TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói gì được nữa, cô ngoan ngoãn như hầu hạ lão đại gia cho hai con mèo uống sữa xong liền ngáp một cái.

Từ Phóng Tình thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, tới cửa vẫn không quên căn dặn, "Tiêu Ái Nguyệt, quét dọn trong phòng sạch sẽ, đừng để tôi nhìn thấy dù chỉ là một cọng lông."
Nói rõ một chút đi, là lông gì mới được?
Sau khi Từ Phóng Tình rời đi, Tiêu Ái Nguyệt càng nhàm chán suy nghĩ lung tung, cô do dự không biết khi nào tắm cho mèo con, xong lại nghĩ lúc nào mới được tắm cho Từ Phóng Tình, hoặc là hai người và hai mèo cùng nhau tắm rửa.

Ngẫm lại thì tình huống này rất vui nha, cơ mà muốn Từ Phóng Tình tắm chung, chỉ sợ còn khó hơn trời sập.

Cũng may mèo con không có bọ chét, nếu không Từ Phóng Tình tuyệt đối sẽ xù lông lên cho mà xem.
Hôm nay là ngày 21 tháng 1, còn mười ngày nữa là Tết rồi, trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi chẳng có không khí Tết chút nào.

Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải vào ngày mùng 8 tháng 1, cùng Từ Phóng Tình xác định quan hệ chưa đầy nửa tháng nhưng đối với cô tựa như đã qua nửa thế kỷ, mọi chuyện cô không cố ý làm hoặc chưa kịp làm cứ thế diễn ra như nước chảy thành sông...
Ví dụ như hai người bên nhau mới có mấy ngày thôi mà Từ Phóng Tình vốn có bệnh thích sạch đã đồng ý cho Tiêu Ái Nguyệt chiếm hữu giường của mình.

Tiêu Ái Nguyệt cũng mặt dày mày dạn, nội tâm không có chút ngại ngùng.

Bắt đầu một cách bất ngờ rồi đột nhiên yêu nhau, việc sống bên nhau thật giống như đã sớm được lên kế hoạch, cái gì cũng vừa đúng lúc, cô không cần phải nói, cứ làm theo là được.
Đây là mị lực cá nhân của Từ Phóng Tình, chị ấy làm việc gì cũng luôn quyết đoán, không cần quan tâm đến Tiêu Ái Nguyệt.

Sau khi cô bình tĩnh suy nghĩ kỹ liền cảm giác được mọi chuyện xảy ra lúc ban sáng đều đã được chị ấy dự đoán từ trước.

Thử hỏi, Từ Phóng Tình là người như thế nào? Chị ấy từng nói làm người đã quyết định thì đừng do dự, người như vậy lại vì mấy câu nói của Tiêu Ái Nguyệt mà mềm lòng sao?
Đáp án hiển nhiên rất dễ thấy, Tiêu Ái Nguyệt ý thức được chuyện đùa khôn ranh của mình chỉ là lấy trứng chọi đá đối với Từ Phóng Tình.

Cô ngồi trong xe thở dài, lớn tiếng hỏi Tiểu Trương đang lái xe ở phía trước, "Tiểu Trương, tôi hỏi anh, bạn gái cũ của bà chủ anh là người như thế nào?"
Tiểu Trương không đau không ngứa đáp, "Cô có thể tự mình hỏi cô ấy mà."
Là nhân vật anh hùng gì mới có thể thu phục được yêu nghiệt như Từ Phóng Tình? Tiêu Ái Nguyệt rất muốn cùng đối phương nâng cốc ôn chuyện xưa, dùng trình độ dân trí của mình để phỉ nhổ Từ Phóng Tình, "Tôi đoán chắc cũng xinh đẹp cỡ như tôi thôi."
Tiểu Trương mếu mặt, "Cô nghĩ nhiều rồi."
Mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng lên, "Nói vậy nghĩa là anh cũng biết?"
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Tiểu Trương bắt đầu giữ yên lặng.
"Dừng xe, dừng xe." Đã đến nơi, Tiêu Ái Nguyệt chỉ ra ngoài cửa sổ nói, "Đến rồi."
Khách khứa trong tiệm sushi đông như mắc cửi.

Tiêu Ái Nguyệt phải xếp hàng hơn bốn mươi phút mới mua được một phần sushi mang về.

Lúc cô giúp Từ Phóng Tình giặt quần áo, vô tình thấy được giấy quảng cáo cửa hàng sushi này trong túi áo.

Với quan niệm cứng ngắc của Từ Phóng Tình, nếu không muốn ăn thì sẽ không bao giờ giữ lại hoá đơn làm rác.
Tiêu Ái Nguyệt cầm giấy quảng cáo, trong lòng lập tức nảy sinh một ý nghĩ.

Cô sắp xếp xong xuôi cho hai con mèo rồi cầm hộp sushi về nhà một chuyến, tiếp đó lại cho Mặt Trời và Ngốc Nguyệt uống thêm chút sữa, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp, sau đó tìm một bộ quần áo giữ ấm đã mang theo từ thành phố H.

Tiểu Trương nhìn quần áo cô vừa thay tức thì bị hù dọa, "Cô ăn mặc như vậy đi gặp bà chủ đấy hả?"
Áo bông kiểu trung tính màu vỏ quýt bọc nửa người trên lại, kết hợp với quần jean trắng bệch nhìn thế nào cũng cũ kỹ, trên đầu còn đội một chiếc mũ màu trắng hệt như người mẫu quảng cáo ô mô, biểu cảm của Tiểu Trương như ăn phải shit, gã cất cao giọng nói, "Dù sao cô cũng là phụ nữ."
"Thì sao?" Da mặt Tiêu Ái Nguyệt còn dày hơn cả tường thành nên chả có ai dám ra tay đâm thủng nó, "Có phải đẹp lắm đúng không?"
Tiểu Trương như đang xem kịch vui, "Cô có thể hỏi bà chủ của tôi thử."
Xe lướt qua mọi đèn xanh, đúng 12 giờ ngừng ở dưới cao ốc của tổng công ty.

Tiêu Ái Nguyệt lại móc một cái khăn quàng cổ màu xám trong túi móc ra, "A, suýt nữa quên mất cái này."
Tiểu Trương quay đầu nhìn cô, giật mình, "Cô định mang vậy lên đó sao?"
Tiêu Ái Nguyệt xuống xe, nháy nháy mắt nói, "Tôi không muốn làm Tình Tình mất mặt."
Cô cũng biết mất mặt hả??? Tiểu Trương không biết nên làm sao mới có thể giữ tâm tình bình tĩnh, "Đi nhanh về nhanh."
Tiêu Ái Nguyệt vừa đi vào liền bị cản tại cửa, cô nhấc đồ ăn trên tay, hạ giọng báo tên người cần gặp, "Tầng mười sáu, Từ Phóng Tình, bộ phận mua hàng."
Đại khái là cô ăn mặc rất giống dân công trường ở vùng ngoại ô nên bảo vệ mới ngăn cô lại, đám bảo vệ nhìn nhau một lúc, cuối cùng gã lớn tuổi nhất phất tay bảo, "Lên đi."
Trong thang máy chật ních người, Tiêu Ái Nguyệt mang chiến bào làm mù mắt người ta, ngoài ý muốn chiếm cứ vị trí của hai người, cũng không ai dám đến gần cô.

Sau khi thang máy dừng lại ở tầng 16, cô cười trộm đi ngang qua quầy tiếp tân, sau khi mạnh mẽ bước về phía trước mấy bước liền bị cô tiếp tân sau lưng gọi lại, "Này này này, ai đó, cô không thể vào, làm sao cô lên đây được vậy, bảo vệ đâu?"
Tiêu Ái Nguyệt xoay người, dự định lừa bịp lần nữa, cô nhấc hộp sushi trên tay lên, "Đầy là thức ăn của tổng giám đốc Từ đặt."
"Tổng giám đốc Từ của chúng tôi có chỉ định nhà ăn giao bữa trưa, cô đâu phải là người bên nhà ăn." Em gái tiếp tân lập tức cảnh giác, tay đè lên điện thoại cố định rồi liên tục ấn mấy số.

Cô vừa gọi điện, vừa nhìn lén Tiêu Ái Nguyệt, sau đó vội vàng nói, "Có người lạ xông vào, là phụ nữ, ừ, mặc quần áo màu đỏ, rất xấu, đúng rồi, nhanh lên đi."

Xấu???? Tiêu Ái Nguyệt phiền muộn, "Em gái, cô nói ai xấu?"
Em gái tiếp tân lui về sau một bước, khẩn trương nhìn đối phương, "Cô chớ làm loạn."
Đợi gần tới giờ tan tầm, công ty không có ai, Tiêu Ái Nguyệt mới tháo mũ che mặt xuống, vô tội nhìn người nọ, "Tôi là bạn của tổng giám đốc Từ."
"Tiêu Ái Nguyệt." Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Tiêu Ái Nguyệt phản xạ xoay người nhìn Từ Phóng Tình đang lạnh lùng chắp tay sau lưng, "Hì hì."
Từ Phóng Tình lười để ý đến bộ dạng ngu ngốc kia, cô quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, "Tổng giám đốc Quý, chị thật sự vẫn muốn kiên trì với lựa chọn của mình sao?"
Người phụ nữ được gọi là tổng giám đốc Quý trông khá quen, cô mặc một bộ vest màu xanh đậm, áo sơ mi xám nhạt bằng tơ lụa ở trong âu phục, váy dài vừa đến đầu gối, trên chân mang một đôi cao gót màu đen, dáng người linh lung, tinh tế, ngũ quan xinh đẹp không thua gì minh tinh điện ảnh.

Cô nàng đứng bên cạnh Từ Phóng Tình, phong thái không thua gì so với trang phục cứng nhắc kia, ngược lại còn bật ra được tuổi trẻ tịnh lệ hơn so với vẻ thành thục của Từ Phóng Tình.

Cô liếc nhìn khuôn mặt của Tiêu Ái Nguyệt rồi khẽ cười nói, "Rất thú vị, thành tích cao nhất mà bên em lại không thu nhận, nhưng phòng sales rất hoan nghênh."
Nghe được giọng nói của người kia, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới bừng tỉnh.

Giọng điệu này rất dễ nhận biết, chất giọng khàn khàn lần đầu tiên nghe giống như hút quá nhiều thuốc lá, hôm nay nghe lại thì chẳng khác gì mới thức dậy vào buổi sáng sau một đêm túng dục quá độ.
Nhưng tại sao trên đời lại có chất giọng đặc biệt như này? Chẳng lẽ là trời sinh? Thật hâm mộ vẻ sexy mê người này nha! Tiêu Ái Nguyệt cười cười, "Tôi nhận được tiền rồi."
Tổng giám đốc Quý gật đầu, từ tốn đi đến bên người cô, "Xe của cô không sao chứ?"
Tiêu Ái Nguyệt không dám nói tiếp, gượng cười nói, "Ha ha ha ha, tôi không hiểu chị đang nói gì."
Tổng giám đốc Quý cười cười không nói, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu với Từ Phóng Tình, sau đó quay người rời khỏi.
Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa phòng ra, quen thuộc đảo mắt một vòng quanh văn phòng của Từ Phóng Tình, ở đây rất rộng, có lẽ do đồ vật không nhiều, cô thậm chí có cảm giác diện tích còn lớn hơn ở nhà, vật phẩm đen trắng tạo thành bố cục tối giản.

Từ Phóng Tình xếp áo khoác chỉnh tề để qua một bên, cô đã quen với tập quán này từ Thượng Hải cho đến thành phố H, rồi lại từ thành phố H trở về Thượng Hải, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của người phụ nữ này thật sự hết cứu nổi rồi.
"Em mua đồ ăn cho chị nè." Tiêu Ái Nguyệt dò xét văn phòng xong liền xoay người dồn toàn lực chú ý vào người phụ nữ sau lưng, cô giơ hộp sushi trên tay lên, "Là sushi trong túi của chị đó."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn cô, đôi đồng tử trầm tĩnh ẩn ẩn sự tức giận, "Em và chị ta đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên biết cô hỏi ai, bèn hàm hồ giải thích, "Lần trước, chị ấy đụng xe của em."
Ánh mắt Từ Phóng Tình tựa như lưỡi dao lăng trì thần kinh của Tiêu Ái Nguyệt, "Vì sao không nói cho tôi biết?"

Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt trả lời, "Em sợ chị tức giận."
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Cái ngày em mang Mặt Trời về nhà ấy."
Từ Phóng Tình suy nghĩ một lúc nhưng chẳng hề có ấn tượng gì nên không khỏi cả giận, "Nên em thay xà đổi cột, giả vờ nuôi mèo? Cũng là bởi vì muốn giấu giếm, không muốn bị mắng?"
"Không phải, em sợ chị sẽ trách phạt Tiểu Trương." Tiêu Ái Nguyệt sờ cái mũi xám xịt giải thích, "Anh ta cũng không phải cố ý, hai người vô tình đụng vào nhau thôi, chị mắng em cũng không sao, nhưng Tiểu Trương phải nuôi người nhà, không thể mất việc, hơn nữa em thật sự muốn nuôi Mặt Trời, chị không biết hôm đó trông nó đáng thương biết bao."
"Em suy nghĩ cho người ta ở khắp nơi như thế, vậy em có bao giờ nghĩ qua tình cảnh của mình không?" Từ Phóng Tình phức tạp nhìn mặt đối phương, trầm mặc hồi lâu mới khe khẽ thở dài, giống như bất đắc dĩ lại giống không hiểu nổi.

Cô đứng dậy đến gần Tiêu Ái Nguyệt, vươn tay vuốt ve mái tóc dài đang rũ trên vai, "Tiêu Ái Nguyệt, người ngốc nghếch như em phải may mắn lắm mới gặp được tôi."
Tiêu Ái Nguyệt lung lay mấy giây, nghĩ đến chút chuyện đã qua rồi cười ngây ngô một tiếng, "Hì hì." Sau đó, cô đi đến trước bàn làm việc để hộp sushi xuống, "Chị ăn nhanh rồi nằm ngủ một chút, đợi chị ăn xong, em sẽ trở về ngay."
Đột nhiên xuất hiện một nhiệt độ cực nóng dính sát sau lưng, Tiêu Ái Nguyệt ngửi thấy mùi nước hoa của người phụ nữ phía sau, trong nội tâm lập tức nhộn nhạo, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình lật người kia lại rồi nắm chặt tay của cô ép lên trên bàn làm việc.

Cô nghiêng người về phía trước, bờ môi dán thẳng lên môi của Tiêu Ái Nguyệt, không hôn sâu, cũng không dừng lại, Tiêu Ái Nguyệt thoải mái hưởng thụ, hình ảnh ly kem mềm mại của em bé bên nhà hàng xóm chợt loé lên trong chớp mắt, cảm giác hạnh phúc luôn khiến người ta nhớ thương.
Từ Phóng Tình hiếm khi chủ động nên động tác mau lẹ như đang làm qua loa, cô ghét bỏ cúi đầu nhìn quần áo trên người Tiêu Ái Nguyệt, "Đây là quần áo của bà nội em sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nửa dựa nửa ngồi trên bàn làm việc, nói đùa, "Em nhặt được trên đường đấy."
Từ Phóng Tình đưa tay vỗ vỗ vào bụng cô, "Ở đây còn có túi nữa?"
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt, "Đây là thịt của em."
Từ Phóng Tình bật cười, "Em thật sự nên giảm cân, Tiêu Ái Nguyệt."
Người yêu gần sát như vậy, mùi thơm nhàn nhạt đặc hữu của phụ nữ luôn vờn quanh chớp mũi.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn miệng cười của đối phương như say như mê, cô giơ cánh tay lên ôm eo nhỏ của Từ Phóng Tình làm nũng, "Chị nói giảm thì em liền giảm."
Từ Phóng Tình xoa mặt cô, "Good girl.".


Bình luận

Truyện đang đọc