TÌNH NỒNG KHÓ PHAI



Ngũ Vận Uyển hơi sững người, lúc này cô mới hiểu là tại sao Hiểu Mai lại tốn công ăn mặc xinh đẹp như vậy, hóa ra là vì chiều nay các cô sẽ đi phỏng vấn tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu.

Tập đoàn Ngự Diệu giống như một truyền thuyết của thành phố S này vậy.

Tập đoàn Ngự Diệu được thành lập từ ba năm trước, sau đó tập đoàn này đã đưa ra những quyết định rất bá đạo, rồi nhờ vào đó mà nhanh chóng đứng vững ở giới tài chính của thành phố S.

Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi mà công ty bỗng nhiên xuất hiện này đã nhanh chóng phát triển, trở thành một trong những nhà tài phiệt lớn nhất của thành phố S, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó mà danh tiếng và địa vị của tập đoàn này đã sánh ngang với ba gia tộc lâu đời nhất ở thành phố S rồi.

Mà điều khiến cho người ta cảm thấy hứng thú hơn tập đoàn Ngự Diệu, lại chính là tổng giám đốc của tập đoàn này.

Ba năm rồi, mọi người chưa hề biết gì về vị tổng giám đốc này cả, ngay cả tên tuổi và mặt mũi của anh ta cũng không ai rõ.

Nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người dành cho vị tổng giám đốc bí ẩn này.


Chẳng hạn như Hiểu Mai, vừa biết là mình sắp đi phỏng vấn tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu nên cô ấy đã mặc hẳn một bộ đồ rất lộng lẫy thế này đây.

Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi buồn cười, cô nhìn Hiểu Mai rồi trêu ghẹo: “Hiểu Mai, em muốn để lại ấn tượng tốt cho tổng giám đốc Ngự Diệu đến thế à? Chẳng lẽ em không sợ rằng anh ta là một ông lão đầu trọc, già hom hem à?”
“Không không! Em không tin đâu!” Hiểu Mai tức giận giậm chân: “Tất cả mọi người đều đồn rằng tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Diệu này rất trẻ, đây chính là một người đàn ông độc thân, trẻ tuổi, giàu có điển hình.


Trái với vẻ mặt chờ mong của Hiểu Mai thì chị Trịnh ngồi bên cạnh lại nghiêm mặt nói: “Cơ hội phỏng vấn này rất hiếm, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt vào.

Phải biết rằng đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Ngự Diệu tiếp nhận phỏng vấn từ đơn vị truyền thông.

Nếu như chúng ta có thể chụp được ảnh của anh ấy thì chắc chắn sẽ đưa doanh thu của tạp chí chúng ta lên một tầm cao mới đấy.


Ngũ Vận Uyển gật đầu.

Đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Diệu chưa bao giờ nhận phỏng vấn.

Mới đầu tòa soạn của các cô cũng đã bị từ chối một lần rồi, nhưng chẳng hiểu là bên đối phương bị chập cái mạch nào mà đến hôm qua lại bất ngờ gọi điện lại, nói là sẽ nhận phỏng vấn.

Tin vui bất ngờ này đã khiến cho chủ biên của họ hoảng sợ, có cảm giác như bỗng có bánh bao rơi từ trên trời xuống vậy.

Sau khi kiểm tra nhanh lại nội dung phỏng vấn thêm một lần nữa, Ngũ Vận Uyển, chị Trịnh, Hiểu Mai và nhiếp ảnh gia đã nhanh chóng lên đường đến tập đoàn Ngự Diệu.

Tập đoàn Ngự Diệu nằm ở khu vực tài chính của thành phố S, sau khi chào hỏi với nhân viên lễ tân ở tầng một, nhóm của Ngũ Vận Uyển đã đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

“Tòa soạn Thời Đại phải không?” Thư ký của tổng giám đốc thấy nhóm người các cô đi ra khỏi thang máy thì lập tức đi ra đón “Sếp Nam đang đợi mọi người bên trong rồi.



Nói xong, cô ta dẫn mọi người đi vào văn phòng của tổng giám đốc.

Sếp Nam?
Ngũ Vận Uyển ngẩn ra.

Không ngờ là vị tổng giám đốc thần bí của Ngự Diệu lại cùng họ với chồng mới cưới của mình.

Sau khi vào cửa, Hiểu Mai cảm thấy rất hồi hộp, cô ấy cứ liên tục kéo tay Ngũ Vận Uyển rồi hỏi nhỏ xem liệu tóc của mình có bị rối hay không.

Ngũ Vận Uyển cảm thấy dở khóc dở cười, cô đáp khẽ: “Không bị rối, không bị rối đâu, xinh lắm…”
Ngũ Vận Uyển vừa nói vừa tò mò nhìn xung quanh văn phòng một lượt.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy bóng người gần cửa sổ sát đất thì cô bỗng khựng lại, trong giây lát, cô quên việc trả lời lại Hiểu Mai.

Mà lúc này Hiểu Mai cũng đã nhìn sang phía người đàn ông gần cửa sổ, cô ấy cũng chẳng buồn để ý đến Ngũ Vận Uyển nữa, cô ấy nhỏ giọng hô lên: “Trời ơi, tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Diệu, phải… phải ngồi xe lăn à?”
Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp trả lời thì chiếc xe lăn ở cạnh cửa sổ đã từ từ quay lại.


Vào khoảnh khắc đó, Hiểu Mai hít sâu một hơi.

“Trời ơi, người này… người này, tổng giám đốc của Ngự Diệu đẹp trai quá rồi đấy! Nhìn đẹp trai hơn hẳn cả các ngôi sao bây giờ ấy!”
Có vẻ như Hiểu Mai cũng chẳng để ý đến việc người này đang ngồi xe lăn, mà chỉ nhỏ giọng, phát ra tiếng hò hét hưng phấn, lộ ra sự mê trai của mình.

Nhưng Ngũ Vận Uyển lại chẳng nghe được câu nói cảm thán khoa trương ấy của Hiểu Mai.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cửa sổ, chỉ cảm thấy có gì đó nổ tung trong đầu mình vậy.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt góc cạnh của người đàn ông ngồi trên xe lăn, bao trọn lấy gương mặt hoàn hảo của anh, đôi mắt đen nhánh vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước.

Là Nam Ngự.

Hóa ra tổng giám đốc tập đoàn Ngự Diệu lại chính là Nam Ngự!


Bình luận

Truyện đang đọc