TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Tiêu Ái Nguyệt ngáp tới ngáp lui cả ngày, tinh thần đặc biệt kém.

Cô rảnh rỗi đi dạo vòng quanh xưởng nhưng thật sự không biết đi đâu bèn ngồi ngẩn người ở khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Cô không có việc gì làm, chẳng có ai nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không có ai rủ đi.

Tiêu Ái Nguyệt mặc đồ công sở ngồi ăn cơm giữa đám công nhân trông cực kì bất hoà.

Do giữa trưa cô bị người ta chỉ trỏ sau lưng nên ban đêm dứt khoát không đến đó ăn nữa mà ghé vào trong túc xá xem phim Mỹ.
Trong khoảnh khắc như quay lại cuộc sống trạch nữ ở xí nghiệp nhà nước năm xưa.

Tuy Tiêu Ái Nguyệt trở về giai đoạn trước giải phóng nhưng cô không cảm thấy khó thích ứng, vò đã mẻ không sợ sứt, cô quyết định tắm rửa lên giường đi ngủ.
Từ Phóng Tình cũng không gọi điện thoại cho cô, không có lãnh đạo giám sát, Tiêu Ái Nguyệt như ngựa hoang mất cương, bắt đầu phóng đãng vô độ.

Cô vốn là một người có khả năng thích ứng cực cao, quăng ở đâu đều có thể sống được, sức sống mạnh mẽ như cỏ dại.

Đến ngày thứ ba, Tiêu Ái Nguyệt đã nhập gia tùy tục, ngay cả đồng phục cũng không thèm mặc, cô chỉ khoác cái áo vest nhỏ rồi đi xuống lầu chào dì bếp, "Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy?"
"Tiêu tiểu thư có thích ăn rau xanh không, tôi giữ lại cho cô." Dì bếp rất nhiệt tình, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến liền dùng giọng quê hương nói chuyện thân thiết, "Lát nữa cô nhớ đến sớm nhé."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt sảng khoái.
Từ Phóng Tình tuyệt đối sẽ không ngờ Tiêu Ái Nguyệt thật sự hoà mình với mọi người, cô cũng đã học xong tiếng địa phương.


Cô ngồi trong văn phòng gặm cà rốt, trông thấy Tiểu Văn đang làm bảng chấm công ở bên cạnh liền xích lại gần nhìn, "Không phải dùng thẻ để chấm công à, sao lại làm thủ công như vậy?"
"Trưởng xưởng chưa đánh thẻ." Tiểu Văn nhỏ giọng đáp trả cô, "Mấy người quản lý cũng thế."
Rất lợi hại nha! Tiêu Ái Nguyệt hâm mộ nói, "Tôi nhớ tôi cũng chưa đánh thẻ."
"Chị không cần đánh thẻ ở đây đâu." Tiểu Văn hỏi cô, "Chị muốn đánh thẻ sao? Để tôi giúp chị chép vân tay."
"Răng rắc." một tiếng, khúc cà rốt trong miệng của Tiêu Ái Nguyệt lập tức biến mất, "Không cần đâu."
Nói đùa gì thế, khó lắm mới có được mấy ngày không cần đánh thẻ, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy nhân viên giao KFC đi vào văn phòng mới vỗ vỗ vào bả vai Tiểu Văn, "A, không có phần của em hả?"
"À, không phải họ mua đâu, của bên nhà cung cấp tặng đấy, bộ phận nhân sự chúng tôi cũng có, chắc một chút nữa mới đem tới."
"Nhà cung cấp nào mà chơi sang thế?"
"Tôi cũng không biết, hình như là bên xưởng gạo."
Xưởng gạo? Cái này thú vị à nha.

Dì bếp không chỉ một lần phàn nàn với Tiêu Ái Nguyệt về vấn đề cơm trong xưởng cứ hay bị đen, nhưng cô chưa hề ăn trúng gạo đen giống bà dì kia nói, xem ra trong chuyện này lại có gì đó mờ ám rồi.
Phương Viên Trân đang ngồi gặm bắp ngô, thấy Tiêu Ái Nguyệt đang đến gần, sắc mặt lập tức biến đổi, miễn cưỡng vui vẻ lên tiếng, "Tiêu tiểu thư, thử một miếng không?"
Tiêu Ái Nguyệt cũng không khách khí, cô bưng một lon Coca cola đưa lên miệng, "Chị Phương đang giảm cân hả?"
"Già rồi, giảm cân gì nữa chứ." Phương Viên Trân cười ngượng ngùng, "Đâu có giống như người trẻ tuổi các cô, động một chút lại đòi giảm cân."
"Tôi không có nha." Tiêu Ái Nguyệt lấy cả thùng đồ ăn chuẩn bị chuồn đi, "Tôi trời sinh ăn không mập."
Người này quả thực là cố ý chọc tức người ta mà.

Phương Viên Trân tức đến đau bụng, sau khi Tiêu Ái Nguyệt đi khỏi mới trợn trắng mắt nói, "Muốn ăn sao không tự mình mua đi chứ?"
Tiêu Ái Nguyệt ôm thùng đến nhà bếp, bên trong có sáu bà dì, cô đổi rau xanh mang về ký túc xá rồi để KFC lại cho họ.

Tiêu Ái Nguyệt ít khi ăn cơm trắng, hình thức giảm béo của cô khi xưa chẳng khác gì cách ăn uống điều độ của Từ Phóng Tình, họ đều uống cà phê và ăn đồ khô để kiểm soát mỡ thừa.
Cũng không có chuyện cô ăn mãi không mập, cô chỉ nói thế để chọc tức mấy người đàn bà kia thôi.

Tuy hành vi này rất ngây thơ, nhưng chọc họ xong lại cảm thấy rất thoải mái nha.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn cho rằng người có thể chất ăn mãi không mập chỉ tồn tại trong TV.

Cô lấy nước luộc rau ăn bữa trưa, cô đã không còn nhớ rõ lần được ăn no gần nhất là lúc nào rồi.
Phụ nữ không thể béo, béo lên sẽ hủy hoại tất cả.

Tiêu Ái Nguyệt đã sống gần ba mươi năm, tính ra thì bên cạnh cô cũng không có nhiều người béo, Từ Phóng Tình gầy nè, Đổng Tiểu Hạ gầy nè, người kia cũng rất gầy.
Chờ chút, tại sao tôi lại tính Từ Phóng Tình tính vào? Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có chút không đúng.
Bất luận thế nào cũng không thể béo, đặc biệt là người trẻ đang trong quá trình phấn đấu như Tiêu Ái Nguyệt! Cô nghĩ đi nghĩ lại mới ngộ được dung mạo là sơ yếu lý lịch tốt nhất của một người, cũng không cần phải quá mức xinh đẹp, chỉ cần sạch sẽ và không có nhiều mỡ thừa là được.
Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng thấy có đạo lý, ngay cả rau xanh vốn không ăn được lại bị cô luộc uống đến hai ngụm, sau đó ngã đầu ngủ lăn quay.
Ngày thứ tư không khác ngày thứ ba là mấy, người trong xưởng nhìn Tiêu Ái Nguyệt đã quen mắt, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến việc mỗi ngày bắt gặp cô đi chơi khắp nơi, nhưng họ làm sao biết rõ rốt cuộc cô đã phát hiện ra được vấn đề gì.
Hoặc là cô chỉ đến ăn nhờ ở đậu thôi cũng nên.

Lúc Tiêu Ái Nguyệt đang nằm chơi trên giường thì Tiểu Thu điện thoại đến, cô sửng sốt hồi lâu mới bắt máy.
"Tiểu Nguyệt, cô còn ở phân xưởng sao?" Giọng của Tiểu Thu rất lớn, "Tối nay, quản lý Từ mời mọi người ăn liên hoan chào đón phó quản lý, cô ấy kêu cô quay về một chuyến, tối nay cùng nhau ăn cơm."

Tiêu Ái Nguyệt nằm im lìm trên giường không muốn động đậy, "À, tôi không muốn đi, ở đây bề bộn nhiều việc nên không thể đi được."
"Ồ, vậy hả." Tiểu Thu tiếc nuối nói, "Vậy được rồi, để tôi báo với quản lý Từ một tiếng."
Buổi chiều đi làm không có điện thoại gọi đến, Tiêu Ái Nguyệt cho là mình đã tránh thoát được lần này, đến năm giờ tan việc, thời điểm cô mang dép lào đến nhà ăn chuẩn bị dùng cơm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt run tay ấn mở nghe, "Alo, quản lý Từ."
"Tiêu Ái Nguyệt, về công ty ăn liên hoan."
Có thể là do giọng của Từ Phóng Tình quá uy nghiêm nên chỉ nói đơn giản một câu như vậy đã khiến Tiêu Ái Nguyệt lập tức yếu thế, song cô vẫn cố gắng chống đỡ, "À, bây giờ tôi không thể đi."
"Là ở câu lạc bộ lần trước cô đưa tôi đi." Từ Phóng Tình không nghe cô giải thích, cô báo địa chỉ rồi nhanh chóng dập máy.
Tiêu Ái Nguyệt cầm cái chén khóc không ra nước mắt, cô vốn dĩ không muốn tham gia liên hoan gì hết.

Bầu không khí ở phòng mua hàng của Hải Manh trông có vẻ hài hòa vậy thôi nhưng kỳ thật nội bộ vô cùng lục đục.

Cô đã đắc tội với gã Đại Hải, còn Tiểu Thu thì cứ lôi kéo muốn lợi dụng cô, sau đó còn xuất hiện thêm một tên Mã Thượng Tài - chẳng biết là bên ta hay bên địch, cuối cùng là lãnh đạo Từ Phóng Tình khó tính còn hơn cả Từ Hi.
Đều là kịch bản a, Tiêu Ái Nguyệt thắt chặt dây an toàn chuẩn bị lên đường đi ăn liên hoan thì Văn Viên liền chạy tới hỏi cô có phải về thành phố hay không, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ nói, "Không vào thành phố, chỉ đi tầm nửa đường thôi."
Hôm nay là thứ sáu, Văn Viên định đi nhờ xe về, bình thường cô đều phải chờ đến sáng thứ bảy mới ra trạm xe buýt, nào ngờ hôm nay Tiêu Ái Nguyệt trở về thành phố nên cô mới xin quá giang đến nửa đường sẽ tiếp tục bắt buýt về quê.
"Xe buýt trong khu công nghiệp chỉ hoạt động đến năm giờ chiều thôi." Văn Viên ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng giải thích, "Mấy năm trước còn xảy ra mấy vụ cướp, đều là do công nhân tỉnh ngoài làm ra, họ cũng không có bằng chứng cụ thể nên không biết ai đã giết người, đông dân quá cũng rất loạn."
"Vậy sao em còn đi làm ở đây?" Tiêu Ái Nguyệt biết nhà Văn Viên ở trung tâm thành phố, cô không khỏi hiếu kì, "Theo lý thuyết thì có rất ít người ở thành phố chịu đến khu công nghiệp làm."
"Vì ở đây chính là Hải Manh a." Tiểu Văn trả lời với cõi lòng đầy ước mơ, "Chỉ cần chị chịu khổ một chút, nhất định sẽ có tương lai.

Chị nhìn quản lý tài vụ của chúng tôi thử xem, lúc trước anh ấy thực tập ở tổng công ty, vừa thực tập xong liền được điều đến đây làm quản lý.

Công ty bên này trông không lớn nhưng tiền lương và phúc lợi của nhân viên không thua gì bên tổng công ty đâu.

Gia cảnh tôi vốn không tốt nên vừa học xong đại học đã đến Hải Manh phỏng vấn, khổ cái là người ta không tuyển tôi nên chỉ có thể làm chức nhỏ ở xưởng rồi từ từ leo lên cao thôi."

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì tiếp, so với cô em gái đầy cố gắng này, cô lập tức cảm giác nỗ lực của mình giống như đồ bỏ đi, "Cố lên."
"Chị Tiểu Tiêu." Tiểu Văn nhìn mặt của cô rồi cất giọng nói, "Tôi đặc biệt rất bội phục chị, tôi cảm thấy chị có năng lực cao, khả năng thích nghi tốt, lại còn có thể nhiệt tình nói chuyện với nhân viên sản xuất ở chuyền, chị Tiểu Tiêu, tôi rất muốn theo chị học tập."
Tiêu Ái Nguyệt chột dạ nói không nên lời.
"Không phải đâu." Tiêu Ái Nguyệt ngừng nói, nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình không thể tạt cho cô em gái này một thau nước lạnh được, "Tôi không phải là người tài giỏi như em nói nhưng quản lý của tôi rất lợi hại."
Tiểu Văn tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, "Hai người đều rất lợi hại."
Nhưng thế giới của bạn rộng bao nhiêu thì cái nhìn của bạn sẽ lớn bấy nhiêu, mỗi người đều có chuẩn mực và định hướng riêng của mình.

Tiểu Văn cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt rất lợi hại, Tiêu Ái Nguyệt lại cho rằng Từ Phóng Tình vừa giỏi vừa trâu, nhưng một khi vượt quá ranh giới sẽ dần xuất hiện dã tâm, không còn chân thành được nữa.
Nhưng ai mà chẳng có dã tâm chứ? Tiêu Ái Nguyệt không có, chưa chắc người khác cũng vậy, con người ít nhiều gì cũng đều là động vật thích giả nhân giả nghĩa, có người chôn giấu dã tâm trong lòng và cũng có ít người viết nó lên mặt.
Bãi xe của câu lạc bộ đã đầy, bảo vệ đang duy trì trật tự, bên ngoài cũng có mấy chiếc xe đang chờ đỗ.

Tiêu Ái Nguyệt dừng xe vào lề rồi nhìn Tiểu Văn nói, "Em xuống ở đây đi, bên kia có trạm xe buýt đấy.

Tôi không trở về trung tâm thành phố, ở đây có nhiều bảo vệ nên rất an toàn."
Tiểu Văn xuống xe nói cảm ơn, Tiêu Ái Nguyệt nhìn theo người kia đến trạm xe buýt, sau đó quay đầu lại rồi tiếp tục nổ máy chạy đến cổng câu lạc bộ.
Trong bãi đỗ xe có một chiếc trông rất quen mắt, chắc hẳn là xe của Đại Hải, xem ra Từ Phóng Tình đã đến.

Tiêu Ái Nguyệt gọi điện cho Tiểu Thu hỏi các cô đang ở đâu, người nọ bảo cô chờ dưới lầu, nơi này không có thẻ hội viên sẽ không vào được.
Thật đúng là thiên đường của người giàu, đến bảo vệ cũng chảnh hơn người ta một bậc, Tiêu Ái Nguyệt đứng tại cửa ra vào chờ Tiểu Thu, suýt bị bảo vệ đuổi đi.

Tiểu Thu bước từng bước nhỏ đi ra, bóng dáng mạnh mẽ trên người đã hoàn toàn biến mất, môi cô không ngừng cử động nhưng Tiêu Ái Nguyệt đang cách một cánh cửa pha lê lại nghe không rõ đối phương nói gì.
Tiểu Thu quẹt thẻ hội viên lên trên cửa một cái, cửa thủy tinh vừa mở ra, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức nghe được giọng nói của cô truyền đến tai, "Ui dza, sao bây giờ cô mới đến, quản lý Từ chờ lâu lắm rồi đấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc