Ô tô dừng dưới cư xá, Tiêu Ái Nguyệt xuống xe, liếc mắt nhìn lên lầu, bất an lên tiếng, "Cảm ơn chị Quất đã đưa em về, hẹn gặp lại, lái xe cẩn thận."
"Tiểu Nguyệt, nhớ kỹ nha." Dịch Hân Quất ấm giọng nhắc nhở cô, "Tối mai."
"A, à, dạ." Tiêu Ái Nguyệt tỏ thái độ qua loa, "Nhớ rồi, nhớ rồi."
Cô mang tâm sự nặng nề đi vào thang máy, ấn nút lên lầu tám, trong lòng thầm cầu nguyện Từ Phóng Tình đã ngủ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây chị ấy về nhà càng ngày càng sớm phải không nhỉ?
Mở cửa đi vào, trong phòng đã tắt đèn, có lẽ Từ Phóng Tình đã ngủ.
Tiêu Ái Nguyệt mừng thầm trong lòng, lúc đi đến bên giường lại nhìn thấy một cái bóng đen đang ngồi im không nhúc nhích bên cạnh cửa sổ, thân thể cô tức khắc cứng đờ, do dự một hồi mới đưa tay mở đèn.
Cảnh đêm đẹp đẽ của Thượng Hải hiện lên ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước và đèn phố hiện đại vô cùng phồn hoa hiển hiện rõ ràng, người phụ nữ yên lặng ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn toàn thành phố, nhưng sắc mặt lạnh lùng có vẻ không hề hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt cho lắm.
Áo ngủ tơ lụa màu đen tôn lên dáng người hoàn mỹ vô cùng tinh tế, người ấy cứ trầm mặc ngồi ở đó, dù đã nghe được tiếng mở cửa vẫn không hề quay đầu lại, khí thế ngàn dặm xa cách chậm rãi lan khắp phòng.
Tiêu Ái Nguyệt không dám tới gần nhưng lại nhịn không được muốn tới gần.
Cô giấu bàn tay bị thương ở sau lưng rồi từng bước đi qua cửa sổ, đến khi cách người kia khoảng hai bước mới dừng lại, "Từ..., em...!em về rồi."
Từ Phóng Tình không để ý tới cô.
"Em...!em không cố ý, lúc ấy bị ma ám nên..." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng tự giác nói xin lỗi, "Chị nói không sai, hôm nay em không mang não ra ngoài, em sai rồi, quản lý Từ, em thật sự sai rồi."
Từ Phóng Tình chậm rãi quay đầu, lặng lẽ nhìn chằm chặp vào mắt cô.
"Em chỉ mới gặp người đó lần đầu." Thấy sắc mặt đối phương không tốt, Tiêu Ái Nguyệt chủ động tìm chỗ mình đã bỏ sót, mau chóng nhận sai, "Giọng nói chị nghe trong điện thoại ấy, em chỉ mới gặp người đó lần đầu thôi, không có quan hệ gì khác, chị đừng nóng giận nha."
Từ Phóng Tình từ đầu đến cuối đều không hề nói chuyện, cô quan sát tỉ mỉ người trước mắt.
Bộ âu phục xinh đẹp của Tiêu Ái Nguyệt đã bị dơ một mảng, đặc biệt là chiếc quần, trên đùi bị dính dơ cả vùng lớn, rất khó tưởng tượng chủ nhân của nó đã gặp phải cố sự gì.
"Em cũng không ngờ sẽ gặp lại chị ấy." Tiêu Ái Nguyệt bất ổn trong lòng, cô vừa không ngừng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong đêm, vừa nghĩ nên giải quyết khốn cảnh này như thế nào, lúng túng giải thích, "Bọn em đã vài chục năm không gặp, đột nhiên chị ấy xuất hiện, em không hề tìm chị ấy, em biết chị ấy ở Thượng Hải nhưng em không có kế hoạch đi tìm."
Từ Phóng Tình nhìn cô như đang nhìn một đứa bé vô tri, không nói tiếng nào, sau đó đứng lên đi ngang qua người Tiêu Ái Nguyệt rồi bắt lấy cánh tay của cô dẫn tới trước gương bên tủ quần áo.
Tiêu Ái Nguyệt biết người kia đang tức giận, nhưng hành động lại làm cô mờ mịt, không phân biệt được nguồn cơn khiến chị ấy nổi giận, "Sao vậy?"
"Soi gương." Cuối cùng Từ Phóng Tình cũng đã mở miệng, cô không hề che giấu sự ghét bỏ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào quần áo bẩn trên người Tiêu Ái Nguyệt rồi đột nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi xé ra hai bên làm đứt mấy cái cúc áo, "Tiêu Ái Nguyệt, em giống phụ nữ sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bị hành vi bạo lực đột ngột của người kia hù doạ hít vào một ngụm khí lạnh, cô cúi đầu nhìn cảnh đẹp trước ngực mình, "Em...!em giống mà..." Nói xong liền có cảm giác không đúng, cô tranh thủ bổ sung một câu, "Không phải, không phải giống, em vốn chính là phụ nữ."
"Em mở nút áo như vậy cho ai nhìn? Hả? Tiêu Ái Nguyệt, em nói xem, nửa đêm không về nhà, quần áo lại không chỉnh tề, đã có chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của Từ Phóng Tình phức tạp đến quỷ dị, "Người phụ nữ trong điện thoại là ai?"
"Em không biết nút áo bị bung ra từ lúc nào." Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nhìn cúc áo sơ mi, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, "Em không cố ý."
"Tiêu Ái Nguyệt, có phải trên mặt tôi có viết một chữ ngốc đúng không?" Từ Phóng Tình lạnh lùng hỏi, "Đừng gạt tôi, em không có năng lực lừa dối tôi đâu."
"Không phải mà." Tiêu Ái Nguyệt quýnh lên, "Em cũng mới biết cô ấy hôm nay thôi, em vốn không hề quen cô ấy."
"Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
"Em không có gạt chị, thật đó." Tiêu Ái Nguyệt giơ bàn tay lên thề, "Em thật sự không có lừa chị."
Từ Phóng Tình không còn để ý đến vấn đề này nhiều, ánh mắt lạnh giá như dao phóng đến trên người Tiêu Ái Nguyệt, "Nếu em thích cởi như vậy thì cởi ngay đi, đi lấy bàn phím đến đây, cộng thêm thời gian đợt trước, đêm nay quỳ đủ hai mươi phút cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt thử phản kháng, "Em không muốn quỳ."
"Lần trước tôi đã nói gì với em, em còn nhớ không?" Nhìn thấy thái độ này, sắc mặt Từ Phóng Tình bắt đầu nghiêm túc, "Đầu óc của em chắc cũng không nhớ nổi, để tôi nhắc lại, em đừng phát cáu với tôi vì bất kỳ một người phụ nữ nào, em nhớ chưa? Không quỳ cũng được, thu dọn đồ đạc rồi cút ngay ra ngoài cho tôi."
"Em không cáu." Tiêu Ái Nguyệt bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của người kia, "Do tín hiệu không tốt nên em mới nói chuyện như thế."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi là kẻ ngu sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt sờ lỗ mũi nói, "Em đâu dám xem chị là đồ đần."
"Trong phòng luôn có một kẻ ngu, không phải tôi thì là ai?"
"Ừm..." Tiêu Ái Nguyệt xấu hổ cúi đầu trước ánh mắt lạnh băng bức người của người yêu, "Là em."
Làm gì phải sợ hãi như thế??? Cô thầm hận bản thân chả thay đổi được gì, cúi đầu nhìn chân mình chằm chằm, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Từ Phóng Tình nhíu mày, bắt đầu đặt câu hỏi, "Người gặp em hôm nay là ai?"
"Là một đàn chị thời trung học."
"Quan hệ của hai người là gì?"
Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương nuốt nước bọt do bài tiết quá nhiều.
Từ Phóng Tình nhìn thấy dáng vẻ của người kia như thế, ánh mắt dần chìm xuống, cười lạnh một tiếng, "Nói chuyện đi."
"Mối tình đầu." Tiêu Ái Nguyệt quyết định nói thẳng, "Đã quen nhau nửa năm vào thời cấp ba."
"Mối tình đầu?" Từ Phóng Tình lẩm bẩm lặp lại đáp án của cô, khuôn mặt cô cứng đờ nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, khi đó em bao lớn?"
Tiêu Ái Nguyệt căng thẳng đổ đầy mồ hôi trong lòng bàn tay, "Mười lăm tuổi."
"Mười lăm tuổi? Tiêu Ái Nguyệt, mười lăm tuổi không lo học hành cho giỏi, tại sao lại bắt chước người khác yêu sớm?" Từ Phóng Tình mang theo giọng điệu mỉa mai, hung hăng chém cho đối phương một đao, "Mười lăm tuổi đã học theo người ta yêu đương, sao em không trực tiếp kết hôn sinh con luôn đi? Cái nên học thì không chịu học, yêu đương lại học nhanh như vậy."
"Em không phải là người không hiểu chuyện." Tiêu Ái Nguyệt biện giải, "Hơn nữa em không thích đàn ông."
"Thế tại sao hai người lại chia tay?" Từ Phóng Tình dừng lại một chút rồi hỏi tiếp, "Nhìn bộ dáng này...!là cô ta vứt bỏ em đúng không?"
"Hì hì, cũng không hẳn..." Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ, cười híp mắt nói, "Chị ấy bỏ đi, không hề nói với em một lời chia tay, từ lúc chị ấy thi đại học xong cũng chưa từng trở về."
"Vậy là em bị vứt bỏ." Từ Phóng Tình vô cùng xác định, cô nheo mắt lại hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, vì sao em cứ hay bị người ta vứt bỏ vậy hả?"
"Chuyện này không liên quan đến em." Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, mặt mũi buồn bã, "Chị ấy hứa sẽ trở về tìm em nhưng lại không giữ lời, chị ấy có gửi tiền cho em và có gọi điện thoại cho em một lần, nói chị ấy muốn ở lại Thượng Hải, còn nói cả hai không có tương lai, em nhất định sẽ kết hôn, nhưng em không có kết hôn, chị ấy cũng đã có bạn gái."
"Không phải chia tay thì là gì?"
"Đó là chia tay rồi sao?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Nếu chia tay, nhất định phải nói rõ với em.
Kiểu như chị ấy là sao? Giờ còn giả bộ như quan tâm em lắm ấy, em không cần chị ấy quan tâm."
"Ý em là cô ta hiện tại rất quan tâm em?" Từ Phóng Tình lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, chị ấy còn muốn gặp chị nữa, còn hẹn tối mai cùng nhau ăn cơm." Tiêu Ái Nguyệt thở dài, "Em không biết làm sao từ chối nữa."
"Cho nên em đã đồng ý?"
"Em cũng không có đồng ý." Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, "Em chỉ bảo để em suy tính một chút, em biết chị không có thời gian, nếu chị không muốn thì chúng ta không đi cũng được, dù sao em cũng không có ý định làm bạn với chị ấy."
Cô hoàn toàn không có tâm tình này với Đổng Tiểu Hạ, nhưng lại có thái độ rất kỳ quái với mối tình đầu.
Tiêu Ái Nguyệt không phải là người thù dai, Từ Phóng Tình rất thấu hiểu điểm này, đôi mắt thâm thúy ẩn ẩn vẻ tức giận, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt dọc từ mặt chạy xuống bầu ngực mềm mại của Tiêu Ái Nguyệt, "Em cần phải nói cho tôi biết tại sao em lại hận cô ta như thế?"
"Em không có hận chị ấy."
Ngón tay Từ Phóng Tình đột nhiên dùng lực, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi dễ bị lừa lắm sao?"
"A, đau quá, em thật sự không có hận chị ấy." Ngực trái của Tiêu Ái Nguyệt bị cô bấm đau, mặt mày nhăn nhó, "Em chỉ không muốn nhìn thấy chị ấy thôi.
Chị ấy lừa em, mà em lại không thích bị người ta lừa gạt.
Hơn nữa, lần này gặp lại, chị ấy cũng không giải thích lời nào, không coi cảm xúc của người khác ra gì? Em cũng đâu phải là loài động vật vô tri."
"Cô ta lừa em chuyện gì?" Bàn tay của Từ Phóng Tình lại đi đến ngực phải, cường độ lúc mạnh lúc yếu, nắm lấy da thịt trước ngực của đối phương, "Chuyện gì khiến em nhớ mãi không quên, ắt hẳn rất quan trọng đối với em, đúng không?"
"Chúng ta có thể chuyển đề tài khác được không?" Tiêu Ái Nguyệt nhấc tay đầu hàng, "Em thật sự không muốn nhắc đến chị ấy."
"Em muốn tôi tự mình hỏi cô ta sao?" Từ Phóng Tình không sợ lớn chuyện, gợi ý cho cô, "Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi nghe, giữa em và cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt ảo não cực kỳ, "Chị ấy nói sẽ chịu trách nhiệm, chị ấy lấy đi lần đầu tiên của em, nhưng sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, bọn em chưa từng gặp lại nhau."
Chuyện xưa hiển nhiên vượt ra ngoài dự liệu của Từ Phóng Tình, cô cau mày, hít một hơi thật sâu, "Lấy tay ở sau lưng ra."
Tiêu Ái Nguyệt không biết chị ấy đã phát hiện mình bị thương từ lúc nào, cô đau khổ giơ cái tay bị băng bó thành bánh chưng ra trước mặt Từ Phóng Tình, "Em không muốn chị lo lắng, em biết chị rất bận, vả lại em đã nhận lời chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
Từ Phóng Tình không nhiều lời, không trách cứ, cũng không nhục mạ.
Cô hờ hững nhìn chăm chú gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó chậm rãi tới gần chóp mũi của đối phương, lời nói tựa như uy hiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em dám tàn phế, tôi sẽ lập tức vứt bỏ em."
"Em sẽ không tàn phế." Tiêu Ái Nguyệt thề lời son sắt, "Bác sĩ nói chỉ là chuyện nhỏ, chị không cần lo lắng."
"Ai thèm lo lắng cho em?" Hơi thở của Từ Phóng Tình gần trong gang tấc, mặt cô càng lúc càng đến gần như muốn dán chặt vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao tôi phải lo lắng cho em?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thẳng vào mắt người kia, bất tri bất giác lại đắm chìm trong đại dương sâu thẳm ấy, giống như vực sâu không thấy điểm rơi, trong lời nói đều ngập tràn an ủi trôi nổi trong vô định, "Chị không lo lắng cho em cũng không sao, em lo lắng cho chị là được rồi."
Môi chậm rãi rơi xuống không chút do dự, Từ Phóng Tình hôn lên đỉnh đầu cô một cái, lần đầu tiên bỏ qua bệnh thích sạch sẽ, cho người nọ một lời an ủi ngoài ý muốn, "Tiêu Ái Nguyệt, đồng ý lời hẹn, tôi sẽ đích thân đi gặp cô ta.".