TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


London mang đậm không khí lễ hội với những ánh đèn đủ màu treo cao dọc các con phố.

Sầm Hoan có vẻ rất vui vì Hoắc Đình Đông đã đồng ý với yêu cầu của cô, đó là mời bà Hall cùng nhau đến thăm khu phố người Hoa, cô khẽ ngân nga thích thú trên đường đến nhà của bà Hall.

Thật không may, bà Hall đã ngã bệnh khi trở về nhà sau khi chia tay hai người ngày hôm qua, bà ấy đột nhiên sốt cao và đau bụng vào nửa đêm, đến tận rạng sáng các triệu chứng mới thuyên giảm.

Hall hủy bỏ tất cả các bữa tiệc xã giao trong ngày để ở nhà với vợ, rõ ràng ông ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ, cũng không giấu được niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt.

Khi Sầm Hoan đến gặp bà Hall, bác sĩ riêng của Hall tình cờ đo lại nhiệt độ của bà ấy, thật may nó đã trở lại bình thường, nhìn thấy Sầm Hoan, bà Hall vốn đang ốm yếu bỗng trở nên tràn đầy năng lượng.

“Tôi thực sự xin lỗi, thưa bà Hall, do hôm qua bà đi dạo với chúng tôi muộn như vậy nên bà mới bị cảm lạnh.


“Sức khỏe của tôi không được tốt, ngày nào cũng cảm thấy khó chịu, không liên quan gì đến cô, cô không cần tự trách mình.

” Bà Hall vịn lấy tay Sầm Hoan, mỉm cười nói, nhìn dáng vẻ yếu ớt cộng với sự ôn thuận khi bị bệnh này thật khiến Sầm Hoan tò mò muốn biết rốt cuộc con gái bà Hall có thừa hưởng nó hay không.

“Tôi ở nơi này nhiều năm như vậy, nhưng rất ít đi khu phố người Hoa, hôm nay vừa vặn là lễ giáng sinh, nơi đó nhất định náo nhiệt lắm.

Chờ tôi mấy phút, thay quần áo xong sẽ cùng cô đi tới đó.


“Không được đâu, bà Hall, nếu bà không khỏe thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.

” Sầm Hoan ngăn bà lại: “Tôi là bác sĩ, vừa hạ sốt mà ra ngoài hóng gió thì rất có khả năng sẽ sốt lại, còn nặng hơn trước nữa đó.


"
“Nhưng tôi không muốn vì tôi mà khiến cô mất hứng.


“Không có việc gì, lần này không đi được thì đợi sau khi bà khỏi bệnh chúng ta sẽ đi bù.


Bà Hall nhẹ nhõm nắm tay Sầm Hoan, dịu dàng nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Tối nay hai người về Trung Quốc sao?”
Sầm Hoan gật đầu: “Kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc, và tôi phải đi làm ngay khi trở về Trung Quốc.


“Vậy khi nào cô lại đến chơi?”
Sầm Hoan lắc đầu, lần này cô có thể đi ra ngoài với chú của mình là may mắn, làm sao cô có thể nghĩ rằng sẽ có lần sau? Cô không thể dự đoán mọi thứ sẽ phát triển như thế nào trong tương lai.

“Tôi thực sự buồn khi thấy cô về nước sớm như vậy.

” Bà Hall xoa xoa tay của Sầm Hoan, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Sầm Hoan nhớ ra đã mấy lần cô không được gặp con gái của bà Hall, vì vậy cô lập tức chuyển chủ đề: “Bà Hall, con gái của bà không ở cùng bà hay không ở London?”
“Con bé quanh năm đều đi vòng quanh thế giới, mới từ Nam Phi trở về gần đây, chỉ ở nhà một tuần, giờ tôi cũng không rõ nó đi nước nào, nó không nói gì với tôi cả.


Sầm Hoan nhớ rằng cô ấy nói rằng con gái cô ấy không thân với cô ấy, và đoán rằng con gái cô ấy nhất định là người hoàn toàn trái ngược với tính cách của cô ấy, nếu không tại sao cô ấy không thích gần một người mẹ dịu dàng và tốt bụng như vậy?
“Tôi gọi cô là Hoan Hoan được không?”
Sầm Hoan mỉm cười: “Tất nhiên rồi, thưa bà Hall.



“tôi thực sự ghen tị với mẹ cô vì có một cô con gái ngoan như vậy.

” Bà Hall thở dài.

Sầm Hoan lắc đầu: “Thật ra tôi không ngoan, tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến mẹ tôi buồn và khó chịu, khi còn nhỏ tôi cũng nghịch ngợm, gây cho mẹ không ít rắc rối, là người đã luôn bao dung và cưng chiều tôi, tôi nên cảm thấy biết ơn khi có một người mẹ tốt như vậy.


Nhìn nụ cười trên môi Sầm Hoan khi nhắc đến Hoắc Tĩnh Văn, bà Hall cảm thấy chua xót.

Sầm Hoan nhìn đồng hồ, sợ Hoắc Đình Đông chờ ở phòng khách sẽ sốt ruột, bèn nói: “Bà không được khỏe, hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có dịp đến Luân Đôn, tôi sẽ lại tới thăm bà.


Mặc dù bà Hall rất miễn cưỡng, nhưng cũng đành bất lực.

“Để tôi tiễn cô.


“Không, bà cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt.


Sầm Hoan dừng lại, nhưng dù cô ấy có nói gì đi chăng nữa, bà Hall vẫn nhất quyết đuổi cô ấy đi.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy hai người đàn ông đang nói chuyện trong phòng khách, Sầm Hoan để ý thấy Hoắc Đình Đông đang cau mày, ông Hall cũng có biểu cảm khó coi, rõ ràng là hai người nói chuyện không vui vẻ gì.


Thấy họ đi ra, hai người không nói chuyện nữa, Hoắc Đình Đông đứng dậy đi tới nắm tay Sầm Hoan.

“Tạm biệt, bà Hall.

” Anh nhẹ nhàng nói và dẫn Sầm Hoan về phía cửa.

Bà Hall muốn đuổi theo nhưng chồng bà đã ngăn lại.

“Tôi vừa nói chuyện với Hoắc Đình Đông, tôi có thể không truy cứu chuyện kia, nhưng cậu ta phải để cho đứa nhỏ ba tuổi lấy tên Hall của tôi, và phải đưa nó tới Luân Đôn.


Bà Hall sửng sốt: “Cậu ta đồng ý ư?”
Hall thở dài, xoa xoa cái trán đang choáng váng: "Thằng nhóc này rõ ràng đánh không lại tôi, nhưng khẩu khí không nhỏ, muốn lớn muốn nhỏ, nếu tôi không truy cứu chuyện kia, đảm bảo cậu ta sẽ chiếm hết chỗ tốt.

Cậu ta đúng là điên rồi mới tỏ ra kiêu ngạo như vậy.

’’
“Hall, ông nói cái gì tôi cũng mặc kệ, chỉ cần đừng làm tổn thương đứa nhỏ là được.


Hall ôm vợ, nhìn chằm chằm ra cửa, chìm đắm trong suy nghĩ.

Sầm Hoan và Hoắc Đình Đông ra khỏi nhà của Hall, vì đã muộn, họ không đến khu phố người Hoa mà trực tiếp quay trở lại khách sạn.

Sau khi gọi dịch vụ khách hàng và ăn tối, Sầm Hoan bắt đầu thu dọn hành lý.

Còn Hoắc Đình Đông thì bật laptop lên xử lý công việc của công ty.

Màn đêm buông xuống, hai người rời sân bay vào khoảng bảy giờ.


Sau khi lên xe và rời khỏi khách sạn, Sầm Hoan cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, đi qua nơi nào cô cũng nhớ lại hình ảnh lúc cô và chú nhỏ nắm tay nhau dạo trên đường.

Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô, vươn cánh tay dài muốn ôm cả người cô vào lòng.

“Không nỡ rời đi?”
Sầm Hoan gật đầu và vùi mặt vào ngực anh.

Trên thực tế, không phải cô miễn cưỡng rời London, mà là cô cảm thấy bị áp lực khi nghĩ đến việc phải đối mặt với những rắc rối đó sau khi trở về Trung Quốc.

“Sau Tết Nguyên Đán, anh sẽ dẫn em và bé con đi Milan, Ý, thăm nơi em đã sống hơn mười năm.


Sầm Hoan không thấy vui lắm khi nghe anh nói vậy.

Sắp đến Tết rồi, nhất định cô sẽ đưa con gái về nhà đoàn tụ với bố mẹ, còn anh nhất định phải ở cùng bố mẹ anh hoặc bận rộn công việc, đến lúc đó hai người có thể không gặp nhau, còn nói gì đến chuyện đi nước ngoài.

Lại trải qua mười tiếng bay, Sầm Hoan buồn ngủ suốt cả đường đi, ôm Hoắc Đình Đông cứng ngắc cứ như đang ôm một con búp bê cỡ lớn, ngay cả khi xuống máy bay, Hoắc Đình Đông cũng ôm lấy cô, khiến người khác bật cười mà cô không hề hay biết.

Điện thoại trong áo khoác của Hoắc Đình Đông đột nhiên rung lên, Sầm Hoan rốt cuộc cũng tỉnh, dụi dụi mắt thấy hai người đã rời khỏi sảnh sân bay, cô bị anh ôm lấy, mới nhớ ra đây là Trung Quốc, lúc này cô mới vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, đỏ mặt, còn giả vờ vuốt thẳng quần áo để lấp liếm sự ngượng ngùng của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Hoắc Đình Đông cười cười, lấy điện thoại ra gọi nhưng lại cúp máy không nói lời nào.

Sầm Hoan cảm thấy tò mò, vừa định hỏi, liền thấy phía xa có một chiếc xe thể thao màu đỏ hồng phóng vút về phía bọn họ, trong nháy mắt dừng lại trước mặt hai người.

Cô sững người, nghĩ đến cảnh Đoàn Hoành lái chiếc xe thể thao SAO màu đỏ của Hoắc Đình Đông đến đón họ vài năm trước, nhưng người đàn ông ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ hồng này không phải là Đoàn Hoành mà là Quan Diệu Chi, người có làn da còn trắng hơn, lông mi còn dài hơn phụ nữ.

Cô nhớ tới chú nhỏ của mình không có mấy người bạn, chỉ có Quan Diệu Chi vẫn chưa lập gia đình, thậm chí bạn gái cũng không có, nhưng vẫn là ông trùm trong làng giải trí thành phố B, xung quanh đầy gái đẹp bu vào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc