Một nam bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng như tuyết từ phòng bệnh của Sầm Hữu Đào đi ra.
"Bà Sầm, vết thương của ông ấy lành lại rất tốt, di chứng chấn động não cũng thuyên giảm đôi chút, chỉ là bệnh mất trí nhớ vẫn không có cải thiện, này cần phải…”
"Ông nói cái gì? Mất trí nhớ?" Giọng Sầm Hoan nóng nảy ngắt lời, giọng điệu và biểu cảm tràn đầy khiếp sợ.
Nam bác sĩ đẩy gọng kính trên mũi, nhìn về phía Sầm Hoan, "Cô là…”
"Tôi là con gái của Sầm Hữu Đào, vừa mới về nước.
Tôi muốn biết rõ ràng bệnh tình của bố tôi.
Ngay bây giờ."
Nam bác sĩ gật đầu, lại đẩy gọng kính theo thói quen, nói; "Là thế này, cô Sầm.
Bố cô bị tai nạn xe làm cho các đốt ngón tay bị dập nát và gãy xương, trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thì vết thương cũng đã khép miệng, nhưng đại não của ông ấy trong vụ tai nạn đã bị va chạm nên bị hôn mê một tuần, sau khi tỉnh dậy ngoại trừ di chứng bị chấn động của đại não ra còn có hiện tượng mất trí nhớ, quên đi tất cả chuyện xảy ra trước vụ tai nạn xe."
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt.
"Tôi sẽ cho bố cô kiểm tra chính xác lại một lần nữa, có kết qua tôi sẽ báo ngay cho mọi người."
"Vậy làm phiền bác sĩ rồi." Hoắc Tĩnh Văn thản nhiên mở miệng, dứt lời đi ngay vào phòng bệnh.
Sầm Hoan giật mình, mặt hối hận đứng tại chỗ.
Mới đầu nghe bạn học nói bố bị tai nạn xe nên hôn mê, cô cũng không hỏi nhiều, vừa không biết bố đã tỉnh lại, lại càng không biết bố bị thương nặng như vậy.
Mà cơ thể mẹ đã luôn không được tốt, lại còn chăm sóc cho bố một ngày một đêm, bản thân cô là con, thật sự vô cùng bất hiếu.
Cô đi vào phòng bệnh, mẹ đang giúp bố uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, nhưng Sầm Hữu Đào lại nhìn cô rồi vẻ mặt ngây ra một lúc, đẩy vợ ra, nói không chắc chắn: "Cô gái kia, là Hoan Hoan, con gái của chúng ta?"
Sầm Hoan nghe thấy bố gọi tên mình, mừng rỡ như điên.
"Bố, bố vẫn nhớ rõ con sao?" Cô bước nhanh qua, nắm lấy bàn tay khô khốc của bố hỏi không ngớt lời.
Sầm Hữu Đào trầm ngâm nhìn cô một lúc mới nói: "Là mẹ con mỗi ngày lại lấy ảnh con cho bố xem, bố mới nhận ra con chính là Hoan Hoan, con gái của chúng ta."
Nghe vậy, Sầm Hoan lại cảm thấy thất vọng, tất cả niềm vui sướng trong lòng lại rơi xuống vực thẳm trong nháy mắt.
"Mẹ, con muốn ở bệnh viện chăm sóc bố một thời gian."
Sầm Hoan năn nỉ mẹ.
Hoắc Tĩnh Văn liếc mắt nhìn con gái một cái, vẫn chưa nói gì, đi ra cửa xách hành lý của con gái lên rồi đi ra ngoài.
"Hoan Hoan, bố nghe mẹ con nói con vừa trở về từ nước Anh? Vậy thì chắc hẳn rất mệt mỏi, mau nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho bố." Sầm Hữu Đào khuyên con gái, khuôn mặt hiền hòa, giọng điệu thân thiết.
Trong trí nhớ, Sầm Hoan chưa bao giờ cảm nhận được quá nhiều sự quan tâm của bố, kể cả một câu quan tâm cô cũng chưa từng nghe bố cô nói qua.
Cô không ngờ rằng sự quan tâm yêu mến này lại đến từ sự mất trí nhớ của bố, không biết đây có được coi là gặp may mắn trong tai họa không.
"Bố, con không làm phiền nữa." Cô mỉm cười, hốc mắt ngấn lệ.
"Con trở về bao lâu rồi? Khi nào lại đi?"
Sầm Hoan lắc đầu: "Con không đi nữa, sau này con sẽ ở cạnh chăm sóc bố mẹ, sẽ không lại rời bỏ hai người nữa."
Nghe vậy, Sầm Hữu Đào có chút kinh ngạc, "Không phải mẹ con bảo con đang làm trong một bệnh viện ở Luân Đôn sao? Sao con lại từ chức?"
"Bố, con là con gái của hai người, con phải ở cạnh chăm sóc hai người mới phải chứ, chuyện công việc không có liên quan, con đi tìm việc trong bệnh viện thành phố này cũng được."
"Nhưng con đang phát triển rất tốt ở nước ngoài, buông bỏ không phải rất đáng tiếc ư?"
Đáng tiếc sao? Nghĩ đến bản thân phải vô cùng vất vả mới có thể vào được bệnh viện danh tiếng của Luân Đôn, bây giờ lại phải buông bỏ, dù ít dù nhiều cũng có chút đáng tiếc.
Nhưng sự đáng tiếc nho nhỏ này so với bố mẹ có là gì chứ?
"Bố, bố có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ thì bố kể chút chuyện của con hồi còn nhỏ đi, xem bố có thể nhớ lại được gì không?"
Sầm Hữu Đào nhìn con gái, cười nhẹ gật đầu.
Vừa tắm xong bước xuống cầu thang, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn.
Hoắc Tĩnh Văn đang bận rộn trong phòng bếp nghe được tiếng bước chân vang lên phía sau, không quay đầu lại nói, "Sao không ngủ nhiều thêm nữa đi?"
Đây là câu đầu tiên mà mẹ nói với cô sau hơn ba năm xa cách, hốc mắt Sầm Hoan nóng lên, bước qua đặt cằm lên vai bà và ôm bà từ đằng sau.
“Mẹ, con thường xuyên mơ thấy được ăn đồ ăn mẹ làm.”
Hoắc Tĩnh Văn hừ nhẹ một tiếng, đầy tay con gái ra, đặt đồ ăn lên bàn, múc một bát canh đưa qua.
Sầm Hoan vui cười hì hì tiếp nhận, ngồi xuống cạnh mẹ.
Cô nghĩ rằng hẳn là mẹ không còn tức giận với mình nữa, nếu không thì sẽ không nói chuyện với mình đâu, lại càng sẽ không làm cho mình một bàn đồ ăn mà trước kia mình thích ăn như vậy.
"Sao cứ ăn rau mãi thế?" Hoắc Tĩnh Văn nhíu mày, gắp cho cô một miếng thịt bò, Sầm Hoan vội vàng lùi bát lại.
"Mẹ, mấy năm nay con đều ăn chay, đã hình thành thói quen rồi."
Hoắc Tĩnh Văn đảo mắt nhìn qua cơ thể mảnh khảnh như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị cuốn bay mất của con gái, thả miếng thịt bò vào bát mình, lại nói thầm: "Người đã gầy như giấy rồi còn ăn chay, chả hiểu thẩm mỹ của mọi người thời nay kiểu gì."
Sầm Hoan vui cười, không giải thích.
Trước đây cô nghe người khác nói ăn chay có thể cầu phúc cho những người mình yêu thương sống lâu hơn, cô vẫn luôn coi đó là điều mê tín.
Nhưng từ lúc sinh con gái xong, tự nhiên cô lại bắt đầu ăn chay, đến nay vẫn chưa từng từ bỏ.
Cơm nước xong cô chủ động giúp đỡ rửa bát, Hoắc Tĩnh Văn đang nấu cháo cho Sầm Hữu Đào, thỉnh thoảng lại khuấy một chút để tránh bị khê.
Mẹ, đợi khi nào bố ra viện, nhà chúng ta chuyển đến thành phố sống đi? Con đi tìm việc ở bệnh viện trong thành phố, như vậy cũng tiện chăm sóc hai người." Sầm Hoan vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của mẹ.
Hoắc Tĩnh Văn hơi hơi bị sốc, "Con thật sự không định về Anh sao?"
"Không về, con phải ở cạnh chăm sóc bố mẹ chứ."
Hoắc Tĩnh Văn liếc nhìn con gái một cái, hừ nói: "Nếu con thật sự có lòng hiếu thảo như vậy, năm đó sẽ không cố ý ra nước ngoài, ngay cả việc mẹ đoạn tuyệt quan hệ với con cũng đâu có cản được con đâu."
Thấy mẹ lật lại chuyện cũ, Sầm Hoan chỉ cười.
"Đấy là con biết mẹ chỉ nói năng chua ngoa vậy thôi chứ tim thì mềm như đậu hũ, sẽ không thật sự cắt đứt quan hệ với con đâu."
C ậu nhỏ…
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng lại trong trẻo kia, chỉ mất đúng một giây, não Sầm Hoan ngay lập tức trống rỗng.
"Hai ngày trước c ậu nhỏ của con đến thăm bố con đã nói sẽ đến đón chúng ta lên sống ở thành phố, nhưng bố con không muốn đi, mà bác sĩ cũng nói tốt nhất nên ở lại địa phương quen thuộc mới có thể nhớ lại chuyện trước kia."
"Nếu con định tìm việc ở bệnh viện thành phố, vậy trước tiên cứ lo công việc cho con đã, chờ khi nào bố con xuất viện khỏe hơn một chút thì nói sau.
Nghe vậy, Sầm Hoan chỉ có thể gật đầu.
Quả thực sống trong hoàn cảnh sống quen thuộc mới có thể khiến cho bố hồi phục trí nhớ nhanh hơn.