TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Sầm Hoan vừa bò dậy khỏi sofa, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Cô nâng mắt nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy lạnh lùng kia, khẽ lắc đầu: “Cháu đã nói chuyện của cháu không cần cậu quan tâm.”
“Cậu không muốn quan tâm, nhưng cháu có thể thương bản thân mình một chút, đừng để mẹ cháu lo lắng cho cháu nữa được không?”
Lại bởi vì mẹ cô!
Tâm tư Sầm Hoan bấn loạn: “Cháu có thương bản thân mình hay không cũng đâu liên quan gì đến cậu, cậu cũng đâu phải là gì của cháu, dựa vào đâu là lo nhiều chuyện của cháu như vậy?”
“Cháu nói lại một lần cậu đâu phải là gì của cháu thử xem?” Hoắc Đình Đông ép sát cô, sắc mặt u ám, giọng điệu pha lẫn hơi thở nguy hiểm.
Hô hấp của Sầm Hoan nghẹn lại, dừng một lúc, không cam lòng mà nhỏ giọng thì thầm: “Lúc đầu là do cậu hận không thể vạch rõ ràng quan hệ với cháu, nên cháu đã không chọc vào cậu như cậu mong muốn nữa, bây giờ cậu như vậy rốt cuộc là muốn cháu phải làm như thế nào?”
Hoắc Đình Đông giống như không nghe thấy lời lẩm bẩm của cô, chỉ nói: “Ngày mai dọn ra ngoài, hoặc là trở về nhà tổ ở, hoặc là ở lại đây.”
Ở lại đây?
Sầm Hoan sững người nhìn anh, không chắc chắn, nói: “Ở lại đây ý là ở chung với cậu sao?” Cô không nghe nhầm chứ? Có chuyện tốt như vậy sao?
“Cháu dọn đến đây, cậu sẽ về nhà tổ ở.”
Thì ra là vậy.


Sầm Hoan nở nụ cười tự giễu.

Biết ngay là sẽ không tự nhiên có miếng thịt từ trên trời rơi xuống mà.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng thứ lỗi cho cháu không thể làm theo.”
Giống như không hề ngạc nhiên về lời từ chối của cô, Hoắc Đình Đông nhìn gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh trước mặt mình, sắc mặt của anh không thay đổi: “Vậy cậu chỉ đành phải nói cho mẹ cháu biết tường tận tình trạng hiện tại của cháu thôi.”
Sầm Hoan trừng anh: “Cậu uy hiếp cháu?”
“Cháu có thể không nhận sự uy hiếp của cậu.”
Sầm Hoan sắp bị anh chọc cho tức điên rồi.
Cô tức tối trừng anh, trừng mãi rồi đột nhiên khẽ cười: “Nếu cậu không sợ mẹ cháu không chịu nổi, thì cậu cứ nói với mẹ cháu đi, thuận tiện cũng nói luôn cho mẹ cháu biết là cháu đã yêu em ruột của bà ấy, để tránh sau này cháu còn phải buộc bản thân phải nở nụ cười trước mặt mẹ cháu.”
Giống như bị người khác đấm một cú mạnh vào lồng ngực, có một giây sắc mặt của Hoắc Đình Đông tái mét.

Con nhóc này đúng là không làm đến cùng thì không bỏ cuộc mà.
“Tốt nhất là cháu hiểu rõ cháu đang nói cái gì.” Anh trầm giọng nói.
Sầm Hoan bĩu môi: “Đây không phải là cháu học từ cậu sao? Chẳng lẽ chỉ cho cậu uy hiếp cháu, mà không cho cháu uy hiếp cậu sao?”
Hoắc Đình Đông nhìn cô, sắc mặt càng lạnh hơn.
“Tuỳ cháu.”
Vừa dứt lời, anh chỉ để lại cho Sầm Hoan một bóng lưng lạnh nhạt.
Cô cắn môi, răng cắn sâu vào trong cánh môi, nhưng lại không ngăn được nỗi đau đang dần lan rộng trong lồng ngực.
Thì ra cho dù có qua bao lâu, cảm xúc của anh vẫn có thể chi phối tâm trạng của cô.
Trong phòng sách, ánh mắt của Hoắc Đình Đông dừng trên màn hình của máy tính, trong đầu lại hiện ra gương mặt bướng bỉnh kia.
Anh không ngờ đã ba năm trôi qua, sự cố chấp của con nhóc này không những không kìm chế lại, mà thậm chí còn mạnh mẽ hơn, đến mấy lời uy hiếp anh cũng dám nói ra.
Đúng là trong ba năm này cô không hề chọc gì đến anh, đến tang lễ của anh cả cô cũng vì tránh anh mà không dám đến tham dự, có thể thấy cô làm theo lời hứa với anh một cách triệt để như thế nào.


Anh tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi, tình cảm của cô đối với anh ít nhiều gì cũng nhạt đi một chút, nhưng anh lại phát hiện, sự say mê trong đôi mắt cô khi nhìn anh càng dữ dội hơn trước đây.
…Nếu cậu không sợ mẹ cháu không chịu nổi, thì cậu cứ nói với mẹ cháu đi, thuận tiện cũng nói luôn cho mẹ cháu biết cháu đã yêu em ruột của bà ấy, để tránh sau này cháu còn phải buộc bản thân phải nở nụ cười trước mặt mẹ cháu.
Hoắc Đình Đông nhíu mày, sống trên đời ba mươi hai năm, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực với một người như vậy, hơn nữa đó còn là một cô nhóc.
Anh không vui mà hừ lạnh, phát hiện ngoài cửa đã lâu không có tiếng động gì, anh nghĩ nghĩ rồi đứng dậy.
Trong phòng khách không có bóng dáng của Sầm Hoan, anh lại đi vào phòng ngủ của mình nhìn, kết quả phát hiện cửa đã bị khoá trái.

Rất rõ ràng là do Sầm Hoan làm, mà cô làm như vậy chỉ là muốn truyền đạt cho anh một thông tin rằng, cô đang tức giận.
Hoắc Đình Đông day day huyệt thái dương đau nhức, nhìn thời gian vẫn còn hai tiếng nữa trời mới sáng, vì vậy anh lại trở về phòng sách, nằm xuống ghế sofa dài màu đen.
Sầm Hoan ngủ một giấc đến hơn một giờ trưa mới dậy, cô nhìn thấy một tấm thẻ ra vào cổng và một tấm thẻ ngân hàng ở trên bàn trà trong phòng khách, hiển nhiên là do Hoắc Đình Đông để lại cho cô trước khi anh đến công ty.
Cô nhìn hai tấm thẻ đó, mạch suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, trong lòng vô vàn cảm xúc.
Thực ra từ đầu đến cuối cô đều không nỡ rời khỏi anh, dù là ngoài miệng có cứng miệng thế nào, nhưng cô vẫn không cách nào từ chối câu nói “ở lại đây” của Hoắc Đình Đông.
Đây là nơi hoàn toàn thuộc về anh, chỉ cần cô ở lại đây, cô sẽ có thể trắng trợn chiếm đoạt tất cả nơi này.

Giống như tối hôm qua, mặc đồ ngủ anh đã từng mặc, ôm lấy tấm chăn còn vương hơi thở của anh mà chìm vào giấc ngủ, đến trong mơ cũng tràn đầy mùi vị của anh, giống như lại quay về vòng tay của anh, ngủ một giấc cho đến khi tự tỉnh lại.
Tối qua thái độ của cô uy hiếp ngược lại anh một cách tệ như vậy, một là vì bị anh chọc tức, hai là sợ mình ở lại đây sẽ lặp lại tình cảnh của ba năm trước.
Từ đầu đến cuối Sầm Hoan đều khó có thể quên được anh.


Trong thời gian hai người chia xa nhau, tình cảm của cô đối với anh ngày càng mãnh liệt, cô sợ một khi cô ở lại đây, thì sẽ không thể kiểm soát được tình cảm của bản thân mình, khiến quan hệ của hai người phát triển đến mức không thể quay lại.
Sự nhẫn nại của một người là có giới hạn, cô đã cố gắng tránh né anh như vậy, mà anh cũng đâu phải không hiểu tình cảm của cô đối với anh, tại sao lại muốn đến khuấy động hồ nước xuân vốn đang yên tĩnh của cô chứ?
Sầm Hoan nghĩ đến những lời chất vấn của anh ở trên xe tối hôm qua, bây giờ mới cảm giác được lúc đó anh có hơi ngạc nhiên.
Trước giờ Hoắc Đình Đông luôn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đối với người khác anh luôn là vẻ mặt núi băng ngàn năm, giống như trời có sụp xuống thì anh vẫn sẽ duy trì vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững đó.

Thế nhưng chỉ có khi đối với cô là anh giống như vừa tức vừa bực, đây không phải có nghĩa là cô là người đặc biệt đối với anh sao?
Sầm Hoan cúi người cầm hai tấm trẻ trên bàn trà, trong lòng nghĩ nếu anh đã khăng khăng muốn lo chuyện của cô, vậy thì để anh lo đến cùng vậy.

Chỉ là đến lúc anh bị cô quấn lấy nữa thì đừng có hối hận là được rồi.
Cô thầm hừ một tiếng, sờ sờ cái bụng đang kêu la om sòm, ngồi lên sofa, cầm một trái táo từ mâm trái cây trên bàn trà, không gọt vỏ mà trực tiếp cắn một miếng.
Ánh mặt trời màu vàng ấm áp rọi vào từ ban công, bao trùm lên gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp của cô, ý cười nở rộ ở khóe mắt đuôi mày không cách nào trốn được dưới ánh nắng mặt trời..


Bình luận

Truyện đang đọc