TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Liễu Như Lam từ phía xa đã nhìn thấy Sầm Hoan đang đi theo phía sau con trai mình, cúi đầu, lông mày hơi cau lại, khi đến gần hơn, ánh mắt có cậut trách móc của bà ấy nhìn về phía con trai mình.
“Đình Đông, không phải đã hứa là buổi tối sẽ về nhà ăn cơm sao? Sao ai nấy cũng đều bỏ lời nói của mẹ ra ngoài tai hết vậy?”
Sầm Hoan nghe ra câu này của bà ấy thực sự là đang nói với mình, cô không khoie cảm thấy hơi áy náy.

Cô muốn xin lỗi vì mình đã thất hứa, nhưng cô không biết phải mở lời thế nào.

Đang do dự, cô đã nghe Hoắc Đình Đông nói: “Đã muộn như vậy rồi, vì chuyện này mà mẹ khiến cho mình phải thức khuya như thế sao?”
“Làm sao mẹ có thể ngủ được?” Liễu Như Lam nhìn con trai, khóe miệng cong lên tự giễu: “Con trai của mẹ còn không xem mẹ bằng một người ngoài, thà đi cùng người ngoài chơi đến nửa đêm mới về chứ không chịu cùng mẹ ăn một bữa cơm, mẹ ăn ngủ không ngon đây này.”

Người ngoài? Là nói cô sao?
Trong lòng Sầm Hoan trầm tư, nhưng cô lại nghĩ: Tốt xấu gì cô và con trai của bà ấy cũng là cậu cháu ruột thịt, quan hệ thân thiết như vậy không thể xem là người ngoài được, đúng không?
Hoắc Đình Đông không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề nhàm chán như vậy với mẹ mình vào lúc nửa đêm, vì vậy anh đi thẳng một mạch lướt qua mẹ mình và đi về phía cầu thang.
Thấy vậy, Sầm Hoan vội vàng đi theo, vì sợ rằng nếu mình chậm một bước sẽ bị, ánh mắt của Liễu Như Lam nuốt chửng.
“Hoan Hoan.” Liễu Như Lam thong thả gọi cô một tiếng, cơ thể của Sầm Hoan lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn bóng lưng của Hoắc Đình Đông, đột nhiên vô cùng hoài niệm khi anh lạnh lùng nói với cô - còn không mau đi nữa.
Chỉ là cái tên này thậm chí còn không hề dừng lại, bóng dáng to lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Thật là vô nhân tính!
Cô thầm mắng mộc câu, cố nặn ra một nụ cười, quay lại nhìn Liễu Như Lam, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai: “Cháu xin lỗi, bà chủ, cháu...”
“Hai đứa đã đi đâu vậy?” Liễu Như Lam cắt ngang lời cô, khuôn mặt cao quý vì thái độ thờ ơ của con trai mình mà trở nên vô cùng khó coi.
Sầm Hoan chưa nghĩ ra cớ gì để cho qua chuyện, nhất thời sững sờ.
“Hai đứa đã ở cùng nhau cả đêm sao?” Liễu Như Lam lại hỏi.
Sầm Hoan không biết nên lắc đầu hay nên gật đầu, trong lúc do dự, lại nghe thấy Liễu Như Lam ném ra một câu hỏi nữa: “tại sao trên miệng thằng bé lại có vết thương.”
“...” Tại sao vừa rồi không hỏi con trai của bà ấy, mà lại muốn làm khó cô?
Sự im lặng và do dự của cô khiến Liễu Như Lam càng thêm khó chịu và bất mãn.
“Cháu bị làm sao vậy? Tại sao hỏi cháu mấy câu liên tiếp cháu đều không trả lời? Bà hỏi cháu tại sao trên miệng Đình Đông lại bị thương?” Khí thế hùng hổ hăm doạ của Liễu Như Lam khiến Sầm Hoan không thể chống trả, cô chỉ có thể cắn răng đáp lại: “Cháu cũng không biết rõ lắm, đại khái… có lẽ...!đã bị thứ gì đó cắn...”

Câu trả lời của Sầm Hoan khiến Liễu Như Lam đột nhiên cảm thấy bất lực – nói chuyện với con bé này chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt.
Bị thương ở nơi đó, diện tích lại rộng như vậy, ngoài việc bị một người phụ nữ cắn ra, còn có thể bị vật gì nữa chứ?
Bà ấy hỏi như vậy ý là muốn hỏi cô có biết người phụ nữ nào đã cắn con trai bà ấy không, nhưng không ngờ...
Thực sự không biết nên bảo con bé này là ngây thơ hay ngốc nghếch nữa!
“Thật ra cháu và cậu nhỏ sau đó mới đụng mặt nhau.

Trước đó cháu đi chơi với bạn.

cháu gặp cậu nhỏ, trên miệng cậu ấy đã như vậy rồi” Sầm Hoan sợ Liễu Như Lam tiếp tục hỏi nữa, đành phải nói dối.
Liễu Như Lam nhìn cô chằm chằm một hồi, ánh mắt rơi vào môi cô: “Vậy thì cháu lại bị gì thể?”
“Hả?” Cô sao? Của cô đâu có bị rách đâu nhỉ?

“Hoan Hoan, tuy rằng mẹ của cháu không phải là do bà sinh ra, bà và cháu không có quan hệ huyết thống, nhưng nếu cháu đã sống ở đây, bà sẽ phải có trách nhiệm với cháu, nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra thì bà biết phải ăn nói với mẹ cháu như thế nào đây? Vậy nên con gái phải biết yêu bản thân mình một chút mới được.”
“...” Cô sao lại không yêu bản thân mình chứ.

Nụ hôn đầu tiên cô hai giờ trước mới bị một con lợn cắn đấy.

Hơn nữa, Liễu Như Lam năm đó mới 18 tuổi đã kết hôn với ông ngoại, bà ấy có thể sinh mẹ khi đó đã 12 tuổi rồi không?
“Về phòng ngủ đi.” Liễu Như Lam liếc cô một cái rồi dửng dưng quay người đi..


Bình luận

Truyện đang đọc