TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Nằm ngoài dự kiến của Sầm Hoan, sau khi cô về đến nhà, mãi cho đến bảy rưỡi tối đến bệnh viện đi làm, Lương Hựu Tây cũng không xuất hiện.
Lúc ra ngoài cô để ý thấy nhà anh ta tối đen, chắc là đi vắng rồi.
Cô nhìn chiếc điện thoại của đàn ông trong lòng bàn tay, nghĩ thầm chỉ có thể xem anh ta có ở bệnh viện hay không, rồi đưa cho anh ta.
Ca trực đêm của khoa Tiết niệu là từ tám giờ tối đến sáng hôm sau, sau khi kiểm tra phòng xong mới có thể tan làm.
Bởi vì buổi tối không có nhiều bệnh nhân, bác sĩ trực đêm cũng không tính là vất vả.

Vì vậy khi phòng khoa sắp xếp lịch trực, sẽ xếp cho mỗi bác sĩ sau một tuần trực ca ngày sẽ lập tức luân phiên một tuần trực ca đêm, mà mỗi tuần trực ca ngày của mỗi bác sĩ sẽ dành ra hai ngày để ngồi ở phòng khám ngoại trú.
Tuy rằng Sầm Hoan chỉ là lần thứ hai trực ca đêm, nhưng cô đã quen với tiết tấu công việc chặt chẽ ở bệnh viện nước ngoài.

Ca đêm nhàn hạ tương tự như bây giờ quả thực là dễ như trở bàn tay.
Y tá trực ban Tiểu Đường từ xa nhìn cô cười tít mắt.
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?" Cô hỏi.
Tiểu Đường mím môi cười với cô, ánh mắt mờ ám làm cho da đầu Sầm Hoan tê dại, trực giác cảm nhận có chuyện không tốt đã xảy ra.
Quả nhiên...

"Bác sĩ Sầm, vừa nãy bác sĩ Lương nhà cô tới tìm cô, thấy cô không ở đây nên nhờ tôi nhắn lại, nói là tối nay anh ấy sẽ lại đến đây với cô, nói cô đừng quá nhớ anh ấy."
Đầu óc Sầm Hoan nóng lên, trong lòng rủa Lương Hựu Tây hết lần này đến lần khác.
Sầm Hoan đi mà không nhận.
"Tôi không thích ăn quà vặt, cô giữ lại ăn khuya với các đồng nghiệp khác đi."
"Như vậy sao được? Bác sĩ Lương biết được còn không mắng tôi chết à?" Tiểu Đường kiên quyết cầm mấy thứ đồ đó lại, Sầm Hoan bất đắc dĩ, đành phải mang theo vào phòng chẩn đoán bệnh.
Phía sau, âm thanh lầm bầm của Tiểu Đường truyền đến: "Khi nào mình mới có thể gặp được thanh niên đẹp trai tài giỏi lại thương mình như bác sĩ Lương chứ?"
Sầm Hoan cười khổ...!người chồng tốt nhất mà người khác mơ ước, nhưng trong mắt cô lại là kẻ gây họa khiến cuộc sống của cô trở nên rối ren.
Còn cô? Có phải trong mắt cậu nhỏ, cũng là một kẻ gây họa như vậy?
...
Vì lời nhắn lại của Tiểu Đường, Sầm Hoan rất lo lắng Lương Hựu Tây sẽ thật sự đến tìm cô, may là qua sáng sớm cũng không thấy anh ta xuất hiện, trong lòng nghĩ rằng có lẽ anh ta chỉ đùa một chút, trái tim đang treo trên cao không khỏi buông xuống một nửa.
Trước khi đến phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra, trong phòng bệnh ngoại trừ Hướng Vanh bệnh tình rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, cũng chỉ có một điều dưỡng chăm sóc ông ta, mà con gái Hướng Đóa Di của ông ta lại không có ở đó.
"Bác sĩ Sầm, tôi nghe nói cô đã xây dựng lại kế hoạch điều trị cho tôi?" Hướng Vanh hỏi cô sau khi cô kiểm tra xong.
Sầm Hoan lắc đầu: "Là tôi và các bác sĩ khác cùng xây dựng sau khi hội chẩn."
"Bác sĩ Sầm thật là khiêm tốn, tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao như vậy, ông Hoắc đúng là có phúc khí hơn tôi, chẳng những con cái xuất sắc mà ngay cả cháu ngoại cũng ưu tú như vậy."

Nghe ông ta nhắc tới ông ngoại, Sầm Hoan nhớ đến hôm đó Liễu Như Lam nói ông ngoại thường nhắc cô sao lâu như vậy không tới thăm ông, thầm nghĩ nên dành thời gian đến thăm ông lão một chút.
Dù sao cậu nhỏ cũng không sống ở nhà tổ nhà họ Hoắc, hẳn là sẽ không chạm mặt.
"Phúc khí của ông Hướng cũng không mỏng, con gái của ông vừa xinh đẹp lại hiếu thuận, mấy hôm nay vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho ông." Cô khách sáo nói.
"Nếu quả thật nói tôi có phúc khí, vậy cũng là hưởng vinh dự từ ông ngoại cô, bồi dưỡng Đình Đông trở nên xuất sắc như vậy.

Chờ sau khi tôi khỏi bệnh sẽ bàn bạc với ông Hoắc chọn ngày kết hôn cho Tiểu Đóa và Đình Đông, sau này sẽ thật sự trở thành người một nhà, cậu ấy cũng coi như một nửa là con trai của tôi, trên mặt quả thật là vẻ vang."
Ngày kết hôn?
Đầu óc Sầm Hoan chấn động, đại não trống rỗng, phần sau Hướng Vanh nói gì cô cũng không nghe rõ, cả người vô tri vô giác quay lại phòng chẩn đoán bệnh, ngay cả Tiểu Đường gọi cô rất nhiều câu cũng không nghe thấy.
Cô đẩy cửa ra, xoa xoa vầng trán đau nhức, tựa đầu vào tấm cửa, nhưng đột nhiên ngẩn người, mắt nhìn thẳng vào chiếc ghế êm ái của văn phòng, rốt cuộc cô sững người.
"Y tá nói cháu đi kiểm tra phòng, nên cậu vào văn phòng của cháu đợi." Người đàn ông có đôi chân thon dài đứng lên khỏi ghế mềm, đến gần cô, con ngươi đen chất chứa tâm tư khác thường.
Sầm Hoan hít thở không thông, giương mắt nhìn người đàn ông đi về phía mình, nghi ngờ bản thân đã gặp ảo giác.
Là quá nhớ anh sao? Nếu không sao anh lại có thể xuất hiện ở trong văn phòng cô?
"Ngốc rồi?" Hơi thở quen thuộc tới gần, dung nhan đẹp trai phóng đại ở trước mặt, biểu cảm mang theo sự đùa giỡn hiếm thấy.
Sầm Hoan căng thẳng nuốt nước bọt, lắp bắp gọi anh: "Cậu, cậu nhỏ..."

"Ừm."
"Cậu...!sao lại ở đây?" Cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?
"Đương nhiên là dùng chân đi đến?"
"..." Rõ ràng là biết cô không phải có ý này.
"Gặp cậu rất ngạc nhiên sao?" Anh hỏi cô, hai tay dang ra vây cô lại giữa mình và cánh cửa phía sau cô.
Cảm giác mãnh liệt kéo tới, đầu óc Sầm Hoan choáng váng, ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập.
Người đàn ông trước mắt rất kỳ lạ, không giống với cậu nhỏ đứng đắn lạnh lùng nghiêm túc trong trí nhớ một chút nào.
Nhưng rõ ràng là cùng một gương mặt mà.
"Bạn trai cháu đâu?"
"Hả?"
"Sao cậu ta lại không trực ca đêm với cháu?"
Hơi thở nóng rực lướt qua mặt, Sầm Hoan bất giác mặt đỏ tai nóng, tim đập nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Anh...!anh ấy muộn một chút mới đến..."
"Ồ?" Hoắc Đình Đông hơi nhíu mày, vẻ mặt cũng không thay đổi, không nhìn ra được vui hay giận.
"Sầm Hoan, cậu ta thật sự là bạn trai cháu?"
Sầm Hoan phát hiện giọng điệu của cậu nhỏ hơi nguy hiểm, không khỏi có chút hoảng hốt và bất an, tay chống lên cửa muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại không nắm được gì.

"Nói chuyện, Sầm Hoan, cậu ta có phải là bạn trai cháu hay không?"
Sầm Hoan căng thẳng gật đầu, sợ anh không tin, còn nói: "Tối hôm qua Lương...!bạn trai cháu không phải đã nói rõ ràng rồi sao?"
"Tối hôm qua cậu ta nói không ít, cậu không nghi ngờ tình cảm của cậu ta đối với cháu, nhưng còn cháu thì sao? Cháu thật sự thích cậu ta?"
Vấn đề này làm cho Sầm Hoan hoang mang không thôi.
"Cậu nhỏ, cậu hỏi vậy là có ý gì?" Cô có thích người đàn ông khác hay không, hoàn toàn không quan trọng đối với anh mới phải chứ?
Cô là người anh không quan tâm, vậy thì tất cả mọi chuyện của cô kể cả tình cảm của cô, anh cần gì phải hỏi đến?
"Không có gì, chỉ là muốn biết cháu có thật sự thích cậu ta hay không."
"Không có gì?" Sầm Hoan bị giọng điệu như không quan trọng của anh chọc giận.

Cô nâng mắt thẳng người nhìn thẳng anh, ánh mắt ẩn chứa ngọn lửa: "Cậu nhỏ, không phải cậu quản quá nhiều rồi sao? Có thích bạn trai cháu hay không đó là chuyện của cháu, hình như không liên quan gì đến cậu?"
"Bố mẹ cháu nhờ cậu quan tâm đến chuyện về bạn trai cháu, sao lại nói không liên quan đến cậu?"
"Bạn trai cháu vô cùng xuất sắc, bố mẹ cháu nhất định sẽ không phản đối chúng cháu ở bên nhau, chuyện đó cậu không cần lo đâu, cậu nhỏ đại nhân thân mến!"
Càng nói càng tức, Sầm Hoan xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài, mà tay vừa chạm đến cửa đã bị bắt lấy.
"Vài năm không gặp sao cháu vẫn không ngoan vậy, tính tình lại càng ngày càng nóng nảy?" Hoắc Đình Đông nhíu mày nắm chặt cổ tay cô, Sầm Hoan vừa giãy dụa vừa châm chọc nói: "Cháu còn không đủ ngoan sao? Đã cách xa cậu muôn núi ngàn sông đến một đất nước khác rồi, ngay cả về nước cũng không dám cho cậu biết, cậu còn muốn cháu như thế nào mới tính là ngoan?"
"Nhỏ giọng một chút." Hai tay anh ôm chặt cơ thể cổ giữ yên trong ngực, thành công ngăn cô đang vùng vẫy lại.


Bình luận

Truyện đang đọc