TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chăn ở trên người đột nhiên bị xốc lên, cảm giác có chút hơi lạnh tiến vào, Hạ Tri Điểu trợn tròn cặp mắt mèo bình thường hay nhìn Tùy Chí Thanh, hô hấp phập phồng lên xuống.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu dứt khoát ngồi dậy, cũng cúi người xuống, một tay vòng lấy cổ Tùy Chí Thanh, sau đó nâng lên ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ vào đôi môi của mình: "Nếu vậy, bước đầu tiên, cậu có dám hôn mình không?"
Đôi mắt của Hạ Tri Điểu sáng lấp lánh, bờ môi căng mọng màu anh đào, nhìn qua vô cùng mềm mại.
"Mình cá một trăm vạn, khẳng định cậu không dám." Đột nhiên cảm thấy có chút bối rối vì hành động to gan của bản thân, vì vậy Hạ Tri Điểu lại lập tức mở miệng.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, đột nhiên đưa tay để sau gáy Hạ Tri Điểu, kéo Hạ Tri Điểu đến sát gần mình.
Do vậy khoảng cách giữa hai người liền trở nên rất gần. Hạ Tri Điểu bỗng dưng mở to hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh, tay cũng không tự giác nắm chặt ga giường ở bên dưới, nhịp tim giống như chú nai nhỏ đang không ngừng nhảy nhót.
Tùy Chí Thanh trông thấy rõ ràng từng cọng lông mi cùng đôi mắt sáng ngời của Hạ Tri Điểu, còn có đôi môi màu hồng kia, ngay lúc sắp chạm đến khoé môi của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh liền mở miệng: "Mình không cá với cậu."
Sau đó Tùy Chí Thanh liền buông Hạ Tri Điểu ra.
"Bị mình đoán trúng rồi, đúng không?" Một lát sau, nhịp tim từng chút khôi phục lại bình thường, Hạ Tri Điểu cúi người vén tóc ra phía sau rồi vươn tay ra. "Một trăm vạn, lấy ra đây."
"Nếu cậu thật sự muốn hẹn hò một đêm, mình cũng không ngăn cản được, vậy cậu đi đi." Ngay lúc Hạ Tri Điểu định nói mình chỉ là đang đùa, vốn dĩ bản thân cũng không có hẹn hò kiểu như vậy thì Tùy Chí Thanh liền nói trước câu nói này.
"Được thôi." Há hốc miệng, sau đó Hạ Tri Điểu nghiêng người nằm xuống ngủ, kéo chăn lên chôn đầu vào, lông mày chợt nhíu lại.
"Đi thì đi. Nhưng mà làm bạn bè mình nhắc nhở cậu một câu, nhớ chú ý biện pháp an toàn." Tùy Chí Thanh cảm thấy càng đau đầu hơn.
"Cám ơn, chuyện này cũng không cần cậu nhắc nhở." Hạ Tri Điểu trả lời một câu.
"Được, là mình thuận miệng xen vào chuyện người khác. Cậu không cần để ở trong lòng. Sau này có chuyện gì mình cũng mặc kệ."
Thoáng chốc giữa hai người đều mang theo chút tức giận, không khí giương cung bạt kiếm đột nhiên xuất hiện.
"Cái gì mà thuận miệng nói chứ, cậu theo họ Tùy (tùy tiện) à?" Hạ Tri Điểu đem chăn kéo xuống đầu.
"Mình chính xác là họ Tùy." Tùy Chí Thanh cũng mở hai mắt ra.
Về sau bầu không khí một lần nữa yên tĩnh trở lại, hai người đều không có tiếp tục nói chuyện.
Ngồi trong bóng đêm, tay vỗ vỗ mắt cá chân, Hạ Tri Điểu hết sức khống chế ủy khuất ở trong lòng, sau đó lại lặng lẽ nằm xuống, nằm cách xa Tùy Chí Thanh một chút, dựa vào vách tường mà ngủ, vụng trộm dùng lòng bàn tay lau nước mắt.
Mình quả thật không có lý do gì để tức giận. Đứng ở góc độ của Tùy Chí Thanh, bản thân mình và cậu ấy đúng thật là không có quan hệ gì. Có thể cũng bởi vì như vậy, Hạ Tri Điểu mới cảm thấy khổ sở.
Cái câu nói 'Sau này có chuyện gì mình cũng mặc kệ' nghe vào tai cũng thật khó chịu.
Đồng thời, Hạ Tri Điểu cũng hiểu rõ một chuyện. Bản thân mình hoàn toàn không có cách nào xem Tùy Chí Thanh như là một người bạn bình thường. Đối với Tùy Chí Thanh, mình mãi mãi luôn có lòng tham.
Sau đó Hạ Tri Điểu nằm mơ. Trong mơ Hạ Tri Điểu nhìn thấy bản thân mình tỏ tình với Tùy Chí Thanh nhưng mà Tùy Chí Thanh lại cự tuyệt. Cuối cùng Hạ Tri Điểu nhìn thấy chính mình đang mặc áo cưới cùng một người đàn ông đứng trong lễ đường, mọi người xung quanh đều mỉm cười chúc phúc cho mình nhưng Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy trái tim giống như bị dao cắt.
Ngày hôm sau.
Lúc Tùy Chí Thanh rời giường, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái. Đã là mười một giờ rưỡi trưa, trễ vậy sao. Chỉ thấy ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào rất chói mắt.
Quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tri Điểu vẫn còn đang nằm ngủ ở bên cạnh. Nghĩ đến buổi tối hôm qua, chính mình đến gần Hạ Tri Điểu như vậy, cái loại cảm giác này khiến Tùy Chí Thanh cảm thấy ngạt thở. Thành thật mà nói, có một giây, thiếu chút nữa mình đã thật sự hôn Hạ Tri Điểu.
Động tác cực nhẹ rời khỏi giường, vén chăn lên, thay xong quần áo, Tùy Chí Thanh liền đi vào phòng tắm. Mở vòi nước, đem nước lạnh rửa mặt, sau đó hai tay Tùy Chí Thanh để lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Chắc là bởi vì do lâu quá không ngủ nên dẫn đến đầu óc bị vẩn đục đi.
Còn có, chính xác mình là ai chứ, dựa vào cái gì mà đi quản sinh hoạt cá nhân của người khác? Có tư cách gì chứ?
Rửa mặt xong, vào phòng khách ngồi trên ghế sôpha ấn mở app giao thức ăn, Tùy Chí Thanh bắt đầu chọn thức ăn. Ấn mở vào cửa hàng mình hay thường đặt đồ ăn, chọn vài món mà Hạ Tri Điểu thích ăn để vào trong giỏ hàng.
Một lát sau, Hạ Tri Điểu cũng thức dậy, sau đó lập tức hắt xì một cái thật lớn.
Đầu óc giống như muốn nổ tung lên, cảm thấy rất khó chịu.
"Cốc cốc cốc."
"Cậu dậy chưa? Đi ra ăn cơm đi."
Vừa mới ngồi dậy mang dép, thay xong quần áo, bên cạnh liền vang lên vài tiếng gõ cửa gọn gàng mà linh hoạt.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Hạ Tri Điểu chỉnh lại mái tóc vô cùng lộn xộn, sau đó đi ra khỏi cửa.
Chỉ thấy ở trên bàn ăn trong phòng khách đặt một đống đồ ăn được giao đến, còn Tùy Chí Thanh thì ở trong phòng bếp đang vội vàng làm gì đó.
Từ từ đem áo khoác mặc lên người, Hạ Tri Điểu đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt bắt đầu rửa mặt.
Dùng bàn chải sử dụng một lần đánh răng, Tùy Chí Thanh liền đi đến. Hạ Tri Điểu nhìn xuyên qua gương thấy được Tùy Chí Thanh, định nhích người qua nhường chỗ. Nhưng mà mới vừa đi được một bước, Tùy Chí Thanh đứng ở sau lưng mình, duỗi ra cánh tay dài vây quanh người mình, cầm lấy bình nước rửa tay.
Bộ dạng này vừa nhìn vào thì giống như là mình bị Tùy Chí Thanh ôm vào trong ngực.
Tùy Chí Thanh run lên, sau đó đè xuống cái bình, ép ra một chút nước rửa tay rồi lùi lại.
"Đánh răng xong rồi thì đi ra ăn cơm đi, mình có gọi bên ngoài giao thức ăn." Hai tay rửa sạch sẽ dưới nước xong, Tùy Chí Thanh liền đi ra ngoài trước.
"Mình biết rồi." Hạ Tri Điểu nhổ ra một ngụm bọt kem đánh răng, lại ngậm thêm một ngụm nước, tiếp tục súc miệng.
Mấy phút sau, hai người mới ngồi xuống bàn ăn.
Ba món ăn, một món canh, hai hộp cơm.
Động tác ăn cơm của hai người đều chậm rãi, ai cũng cầm lấy điện thoại của riêng mình, không ai lên tiếng cũng không có ai đề cập đến chuyện không thoải mái tối hôm qua nhưng mà rất rõ ràng, hai người không có ai cảm thấy vui vẻ. Mà hiện tại, âm thanh có thể nghe thấy lớn nhất đại khái chính là tiếng động ở bên ngoài truyền vào.
Lúc ăn cơm được một nửa, điện thoại di động của Hạ Tri Điểu vang lên, vì vậy Hạ Tri Điểu liền bắt máy.
"A lô?" Hạ Tri Điểu cầm điện thoại di động, tùy ý dùng đũa gắp cơm.
"Xin hỏi có phải là Hạ tiểu thư không?" Đối phương hỏi.
"Đúng vậy, là tôi." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Tôi là người bên chỗ môi giới mà ngày hôm qua cô đã liên lạc, không biết hôm nay cô có thời gian đi xem nhà hay không..."
"Có." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Vậy cụ thể mấy giờ thì cô rảnh?" Đối phương lại hỏi.
"Khoảng một giờ có được không?" Hạ Tri Điểu nhìn thời gian.
"Được, được, vậy đến lúc đó chúng ta hẹn gặp nhau ở khu hành lang nghị viện toà nhà số chín lô một đường Tử Quang, cô thấy thế nào?"
"Uh, không có vấn đề, tạm biệt." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong liền tắt điện thoại.
Tùy Chí Thanh nghe được nội dung cuộc điện thoại, tay cầm đũa dừng lại, sau đó giương mắt nhìn Hạ Tri Điểu ngồi ở đối diện.
Sau khi cúp điện thoại xong, Hạ Tri Điểu liền tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Nhưng lại luôn có một loại cảm giác ăn vào đều vô vị. Sau đó bất thình lình Hạ Tri Điểu hắt xì một cái thật lớn.
Đúng lúc đó Tùy Chí Thanh vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả điện thoại di động lại kêu lên, vì vậy gác đũa lại, sau đó theo thói quen đi qua ban công ở bên kia để nghe điện thoại.
Sau khi Hạ Tri Điểu thấy Tùy Chí Thanh đi thì cũng buông đũa xuống, cầm điện thoại di động đi đến ghế sôpha ở bên kia ngồi xuống, không nói tiếng nào mở điện thoại di động, xem qua mấy tấm hình căn nhà mà người môi giới gửi đến.
Cổ họng cảm thấy có chút đau, đầu cũng có chút choáng váng, cái mũi còn ngứa, cái thời tiết quỷ quái ở Dương Thành thật là lợi hại. Nằm nghiêng ngả ở trên ghế sôpha, Hạ Tri Điểu bất tri bất giác lại đi dạo đến một trang chủ blog về vấn đề tình cảm.
Sau đó thấy có người đăng bài hỏi, làm sao có thể bẻ cong được một thẳng nữ. Ở bên dưới bình luận có người nói đừng sợ cứ làm đi, cũng có người nói làm như vậy căn bản là không có đạo đức, bởi vì không phải ai cũng có thể gánh vác và chịu đựng được vũng bùn của chuyện này, uốn cong rồi tiếp theo đó thì sao?
Đưa điện thoại di động gác qua ở bên trái nơi trái tim, Hạ Tri Điểu nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt đều cảm thấy sương mù mông lung một mảnh. Tùy Chí Thanh giống như là biến thành người khác gọi điện thoại.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tri Điểu mới nghe được tiếng cửa đẩy ra ở chỗ ban công, sau đó nhìn thấy bóng dáng Tùy Chí Thanh đi đến.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lại tiếp tục cúi đầu giả bộ chơi điện thoại, khoảng một giây sau, Tùy Chí Thanh đã đứng ở trước mặt mình. Hạ Tri Điểu còn chưa kịp mở miệng, một cái tay liền phủ lên trên trán mình. Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, phản xạ định rút thân thể lại.
Có chút nóng. Tùy Chí Thanh thả tay xuống liền đứng dậy đi về phòng ngủ.
Hạ Tri Điểu ngồi ở đằng kia, ngón chân kéo căng, nhếch môi dưới, một hồi hướng về trong phòng nhìn nhìn, một hồi lại hít hít cái mũi, cuối cùng lại nhảy mũi hai cái. Cảm giác rất muốn chết.
Một hai phút sau, Tùy Chí Thanh cầm lấy cái đo nhiệt độ cơ thể màu trắng đột ngột xuất hiện ở trước mắt Hạ Tri Điểu.
Ánh mắt Hạ Tri Điểu nhìn theo cái đo nhiệt độ, chỉ thấy Tùy Chí Thanh cầm nó nhìn mình, cảm giác run lên: "Đo một cái đi, nhìn xem có phải là đã sốt hay không."
"Không có chuyện gì, chỉ là cảm vặt thôi."
"Cầm đo một cái." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu.
Vì vậy liếm một cái đôi môi hơi khô, Hạ Tri Điểu liền cầm lấy cái đo nhiệt độ, kẹp ở dưới nách.
"Có những triệu chứng gì?" Sau đó Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"...Cổ họng hơi khô, đau nhức, đầu choáng váng, mũi ngứa, cứ liên tục nhảy mũi." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Uhm." Tùy Chí Thanh gật gật đầu rồi lại đi ra. Một lát sau, Tùy Chí Thanh cầm lấy một đống thuốc cảm mạo vừa nhìn vừa từ phòng ngủ đi ra.
"Đưa nhiệt kế cho mình." Đi đến trước mặt Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh giơ bàn tay ra.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lại đem nhiệt kế bỏ vào trong tay Tùy Chí Thanh.
Cầm lấy nhiệt kế giơ lên, Tùy Chí Thanh nhìn xuống con số ở phía trên, tức giận thở ra. Nhìn con số trên nhiệt kế rồi lại nhìn Hạ Tri Điểu đang co lại ở trên ghế sôpha, Tùy Chí Thanh buông nhiệt kế xuống.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh đặt nhiệt kế xuống, mở ra một ống kháng sinh, lại lấy ra hai viên thuốc con nhộng cùng một viên thuốc màu trắng, đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu: "Uống đi."
Hạ Tri Điểu nhìn viên thuốc kia, cắn môi ngập ngừng một hồi lâu.
"Cầm lấy." Tùy Chí Thanh nói.
Ho hai tiếng, Hạ Tri Điểu rốt cục ngồi dậy, nhận lấy tất cả thuốc từ trong tay Tùy Chí Thanh.
"Một giờ chiều hẹn người ta đi xem nhà?" Nhìn thấy Hạ Tri Điểu đem thuốc đều uống hết, Tùy Chí Thanh hỏi.
Hạ Tri Điểu gật đầu: "Lục Kỳ biết mình đã ở qua chỗ này cho nên mình nghĩ nên đi tìm chỗ khác."
Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong cũng nhẹ gật đầu. Trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
"Cậu bây giờ bị bệnh thành như vậy, có thể đi xem nhà sao?" Lát sau Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"Có thể, đừng lo lắng." Hạ Tri Điểu nói.
"Được rồi. Mình đi mở máy tính xử lý chút chuyện." Tùy Chí Thanh nói.
Hạ Tri Điểu nghe xong lập tức trả lời: "Đi đi."
"Uhm." Tùy Chí Thanh nói xong liền trở về phòng ngủ.
Hạ Tri Điểu nhìn bóng lưng của Tùy Chí Thanh, muốn nói gì nhưng lại thôi. Sau đó lại đem những viên thuốc cảm kia toàn bộ nhét vào trong một cái ngăn kéo.
Đến một giờ, Hạ Tri Điểu đứng dậy từ trên ghế sôpha, đi đến chỗ cửa trước thay giày, sau đó mở cửa.
Đúng lúc này, Tùy Chí Thanh gõ ba ba ba trên bàn phím mấy chữ cuối cùng rồi gửi đi, sau đó liền tắt máy tính, cầm lấy ba lô, đi ra khỏi phòng ngủ, cũng đi đến chỗ cửa trước phòng khách.
"Cậu cũng muốn đi ra ngoài sao?" Hạ Tri Điểu vịn tủ giày, ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Chí Thanh.
"Mình đi cùng cậu." Tùy Chí Thanh trả lời.
Hạ Tri Điểu nghe xong, đứng yên ở chỗ đó nhìn Tùy Chí Thanh đổi giày, cho đến khi Tùy Chí Thanh một lần nữa ngồi dậy, Hạ Tri Điểu mới lấy lại tinh thần.
Đóng cửa lại, hai người vừa xuống lầu, một trận gió rét thổi đến, lạnh đến nỗi chân Hạ Tri Điểu đều run lập cập, cho đến khi ngồi vào trong xe, mới cảm thấy tốt hơn một chút. Chẳng qua là hai người trên đường đi vẫn không nói lời nào.
Xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, hai người liền xuống xe, một trước một sau đi vào thang máy, đến lầu một, cùng nhau đứng trước cửa chính của tòa nhà.
Thời tiết rất lạnh, rõ ràng quần áo đều che kín hết nhưng Hạ Tri Điểu luôn cảm thấy có gió từ bốn phương tám hướng thổi vào, khắp nơi ở trên người đều nổi da gà lên.
Hạ Tri Điểu gọi điện thoại thúc giục người môi giới mau đến, kéo mũ lên che lại đầu, lại nhảy nhảy mấy cái, kết quả vẫn là lạnh quá.


Lúc đầu dự định là chịu đựng, cuối cùng bệnh cảm lần nữa nổi lên, hai mắt đẫm lệ hướng trong tay hà hà hơi, lại nhảy nhảy: "Lạnh quá..."
Kết quả cái nhảy lên này làm cho chân mất thăng bằng. Cái gọi là té trên mặt đất bằng phẳng, đại khái chính là như thế này đi.
Lúc này người môi giới rốt cục đã chạy đến, vừa đi nhanh đến vừa cười cười xin lỗi, sau đó liền dẫn Hạ Tri Điểu đi xem nhà.
Hạ Tri Điểu gật gật đầu, chuẩn bị đi theo người môi giới, thế nhưng vừa bước đi một bước, trên chân liền truyền đến một trận đau đớn, làm Hạ Tri Điểu chỉ có thể cúi người chuẩn bị đưa tay ra xoa mắt cá chân.
Lúc này Tùy Chí Thanh hướng Hạ Tri Điểu vươn một tay ra.
Hạ Tri Điểu sau khi nhìn thấy, không thèm để ý đến, quay đầu sang một bên.
Một giây sau, Hạ Tri Điểu liền cảm giác thân thể chợt nhẹ, trạng thái mất trọng lượng ập đến, làm hại Hạ Tri Điểu phải đưa tay ôm lấy cổ Tùy Chí Thanh.
"Mình chỉ có thể ôm cậu đi." Tùy Chí Thanh nói xong, liền ôm ngang Hạ Tri Điểu hướng cửa ra vào chậm rãi đi đến.
-------------------------------
Ngày 24-03-2019
P/S: Điểu Nhi dụ dỗ thất bại rồi ?

Bình luận

Truyện đang đọc