TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



"Đây đâu phải là cãi nhau đâu.

Tôi thấy là Ngũ Vận Uyển đang cáu kỉnh với Tổng biên tập của chúng ta"
Trong toà soạn vốn dĩ đã có nhiều nhân viên nữ, nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có thị phi.

Ngũ Vận Uyển đã làm việc tại tòa soạn được hai năm rồi, nhưng thành tích của cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn một số phóng viên cũ đã làm ba bốn năm.

Nguyên nhân chính là do dù tin tức có mệt mỏi và phiền phức đến đâu thì Ngũ Vận Uyển cũng dám làm.


Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Trước đó đã có người trong tòa soạn đồn rằng Ngũ Vận Uyển bám được vào ông lớn nào đó, lúc này lại nhìn thấy quan hệ của cô và Tổng biên tập mờ ám như vậy, mọi người càng đổ thêm dầu vào lửa.

Ngũ Vận Uyển không biết mình đã trở thành đề tài đàm tiếu trong miệng mọi người, chỉ tức giận cùng Nam Bá lên xe đến tập đoàn Ngự Diệu.

“Nam Báo Trên đường chỉ còn lại cô và Nam Bá, cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Sao hả? Sợ rồi à?" Nam Bá cười lạnh, "Không phải chỉ là kim chủ của cô thôi sao, thế này thôi đã sợ rồi, tố chất tâm lý này của cô sao có thể làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác được?"
Ngũ Vận Uyển cảm thấy Nam Bá hiện tại rất vô lý, cô không muốn nói thêm một lời nào với anh ta nữa, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe cuối cùng cũng đến bên dưới của tập đoàn Ngự Diệu, Ngũ Vận Uyển đi theo Nam Bá lên lầu, dưới sự chỉ dẫn của thư ký, họ đi đến phòng làm việc của Nam Ngự một lần nữa.

Vẫn là một văn phòng hiện đại hóa, người đàn ông ngồi trên xe lăn trước khung cửa sổ nối liền từ trần đến nền nhà khổng lồ, ánh mặt trời như dát một lớp màng mỏng lên người anh, tỏa ra ánh sáng chói lợi.

“Chú” Nam Bá chào hỏi, sau đó cùng Ngũ Vận Uyển đi về phía trước, “Đột nhiên tôi nói muốn phỏng vấn chú, thật sự rất xin lỗi, không quấy rầy công việc của chú chứ ạ?"
Nam Ngự chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú thâm sâu lộ ra biểu cảm nhàn nhạt, "Không sao, chỉ là một cuộc phỏng vấn nhỏ thôi"


Bình luận

Truyện đang đọc