TÌNH NỒNG KHÓ PHAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngũ Vận Uyển cắn môi, cô biết rằng mình không thể thăm dò được bất kỳ điều gì từ chỗ tên điên Nam Bá này, vì vậy cô cũng không muốn nhiều lời với anh ta nên quay người bỏ đi.

“Ngũ Vận Uyển, cô đứng lại cho tôi!”
Giọng nói bực bội của Nam Bá vang lên sau lưng Ngũ Vận Uyển, nhưng cô không quay đầu lại mà lao ra khỏi phòng làm việc.

Ra khỏi phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của người ở cửa mà cứ thế chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi đóng cửa buồng lại, Ngũ Vận Uyển mới ngồi phịch xuống bồn cầu, hé miệng thở hổn hển.

Bức ảnh??

Những bức ảnh đó??
Rốt cuộc bức ảnh là do ai chụp, lại còn đưa cho Nam Bá? Chẳng lẽ chính là kẻ năm đó đã sắp đặt để hãm hại cô?
Nhưng rốt cuộc mục đích của đối phương là gì, cũng đã hai năm rồi, khi đó hại cô thân bại danh liệt còn chưa đủ, bây giờ lại đột nhiên tung ảnh chụp.

Ở bên này Ngũ Vận Uyển đang sụp đổ và tuyệt vọng, ở bên kia, Nam Bá cũng không dễ chịu gì.

Anh ta tức giận ngồi trên ghế sô pha, kéo chiếc cà vạt khiến mình cảm thấy ngột ngạt ra.

Nam Bá vẫn còn nhớ rõ, hai năm trước anh ta cũng nhận được một bức ảnh chụp Ngũ Vận Uyển trên giường qua điện thoại, cho nên anh ta mới không thể không tin rằng Ngũ Vận Uyển thực sự phản bội mình.

Nam Bá không ngờ rằng qua hai năm ròng rõ, anh ta cho rằng mình đã hoàn toàn hết hy vọng với người phụ nữ không biết xấu hổ này rồi, nhưng lúc này nhìn thấy bức ảnh của cô, anh ta vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ!

Lại là một bức ảnh mới cùng một người đàn ông khác? Đối tượng lần này là ai! Là Nam Ngự? Hay là người đàn ông khác?
Nam Bá chỉ cảm thấy lồng ngực bực bội như thể sắp nổ tung, nếu không làm chút gì đó thì anh ta thật sự e rằng mình sẽ phát điên lên mất!
Anh ta đột nhiên cầm điện thoại lên và bấm một dãy số.

Khi cuộc gọi được kết nối, Nam Bá cố gắng nở một nụ cười giả tạo.

“Chú à? Là tôi, Nam Bả, hình như từ khi trở về tôi vẫn chưa gặp chú nhỉ? Đúng, trong bữa tiệc gia đình vừa rồi, chú có việc nên đi trước.

Vâng, vừa hay hôm nay tôi đi ngang qua dưới lầu công ty của chú, hay là chúng ta cùng nhau uống tách cà phê đi?”
Nửa giờ sau, trong quán cà phê dưới lầu Tập đoàn Ngự Diệu.

Tại chỗ ngồi gần cửa sổ, Nam Ngự đang ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn phong bì bên cạnh tách cà phê trên bàn, ánh mắt hơi tối lại, “Nam Bá, đây là gì?”
.


Bình luận

Truyện đang đọc