TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Lâm Chính Khải đã lôi kéo thành công một nhóm bốn người (bao gồm luôn gã) tham gia kế hoạch, Tiêu Ái Nguyệt là người thứ năm và cũng là người do dự nhất.
Lâm Chính Khải đề nghị mỗi người chi ra bảy ngàn tệ, năm người gộp lại sẽ có gần bốn mươi ngàn tệ.

Gã sẽ nghĩ biện pháp đàm phán với nhà cung cấp miễn phí vận chuyển, nguyên vật liệu sẽ được chia thành năm phần bằng nhau cho mỗi người, còn việc cạnh tranh giữa họ sẽ dựa vào ba ngàn tệ còn lại.
Đây cũng là điều khiến Tiêu Ái Nguyệt do dự, nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ ngại phiền mà vứt hết gánh nặng cho Lâm Chính Khải, vừa nghe gã phân tích xong, cô đã lập tức cảm giác có chút không đúng.

Gã nói không sai, số lượng nhiều sẽ được giảm giá, nhưng ba ngàn tệ còn lại có thể làm gì ở Thượng Hải? Nếu nguyên vật liệu cùng loại ở thành phố này có giá ba tệ một cái, nói cách khác, khi bạn cầm ba ngàn tệ trong tay thì người ta chỉ cho bạn tối đã là một ngàn cái, nhưng nếu bạn có mười ngàn tệ thì người ta có thể sẽ cho bạn bốn ngàn cái, đây chính là điểm mấu chốt, hơn nữa còn có một vấn đề khác, Lâm Chính Khải toàn quyền phụ trách chuyện này, gã sẽ là người làm hợp đồng mua bán nên Tiêu Ái Nguyệt sẽ không biết gã có bí mật cấu kết gì với nhà cung cấp hay không, đây mới là vấn đề đáng lo ngại nhất.
Tiêu Ái Nguyệt không biết những người khác nghĩ thế nào, bây giờ họ là đối thủ cạnh tranh, Lâm Chính Khải liên minh năm người để loại bỏ bốn người còn lại, nếu cô không tham gia thì một trong bốn người đó sẽ thay thế vị trí của cô, Lâm Chính Khải căn bản không cần lo lắng vì người bất an chính là Tiêu Ái Nguyệt.
Vì lợi ích cộng đồng, những người đối lập có thể đứng cùng một chỗ, đương nhiên họ cũng có thể lợi dụng bán đứng lẫn nhau vì lợi ích, Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ ghét kiểu này.

Cô ngồi trong khách sạn nghiên cứu giá của nguyên vật liệu tại Thượng Hải, đúng thật là như Lâm Chính Khải đã nói, giá thị trường đắt gấp hai lần so với Quảng Tây.
Đại khái phải cần có mối quan hệ rộng lớn, cục bảo vệ môi trường ở Thượng Hải rất nghiêm, nguyên vật liệu nào cũng có tính ô nhiễm nhất định, văn bản luật ở Thượng Hải đã quy định không thể sản xuất sản phẩm này, vậy nên nhu cầu thị trường chỉ tập trung chủ yếu ở Quảng Đông.

Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ công ty nhà mình không hề có sản phẩm nào sử dụng nguyên vật liệu này, có lẽ nó chỉ đơn thuần được dùng để khảo hạch điểm số.
Tư liệu trên mạng hiện ra rõ ràng, xưởng nhỏ ở Thượng Hải sản xuất nguyên vật liệu này đã bị niêm phong cách đây mấy năm và có cơ sở đặt tại Chu Phổ Trấn, khó trách Lâm Chính Khải mới hỏi Tiêu Ái Nguyệt có phải đến Chu Phổ Trấn hay không.
Chẳng lẽ bọn họ đều đã đến đó rồi? Hình như họ cũng không phát hiện ra chuyện gì, hay là kế hoạch mua hàng đã thất bại? Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái rồi bưng ly rót thêm cà phê.
Nhưng lại có một chi tiết khiến Tiêu Ái Nguyệt phải đăm chiêu suy nghĩ, đó chính là hành động của Từ Phóng Tình lúc tối hôm qua.


Nếu công ty không cần vật liệu này thì tại sao Từ Phóng Tình lại mang tài liệu phân tích về nhà? Chị ấy đang muốn ám chỉ gì sao? Chẳng lẽ chị ấy muốn mở đường cho mình? Chị ấy có ý định đó ư?
Chắc là không đâu! Từ Phóng Tình là kiểu người làm việc vị tình riêng sao? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ hoài không hiểu nên không thèm nghĩ nữa, cô cầm áo khoác ra ngoài, chuẩn bị đến Chu Phổ Trấn dạo chơi.
***
Xưởng nhỏ mà cô muốn tìm đã đổi sang sản xuất sản phẩm khác, bảo vệ giữ cửa thật thà nói với cô, "Không có, không có, sao ngày nào cũng có người tới hỏi vậy trời, xưởng của chúng tôi không làm cái đó lâu lắm rồi, các người đừng đến nữa, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Không phải đâu anh trai, tôi muốn tìm trưởng xưởng của các anh nói chuyện, anh cho tôi vào đi, thật sự chỉ bàn chuyện làm ăn thôi." Tiêu Ái Nguyệt ôn tồn nói, "Không phải cục bảo vệ môi trường phái tôi tới đâu."
"Tiểu Tiêu." Anh trai canh cổng chưa kịp trả lời thì trong xưởng đã truyền đến một câu, "Tiểu Tiêu, lại đây."
Tiêu Ái Nguyệt tập trung nhìn vào mới thấy Ngưu Tinh Tinh – quản lý chi nhánh Quý Châu đang đứng trong xưởng vẫy tay gọi cô, "Tiểu Tiêu, lại đây nè!"
Gã bảo vệ trông thấy gã đàn ông bên cạnh Ngưu Tinh Tinh liền thay đổi sắc mặt u ám thành tươi cười, "Hoá ra là bạn của trưởng xưởng, sao cô không nói sớm."
Chốt cửa được mở ra, Tiêu Ái Nguyệt bước nhanh đến bên người Ngưu Tinh Tinh, thân thiết nói, "Chị Ngưu cũng ở đây hả?"
"Tôi mới đến lúc sáng thôi, mấy người kia đã về hết rồi.

Tôi đang nói chuyện với trưởng xưởng, đúng lúc em cũng ở đây, phụ tôi nghĩ kế sách nào." Ngưu Tinh Tinh kể xong bèn vỗ vai Tiêu Ái Nguyệt, giới thiệu với gã bên cạnh, "Đây là em gái mới của tôi, họ Tiêu, trưởng xưởng gọi là Tiểu Tiêu được rồi."
Trưởng xưởng gật đầu trả lời, "Ý kiến nào cho được thì tôi đã cho hết rồi, các cô cứ xem xét rồi xử lý đi.

Cứ từ từ nói chuyện nha, tôi có việc bận bên kho nên đi trước, đợi các cô quyết định xong rồi nói tiếp."
"Ý kiến gì á?" Sau khi gã rời đi, Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu hỏi Ngưu Tinh Tinh, "Là nguyên vật liệu A7 kia sao?"
"Đúng rồi." Ngưu Tinh Tinh cười cười, "Nguyên vật liệu chúng ta cần vốn được sản xuất ở đây nhưng sau đó đã bị niêm phong."
"Cái này tôi biết."
"Khuôn đúc của họ vẫn còn ở đây." Ngưu Tinh Tinh nháy mắt giải thích, "Chính là đống sắt rỉ sét kia, trưởng xưởng vừa nói anh ta có thể giúp chúng ta làm sạch khuôn đúc, còn cam đoan có thể sử dụng, nhưng anh ta không cung cấp nhân lực và vật lực hỗ trợ.


Anh ta nói sản lượng mỗi ngày của cái khuôn này là tám ngàn cái, hơn nữa vật liệu cần linh kiện rất phức tạp.

