TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Lúc Hoắc Đình Đông xuất hiện trước mặt Hướng Vanh, anh nhìn thấy sự thù hận không thể che giấu được trong mắt đối phương.
Ánh mắt anh khẽ loé lên, bình thản nói: “Bác trai, nếu có gì cần giúp đỡ, bác cứ lên tiếng.”
“Giúp đỡ?” Mắt Hướng Vanh lướt qua gương mặt lạnh nhạt vô tình của Hoắc Đình Đông, khoé môi cong lên thành nụ cười lạnh: “Cậu có thể giúp cái gì? Khiến Tiểu Đóa tỉnh lại sao?”
Hoắc Đình Đông nghe ra sự trách móc trong giọng điệu của ông ta, sắc mặt vẫn không thay đổi như cũ: “Bác trai, tôi biết bác rất đau lòng vì chuyện đã xảy ra, nhưng sự việc đã vậy, bác có đau lòng cũng không thể giải quyết được vấn đề, bác vẫn nên giữ gìn sức khoẻ thì hơn.”
“Con gái tôi vì cậu mà bây giờ không biết sống chết thế nào, cho dù tôi có giữ gìn sức khoẻ thì sao chứ?” Hướng Vanh nhìn con gái đang hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng ICU thông qua lớp kính thuỷ tinh, không kìm được mà nước mắt giàn giụa.
“Tôi chỉ có đứa con gái này, lúc đầu nó vui vẻ đính hôn với cậu, tôi còn tưởng nó đã tìm được người chồng tốt nên cảm thấy vui mừng cho nó.

Thật không ngờ cậu lại là khắc tinh của nó, hại nó ra nông nỗi này!”
“Tôi hiểu tâm trạng của bác trai, không ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng dù sao cũng phải tiếp tục sống, bây giờ y học phát triển như vậy, tôi tin cô ấy sẽ có thể vượt qua cửa ải này.”
Hoắc Đình Đông vừa nói vừa nhìn thời gian: “Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, nếu bác trai cần, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.”
“Nói thì hay lắm, lúc đầu nếu không phải do cậu cố chấp muốn huỷ bỏ hôn ước với Tiểu Đóa, nó cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe! Chuyện đến nước này cũng đều là vì cậu, tôi thật sự hối hận khi đó đã đồng ý với mẹ cậu giới thiệu Tiểu Đoá cho cậu!” Hướng Vanh kích động gào thét, nhưng vẫn không cách nào giải tỏa hết nỗi hận và cơn tức trong lòng mình đối với Hoắc Đình Đông.
Hoắc Đình Đông biết có nói nhiều cũng vô ích, ngược lại còn khiến cảm xúc của ông ta kích động hơn, vì vậy anh không nói gì nữa, chỉ nhìn vào trong phòng bệnh ICU một cái rồi rời đi.
Vừa lên xe, điện thoại của anh đã vang lên, anh vừa khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện, vừa ấn nút nghe máy.
“Nhanh như vậy đã có kết quả rồi à?” Hoắc Đình Đông hỏi người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Hoàn toàn trái ngược, cô ấy không hề đến bệnh viện.”

Hoắc Đình Đông ngẩn ra, hàng mày anh tuấn hơi cau lại: “Cô ấy không có liên lạc với cậu sao?”
“Chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói là cô ấy muốn xác nhận một chuyện trước, sau đó thì không cách nào liên lạc được nữa.” Bên kia dừng lại vài giây, sau đó lại nói: “Cô ấy… sao vậy?”
“Tôi đã nói tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.” Hoắc Đình Đông trả lời một cách kiên định: “Như vậy đi, cậu liên lạc được với cô ấy rồi thì gọi cho tôi, tôi đang lái xe.”
Vừa dứt lời, anh không đợi đối phương trả lời mà cúp máy luôn, lái xe đến công ty.
Cả buổi chiều, Sầm Hoan đều không kìm được mà nở nụ cười với bó hoa tulip màu đỏ rực.
Thật không ngờ anh lại còn tặng hoa cho cô, những việc nhỏ không thể bình thường hơn giữa các cặp đôi đang trong thời kỳ nồng nhiệt lại xuất hiện trên người đàn ông đó, khiến cô có cảm giác tim đập đến lạc mất hồn phách.
Sầm Hoan nghĩ đến câu nói “tình yêu hoàn chỉnh không thiếu sót” của anh, trái tim cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.
Chỉ là anh đã yêu cô từ khi nào nhỉ?
Vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu cô, cho đến lúc tan làm cũng chưa có được câu trả lời.
Sầm Hoan ôm hoa đi ra khỏi bệnh viện, trên đường thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò nhìn qua, cô cũng không che giấu, gương mặt từ đầu đến cuối đều không kìm được mà nở nụ cười nhạt.
“Khó trách vui vẻ như vậy, thì ra là nhận được hoa.”
Lương Hựu Tây dựa trên cửa xe liếc bó tulip trong lòng cô, bĩu môi: “Anh ta về rồi à?”
Sầm Hoan cười, gật đầu.
“Anh ta đến đón em?”
“Chắc là không, em không có gọi cho anh ấy.”
“Có cần anh cống hiến sức lực không?”

“Thôi đi, ngày nào cũng để anh làm tài xế miễn phí thật là ngại quá?” Sầm Hoan mỉm cười: “Không phải buổi trưa viện trưởng Tịch nói tối nay bố anh về nhà ăn cơm sao? Anh còn không mau về nhà sớm ăn cơm đoàn viên với người nhà đi.”
“Cơm đoàn viên gì chứ? Em quên mất buổi trưa mẹ anh mời em về nhà ăn cơm, sau đó anh nói đã hẹn em ăn buổi tối dưới ánh nến sao?”
Sầm Hoan ngẩn ra, giọng điệu lúng túng: “Em tưởng là anh đùa thôi.”
“Đương nhiên là đùa rồi, xem em căng thẳng chưa kìa.” Lương Hựu Tây hừ một tiếng, vòng qua đầu xe đi qua bên ghế lái: “Vậy em từ từ chờ đi, anh không làm phiền em tiếp tục mong đợi hạnh phúc nữa.”
Sầm Hoan vẫy tay tạm biệt anh ta, Lương Hựu Tây nhìn gương mặt tươi cười của cô cách một lớp cửa sổ thuỷ tinh, lồng ngực dâng lên sự khổ sở.

Nếu như cô cười vì anh ta thì thật tốt biết bao?
Lương Hựu Tây thu lại ánh mắt không nỡ của mình, lái xe rời đi.
Sầm Hoan nhìn chiếc xe đi xa, nụ cười trên mặt nhạt đi, trong tim dâng lên sự bất lực.
Thực ra Lương Hựu Tây là một người đàn ông rất không tệ, dù là về gia thế hay là điều kiện của anh ta.

Chỉ là cô vốn dĩ không thể cho anh ta thứ anh ta muốn, vì vậy cả đời này đã định sẵn là cô chỉ có thể phụ anh ta.
Nhưng cô hy vọng cô gái thuộc về anh ta có thể sớm ngày xuất hiện, để anh ta chuyển dời đi tình cảm đối với cô, cũng để khiến trong lòng cô đỡ áy náy hơn.
Sầm Hoan cúi đầu chìm vào suy nghĩ, đến mức trước mặt có một chiếc xe đang dừng cô cũng không phát hiện ra.


Cho đến khi cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái nghiêng người gọi cô một tiếng, cô mới từ từ hoàn hồn, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong xe, trên mặt cô bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ.
Sầm Hoan kéo cửa xe ra ngồi vào, cửa sổ xe vừa đóng, cả người cô đã bị kéo vào trong lòng, nụ hôn nhiệt tình cũng lập tức rơi xuống.
“Đứng ở đó ngây người cái gì vậy?” Hôn đủ rồi, Hoắc Đình Đông mới buông cô ra, đôi mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi hồng ẩm ướt của cô.
Sầm Hoan ổn định lại, đặt hoa ra ghế sau, mới sờ gương mặt nóng ran của mình, liếc anh: “Cậu nhỏ, lần này anh về… sao lại nhiệt tình như vậy?” Sắp đuổi kịp cô của mấy năm trước rồi.
Hoắc Đình Đông cười: “Còn việc nhiệt tình hơn nữa đó, buổi tối em sẽ biết.”
Sầm Hoan cạn lời, khoé miệng co rút nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ Liễu Như Lam đã biết anh về rồi, buổi tối chắc chắn sẽ tìm cách tách hai người ra, anh tưởng còn có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào trong phòng cô, giày vò cô như tối hôm trước sao?
“Nếu ở bên này không quen, chúng ta có thể dọn về căn hộ gần bệnh viện bất kỳ lúc nào.”
“Em sợ mẹ anh sẽ ăn tươi nuốt sống em mất.” Sầm Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù cô thật sự rất muốn dọn về bên kia ở, nhưng cô cũng không thể dựa vào việc có cậu nhỏ chống lưng mà xem lời của Liễu Như Lam như gió thoảng qua tai.
“Cậu nhỏ?”
“Hửm?”
“Chúng ta… vẫn nên tém tém lại đi? Em không muốn bởi vì chuyện của chúng ta mà ông ngoại tức đến xảy ra chuyện.”
“Được, vậy anh đợi bọn họ ngủ hết rồi mới đến phòng em.”
“…” Đây cũng xem là tém tém lại à?
“Khi nào em có kỳ nghỉ dài?” Hoắc Đình Đông đột nhiên nói sang chủ đề khác.
“Tuần sau em có thể nghỉ thay phiên ba ngày, cộng thêm ngày nghỉ Giáng sinh là khoảng bốn ngày.” Sầm Hoan nhìn về phía anh, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển: “Anh muốn đưa em đi nghỉ phép à?”
“Muốn đi đâu?”
“Đi đâu?”
“London.”

Sắc mặt Sầm Hoan thay đổi, một lúc lâu mới mở miệng: “Anh có chắc đưa em đi London là để nghỉ phép không?”
Hoắc Đình Đông rút một bàn tay ra xoa góc trán cô, dừng lại trước đèn đỏ phía trước.
“Có phải em lại nghĩ lung tung rồi không?” Anh xoay người cô qua, ngón tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, nghiêng người hôn lên: “Còn nhớ lần trước anh nói với em anh có một người bạn ở London xảy ra chuyện không?”
Sầm Hoan gật đầu, lần đó cô còn tưởng anh đi tìm Tần Qua nên giận dỗi với anh.
“Cậu ta là con cháu gia đình danh giá ở bản địa, thế lực hai giới trắng đen đều không nhỏ, nên anh dự định bắt tay với cậu ta mở rộng nghiệp vụ bên đó, nhưng lại không muốn chia xa với em, nên mới muốn dẫn em cùng qua đó, mặc dù không phải là nghỉ phép thực sự, nhưng ít nhất cũng ta không cần xa nhau, em xem như qua đó cùng với anh, có được không?”
Nghe thấy anh nói giống như rời xa cô một giây cũng không nỡ, Sầm Hoan hoài nghi có phải anh ở nước ngoài ăn nhiều kẹo quá rồi không, chứ không sao sau khi về nước miệng lại toàn nói lời ngon ngọt như thế.
“Chỉ em và anh đi à? Vậy Tranh Tranh phải làm sao?”
“Để trong nhà vài ngày chắc không sao đâu, đợi chúng ta quay về lại ở bên con bé nhiều hơn.”
Sầm Hoan do dự, trong lòng thật sự không nỡ để một mình con gái ở bên cạnh Liễu Như Lam.
“Mẹ anh sẽ không để em đi theo anh đâu nhỉ?” Cô đột nhiên nhớ đến vấn đề này.
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh chỉ hỏi em, có muốn đi hay không? Ở nơi đó chúng ta có thể tay nắm tay, có thể ôm hôn trên đường mà không cần kiêng kị, trong khi chúng ta tạm thời không thể làm những việc đó ở trong nước.”
Hoắc Đình Đông trần thuật đủ việc quá có sức hấp dẫn, Sầm Hoan tưởng tượng hình ảnh anh nắm tay cô đi trên đường lớn, còn cô nép vào trong lòng anh, hai người ôm nhau, trong lòng cô hơi không kịp chờ mà mong mỏi đến kỳ nghỉ.
Hoắc Đình Đông liếc thấy vẻ mặt của Sầm Hoan từ kính chiếu hậu, biết cô dao động rồi, khoé môi cong lên.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà họ Hoắc, Đoàn Hoành nhìn thấy Sầm Hoan bước xuống từ xe Hoắc Đình Đông cũng không cảm thấy bất ngờ, đi qua nhận đấy chìa khoá Hoắc Đình Đông đưa rồi lái xe vào gara.
Còn trong phòng khách, Liễu Như Lam thấy hai người cùng đi vào, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Còn Hoắc Hiền lại vô cùng vui vẻ, dù sao trước đây có hối thúc mấy lần cũng khó có khi thấy con trai trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc