TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Một tiếng sau, lúc Ngũ Vận Uyển cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đi ra khỏi ủy ban, cô vẫn cảm thấy cả người mình hơi lâng lâng như đang nằm mơ vậy.

Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng mình sẽ bất ngờ cưới một người đàn ông thế này, đã vậy, đó lại còn là người đàn ông cô mới gặp lần đầu nữa.

Ngũ Vận Uyển cúi đầu nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, chỉ thấy hai người trong ảnh ngồi cạnh nhau, vẻ mặt của người đàn ông thì rất bình tĩnh, còn vẻ mặt của cô thì rất câu nệ, rất lo lắng.

Bên dưới ảnh chụp có ghi tên của hai người.

Chuyện này đúng là rất hoang đường, phải đến khi cầm giấy đăng ký kết hôn rồi thì cô mới biết tên của chồng mới cưới của mình.

Nam Ngự.

Một cái tên rất đơn giản nhưng lại rất hào phóng, rất hợp với khí chất của người đàn ông này.

“Ngũ Vận Uyển?”
Người đàn ông cũng cúi đầu nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, từ từ đọc tên của Ngũ Vận Uyển lên, giọng nói trầm thấp của anh giống như một sợi lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua trái tim của Ngũ Vận Uyển, khiến cô thấy hơi nhột.

Trong lúc Ngũ Vận Uyển còn đang ngẩn ngơ thì một bàn tay thon gọn bỗng duỗi ra trước mắt cô, đầu ngón tay còn kẹp một tấm thẻ ngân hàng.

“Cô Ngũ, tôi biết là bình thường các cô gái đều mong chờ hôn lễ, nhẫn cưới vào ngày cưới của mình, nhưng xin lỗi, tôi không có thời gian để làm những việc đó.

Nếu cô thích nhẫn cưới thì hãy tự đi chọn một chiếc đi.


Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu lên thì lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen như nhánh, sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.


“Không cần đâu.

” Ngũ Vận Uyển vội vàng xua tay: “Tôi không để ý đến những điều này.


Cô cũng đã qua độ tuổi mơ mộng về mấy chuyện lãng mạn rồi.

Mà điều quan trọng nhất là mặc dù người này là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng cô không muốn có cảm giác mình mang nợ anh.

“Dù sao thì vẫn cần nhẫn mà.

” Nam Ngự nhẹ nhàng nói một câu, sau đó bất ngờ đưa tay còn lại ra, túm lấy cổ tay của Ngũ Vận Uyển rồi đặt thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay cô.

Trong khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, độ ấm trên tay người đàn ông này truyền sang tay Ngũ Vận Uyển, cô lại ngẩn ra.

“Thôi được rồi.

” Dù sao thì hai người cũng có thể coi là “vợ chồng son”, Ngũ Vận Uyển không muốn làm phật ý anh vì chuyện nhỏ nhặt này, đành phải nhận thẻ ngân hàng của anh.

“Chiều nay tôi còn có cuộc họp, không tiễn cô được.

” Giọng điệu của Nam Ngự vẫn bình tĩnh như trước.

“Vâng.

” Ngũ Vận Uyển cũng không trông chờ rằng người này sẽ coi mình như vợ rồi yêu thương thật lòng nên cô cũng không hề cảm thấy hụt hẫng gì cả.

“Đúng rồi, địa chỉ nhà tôi.

” Nam Ngự bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lại lên tiếng lần nữa: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô, khi nào cô có thời gian thì cứ dọn sang đó là được.


Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, hai người đã trao đổi số điện thoại với nhau.

“Chuyện này không vội.


Ngũ Vận Uyển nói với vẻ hồi hộp.

Mặc dù kết hôn xong ở chung là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần để ở chung nhà với một người đàn ông xa lạ.

Có vẻ như giọng điệu của Ngũ Vận Uyển đã lộ vẻ từ chối quá rõ ràng nên Nam Ngự hơi nhướng mắt lên nhìn cô, điều này khiến Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Nam Ngự cũng không nói thêm gì, anh chỉ ấn nút trên xe lăn, quay xe về hướng khác: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.



“Vâng.


Ngũ Vận Uyển đứng nhìn đối phương lên xe ô tô màu đen xong thì mới quay người rời đi.

Cô lập tức gọi điện cho bộ phận nhân sự của công ty, thông báo với người bên đó rằng cô sắp đổi được hộ khẩu thành người thành phố S rồi.

Sau khi xác nhận rằng bên công ty sẽ giúp cô đổi sang bảo hiểm y tế địa phương và xác nhận người nhà của người được hưởng bảo hiểm, cô mới khẽ thở phào.

Mặc dù hôm nay cô kết hôn rất vội vàng, nhưng ít ra thì cô cũng đã giải quyết được việc mà mình lo lắng nhất: Tiền thuốc men của mẹ cô cuối cùng cũng giảm rồi.

Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn làm việc như thường lệ.

Lúc cô đến công ty, còn chưa đến thời gian đi phỏng vấn buổi chiều.

Ngũ Vận Uyển tận dụng khoảng thời gian trống này, cầm thẻ ngân hàng mà Nam Ngự đưa mình sang cửa hàng bên cạnh để mua một cặp nhẫn cưới.

Sau khi đến công ty, vừa ngồi xuống chỗ làm, Ngũ Vận Uyển đang định đọc lại các tài liệu liên quan đến các cuộc phỏng vấn lúc trưa thì Hiểu Mai đang ngồi trong văn phòng lại trượt ghế đến chỗ cô, ánh mắt cô ấy sáng rực lên, cô ấy hỏi: “Vận Uyển, nhẫn trên tay chị là sao đấy?”
“Mắt em tinh thật đấy.

” Ngũ Vận Uyển cũng không có ý định dấu diếm, dù sao thì bộ phận nhân sự của công ty cũng biết rằng cô đã đổi hộ khẩu rồi, chẳng mấy chốc nữa thì cả công ty cũng sẽ biết cô đã lấy chồng rồi thôi.

“Tôi kết hôn rồi.


“Chị Vận Uyển.

Chúc mừng chị.

” Hiểu Mai lại nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương của cô: “Chiếc nhẫn này là anh rể tặng chị đấy à? Nhìn kim cương có vẻ không to lắm nhỉ? Bao nhiêu tiền vậy?”
“Hơn một nghìn tệ.



Cô không biết gì về tài sản của Nam Ngự, nên đã chọn một đôi nhẫn cưới rẻ, có kiểu dáng bình thường nhất.

Hiểu Mai lại nhíu chặt mày lại.

“Chị Vận Uyển, như thế này không ổn đâu.

” Cô ấy nghiêm túc lên tiếng: “Nhẫn cưới là biểu tượng cho cuộc hôn nhân đấy, một người đàn ông còn chẳng chịu mua cho chị một chiếc nhẫn cưới tử tế thì sao có thể là người đàn ông đáng tin chứ?”
“Lượng sức mà làm thôi.

” Ngũ Vận Uyển bình tĩnh trả lời một câu, cô thấy Hiểu Mai nhìn mình với ánh mắt đồng cảm, chắc là vì cô ấy vừa nghĩ rằng cô đã cưới một người chồng có điều kiện kinh tế không tốt lắm.

“Được rồi, không nói về chuyện này nữa.

” Ngũ Vận Uyển không muốn nói mãi về vấn đề này: “Chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều này đến đâu rồi.


“Ha ha, em đã chuẩn bị xong một trăm phần trăm rồi!” Ngũ Vận Uyển nói xong, sự chú ý của Hiểu Mai cũng lập tức chuyển sang chuyện khác: “Chị Vận Uyển, chị nhìn xem, hôm nay trông em có xinh không?”
Cô ấy nói vậy, Ngũ Vận Uyển mới để ý là hôm nay Hiểu Mai mặc một bộ đồ màu hồng, trắng, bên dưới là một chiếc váy ngắn, phần tóc có vẻ cũng đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ rồi.

“Nhìn xinh lắm.

” Ngũ Vận Uyển không hề keo kiệt trong việc khen ngợi.

Hiểu Mai lại càng cảm thấy vui hơn, ánh mắt cô sáng rực lên: “Vậy chị Vận Uyển nói thử xem, liệu vị tổng giám đốc giàu có độc thân của tập đoàn Ngự Diệu có ưng em không?”


Bình luận

Truyện đang đọc