TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng mờ đi, xung quanh cũng đều im lặng.
Toàn thân Sầm Hoan mềm nhũn ra, nằm bất động trên giường.
Người đàn ông phía sau vươn cánh tay dài ra ôm lấy vai cô, cô giật mình, tưởng anh lại làm thêm một lần nữa nên vội vàng quay người lại, dùng giọng điệu đáng thương van xin: “Cậu nhỏ đừng làm nữa, em mệt quá.

~”
Nhìn đôi mắt đen đang lóe lên của cô: “Em không đi làm sao?”
Đi làm?
Nói tới đây, Sầm Hoan tức giận đến hai mắt đỏ bừng lên: “Em như vậy làm sao có thể đi làm được? Anh giày vò em đến chết đi cho rồi!”
Hoắc Đình Đông khẽ “hừm” một tiếng: “Anh không dạy cho em một bài học, lần sau nói không chừng em sẽ lại càng nói ra những lời khó nghe hơn nữa.”
Sầm Hoan biết mình đuối lý nên im lặng, nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ không vui.
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, ngồi dậy đi xuống giường, sau đó bế cô lên.
Sầm Hoan kinh ngạc kêu lên một tiếng, hai cánh tay theo bản năng vòng qua ôm lấy cổ anh, thấy anh ôm mình đi vào trong phòng tắm, còn tưởng rằng anh định tắm uyên ương gì đó, nên hoảng sợ mặt mày tái mét đi, vùng vẫy đòi xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo sự nguy hiểm.
Sầm Hoan sợ anh lại làm loạn nên làm sao có thể ngoan ngoãn không nhúc nhích cho được, vừa giãy giụa vừa chửi: “Khốn kiếp, mau bỏ em xuống, cái đồ dâm dê này ~”
Dâm dê?
Hoắc Đình Đông híp mắt: “Nếu em còn động đậy nữa, anh sẽ dê em thêm một lần nữa cho em xem.” Anh vòng tay qua eo cô đẩy cô về phía bản thân đã ngóc đầu dựng đứng của mình.
Cơ thể của Sầm Hoan đông cứng lại, thành thật để anh ôm, không dám cử động nữa.
Nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ, sau này nếu có đánh chết cô cô cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời khiêu khích, sỉ nhục anh phương diện đó không được như lúc trước nữa, như vậy rõ ràng là đang tự mình chuốc lấy khổ sở.

“Còn chưa tới tám giờ, tắm rửa sạch sẽ xong anh sẽ đưa em đi làm.” Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô một cái, bế cô đi vào phòng tắm.
************
Khi xe dừng lại ở khu nội trú của bệnh viện, đã là 8:07 rồi.
Sầm Hoan ở trong xe đã gọi cho đồng nghiệp sẽ thay ca với mình từ trước và bảo anh ta đợi anh ta thêm mười phút nữa, vì vậy vừa xuống xe cô thậm chí còn không nói lời tạm biệt với Hoắc Đình Đông, mà vội vã chạy vào trong tòa nhà bệnh viện.
Hoắc Đình Đông qua lớp cửa sổ xe đưa mắt nhìn theo đến khi bóng cô biến mất, sau đó mới quay đầu lại và khởi động xe.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ngay trước đầu xe.
Anh khẽ cau mày, nhìn bóng người đi đến ghế lái, mở cửa không hỏi anh câu nào đã bước vào.
“Tôi vừa từ nhà anh đến, nhìn thấy một chiếc xe giống của anh nên mới cảm thấy tò mò, cho nên muốn đến xem một chút, không ngờ chủ nhân của chiếc xe đó thực sự là anh.” Hướng Đoá Di nhìn anh: “Đình Đông, anh không có gì muốn giải thích với tôi sao?”
Hoắc Đình Đông không thèm nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt nhìn thẳng: “Giải thích cái gì?”
“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô gái bước xuống khỏi xe của anh.” Chỉ là không nhìn rõ mặt mà thôi.
Hoắc Đình Đông quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: “Vậy thì đã sao?”
“Thì sao?” Hướng Đoá Di bị thái độ thờ ơ của anh kích động mà cao giọng lên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Tôi nhìn thấy vị hôn phu của mình ở cùng với một người phụ nữ khác, tôi muốn một lời giải thích, nhưng anh lại nói là vậy đã thì sao? Hoắc Đình Đông, rốt cuộc là anh có ý gì? Anh đặt tôi ở đâu?”
Sắc mặt Hoắc Đình Đông trở nên lạnh lùng, đôi mày đã hơi nhíu lại càng nhíu chặt hơn.
“Chuyện của tôi không nằm trong phạm vi cần phải quan tâm của cô, nếu cô muốn làm mợ chủ của nhà họ Hoắc thì cứ làm đi, tôi sẽ không phản đối.

Nhưng trừ cái đó ra, cô muốn thứ gì khác tôi cũng đều không thể cho cô được.”
“Ý của anh là?” Trái tim Hướng Đoá Di lạnh đi: “Anh muốn tôi ở vậy cả đời sao?”
“Tôi đã nói rồi, đó là quyền tự do của cô, rời khỏi nhà họ Hoắc hay ở lại đều tùy cô lựa chọn, nhưng tôi nói rõ trước, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đụng vào cô.”

Khuôn mặt của Hướng Đoá Di hoàn toàn tái nhợt.
Anh bằng lòng cưới cô ta, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ động vào cô ta, như vậy chẳng phải còn tàn nhẫn hơn ở góa hay sao?
“Cô cũng có thể có được cuộc sống mà cô muốn, tại sao lại phải chịu chết ở bên cạnh tôi?”
Hướng Đoá Di chế nhạo, bị anh chọc giận đến mức hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh dịu dàng mà cô ta đã tạo dựng ra trước mặt anh, khía cạnh kiêu ngạo đã hoàn toàn lộ ra: “Có phải anh đang cố thuyết phục tôi từ bỏ anh và rời khỏi nhà họ Hoắc không?”
“Nghe hay không là tùy cô, chuyện của cô vốn dĩ không liên quan gì đến tôi.” Anh lạnh lùng nói, giữa hai lông mày thoáng hiện sự mất kiên nhẫn.
“Tôi không hiểu tại sao anh lại không thích tôi? Tôi có điểm nào không tốt? Nhà tôi và nhà anh đã có quan hệ lâu đời.

Tuy không giàu có, quyền thế bằng nhà anh nhưng cũng có thể coi là xứng đôi vừa lứa.

Hơn nữa, tôi cũng một lòng một dạ với anh, bố mẹ anh cũng rất thích tôi, chỉ có tôi mới là đối tượng thích hợp nhất với anh, tại sao anh lại không thể thử tiếp nhận tôi?”
Hoắc Đình Đông không muốn tiếp tục nói với cô ta nữa, trầm giọng nói: “Xuống xe đi, tôi còn có việc phải làm.”
Ánh mắt của Hướng Đoá Di nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt xen lẫn sự yêu thương và oán hận.
Tại sao lại có người đàn ông lạnh lùng đến như vậy?
Cô ta đã đợi anh hơn ba năm, luôn hy vọng rằng anh sẽ quay đầu lại nhìn cô ta một lần, nhưng cô ta chờ đợi được điều gì? Là anh và người phụ nữ khác quấn quýt, ngọt ngào với nhau.

“Cho dù anh không nói cho tôi biết, tôi cũng nhất định sẽ điều tra ra được cô gái vừa mới xuống xe của anh là ai.” Giọng điệu cô ta kiên quyết, sau đó liền mở cửa xe.
“Kiểm soát quá nhiều, cô sẽ càng mất nhiều hơn nữa.”
Một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, cô ta sững người, sau đó lại nghe thấy tiếng xe khởi động, quay đầu lại thì xe đã đi xa.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt cô ta còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng sáng.

************
Chuyển ca xong, cô trở lại phòng khám bệnh, ngồi phịch xuống ghế mềm, không muốn động đậy, điện thoại di động trong túi đã reo không biết bao nhiêu lần, nhưng cô hoàn toàn không có ý định bắt máy.
Có tiếng gõ cửa “cộc cộc” truyền đến.
Cô đau đầu nhắm mắt lại, đưa hai tay lên mặt xoa mạnh rồi lấy lại tinh thần lên tiếng nói mời vào.
Cánh cửa mở ra, một dáng người cao và mảnh khảnh bước vào - quần tây đen, áo sơ mi xanh nhạt, cổ áo mở, cổ tay áo được xắn cao lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay phải trắng sáng bắt mắt.
Sao lại là anh ta?
Nhìn thấy người tới, Sầm Hoan khó chịu xoa trán than khóc.
“Tại sao cô không trả lời điện thoại của tôi?” Lương Hựu Tây đi tới, chống cánh tay dài lên bàn làm việc trước mặt cô, dáng người cao lớn ép xuống, khuôn mặt đẹp trai được phóng đại suýt chút nữa đã chạm vào mặt của Sầm Hoan.
Cô hoảng hốt lùi ra sau, thoáng thấy sự tinh ranh trong mắt của anh ta, có chút bực bội trừng mắt nhìn anh ta: “Không trả lời chính là không muốn trả lời, còn phải hỏi nữa?”
Lương Hựu Tây nhướng mày: “Tính khí xấu như vậy, cô đang giận tôi sao?”
Sầm Hoan nhớ tới đêm hôm đó chăm sóc anh ta cả đêm, kết quả vẫn bị anh ta trêu chọc như vậy, trong lòng cảm thấy tức giận: “hứ” một tiếng rồi quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Lương Hựu Tây nheo mắt nhìn cô, đoán thầm trong lòng cô đang tức giận vì những lời sáng hôm qua mình đã nói, nhưng vẫn cố tình bóp méo ý của cô: “Đừng có mà nhỏ mọn như vậy, không phải là do tối qua tôi không đến cùng cô sao? Nên không phải tối nay tôi đã đến đây sớm để lấy công chuộc tội rồi nè?
Sầm Hoan nghe vậy thì giật mình: “Anh muốn ở lại đây với tôi?”
“Có vui không?”
Vui cái đầu anh! Sầm Hoan thầm mắng chửi trong lòng.
Nếu anh ta thực sự ở lại đây với cô, cậu nhỏ mà nhìn thấy không phải sẽ hành hạ cô đến chết sao?
Tối qua khi Lương Triệu Bắc gọi điện, anh đã hiểu lầm là Lương Hựu Tây gọi nên đã đập nát điện thoại của cô, giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy có hơi sợ, cậu nhỏ cũng quá bạo lực, có lẽ đây là tính di truyền của nhà họ Hoắc đấy nhỉ? Cô nhớ rằng cậu nhỏ và ông ngoại của cô đều thích đập phá đồ đạc.
“Thấy cô vui mừng đến mức không nói nên lời.


Nếu tôi nói ngày mai mẹ tôi muốn mời cô đến nhà ăn cơm, có phải cô sẽ càng vui hơn không?”
“Mẹ anh mời tôi tới nhà anh ăn cơm?” Sầm Hoan trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Đây là tình hình gì đây? Không lẽ viện trưởng Tịch thực sự coi cô là bạn gái của con trai mình, là con dâu tương lai của mình đó chứ?
“Không phải hai người chưa từng gặp mặt.
Bà ấy nghe nói về thành tích của cô trong công việc, nên rất thích cô, cho nên muốn mời cô về nhà ăn cơm, cũng không có ý gì khác.” Sợ cô không đi, Lương Hựu Tây cố gắng đơn giản hóa sự việc.
Nhưng Sầm Hoan không phải kẻ ngốc, viện trưởng Tịch mời cô về nhà ăn tối, sao có thể là vì khen ngợi năng lực làm việc của cô?
“Sao hả? Không lẽ cô muốn mẹ tôi đích thân gọi điện thoại đến mời cô sao? Bà ấy đã phải dời một tiệc xã giao quan trọng tối mai lại, đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô, ít nhiều gì cô cũng phải nể mặt chứ?”
Nể mũi, thì tôi chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Sầm Hoan thầm oán trách trong lòng.
Ngay khi cô đang không biết làm thế nào để từ chối, thì điện thoại lại vang lên.
Lúc này cô lập tức đứng dậy lấy túi xách, coi cuộc gọi này như cuộc điện thoại cứu mạng, không thèm nhìn ID người gọi lập tức bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp: “Điện thoại vừa đổ chuông đã trả lời, nhớ anh đến vậy à?”
Nhận ra người ở đầu bên kia điện thoại là ai, tai Sầm Hoan không hề biết nỗ lực mà đỏ lên, trong lòng mềm nhũn, anh ậm ừ muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại lập tức nhận ra sự tồn tại của Lương Hựu Tây, liền cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng làm ra giọng điệu bình tĩnh: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại chợt sững sờ, trầm ngâm nói: “Bên chỗ em không tiện nghe điện thoại sao?”
Sầm Hoan thực sự ngưỡng mộ đầu óc nhạy bén của anh, nhẹ nhàng trả lời: “Bây giờ em đang bận.”
“Ừm, anh chỉ muốn nói với em đêm nay có thể sẽ không sang được nữa, ngày mai sẽ gọi điện thoại lại cho em.”
Trái tim Sầm Hoan liền cảm thấy mất mát, vô thức thốt lên: “Anh không đến sao?”
“Sao hả? Vừa rồi còn tức giận vô cùng, bây giờ lại nhớ anh à?”
“...”
“Ngày mai em tan làm anh sẽ tới đón em.” Anh nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi em xuống xe đã bị cô ta nhìn thấy rồi, tuy rằng không nhìn rõ là em, nhưng em phải cẩn thận hơn một chút.”
Nói xong, anh liền cúp điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc