TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



“Ai vậy?”
Dương Tá hơi lúng túng: “Bọn tôi không tra được”
“Không tra được?” Nam Ngự nhếch mày.

Anh biết rõ năng lực làm việc của Dương Tá đến đâu, nếu ngay cả anh ta cũng không tra ra được thì chắc chắn thể lực của đối phương rất lớn.

“Tiếp tục điều tra” Nam Ngự nói: “Còn nữa, người giới thiệu cho ông già đó là ai?”
“Việc này thì đã tìm ra chút manh mối, hình như mua chuộc được người nên tra rất nhanh”
Dương Tá gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng bổ sung: “Còn nữa, cậu Nam, khi điều tra chuyện này, chúng tôi cũng tiện thể tra luôn cả mẹ của mợ chủ.


Hai năm trước bà ấy lâm bệnh nặng, đến nay vẫn chưa tỉnh”
Nam Ngự giật mình, mặt lạnh đi: “Sao không nói sớm?”
Dương Tá thầm kêu oan.

Sếp ơi, trước đây cậu có bảo chúng tôi điều tra đầu.

“Viện phí thì sao?” Nam Ngự chợt nghĩ đến một chuyện: “Nằm viện lâu thế viện phí kiểu gì cũng không ít.”
“Đúng vậy, mợ chủ kết hôn với cậu xong thì có hộ khẩu ở thành phố S, sau đó được cấp bảo hiểm y tế thì cũng giảm bớt gánh nặng đi phần nào, nhưng số tiền phải trả vẫn khá lớn”
Hóa ra vì bảo hiểm y tế nên mới vội vàng kết hôn.


Nam Ngự đã hiểu, ngẩng đầu thấy Ngũ Vận Uyển đang xuống cầu thang thì giơ tay ra hiệu Dương Tá dừng nói: “Em dậy rồi sao?”.

Ngũ Vận Uyển thắc mắc nhìn Dương Tá đang đứng trong nhà ăn: “Hai người đang nói gì thế?”
“Không có gì” Nam Ngự bình tĩnh đáp, múc một bát cháo trắng cho cô: “Ăn cháo đi”
Ngũ Vận Uyển không nghĩ nhiều, ngồi xuống ăn.

Trong lúc ăn cô luôn mất tập trung, nghĩ về chuyện tiền thuốc của mẹ.

Nam Ngự thoáng liếc mắt nhìn đôi mày thanh tú nhíu chặt của Ngũ Vận Uyển, anh cuối cùng cũng biết có đang lo lắng chuyện gì rồi.

Nam Ngự gắp một miếng sủi cảo nhân tôm vào đĩa của Ngũ Vận Uyển, nhẹ giọng: “Vận Uyển, khi nào có thời gian mình đi thăm mẹ của em nhé.”
Cô ngẩn người, hơi hoảng hốt nhìn Nam Ngự, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.


Bình luận

Truyện đang đọc