TÌNH NHÂN BÍ MẬT CỦA CẬU TÔI


Sau khi Tiêu Kỳ rời đi, Sầm Hoan ngồi một mình tại đó, cô buồn chán cầm lấy một chai rượu rỗng trên bàn, để nó nằm phẳng xuống bàn sau đó thử xoay tròn nó, ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống thân chai rượu đang xoay, phản chiếu ra màu sắc còn lóa mắt hơn cả đèn neon.

Cô đưa tay chống lên trán, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thật sự có hơi hối hận vì đã đến chỗ hẹn với Tiêu Kỳ, khiến cho bản thân mình phải ở thế cưỡi trên lưng cọp.

Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, Tiêu Kỳ và bạn của cô ta lần lượt trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt mỗi người đều ửng hồng, đều dâng trào cảm xúc, vừa ngồi xuống từng người đều cầm thức uống của mình lên uống mãnh liệt.

“Tiêu Kỳ, qua một tháng nữa là cậu phải sang Hàn Quốc rồi, sau này sẽ không có nhiều thời gian tụ tập cùng nhau nữa, tối hôm nay chúng ta không say không về, mọi người cùng cạn ly.

” Chàng trai trước đó vừa thổi khói thuốc vừa liếc mắt quan sát Sầm Hoan đã khui hai chai rượu, sau đó đưa một chai cho Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nhận lấy, lại mỉm cười nhìn Sầm Hoan.


Sầm Hoan hiểu ý của cô ta, cũng lấy một chai rượu đã được khui ra mỉm cười nói: “Tớ mà uống rượu vào thật sự sẽ nổi ban đỏ, nhưng thấy mọi người đều hào hứng như vậy, tớ cũng không muốn làm mọi người mất hứng, chiều theo ý mọi người vậy.


Cô nói xong lập tức ngửa đầu một hơi uống hơn nửa chai rượu, cô cảm thấy có khí hơi từ cổ họng trào ra, sộc lên mũi làm cô khó chịu.

Những người khác thấy thế đều nhộn nhịp cầm lấy ly rượu chai rượu của mình cụng ly cùng với cô, thoáng chốc, bầu không khí lúng túng ban đầu đã sôi động hẳn lên.

Đam Mỹ Sắc
Nhưng thực sự là Sầm Hoan không thể uống bia rượu được, chỉ chốc lát cô lập tức cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng, tầm mắt đã có chút mơ hồ không rõ.

Cô thầm nghĩ trong lòng, nếu như uống thêm nữa mình chắc chắn sẽ tiêu đời, vì vậy cô ghé vào bên tai Tiêu Kỳ nói: “Tớ đi vào nhà vệ sinh một chút.


Tiêu Kỳ biết tửu lượng của cô không tốt, thấy cô uống đến mặt đỏ như lửa đốt, cô ấy lập tức gật đầu hỏi cô: “Có cần tớ đi cùng cậu không?”
Sầm Hoan vội xua tay từ chối.

Cô muốn đi vào nhà vệ sinh để nôn, bảo Tiêu Kỳ đi cùng nếu nhìn thấy thì mất mặt biết bao.

“Vậy cậu cẩn thận một chút.



“Được.


Cô đáp lại, sau đó loạng choạng đứng dậy, nheo mắt lại nhìn bảng hướng dẫn tìm hướng đi đến nhà vệ sinh, tiếp đó lập tức đi tới.

Trong dạ dày Sầm Hoan đang khuấy động dữ dội, mà nhà vệ sinh cứ rẽ trái rồi rẽ phải hết lần này tới lần khác, làm cho đầu cô càng choáng váng hơn, khó khăn lắm mới tìm được nhà vệ sinh, vừa bước vào cô lập tức đẩy nắp bồn cầu lên nôn liên tục.

Mãi cho đến khi cô cảm giác mình như muốn nôn ra cả mật vàng, cô mới đứng dậy đi đến bồn rửa tay hất nước lên súc miệng rửa mặt.

Nhờ vào sự kích thích của nước lạnh, cơn choáng váng trong đầu đã giảm bớt, đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều, ít nhất lúc đi đã không còn loạng choạng nữa.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thời gian, đã sắp mười giờ, giờ giới nghiêm mà cậu nhỏ cho cô là mười một giờ, cho nên cô nhất định phải tìm một cái cớ để về kịp trước thời gian đó.


Đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô rẽ sang phải, nghe thấy tiếng cười nũng nịu bên tai, cô vô thức ngước mắt lên, rồi lại vội vàng quay sang chỗ khác, bởi vì ánh mắt cô chạm phải một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, mà họ còn đang rất nhập tâm.

Cô cúi đầu nghiêng người cẩn thận đi ngang qua bên cạnh hai người họ, nào ngờ đôi chân lại không biết đã giẫm phải thứ gì đó, trượt một cái, hại cô mất đi trọng tâm, đứng không vững, suýt nữa là ngã xuống.

Cô chán nản dừng lại để nhìn xem thủ phạm hại mình suýt chút nữa ngã nhào, một thỏi son đỏ đậm còn chưa đóng nắp?
Chắc hẳn là thỏi son của người phụ nữ đang trong nụ hôn nồng nhiệt với người đàn ông kia?
Cô bước qua, trong lòng tò mò không biết người phụ nữ dùng son môi màu đỏ đậm kia có dáng vẻ thế nào, cô không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn thêm lần nữa, mà lần nhìn này cô cũng không thấy được khuôn mặt người phụ nữ, mà lại liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như điêu khắc đang đắm chìm trong ánh sáng mờ nhạt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc