chí Thanh, ngồi ở chỗ kia nhìn Hạ Tri Điểu, cũng đang rơi vào một loại tuyệt vọng. Làm sao đây, làm thế nào mới có thể hống tốt Hạ Tri Điểu? Làm thế nào mới có thể để cho cậu ấy tin tưởng mình chính là thật lòng, thật sự đã nghĩ thông suốt, sẽ không bao giờ buông tay cậu ấy?
Mình có những chiêu gì? Giả vờ nói sai gì đó hay làm sai chút gì đó, sau đó làm cho Hạ Tri Điểu cười? Hay là đùa giỡn với cậu ấy, khiến cho cậu ấy vui vẻ?
Không được a, những thứ này đều chỉ trị ngọn chứ không trị gốc. Sai lầm lần này mình phạm phải lại là một sai lầm vô cùng to lớn, không phải chỉ là một lỗi nhỏ.
Nằm xuống, kéo chăn lên, ngửa mặt nhìn trần nhà, cứ như vậy nháy mắt một cái, Tùy Chí Thanh cảm giác bản thân mình tựa như một tên phế nhân.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Hạ Tri Điểu rốt cục mới để điện thoại di động xuống, có tiếng động.
"Tri Điểu?" Vì vậy Tùy Chí Thanh lại nghiêng đầu gọi tên của Hạ Tri Điểu.
Thế nhưng Hạ Tri Điểu vẫn không trả lời.
Vì vậy thân thể Tùy Chí Thanh xích gần Hạ Tri Điểu một chút, hai tay đặt ở trên bụng, nhìn trần nhà: "Nếu như cậu không muốn để ý đến mình, không sao, vậy để mình nói, cậu nghe cho kỹ."
Tùy Chí Thanh suy nghĩ, mặc kệ như thế nào, vẫn là nên để cho Hạ Tri Điểu biết được mấy ngày nay trong đầu mình đang suy nghĩ gì mới là tốt. Nếu không, có chút vướng mắc không được mở ra thì sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, cuối cùng sẽ nghiền nát lẫn nhau.
Hạ Tri Điểu nhắm hai mắt lại, tay đặt trên gò má ở trên gối đầu, gắt gao nắm chặt thành nắm đấm.
"Mình đã bị cậu trói lại, xác thật, mình từng vô số lần có ý muốn thoát ra. Bởi vì khi đó mình rất sợ hãi, mình sợ rất nhiều thứ. Ví dụ như, sợ không cho cậu được hạnh phúc, sợ không cho cậu được yên ổn, sợ không cho cậu được những thứ bình thường mà một người con gái nên có. Đồng thời, cậu biết rõ tình trạng hiện tại của mình là gì, bố mẹ mình có một cái nhà xưởng, nhưng cũng chỉ là một cái nhà xưởng nhỏ, ngay cả bản thân mình cũng đang mang một khoản nợ thuê nhà, khả năng bố mẹ cậu có thể tiếp nhận mình lại có bao nhiêu đâu..."
Tùy Chí Thanh luôn luôn đem rất nhiều chuyện nghĩ đến hết sức phức tạp, hết sức xa vời. Mặc dù bản thân hiểu rõ, nhân sinh rất khó khống chế, có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, coi như chuẩn bị tốt vạn lần thì cũng không nhất định mười phần chắc chín, thế nhưng vẫn sẽ cứ nghĩ như vậy.
Mãi cho đến khi Hạ Tri Điểu rời đi, Tùy Chí Thanh mới chính thức đem những thứ đang trói buộc mình, từng chút từng chút tháo dỡ đi.
Hạ Tri Điểu nghe đến đây, nhấp môi dưới, khóe mắt mơ hồ lại có nước mắt chảy ra.
"Có thể bây giờ mình không có cách nào biện giải cho bản thân, có một số việc, sai chính là sai, mười năm trước mình đã phạm một sai lầm, mười năm sau mình lại phạm một sai lầm, là mình không trân trọng cậu." Tùy Chí Thanh có chút thở dài, hai mắt hơi nhắm lại. "Thế nhưng mà... hình như cậu, cứ như là cư ngụ bên trong máu của mình, không thể nào thiếu được. Cho nên mình đã suy nghĩ, nếu như..."
Lúc Tùy Chí Thanh nói đến chỗ này, dừng lại, sau đó suy nghĩ trong lòng lại phát run: "Nếu như mình có thể khiến cậu quay lại, bù đắp cho cậu thì tốt biết bao... Nhưng mà, bất kể là cậu..."
Hạ Tri Điểu bịt miệng lại, thân thể cũng bắt đầu phát run.
Tùy Chí Thanh dùng sức giữ cổ tay của mình, cau mày, cổ họng căng lên: "Bất kể cuối cùng kết quả cậu phán xét mình là như thế nào, mình... đều sẽ tôn trọng cậu... Chẳng qua là... cầu xin cậu, cầu xin cậu cho mình một cơ hội..."
Não dường như có chút thiếu dưỡng khí, Tùy Chí Thanh nghiêng người sang, nhìn bóng lưng của Hạ Tri Điểu: "Chỉ một cơ hội..."
Lúc này Hạ Tri Điểu đột nhiên ngồi dậy, rút khăn tay ra, lau nước mắt.
Tùy Chí Thanh cũng ngồi dậy theo. Chần chờ một lát sau, Tùy Chí Thanh vươn tay ra để trên vai Hạ Tri Điểu: "Mình trải qua khoảng thời gian này, cảm giác bản thân mình giống như đã trải qua cả một thế kỷ, mỗi ngày mình đều nhớ cậu. Phòng của cậu mỗi ngày mình đều quét dọn sạch sẽ. Mình nhìn thấy cái gì cũng muốn chia sẻ với cậu, mỗi ngày đều nhắn Weibo cho cậu nhưng mà..."
Tùy Chí Thanh cầm lấy điện thoại di động của mình, lật ra khung chat Weibo, sau đó đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu: "Tất cả mãi mãi đều là trạng thái chưa đọc. Có một ngày mình nằm mơ, mơ thấy tất cả tin nhắn ở bên trong đều biến thành đã đọc, cậu nhắn lại cho mình rất nhiều tin nhắn. Sau đó mình tỉnh giấc vội vàng nhìn điện thoại di động, thế nhưng... thế nhưng lại không phải..."
"Mình còn nuôi một con mèo, gọi là Hạ Hạ, nó rất đáng yêu, rất giống cậu. Cậu có muốn quay về cùng mình gặp nó một chút hay không?" Sau khi đưa điện thoại qua, Tùy Chí Thanh nói. "Có đôi khi gọi tên của nó, mình cũng sẽ nhớ đến cậu."
Tay Hạ Tri Điểu run run nhận lấy điện thoại di động của Tùy Chí Thanh, đem những cái tin nhắn kia nhìn từng cái một, bất tri bất giác nước mắt trong khóe mắt tất cả liền giống như thác nước chảy xuống.
Đúng vậy, Tùy Chí Thanh gửi rất nhiều rất nhiều tin nhắn, có đôi khi một ngày hơn mấy chục cái. Đều là một chút chuyện sinh hoạt thường ngày và những nỗi nhớ nhung đối với mình. Hạ Tri Điểu càng xem thì càng cảm thấy sốt ruột.
"Có người nói, cắt đi ba ngàn sợi phiền não thì có thể vui vẻ một chút." Tùy Chí Thanh lại đưa tay vuốt tóc của mình. "Thế nhưng đều là gạt người. Mình không cảm thấy vui một chút nào."
Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu cầm di động quay đầu, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Tùy Chí Thanh. Trong đôi mắt kia, sương mù mông lung, tràn đầy thủy quang.
"Muốn cùng cậu cả đời này làm người yêu, muốn cùng cậu trải qua sinh hoạt hằng ngày. Mỗi buổi sáng thức dậy cùng nhau ăn điểm tâm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau chia sẻ những chuyện vui vẻ hoặc buồn phiền, cùng nhau ngắm nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau làm rất nhiều rất nhiều chuyện." Lúc Tùy Chí Thanh nói những điều này, trên mặt liền mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sau đó Tùy Chí Thanh nói tiếp: "Khoảng thời gian này có đôi khi mình cũng làm theo video của cậu, học làm một số món ăn, bởi vì mình cũng muốn làm một chút đồ ăn cho cậu ăn..."
"Cậu làm có thể ăn à..." Rốt cục Hạ Tri Điểu cũng mở miệng nói, chẳng qua là con mắt vẫn hồng hồng, giọng nói vẫn còn có chút run run.
Tùy Chí Thanh rủ mắt xuống, gật đầu: "Mặc dù mình ăn không được bao nhiêu nhưng mà vẫn thử qua mùi vị... Tổng quát mà nói còn kém xa cậu nhưng mà thỉnh thoảng cũng tạm được..."
"Đồ ngốc!" Viền mắt Hạ Tri Điểu hồng hồng, lớn tiếng nói.
"Cậu nói mình là cái gì thì mình chính là cái đó..." Tùy Chí Thanh sau khi nói xong, lại nghiêm túc nhìn chăm chú vào Hạ Tri Điểu. "Vậy... cậu có nguyện ý cùng mình quay về Dương Thành, nếm thử thức ăn do mình nấu hay không?"
Sau khi nghe được câu hỏi này, Hạ Tri Điểu quay đầu nhìn về một bên: "Được, chỉ cần cậu đừng đem mình hạ độc cho chết."
"Sẽ không." Tùy Chí Thanh lắc đầu.
"Như thế thì tốt nhất!" Hạ Tri Điểu nói.
"Vậy... cậu nguyện ý muốn đồ ngốc này hay không?" Tùy Chí Thanh lại hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe xong, nhìn Tùy Chí Thanh một cái, không có phản ứng, một lần nữa nằm xuống, kéo chăn đắp lên, sau đó tắt đèn: "Ngủ."
Tùy Chí Thanh sửng sốt một chút, sau đó cũng nằm xuống.
Tùy Chí Thanh ngủ ở bên trái, Hạ Tri Điểu ngủ ở bên phải, chẳng qua là giữa hai người từ đầu đến cuối có một khoảng cách nhỏ như vậy.
Khoảng chừng qua mười phút sau, Tùy Chí Thanh vẫn chưa ngủ. Vì vậy nghĩ nghĩ, Tùy Chí Thanh liền hướng về phía Hạ Tri Điểu xê dịch cơ thể, đến gần Hạ Tri Điểu một chút.
Thấy Hạ Tri Điểu không có phản ứng, vì vậy Tùy Chí Thanh lại xê dịch cơ thể, đến gần Hạ Tri Điểu thêm một chút nữa.
Nhưng lần này Hạ Tri Điểu lại di chuyển cách xa Tùy Chí Thanh một chút.
Vì vậy Tùy Chí Thanh đành hướng về phía mình di chuyển. Nhưng mà sau khi hai người giằng co trong phút chốc, Hạ Tri Điểu rốt cục nhịn không được nữa, đột nhiên xoay người, nhanh như chớp chui qua bên của Tùy Chí Thanh.
Khóe môi của Tùy Chí Thanh không nhịn được khẽ nhếch.
Sau đó Hạ Tri Điểu hình như cảm thấy còn chưa đủ, vì vậy lại đột nhiên kéo cánh tay của Tùy Chí Thanh đem gối dưới đầu mình, đồng thời đưa tay khoác lên trên bụng của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh thở dài, sau đó nâng lên một cái tay khác, vòng qua, yên tĩnh vuốt ve mái tóc của Hạ Tri Điểu.
"Đúng rồi, rốt cục ngày mai là đi những chỗ nào?" Lúc này Tùy Chí Thanh lên tiếng lần nữa.
"Vừa rồi mình tìm được mấy chỗ, nhưng mà lại cách chỗ này khá xa, ở một khu khác. Muốn đi, chúng ta phải đặt phòng một lần nữa, mình cho cậu xem một chút." Giọng nói của Hạ Tri Điểu nho nhỏ, sau khi nói xong, liền đi tìm điện thoại di động của mình, sau đó ngồi dậy mở khóa.
Tùy Chí Thanh cũng ngồi dậy, nghiêng về phía trước nhìn vào màn hình của Hạ Tri Điểu. Chỉ thấy hình nền

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc