TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Nam Ngự đang đọc báo kinh tế tài chính hôm nay, nghe vậy cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà.

Điện thoại của Ngũ Vận Uyển được thiết lập hiển thị bản đọc trước khi đang khóa nên anh lập tức nhìn thấy một cái tên chướng mắt...!
Nam Bá.

Chướng mắt hơn là nội dung của tin nhắn...!
“Vận Uyển, nếu mẹ cô cần tiền thuốc thang gấp thì tôi có thể cho cô mượn”
Nam Ngự siết chặt tờ báo.

Vận Uyển?

Ha.

Gọi thân mật nhỉ.

Còn nữa, tại sao Nam Bá biết mẹ Ngũ Vận Uyển cần viện phí?
Chẳng lẽ cô tự nói với anh ta?
Suy nghĩ này xuất hiện khiến Nam Ngự cảm thấy giận dữ một cách khó hiểu.

Ngũ Vận Uyển còn chưa nói với anh chuyện mẹ cô bệnh nặng mà lại nói cho Nam Bá?
Một bên khác, Ngũ Vận Uyển đã chiến cơm xong, vừa mang ra nhà bếp vừa nói: “Ăn thôi.”
Ngũ Vận Uyển không chú ý đến chút lạnh lùng của Nam Ngự, muốn cởi tạp dề nhưng không ngờ thắt dây quá chặt, loay hoay mãi không ra.


Nam Ngự ngẩng đầu, thấy Ngũ Vận Uyển đang loay hoay thì chậm rãi đứng dậy, đến sau lưng cô, nắm bàn tay đang tháo nút của cô: “Để tôi”
Cảm nhận được anh đang đứng sau mình, lúc nói chuyện hơi thở phả lên cổ, mặt Ngũ Vận Uyển đỏ lên, rụt tay lại: “Cảm ơn”
Nam Ngự không trả lời, chỉ giúp cô tháo chỗ thắt, ngặt nỗi vừa rồi cô loay hoay qua lại càng khiến nó bị thắt chặt hơn, rất khó tháo.

“Cái đó..” Cảm nhận rõ rệt được hơi thở của người anh
ngay sau lưng mình, Ngũ Vận Uyển hơi bồn chồn, đành nói chuyện để rời sự chú ý: “Vừa rồi ai nhắn thế?”
Nam Ngự đang tháo chỗ thắt thoáng dừng lại, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Nam Báo
Người Ngũ Vận Uyển cứng đờ.

“Không hỏi nó nhắn gì cho em sao?” Thấy cô không nói gì, Nam Ngự chủ động hỏi.

Ngũ Vận Uyển nuốt nước miếng, cười khổ: “Lại sỉ nhục tôi à?”


Bình luận

Truyện đang đọc