TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tri Điểu thoáng ngừng lại, sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau đi sữa chua ở trên khoé môi của Tùy Chí Thanh.
Động tác của Hạ Tri Điểu rõ ràng là nhẹ nhàng mà ôn nhu nhưng lại giống như đốt lên một ngọn lửa ở trên người Tùy Chí Thanh, sau khi Hạ Tri Điểu đến gần thì tỏa ra một loại khí tức ấm áp giống như một loại cảm giác hư ảo, làm cho tay đang cầm sữa chua của Tùy Chí Thanh run lên nhè nhẹ.
"Thật sao?" Tùy Chí Thanh chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hạ Tri Điểu, giọng nói hơi nặng nề, cổ họng hơi khô.
Tùy Chí Thanh muốn nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn kia của Hạ Tri Điểu, muốn hôn xuống một cái. Bản thân mình có lẽ là phát điên rồi.
"Uh... nhưng mà nói cho đúng hơn thì phải là hôn." Hạ Tri Điểu ở bên tai Tùy Chí Thanh nói xong, ngừng lại, lập tức lui về phía sau hai ba bước, gương mặt hơi nóng mà chuẩn bị đi ra ngoài.
Hạ Tri Điểu không biết có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không, bởi vì mình luôn cảm thấy ánh mắt của Tùy Chí Thanh khi nhìn mình hình như có điểm không giống với trước đó. Phảng phất sinh ra những gợn sóng khác lạ, đồng thời cũng gây ra trong lòng mình tầng tầng sóng lớn.
Vì vậy trong khoảnh khắc xoay người rời đi, khóe môi của Hạ Tri Điểu lặng lẽ hiện lên một nụ cười.
Tùy Chí Thanh nhìn bóng lưng của Hạ Tri Điểu, ngón tay vân vê cái ống hút, lông mày nhíu lại, sau đó đưa tay gõ gõ trán mình.
"Cậu nhìn đi, mình quả nhiên là cá chép, đúng không? Còn chưa đi ra ngoài thì đã giúp cậu tìm được một tư liệu rồi?" Sau đó Hạ Tri Điểu quay người lại ôn nhu hỏi.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, gật gật đầu, không nói nhiều lời, chẳng qua là lại uống một ngụm sữa chua rồi đi về phía trước, mở cửa xe chuẩn bị ngồi xuống.
Kết quả vì chần chừ, không cẩn thận đụng vào khung cửa xe, sau đó mở cửa xe rồi thở ra một hơi.
"Thoạt nhìn cậu có chút hoảng hốt, sao vậy?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Ân?" Tùy Chí Thanh quay đầu qua nhìn Hạ Tri Điểu, lắc đầu. "Chắc là do buổi tối hôm qua ngủ không được ngon."
"Nha..." Hạ Tri Điểu nghe xong, gật gật đầu, sau đó từ phía sau xe lấy cái gối hình chữ U đưa cho Tùy Chí Thanh. "Cậu có muốn ngủ một chút hay không? Khi nào đến nơi mình sẽ gọi cậu."
"Không cần." Tùy Chí Thanh lại lắc đầu.
Xe khởi động, Tùy Chí Thanh cầm lấy hủ sữa chua, lại uống một ngụm rồi quay đầu nhìn chăm chú phong cảnh đang di chuyển nhanh ở bên ngoài cửa xe. Nhưng giờ phút này bản thân giống như một cuộn len bị mèo cào loạn, vô cùng rối bời.
Rừng đô thị vào tháng Giêng giống như đang mang một lớp tro bụi, nhìn có vẻ hơi ủ rũ. Nhưng những cây cột đèn giao thông không ngừng đổi màu cùng với tiếng còi xe liên tục vang lên, còn có những chiếc xe chen chúc nhau giống như muốn nói cho người ta biết nhịp điệu cuộc sống ở nơi này nhanh như thế nào, con người ở nơi đây bận rộn ra sao.
Sau đó trong đầu Tùy Chí Thanh lại bắt đầu nghĩ lung tung đủ thứ chuyện. Điện thoại của bố mẹ, lời nói của Trần Ngân Hân, cảm giác của bản thân mình đối với Hạ Tri Điểu, còn có cái loại phản ứng sinh lý kỳ quái kia...
Tùy Chí Thanh rõ ràng cảm giác được bước chân của mình đang từng bước từng bước chệch ra khỏi quỹ đạo quen thuộc, hướng về phía con đường mà mình đang muốn né tránh, một con đường ngập tràn sương mù.
Hạ Tri Điểu ngồi ở bên kia, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang Tùy Chí Thanh ngồi ở bên cạnh đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, lại ngẫu nhiên xoay đầu nhìn về phía trước.
Một lát sau, điện thoại di động của Hạ Tri Điểu báo có tin nhắn, là của một người bạn gửi đến, nội dung đại khái là sắp kết hôn, muốn mời Hạ Tri Điểu tham dự hôn lễ.
Hạ Tri Điểu sau khi đọc xong, trả lời một chữ 'Được'.
Sau đó người bạn kia lại cảm thán: "Haizz, khi nào mình mới có thể được ăn kẹo mừng của cậu và Lục Kỳ đây?"
Hạ Tri Điểu nhướng mày: "Mình không thích anh ta."
"Ôi Ôi." Người bạn kia biểu lộ sự kinh ngạc."Mình còn tưởng rằng trước đây cậu nói không thích Lục Kỳ là do cậu cùng anh ta cãi nhau, vậy cậu có người mình thích rồi hay sao?"
Hạ Tri Điểu trả lời: "Có, chỉ là người kia còn chưa thích mình. Là mình đơn phương yêu mến người này rất nhiều năm."
"Haizz, Tri Điểu, nói thật lòng, ở cái tuổi này vẫn là đừng nên chơi đùa lung tung nữa. Giữa người mình thích và người thích mình nên lựa chọn người thích mình a." Người bạn kia thoạt nhìn dáng vẻ là một người từng trải.
Hạ Tri Điểu nhìn cái tin kia, suy nghĩ một hồi lâu, đánh chữ: "Chính là bởi vì ở cái tuổi này, cho nên quãng đời còn lại càng phải cố mà trân trọng, lựa chọn cùng người mình thích trải qua, chẳng lẽ không phải sao?"
"Tốt a, khả năng là quan điểm của chúng ta không giống nhau." Người bạn kia nói.
"Vậy thì ở chỗ cậu có loại thuốc nào có thể khiến cho một người trong nháy mắt không còn thích một người khác nữa hay không?" Hạ Tri Điểu hỏi. "Giống như Vong Tình Thủy."
"Không có."
"Cho nên thích chính là thích, không có thuốc nào có thể chữa được, mình bây giờ cũng chỉ có thể giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa." Hạ Tri Điểu hiểu rõ những người bên cạnh quan tâm đến mình, đồng thời lại không hiểu rõ vì sao mọi người lại không ủng hộ sự lựa chọn của mình.
Khuynh hướng giới tính khác biệt thì bị mọi người nói là khác người, lòng mang chí hướng rộng lớn xông xáo đi lên thì lại bị mọi người khuyên là nên thực tế một chút... Thành thật mà nói, bản thân mình có chút mệt mỏi, có lẽ mình đang chào đón cái thanh xuân phản nghịch thứ hai trong cuộc đời mình đi.
Tiếp theo, người bạn kia nhắn một chuỗi dấu chấm hỏi đến.
"Nói thật, nếu như người ta vĩnh viễn cũng không thích cậu thì sao? Cậu cũng không thể cầm dao kề cổ bắt ép người ta được a?"
Nhìn thấy cái tin nhắn kia, Hạ Tri Điểu trầm tư hồi lâu, cho đến khi bánh xe cán ngang thứ gì đó làm cho thân xe chấn động, Hạ Tri Điểu mới lấy lại tinh thần.
"Vậy thì đó chính là vận mệnh. Mình chỉ có thể chấp nhận." Hạ Tri Điểu trả lời.
Sau đó người bạn kia lại nhắn tiếp mấy cái tin nhắn, đại khái là nói Hạ Tri Điểu đúng thật là một nha đầu điên, sau đó lại cảm thán tên đàn ông nào mà lại không có mắt, vậy mà lại coi thường Hạ Tri Điểu.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu cầm di động cũng không có trả lời, chỉ là hốt hoảng nhìn điện thoại ở trong tay.
"Cậu sao vậy?" Lúc này Tùy Chí Thanh xoay đầu lại nhìn Hạ Tri Điểu.
"A, chỉ là không cẩn thận đang tranh chấp với một người, không có việc gì." Hạ Tri Điểu quay qua nhìn Tùy Chí Thanh, lắc đầu.
"Ai dám chọc giận cậu không vui? Nói tên cho mình, mình đi chém người đó." Tùy Chí Thanh nói.
"Không cần." Hạ Tri Điểu quay đầu qua nhìn Tùy Chí Thanh, cong môi cười nói. "Như vậy cậu sẽ phải vào ngồi trong cục cảnh sát, ngày thứ hai sau đó cậu sẽ xuất hiện trên trang bìa của các tạp chí tin tức."
"Không sao, vì cậu, lên núi đao xuống biển lửa, mình đều có thể làm được." Tùy Chí Thanh cười trả lời.
Trong phút chốc lòng bàn tay của Hạ Tri Điểu vuốt ve chất vải thô ráp của chiếc quần jean, cuối cùng mím chặt môi: "Lừa đảo."
"Ở trong lòng của cậu, mình thật sự không đáng tin cậy như vậy sao..." Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, tự giễu cười nói.
Nghe đến đó, Hạ Tri Điểu liền nở nụ cười: "Ân."
"Vì sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe vậy, cười nói: "Mỗi ngày cậu đều rất không đáng tin cậy."
"Ồ?" Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút, lại nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu."Có sao?"
"Có. Ví dụ như, mình hỏi cậu có thể giải quyết các loại nhu cầu của mình hay không, cậu nói không thể." Nhưng cuối cùng Hạ Tri Điểu chỉ nhìn Tùy Chí Thanh, rồi lại nhìn tài xế, rốt cục vẫn không nói ra, chỉ là lắc đầu.
Qua mấy phút sau, cuối cùng cũng đến nơi, vì vậy lúc này hai người mới xuống xe.
Mua vé đi vào công viên, quả nhiên người ở bên trong rất đông, mặc dù bây giờ chỉ mới hơn chín giờ, đúng thật là ngày lễ.
"Cậu muốn chơi trò nào trước? Ở bên này có con lắc lớn, tàu lượn siêu tốc, bên kia có tháp rơi tự do, tiếp đến có trò trượt nước siêu tốc... (*)" Tùy Chí Thanh cầm bản đồ của công viên trò chơi, vừa đi vừa nhìn, chỉ cho Hạ Tri Điểu từng vị trí trong công viên.
"Mình muốn chơi tàu lượn siêu tốc." Hạ Tri Điểu trả lời.
Tùy Chí Thanh nghe đến đây, cười cười: "Nhưng mà trò chơi này rất là đáng sợ, không ít người chơi xong thì bị dọa cho mặt không còn một chút máu."
Hạ Tri Điểu nghe xong, lại lắc đầu cười: "Mình không có yếu đến như vậy, đến chỗ này rồi đương nhiên phải chơi những trò kích thích."
"Ân, được, vậy chúng ta đi đi." Tùy Chí Thanh nói xong, đem bản đồ gấp gọn lại nhét vào túi áo, rồi hướng về phía bên kia đi đến.
Đứng ở bên ngoài thì không có cảm giác gì, đến khi đi vào khu vực xếp hàng, ở trong tầm mắt nhìn thấy một đống người nhốn nháo, lúc này mới khiến cho người khác cảm thấy được sức mạnh của ngày lễ.
Trong quá trình chờ đợi, Hạ Tri Điểu hướng vào lòng bàn tay mình hà hơi, thỉnh thoảng còn nhảy một chút.
"Rất lạnh sao?" Tùy Chí Thanh vai đeo túi xách, hai tay đặt ở trong túi, hơi quay đầu lại.
Hạ Tri Điểu gật gật đầu.
"Vậy cậu..."
"Mình có thể ôm cậu sưởi ấm sao?" Hạ Tri Điểu cắt ngang lời của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, cũng chỉ có thể gật đầu.
Một giây sau, Tùy Chí Thanh cảm giác được Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng ôm lấy mình từ phía sau, đồng thời đem hai tay bỏ vào trong túi áo của mình.
Cơ thể mềm mại của người con gái áp sát sau lưng mình, bàn tay mềm mại đặt ở bên trong túi áo của mình, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ được cũng không thể diễn tả rõ được.
"A Thanh..." Bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Hạ Tri Điểu, vì vậy Tùy Chí Thanh có chút cúi đầu xuống.
"Sao vậy?"
"Cảm giác như vậy thật tốt." Hạ Tri Điểu đem gương mặt dựa vào bên trên áo khoác lông mềm mại của Tùy Chí Thanh, có chút cọ xát. "Cứ muốn được tiếp tục như vậy..."
Cứ cọ qua cọ lại như vậy làm Tùy Chí Thanh cảm giác ở sau lưng càng ngày càng ngứa.
"Thật sao?" Tùy Chí Thanh nghiêng đầu.
"Ân..." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, ở trong túi Tùy Chí Thanh bắt được bàn tay của Tùy Chí Thanh, sau đó nắm chặt một chút. "Giống như vậy cảm giác có thể sưởi ấm cho nhau, có phải rất giống trong phim truyền hình hay không? Nhìn đi, mình lại tìm được cho cậu một cái tư liệu..."
Toàn thân của Tùy Chí Thanh trở nên cứng ngắc thẳng táp vì bị Hạ Tri Điểu từng chút từng chút nắm chặt đầu ngón tay.
"Phải..." Thần xui quỷ khiến, Tùy Chí Thanh nói ra cái chữ này.
Qua một hồi lâu sau, rốt cục đến lượt hai người chơi, vì vậy liền đi theo đoàn người đi về phía trước.
Đem túi bỏ vào trong cái tủ nhỏ ở một bên, hai người chọn hai chỗ trên tàu lượn rồi ngồi xuống.
Cài chặt dây đai bảo vệ, Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ đã có vẻ hơi tái nhợt, hô hấp lên xuống cũng có chút nhanh, xem ra đúng là vẫn có chút sợ hãi.
"Nếu như cậu cảm thấy cái này đáng sợ, vậy chúng ta không ngồi nữa, đi chơi cái khác, bây giờ nói với nhân viên chắc là vẫn còn kịp." Tùy Chí Thanh mở miệng.
"Không được, mình muốn cùng cậu..." Sau đó xe chậm rãi khởi động, Hạ Tri Điểu há hốc mồm, quay đầu qua nhìn Tùy Chí Thanh. "Cùng nhau thể nghiệm cái cảm giác tim đập rộn lên."
Tùy Chí Thanh từng một mình ngồi qua rất nhiều lần, đối với trò chơi này đã có sức miễn dịch, nhưng hôm nay lại...
Đoàn tàu chầm chậm leo lên cao, còn chưa lên đến đỉnh, nhưng mà khi nghe Hạ Tri Điểu nói câu nói kia, Tùy Chí Thanh phát hiện, tim của mình ở bên trong lại tăng tốc một chíu xíu.
"Hơn nữa." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại lắc đầu một cái, sau đó nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Có cậu ở bên cạnh thì mình không sợ nữa."
Nghe nói như thế, Tùy Chí Thanh lại cúi đầu xuống: "Mình lợi hại như vậy sao?"
"Ân." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, bàn tay nắm chặt thêm một chút. "Cùng người mình thích ở chung một chỗ thì làm cái gì cũng đều không đáng sợ."
Lúc này đoàn tàu đã đến điểm cao nhất, sau đó lập tức rơi thẳng xuống dưới.
----------------------------
Ngày 11-05-2019
P/S: (*)Mấy tên trò chơi trong công viên mình cũng không rõ, hình mình họa như sau:
Con lắc lớn:


Tàu lượn siêu tốc:


Tháp rơi tự do:


Trượt nước siêu tốc:

Bình luận

Truyện đang đọc