TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Ngũ Vận Uyển ăn hết miếng sandwich cuối cùng, không thèm để ý cười: “Họ nói gì về tội? Nói tôi bán thân hồi còn đi học hay nói về quá khứ của tôi với Nam Bá?”
Hiểu Mai không ngờ Ngũ Vận Uyển lại thẳng thắn như vậy, mặt mày lập tức lúng túng hơn, cô ấy vội vàng bảo: “Chị Vận Uyển, em tin chị không phải loại người đó!”
Ngũ Vận Uyển nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, cảm thấy trong lòng ấm áp: “Cảm ơn em, Hiểu Mai”
Sau khi ăn xong, Ngũ Vận Uyển vừa vào phòng làm việc vẫn có vài đồng nghiệp chỉ trỏ mình.

Ngũ Vận Uyển cười bất cần.

Cô của hai năm trước không thể chịu đựng được những lời gièm pha và chửi rủa thế này, nhưng cô của hiện tại cũng tạm xem như đã trưởng thành, cô biết trốn tránh vấn đề cũng không giải quyết được chuyện.

Nếu có không làm sai thì cần gì phải sợ lời đàm tiếu của họ chứ?

Nghĩ vậy, Ngũ Vận Uyển ngồi xuống, cô muốn tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, nào ngờ lại nghe thấy một tiếng rầm”, một người trông khá mệt mỏi bước vào.

Ngũ Vận Uyển khó hiểu nhìn lên thì thấy Nam Đá mặt mày tái mét đi thẳng tới trước bàn làm việc của cô, trầm giọng quát: “Ngũ Vận Uyển, tới phòng làm việc của tôi ngay!”
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, đang định từ chối, Nam Bá như ăn phải thuốc nổ đã xông vào phòng làm việc của mình.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Ngũ Vận Uyển càng quái dị hơn, Khâu Duyệt lại là người không ngại rầy rà, cô ta lập tức kháy khịa: “Ở, sao thế, tổng biên tập Nam của chúng ta muốn nối lại tình xưa với cô đấy à? Chậc chậc, tổng biên tập nhớ tình xưa mà lại không nhớ lúc đó cô đã cho anh ta cặp sừng dài cỡ nào ha”
Ngũ Vận Uyển trừng mắt nhìn Khâu Duyệt, sau đó đứng dậy đi tới phòng làm việc của Nam Bá.

Lúc Ngũ Vận Uyển bước vào thấy Nam Bá đang qua đi lại như bay trong phòng làm việc.

Ngũ Vận Uyển rất quen thuộc đối với hành động này của Nam Bá.


Trước đây khi còn là sinh viên, mỗi lần sắp thi cử hoặc có chuyện khiến anh ta kích động, anh ta đều đi qua đi lại thế này.

“Tổng biên tập Nam” Cô quan sát nét mặt của Nam Bá, chủ động lên tiếng: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Nam Bá đột ngột dừng bước, trừng mắt nhìn Ngũ Vận Uyển, anh ta nghiến răng nói: “Ngũ Vận Uyển, à không đúng, tôi nên gọi cô một tiếng thím út mới đúng chứ
nhỉ?”
Ngũ Vận Uyển như bị sét đánh, mặt mũi lập tức không còn chút máu.

“Anh...!Sao anh.” Mỗi Ngũ Vận Uyển run lên, chưa dứt câu Nam Bá đã lao tới giữ chặt vai cô, hằn học ngắt lời cô.

“Hỏi sao tôi biết à? Cái này không quan trọng!” Thấy Ngũ Vận Uyển không phủ nhận, Nam Bá biết ngay chuyện này là thật, điều này khiến anh ta càng tức giận hơn: “Sao cô không nói cho tôi biết? Giấu tôi hay lắm
à?"
Nam Bá nhớ lại trước đó anh ta còn dẫn Ngũ Vận Uyển đi phỏng vấn Nam Ngự, nhắc tới vợ Nam Ngự ngay trước mặt chú ta như một thằng ngốc, chắc lúc đó Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển đều nhìn anh ta như nhìn thằng hề!


Bình luận

Truyện đang đọc