Chúng ta có thể tự mua dây đồng, nhôm và mực in, nhưng lại không đủ người gia công trên mô hình nhựa plastic, em thấy sao?"
"Chị Ngưu cảm thấy thế nào." Tiêu Ái Nguyệt cơ trí ném vấn đề lại, "Tôi chưa nghiên cứu qua vấn đề này nên không hiểu rõ cho lắm."
"Nguy hiểm rất lớn, thứ nhất, chúng ta không có kinh nghiệm, thứ hai, cái khuôn đúc này không đáng tin, thứ ba, chi tiêu là vấn đề lớn." Ngưu Tinh Tinh phân tích từng cái, "Nếu chúng ta thử, chỉ sợ chưa đến một ngày đã thất bại, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có."
"Vậy phải làm sao đây?"
Ngưu Tinh Tinh nghĩ nghĩ, nửa đùa nửa thật nói, "Chắc là tôi nên bỏ đi thôi, tôi không có nghị lực nhiều đâu.

Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể thử một chút, nếu thành công thì tiện thể bán cho chị Ngưu đây một ít, thế nào?"
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, trong lúc cô đang ngồi xổm trên mặt đất xem báo giá của linh kiện cần thiết thì trưởng xưởng đã sắp xếp lính của mình rửa sạch khuôn đúc rỉ sét gắn vào máy.

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, "Tôi còn đang suy nghĩ mà."
"Em gái à, cô chỉ cần bỏ ra ba ngàn tệ để thuê máy hai ngày, không có mắc đâu." Xưởng trưởng vỗ bụng bia nói, "Tôi biết mấy nhà cung cấp những linh kiện mà cô cần, để tôi cho cô số điện thoại, cam đoan không có vấn đề."
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười, "Dù sao anh cũng phải để tôi suy nghĩ một chút chứ."
"Cân nhắc làm gì nữa." Trưởng xưởng tìm người cầm đến một quyển sổ cũ nhàu, "Cô nhìn này, đây đều là số điện thoại liên hệ, nếu cô không tin thì có thể tự gọi điện cho họ, hay là vầy, ba ngàn tệ, cô đưa trước cho tôi một ngàn cũng được."
Tiêu Ái Nguyệt thảo luận với gã hơn một giờ mới phát hiện chủ ý này cũng khá ổn.


Mười ngàn tệ chỉ mua được cỡ bốn ngàn nguyên vật liệu, thêm phí này nọ sẽ tốn thêm nữa, cuối cùng cô quyết định ăn nhịp với trưởng xưởng và trả giá tiền thuê từ ba ngàn xuống còn hai ngàn năm trăm.
Trưởng xưởng hết sức vui mừng đưa một chai rượu cho Tiêu Ái Nguyệt, "Em gái, tôi rất thích tính cách của cô nha."
Đã muộn rồi, Tiêu Ái Nguyệt cầm chai rượu đón xe về nhà Từ Phóng Tình nhưng đối phương vẫn chưa về.

Cô hẹn gặp trưởng xưởng vào ngày mai rồi ngồi trên sofa chỉnh lý tư liệu, ngay cả Từ Phóng Tình trở về lúc nào cũng không phát hiện.
"Đúng, một ngày, thuê một xe, muốn bao nhiêu tiền, rẻ hơn một chút đi, a, được, đi chứ, sáng mai, ừ, lát nữa tôi gửi địa chỉ sau, cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu gọi điện thoại, vừa cúp máy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị về rồi à."
Cũng khó trách cô kinh ngạc vì hôm nay Từ Phóng Tình về khá sớm, mới hơn chín giờ thôi.

Cô cầm mấy cái cái túi trên tay, trong túi đều là nhãn hiệu quần áo Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua.

Cô treo quần áo vào trong tủ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, thuận tay cầm bản vẽ đang để trên đùi người kia lên, "Bảng báo giá? Tiêu Ái Nguyệt, em dự định đi thu mua phế phẩm sao?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt chỉ cho cô nhìn, "Đây là giá cả sau khi em đàm phán được đó, chẳng phải tổng bộ bảo bọn em mua phần nguyên vật liệu này sao? Em đang chuẩn bị tự mình động thủ đây.

Quản lý Từ, quần áo chị mới mua đẹp quá."
"Đó là đồ của em đấy." Từ Phóng Tình vô cảm nhìn cô, "Em định tự mình ra tay?"
"Đúng vậy." Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất tốt, tràn đầy phấn khởi nói, "Ở Thượng Hải, mười ngàn tệ có thể mua được tối đa chừng bốn ngàn cái, nhưng nếu em tự sản xuất sẽ có hơn mười ngàn cái.

Hơn nữa em còn ép giá người ta nữa, chi phí hẳn sẽ còn ít hơn." Dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Em có quần áo rồi, chị đừng mua nữa, phí tiền lắm."
"Tiêu Ái Nguyệt, buổi sáng em có soi gương trước khi ra ngoài không? Quần áo trên người em cũ nát đến mức có thể mang làm giẻ lau được rồi." Từ Phóng Tình không khách khí mỉa mai, "Em không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, mớ quần áo này đều do nhà tài trợ tặng, em phải nâng cao hình tượng bên ngoài lên, đi ra đường phải giống người thì người ta mới có thể xem em là người."
"Miễn phí hả?" Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng bừng, "Vậy chị lấy thêm một ít nữa đi, chúng ta có thể quyên tặng cho bà con vùng núi."
Bầu không khí trở nên im ắng.


Im lặng là vàng, trầm mặc là bạc, là Từ Phóng Tình muốn bóp chết Tiêu Ái Nguyệt ngốc nghếch chậm tiêu này.
Đôi mắt mê hồn của Từ Phóng Tình nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp không chớp, giống như có chuyện muốn nói với cô, im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nói, "Em từ từ làm việc đi, tôi đi tắm."
Tiêu Ái Nguyệt không phát hiện có gì không đúng, bèn gật đầu nói, "Dạ."
Tiêu Ái Nguyệt là người một khi đã đắm chìm vào việc gì thì sẽ mất kiểm soát, lúc còn làm ở xí nghiệp nhà nước, cô đã từng say mê một tựa game online phải ôm máy tính hơn cả năm, cuối cùng đến cảnh giới độc cô cầu bại mới hài lòng bán ID kiếm được mấy ngàn tệ.
Hiện giờ, cô đắm chìm trong niềm vui công việc, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Từ Phóng Tình.

Cô khui chai rượu được trưởng xưởng tặng rồi rót vào ly, vừa uống vừa nghiên cứu bảng báo giá.

Từ Phóng Tình tắm xong đi ra, liếc nhìn ly rượu trong tay người kia cũng không ghét bỏ, vẻ mặt vô cảm nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đi tắm nhanh đi."
"À, được rồi." Tiêu Ái Nguyệt qua loa đáp, "Lập tức xong ngay."
Đến mười một giờ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa có ý định đi ngủ, cũng đã quên mất Từ Phóng Tình.

Rượu gạo ủ rất thơm, vừa uống vào liền cảm giác mình hơi mất phương hướng.

Từ Phóng Tình nằm trên giường mấy mươi phút vẫn chưa ngủ, cô cầm gối đầu ném vào người Tiêu Ái Nguyệt, xanh mặt mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, muốn làm việc thì về khách sạn mà làm, em ngồi ở đây làm gì? Chỗ của tôi là văn phòng sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cất bút bi, ngẩng đầu nói, "A, vậy em đi tắm.".

Từ Phóng Tình cấp tốc nổi lên lửa giận, cô xuống giường đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi níu lấy lỗ tai kéo đến phòng tắm, "Tiêu Ái Nguyệt, cho em nửa tiếng tắm, nếu tắm chưa sạch thì đừng có đi ra."
Tiêu Ái Nguyệt đau đớn kêu gào, "Oa, đau đau đau, quản lý Từ, Từ tổ tông, chị.., bà cô...!bà nội, đau! Đau quá đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc